“Trẫm không phải là
hạng người mà ngươi suy đoán.” Ánh mắt lâng lâng đi theo bóng lưng Đào
Tiểu Vi rơi vào hình núi non gấm vóc trên tấm bình phong ngăn cách,
“Cũng sẽ không niệm ngươi là tỷ tỷ Vi Vi mà dễ dàng tha thứ.”
Loại chuyện này, không cần hắn nói, Ngọc Thái phi tự nhiên cũng hiểu.
Từ mười mấy năm trước, hắn không chút do dự đích thân đem tỷ muội nàng đẩy cho Yến quốc hoàng đế đã thật sâu cảm nhận được .
Khắc cốt minh tâm.
Chẳng qua là phong thủy đổi phiên lưu chuyển, vốn tưởng rằng là một người vô
tình, nhưng hết lần này tới lần khác lại thâm tình không hối hận.
Thú vị a, thú vị,
“Vi Vi là người than cuối cùng của bổn cung, nếu không bức đến bước đường cùng, ta cũng không nỡ đối với muội ấy bất lợi đâu.”
Nhan Hi ánh mắt lập tức bén nhọn như muốn đâm thủng Ngọc Thái phi, nàng ta
thật lâu cũng không có bị người nào nhìn như vậy đến da đầu phát rét,
hận không được lập tức xoay người thoát đi. Cố nén, nụ cười không thay
đổi, “Bệ hạ, ngài trước đừng tức giận, đối với một quý phi của tiên
hoàng mà nói, trong lòng sở cầu chỉ thường thôi, chỉ cần bệ hạ hơi chút
chiếu cố, Ngọc Nhi cũng không phải là loại không biết phân biệt, tham
lam.”
Nghiêng đầu đi, không thích nhìn thấy nữ nhân này bắt được
nhược điểm của hắn, mà lộ ra định liệu trước, “Trẫm cuộc đời này không
bị bất luận kẻ nào uy hiếp.”
“Nhìn ngài nói, ai dám uy hiếp hoàng đế hiển hách uy danh của Yến quốc đâu, Ngọc Nhi cũng vậy, không có can
đảm kia.” Lặng lẽ đem tay đến bên người, hung hăng hướng thắt lưng mềm
mại nhéo một cái, đau đớn phân tán lực chú ý, Ngọc Thái phi cuối cùng
miễn cưỡng từ trong khí thế nhiếp người của Nhan Hi tìm về một chút tỉnh táo, lúc này ánh sáng phát ra từ nam nhân bất động thanh sắc kia thật
đáng sợ, so sánh với hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ càng thêm làm nàng run rẩy.”Ngọc Nhi chẳng qua là chán ghét sống ở trong thâm cung, muốn thoát ra lồng sắt mà thôi.”
“Cái này đơn giản, trẫm thả ngươi đi.”
Nhan Hi ước gì nữ nhân này lập tức biến mất ở trước mắt, tùy tiện đi nơi nào hắn căn bản không quan tâm.
Ngọc Thái phi hiển nhiên có ý
định khác, mím môi rũ xuống, “Ngọc Nhi chỉ là nữ nhi yếu đuối, cố đô đã
mất, ở Yến quốc chỉ có mình Tiểu Đào Nhi là người thân, ra khỏi hoàng
cung liền không có nửa điểm nương tựa, bệ hạ tất nhiên không quan tâm
Ngọc Nhi chết hay sống, nhưng Tiểu Đào Nhi quyết định sẽ không, nhất
định phải còn muốn gặp nhị tỷ như ta.”