Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 477: Chương 477: Xin tin tưởng vĩnh hằng 5






Nghịch ngợm hướng hắn lè ra phấn lưỡi, Đào Tiểu Vi gọn gàng dứt khoát ăn quịt, “Dù sao bây giờ hài tử đều đã có rồi, sinh nam hay sinh nữ, cái này là mẫu thân ta định đoạt, chàng vô dụng .”

Vĩnh viễn không nên trước mặt một nam nhân nói hắn vô dụng, bởi vì từ này nam nhân nào cũng không thể chịu được.

Nhan Hi nguy hiểm nheo lại hai mắt, bỗng nhiên đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu che lại hơi thở mùi đàn hương từ miệng nàng, không để cho nàng nói thêm gì nữa, trong ngực thân thể mềm mại bị hắn ôm thật chặt, bốn phiến môi thân mật hợp lại, lời lẽ dây dưa, trong sự ý hợp tâm đầu gợi lên tất cả yêu thương nồng cháy, trong hô hấp đứt quảng đã nói hết tình cảm khắc sâu đến mức độ nào.

Hữu dụng hay vô dụng, vĩnh viễn nên để hắn nói, Đào Tiểu Vi cuối cùng hiểu được đạo lý này.

“Phu quân, chàng không phải nói muốn mang ta đi dạo phố sao? Tại sao còn xé quần áo của ta?” Mới vừa mặc xong lại bị Nhan Hi giải khai, không tốt, ngay cả đầu tóc cũng rối loạn, Thiên Đồng sáng sớm chải đầu cho nàng coi như công cóc.

“Ta vô dụng sao.” Hắn giận dỗi hỏi lại, hôn gương mặt của nàng, so với gương mặt đỏ hồng thì chiếc cổ mềm trơn của Đào Tiểu Vi càng trêu chọc đầu lưỡi nhạy bén của hắn.

Đào Tiểu Vi nói hắn vô dụng , cho nên hắn phải làm chút gì để chứng minh hắn ‘Hữu dụng ‘ .

“Phu quân, ta trong bụng còn có hài nhi, lúc này, không thể nữa… Ngô ngô… Ngô ngô…”

Cái miệng nhỏ nhắn lải nhải bị ngậm lấy, sau một lúc lâu, Nhan Hi mới hài lòng dời đi cánh môi, hôn lên cằm nàng rồi tiến lên trán nàng, từ ngữ nhẹ nhàng, “Ta đã hỏi Trương ngự y, chỉ cần nhẹ một chút thì không có chuyện gì.”

Đào Tiểu Vi há miệng, nhưng ngay sau đó đã đóng lại, lúng túng nói, “Phu quân, không cần cố ý tới dụ dỗ Vi Vi, chúng ta là phu thê, chàng khó xử ta biết, mặc dù thỉnh thoảng ta sẽ cảm thấy tịch mịch, nhưng nghĩ tới chàng đối với ta thật là tốt, nên cái gì cũng không lo lắng .” Cau mày, cúi đầu, Nhan Hi thật giống như căn bản là không nghe thấy nàng tỏ tình, đem cả khuôn mặt cũng vùi vào ngực của nàng, hai tay cầm lấy nàng đẫy đà, thưởng thức hương vị quen thuộc của mình hắn.

“Chàng rốt cuộc có hay không nghe ta nói ?” Một luồng sóng run rẩy kích thích lay động giác quan Đào Tiểu Vi, làm thân thể nàng cũng bủn rủn vô lực theo, làm sao cũng không thể đẩy ra khí lực của Nhan Hi.

“Vi Vi, ta có hữu dụng không ?” Thở gấp, Nhan Hi ngẩng đầu nhanh chóng nói, tròng mắt chứa đầy dục vọng phát sáng, “Dù sao cũng phải cố gắng đưa thêm một nữ nhi đi vào, cho nàng cùng sinh ra mới có thể chứng minh giá trị của ta, cho nên, ta phải cố gắng chút nữa mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.