Trên người Nhan Hi hồng y theo gió bay phấp phới càng nhìn càng giống thiên nhân.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là không nhìn vào mặt hắn.
Bởi vì, hắn chỉ đơn giản bằng
khí chất lạnh lùng vốn có cũng có thể phá đi một mảnh ôn nhu vốn đã khó
gặp trên người hắn, mặc hồng y hắn càng giống Ma Thần đến từ dị giới,
sát khí lẫm liệt.
Nhan Dung vỗ đầu, cầu xin nói,
"Thất đệ, ca ca cầu ngươi, giết người thì giết, nhưng cũng đừng hủy hoại dược thảo quý hiếm ở đây, những thứ này là bảo vật có dùng bạc cũng
không đổi được a."
Thị vệ Lỗ quốc trên mặt đen lại, đây đã là lúc nào rồi mà hắn còn quan tâm đến hoa cỏ trên mặt đất?
"Toàn bộ chú ý, chia làm hai
đội, một đội lưu lại bảo hộ điện hạ, những người khác theo ta lên."
Trong đội thị vệ có một người quần áo có phần đẹp đẽ quý giá hơn, hắn
chắc là đội trưởng thống lĩnh, cũng chỉ có hắn là người duy nhất còn có
thể bảo trì bình tĩnh mà chỉ huy.
Nhan Dung chỉ vào Nhan Hi nói,
"Các ngươi không cần lại chia ra đối phó ta, toàn bộ đi tới đánh ngã đệ
đệ ta a, ta nói thật, không phải ta khinh thường các ngươi, nhưng chỉ có mấy người các ngươi, sợ là cũng chưa đụng đến được hàm răng của hắn."
Nhị điện hạ miệng lưỡi lanh lẹ có khả năng vào thời điểm mấu chốt có thể khơi cho người khác hừng hực lửa giận, hắn vừa nói xong, liền tỏ ra vẻ
mặt bi thương ngồi xổm xuống, cẩn cẩn dực dực dùng hai tay nâng lên đoạn hoa thảo bị một nhát cắt, hắn từ trong người móc ra một ít đồ đạc hình
thù kỳ quái giúp hoa thảo chữa thương, thỉnh thoảng chân còn đá đi thi
thể bọn thị vệ, xem như bụi bậm chướng mắt ném trở lại dưới chân Lục
Quyết.
Trong mắt hắn, hoa hoa thảo thảo còn có giá trị hơn tính mệnh cái bọn phá hư đại hôn nhà người ta.
Đây là chính là đại biểu cho hắn không có việc gì ngoài chú ý tới hoa hoa thảo thảo yêu quý của hắn.
Đội trưởng thị vệ Lỗ quốc tức giận run người chỉ ngón tay vào Nhan Dung nói, "Trước bắt hắn, toàn đội cùng tiến lên."
"Uy, có lầm hay không, các ngươi không có đầu óc sao? Bắt ta một vương gia nhàn tản thì có cái rắm gì
dùng, Lão Thất nhà ta mới là có giá trị lợi dụng lớn hơn a." Nhan Dung
hô to gọi nhỏ né qua từng đợt tiến công, trường kiếm chỉ khẽ động, một
bước đã tránh được hơn mười người đang ở thế tiến công, hắn thỉnh thoảng đâm ra một kiếm, tất nhiên trúng tim của đối thủ.
Mặc dù Nhan Dung có lợi hại hơn
nữa cũng đỡ không được hơn mười người cùng tấn công mà hắn thì vừa đánh
cũng vừa tránh cho hoa thảo yêu quý bị thương tổn, "Lão Thất, ngươi hỗ
trợ ta a, ai u, ngươi nha, dám không chú ý tới bảo bối của ta, chết đi."
Hắn phát hiện một tên thị vệ
không may bị hắn một kiếm đâm thấu tim ngã vào đám cây cỏ, Nhan Dung chỉ vào mấy thị vệ đang vây quanh bên người nói, "Đánh thì đánh, không được làm hại đến dược thảo, bằng không, Gia sẽ cho các ngươi biết thế nào là bão nổi."