Đang nghe hăng say, bỗng nhiên Nhan Dung liếc thấy hai bạch y thị vệ, thủ hạ của Vân Diễm đang chạy nhanh tới. Hiện tại đây là đang trên
đường, không cần phải như vậy khoe khoang khinh công chứ, muốn lừa gạt
ánh mắt khâm phục của dân chúng sao, Nhan Dung mặc dù nghĩ như vậy,
nhưng vẫn không xuất hiện cản đường, đi tới ngồi xuống quán trà ven
đường, tránh cho không cẩn thận cùng bọn họ gặp mặt.
Bạch y thị vệ kia đang mặc áo bào ngắn, trang phục thường dân của Yến quốc, còn một người khác đang mang bó củi trên vai, người nữa thì mặc
trang phục của người bán dạo, khắp hang cùng ngõ hẻm đều xuất hiện những người trên thân giấu đi nội công cao cường như vậy, người bình thường
nhìn tới hẳn sẽ không nhận ra.
Họ đi tới phía dưới lôi đài của Quang Minh thần giáo, lẫn vào trong
đám người nghe thuyết, rồi cao giọng thét ồn ào. Nhan Dung xa xa nghe,
dường như nói là Quang Minh thần giáo sao chép giáo nghĩa của Hỏa Thần
giáo, ngụy biện tà thuyết, hồ lộng dân chúng.
Trong đám người chật chội đó, thật đúng là có mấy người lúc nãy Nhan
Dung nhận ra bắt đầu phụ họa theo la ó, xem ra là muốn quấy rối.
Chuyện này không thuộc về Nhan Dung quản, hắn cũng không muốn nhúng tay, miễn cho cùng Vân Diễm đánh chiếu diện.
Lúc này, đem hắn làm người xem là lựa chọn tốt nhất, có khả năng
không đụng mặt với nhau thì hắn tận tình làm, vì hắn cũng không nắm chắc rằng không bị Vân Diễm khám phá, Vân Diễm phía trên có quan hệ với
hoàng thất Lỗ quốc, phía dưới lại chấp chưởng quốc giáo Hỏa thần, vậy
hắn phải thật là tài trí mới có thể an an ổn ổn ngồi ở trên vị trí này,
hô phong hoán vũ.
Trở lại Duệ vương phủ, đã nhìn thấy Ngọc La Kiều mắt hạnh trừng trừng tìm tới tận cửa rồi, xem bộ dáng là bị người nào chọc phải, vẻ mặt giận dữ nhưng cũng rất quyến rũ làm đại nam nhân cũng phải chậm bước quay
đầu, nhất là nữ nhân xinh đẹp này, càng giống như hoa anh túc, vừa có
thể để cho nam nhân muốn ngừng mà không được, cũng có thể dễ dàng làm
cho đối phương mất mạng lúc nào không hay.
Phải vì nguyên tắc “giữ mình”, Nhan Dung làm bộ không nhìn thấy nàng, đem giao ngựa cho quản gia rồi bước nhanh đi trở về tiểu viện.
Ngọc La Kiều chưa từng gặp Nhan Dung, thấy hắn mặc trên người trường
bào được chế từ vật liệu chuyên dụng của hoàng gia, lại đi thẳng vào
cửa, thị vệ cũng không cản, chủ động cho đi qua.
Đây cũng là đãi ngộ mà ngay cả nàng cũng chưa từng có, không cần thông báo, đi qua tự nhiên.
“Quản gia, mới vừa rồi vị kia là ai?” Mỹ nhân cười một tiếng, lão quản gia tất nhiên trả lời liền tức khắc.
“Vị kia a, là thân ca ca của bệ hạ, Nhị vương gia – Nhan Dung, phu nhân không biết sao?”