Người xấu này còn không thả tay ra, còn chưa để nàng qua một bên, định bụng không cho nàng cơm ăn sao?
Không đợi Đào Tiểu Vi tự hỏi
xong, Nhan Hi lại gắp một ít điểm tâm nữa nhét vào miệng nàng, ngăn chặn nàng mở miệng, để Đào Tiểu Vi chỉ có thể lo ăn, không còn có thời gian
bận tâm cái khác.
Ô ô ô, lại thêm một ngụm lớn
thức ăn, Đào Tiểu Vi dương nanh múa vuốt kháng nghị, miệng nàng nhỏ lại
còn chưa ăn xong, đâu còn chổ nào để nhét thêm, Nhan Hi có thật là đang
nghĩ muốn làm nàng ăn no mà chết, coi như xong hết mọi chuyện a.
Nhiều lần như thế, Đào Tiểu Vi
rốt cục tìm được cơ hội, che miệng mình lại, kinh khủng nói, "Ta tự ăn
được, ngươi không nên lại uy ta ăn a."
Nhan Hi thoạt nhìn âm trầm, luôn luôn cảm giác Đào Tiểu Vi giống như dã lang, lúc nào cũng có thể vươn
nanh, tùy thời thuần phục."Vậy thì lo mà ăn đi, nếu còn bướng bỉnh, sau
này mỗi bữa ăn, ta sẽ uy ngươi."
Phương pháp uy ăn này của hắn,
sớm muộn cũng lấy mạng nhỏ của nàng a. Vong quốc công chúa bị ăn nhiều
mà chết, hư, nói ra cũng thật là quá buồn cười.
Hài tử còn nhỏ tâm tình còn non
nớt thật sự bị kinh sợ, Đào Tiểu Vi ủy ủy khuất khuất ngồi ngay ngắn tại chỗ Nhan Hi vừa đặt xuống, nàng thành thật cầm lấy chiếc đũa, vùi đầu
vào thức ăn, không dám nói thêm nữa chữ.
Ánh mắt đặt trước mặt tiểu nữ
oa, Nhan Hi hơi cười, đến lúc này hắn cũng chưa phát hiện rằng, biểu
tình này của mình có bao nhiêu sủng nịch.
Cuối cùng, Nhan Hi cũng đã phải tốn một thời gian khá dài cho việc ăn điểm tâm.
Đào Tiểu Vi giống như thực sự đói bụng lắm, như một trận lốc vừa thổi qua, đồ ăn trên bàn tất cả đều không chừa lại.
Nhan Hi nói, "Vi vi, ngươi rốt cuộc là tiểu cẩu hay là tiểu trư a?"