Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 86: Chương 86: Che chở góc tường nhỏ




Editor: tiểu mao

trên đường trở về, Kỷ An Ninh nói: “Ngày mai em muốn đi học trở lại.”

Văn Dụ rất ủng hộ: “Tốt.” anh cảm thấy, Kỷ An Ninh càng sớm khôi phục lại cuộc sống bình thường càng tốt.

Kỷ An Ninh do dự một lát nói: “Em muốn xin ở trong ký túc xá của trường.”

Văn Dụ cự tuyệt không chút suy nghĩ: “không được.”

Cái phòng ở khu tập thể Hoa đại đã không ở được nữa, trừ khi trang trí lại từ đầu. Mà ban đầu, vốn là vì để an bài cho đứa cháu gái đi học nhưng không muốn xa bà ngoại, nên trường học mới xếp cho phòng này. Bà ngoại đã qua đời, trường học chắc chắn sẽ không để cô tiếp tục sử dụng phòng này.

Kỷ An Ninh chẳng khác nào mất đi chốn dung thân.

cô muốn xin tới ký túc xá, cũng là ý nghĩ rất bình thường. Giờ cô đang ở chỗ Văn Dụ, nếu như muốn ở lại lâu dài chỉ còn cách ở chung.

Cho dù đối với hai người đã có quan hệ thân mật, nhưng nếu ở chung cũng là một bước tiến rất lớn.

Mà mối quan hệ giữa Kỷ An Ninh và Văn Dụ lại càng là một lời khó nói hết.

Mấy ngày nay, mặc dù Văn Dụ và Kỷ An Ninh ngủ chung, nhưng không làm bất kỳ chuyện gì, ngay cả hôn cũng không có.

Phải chịu biến cố to lớn, tinh thần sụp đổ, dưới sự đau đớn ấy động vật bình thường đều muốn hấp thu ấm áp lẫn tức giận từ trên người người khác, chứng minh bản thân còn sống. Nhưng mà sau những ngày hoang đường đó, trở lại hiện thực, trên người họ cũng vẫn phải gánh lấy tang sự thân nhân.

Quay về làm người, đương nhiên muốn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc làm người.

Đừng nói Kỷ An Ninh, ngay đến người trước giờ vẫn luôn thành thật với dục vọng như Văn Dụ cũng thu liễm lại.

Kỷ An Ninh cảm thấy giờ không phải là thời điểm tốt để hai người tiến một bước xa hơn trong quan hệ, đây cũng là ý nghĩ bình thường trong trường hợp này.

Nhưng căn bản là Văn Dụ cự tuyệt không thương lượng.

“không được.” anh nói.

anh đưa tay phải lên xoa xoa phần gáy hơi rũ xuống của Kỷ An Ninh: “Em cứ ở lại chỗ anh, tiểu Cao có thể mỗi ngày đưa đón em.”

Bàn tay anh mạnh mẽ, bá đạo đã quen.

Đến chỗ dừng đèn đỏ, Văn Dụ quay đầu nhìn cô. Lực lòng bàn tay thả nhẹ, hóa dịu dàng.

“Đừng suy nghĩ lung tung, càng nghĩ nhiều càng rối thêm. Bây giờ ngay lúc này, một mình em chạy về trường học ở, anh có thể yên tâm sao?” anh nói, “Chắc chắn là không yên tâm được. anh có rất nhiều chuyện phải xử lý, còn phải quan tâm em, anh sẽ rất mệt mỏi. Em có thể ở yên chỗ anh được không?”

Kỷ An Ninh cũng không chấp nhất chuyện này. cô nói ra, vốn là định thương lượng với Văn Dụ.

Văn Dụ kiên trì, cô liền gật đầu nói: “Được.”

Văn Dụ nhẹ nhàng thở ra, ấm giọng nói: “Em cứ ở đó trước, đợi qua khoảng thời gian này, nếu em muốn chuyển về trường học, anh tất cả đều nghe theo em.”

Giọng anh dịu dàng, nhưng không phải đang dỗ dành.

Kỷ An Ninh nhận ra, Văn Dụ thay đổi.

Lúc trước anh vì chiếu cô lòng tự ái của cô, nghĩ đủ cách cho cô tiền, cho cô đồ, khoanh tròn những gì anh muốn làm cho cô. Nhưng bên trong toàn bộ chuyện này đều lộ vẻ cố ý.

Mấy cái chiếu cô kia chỉ là sách lược, là vì đón ý nói hùa, cũng không phải xuất phát từ thật lòng. Trong nội tâm anh hận không thể cho cô một cái thẻ đen, để cô xoẹt xoẹt xoẹt, mua mua mua.

Nhưng anh bây giờ, khi anh nói câu “anh tất cả đều nghe theo em”, giọng điệu bình tĩnh lại chân thành. Tôn trọng ý định cô từ trong nội tâm, cũng không đem ý định của anh áp đặt lên cô hoặc có ý đồ gì với cơ thể cô.

Về lại chỗ ở, Văn Dụ đứng vững, nói với cô: “Em mở cửa đi.”

Kỷ An Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, vươn tay ra để trên cánh cửa, quét vân tay thông qua, cửa mở.

Văn Dụ vịn bờ vai cô đẩy cô vào nhà: “Vào nhà thôi.”

anh thật sự thay đổi.

Văn Dụ như thế này là một Văn Dụ xa lạ với Kỷ An Ninh.

Nhưng Văn Dụ này lại gần gũi với cô hơn, cùng cô tâm ý tương thông.

Đêm tối khi chìm vào giấc ngủ, Văn Dụ cũng đang nghĩ, Kỷ An Ninh thay đổi.

anh sắp xếp trợ lý Cao đưa đón cô đi học, Kỷ An Ninh vậy mà không chút nào dị nghị, bình tĩnh mà tiếp nhận. Những sự bướng bỉnh gai góc, sống lưng đứng thẳng kiên cường kia, giống như đã bị nóng chảy trong trận hỏa hoạn kia rồi.

Trong lòng Văn Dụ đau xót.

anh ôm cô vào lòng, để cô nhẹ chìm vào giấc ngủ trong lòng anh.

cô đã mất đi bà ngoại, nhưng cô vẫn còn anh.

Quá khứ, cô phải chống đỡ bà ngoại. cô nhất định phải kiên cường.

Bây giờ không cần nữa, Văn Dụ nghĩ, ở trong ngực anh, cô có thể mềm yếu, có thể lấy tư thế như trẻ nít chìm vào giấc ngủ. không cần phải bảo vệ ai, chăm sóc ai.

Từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cô.

Kỷ An Ninh về lại trường đi học. Trường đã khai giảng được mấy ngày, các bạn học đã nghe chuyện của cô.

Nhưng may mắn, không có người phóng đại tới mức biểu hiện sự đồng tình hay ai điếu. Thái độ mọi người cũng rất tự nhiên, mấy người quen đa phần đều nói “Nén bị thương” hoặc là “Có gì cần giúp đỡ cứ nói với bọn tớ”.

Kỷ An Ninh thở dài một hơi.

cô không biết thật ra là do Mạnh Hân Vũ trước khi cô về đã nói trước với mấy bạn.

Mấy bạn học cũng không biết mẹ Mạnh Hân Vũ đã qua đời. Mạnh Hân Vũ hiểu rõ cảm giác này hơn những người khác, vào thời điểm này, những sự thương hại cùng đồng tình kia chỉ làm cho người trong cuộc thêm đau khổ.

Cho nên cô nàng đã đánh tiếng trước với mấy bạn.

Lúc trưa ăn cơm, Bạch Lộ bưng khay, nhìn Trần Hạo ở bên kia, lại nhìn Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ, có chút do dự.

Mạnh Hân Vũ nhìn Trần Hạo bên kia, không có Văn Dụ liền nói: “Cậu cứ đi đi, tớ ở đây nói chuyện với An Ninh.”

Mấy đứa con gái ở trong một nhóm nhỏ, ai gần gũi với ai hơn, ai hơi xa lánh ai hơn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bạch Lộ gật đầu, đi về phía Trần Hạo.

Loại khuyên bảo người bạn vừa mất đi người thân này, cô nàng thật sự không biết làm, vẫn nên giao lại cho Mạnh Hân Vũ yên tâm hơn.

“Văn Dụ sao hôm nay không tới vậy?” Mạnh Hân Vũ hỏi.

Mấy hôm nay không thấy Kỷ An Ninh cũng chẳng thấy Văn Dụ, cô nàng tưởng là Kỷ An Ninh trở về thì Văn Dụ cũng về theo. Kết quả chỉ có mình Kỷ An Ninh, Văn Dụ không thấy tăm hơi đâu.

“Trong nhà anh ấy có việc, nên thời gian này tạm thời không đến trường.” Kỷ An Ninh nói.

Mạnh Hân Vũ thuận miệng hỏi một câu: “Việc gì thế?”

Kỷ An Ninh nhẹ nói: “Mẹ anh ấy mất.”

Miếng cơm đang nhai dở trong miệng Mạnh Hân Vũ không ăn nổi nữa. cô nàng để đũa xuống thở dài nói: “Năm nay rốt cuộc là năm gì thế không biết?” (Hình như tác giả lười quá nên cho nhân vật phụ chết một dải.)

Đại hung.

Mẹ Mạnh Hân Vũ bị bệnh đã nhiều năm, bố con Mạnh Hân Vũ đối với việc bà qua đời đã chuẩn bị tâm lý từ đầu. Cái này thì thôi đi.

Giờ sao đột nhiên cùng lúc cả bà ngoại Kỷ An Ninh lẫn mẹ Văn Dụ đều qua đời.

Mạnh Hân Vũ thực sự là đến tâm trạng ăn cơm cũng chả có.

cô nàng cũng không truy hỏi là chuyện gì xảy ra với mẹ Văn Dụ, người đã đi rồi, hỏi hay không cũng đâu có ý nghĩa gì.

Ngược lại là Kỷ An Ninh, cô nàng hỏi kỹ càng: “Giờ cậu đang ở đâu? Sau này có muốn ở ký túc xá không?”

Kỷ An Ninh lắc đầu, nói: “Tớ đang ở chỗ Văn Dụ.”

Năm nhất đã sống chung? Mạnh Hân Vũ cảm thấy hơi sớm, nhưng tình huống Kỷ An Ninh đặc thù, cô nàng cảm thấy có Văn Dụ chăm sóc chắc sẽ tốt hơn.

Kỷ An Ninh nói: “Ăn cơm thôi.”

Mạnh Hân Vũ mới cầm lại đũa lên.

Đề tài quá nặng nề, Kỷ An Ninh chuyển hướng hỏi: “Mấy ngày tớ không ở đây, trong trường có chuyện gì không?”

“Trường học thì có thể có chuyện gì. Thịnh thế an bình, năm tháng tĩnh hảo chứ sao.” Mạnh Hân Vũ nói, “Đúng rồi, Bạch Lộ mới đổi điện thoại mới.”

“Cuối cùng vẫn mua à?” Kỷ An Ninh hơi kinh ngạc.

“không phải có tiền lì xì à? Đại tiểu thư ấy nói đổi liền đổi. Nhưng mà,” Mạnh Hân Vũ nói, “Lúc khai giảng Trần Hạo đưa cho cậu ấy hai ngàn, nói là cho cậu ấy mua điện thoại.”

Khoản tiền kia Kỷ An Ninh biết, Trần Hạo ở lại trường đến 28 tháng chạp mới về, vẫn luôn đi làm công kiếm tiền, tiền đó đều là tiền vất vả kiếm được.

“anh ấy làm hai việc á? Việc này Bạch Lộ lại không nói. Cậu ấy rất vui vẻ, cầm tiền mời mấy người trong ký túc xá ăn nhậu một trận.” Mạnh Hân Vũ dừng một chút nói, “Hèn gì, tớ thấy lúc ăn cơm sắc mặt Trần Hạo không được tốt.”

Cho dù là ai, tiền mồ hôi nước mắt mình vất vả kiếm được bị tiêu xài như thế, cũng đều thấy xót ruột.

“Ăn xong Bạch Lộ cũng có chút hối hận. Cậu ấy nói mình không nên phung phí, cậu ấy còn muốn mua một cái laptop mới.” Mạnh Hân Vũ chả biết nói gì, thở dài.

Cách tiêu tiền không giống nhau, khó mà làm bạn. Trong một ký túc xá, hận không thể hai mươi bốn giờ đều ở cùng nhau.

“Đúng rồi. Còn có chuyện này.” Mạnh Hân Vũ đột ngột nhớ đến, “Từ lúc khai giảng, Tôn Nhã Nhàn bắt đầu không về ở ký túc xá. Cậu ấy qua đêm ở ngoài.”

Chuyện này ở kiếp trước cũng không xảy ra. Kỷ An Ninh có chút kinh ngạc: “Cậu ấy làm gì vậy?”

“Mấy cậu kia nói, Tôn Nhã Nhàn cùng bạn trai...Thôi, quên đi.” Mạnh Hân Vũ khoát tay nói, “Toàn tin đồn, tớ cũng không biết có phải là thật không, đừng nói linh tinh thì hơn.”

Kiếp trước Mạnh Hân Vũ cũng không bàn loạn mấy tin đồn.

Nhưng Kỷ An Ninh lại cảm thấy sáng tỏ.

Tôn Nhã Nhàn và Tiền Hạo Nhiên đã đi đến bước này rồi ư?

Tiền Hạo Nhiên nhiều tuổi, nói chuyện ‘yêu đương’ sẽ không thuần khiết như ở trong trường, thật ra ở trong trường chuyện người yêu ra ngoài ở chung cũng là thường tình. Đối với người đàn ông trưởng thành như Tần Hạo Nhiên mà nói, thì lại càng là một chuyện tự nhiên.

“Ừ, không nói cậu ấy nữa.” Kỷ An Ninh nói, “Vở ghi mấy hôm nay của cậu đâu, cho tớ mượn chép với.”

Buổi chiều Bạch Lộ tới hóng hớt: “Văn Dụ sao không về cùng cậu, cả mấy ngày bọn tớ không thấy anh ấy bên cạnh cậu rồi. Trần Hạo nói anh ấy nghỉ học, cũng không biết là tại sao.”

Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ nghe xong liền hiểu ra, Văn Dụ giống Mạnh Hân Vũ, không đem chuyện người thân qua đời nói với người khác.

Hèn chi kiếp trước Tôn Nhã Nhàn nghe ngóng được chuyện anh tạm nghỉ học nhưng không nghe được tin tức gì chính xác.

Kỷ An Ninh chỉ nói: “Trong nhà anh ấy có chút việc.”

Bạch Lộ còn muốn hỏi thêm, Mạnh Hân Vũ đã nói trước: “Quản nhiều vậy làm gì, biết nhà người ta có việc là được.”

Bạch Lộ liền không hỏi thêm.

Kỷ An Ninh gọi điện cho Mã ca, trước xin lỗi vì mấy ngày nay không đi làm.

Mã ca nào dám nhận lời xin lỗi này, vội vàng nói không sao không sao, còn nói nếu có nghỉ thêm mấy ngày nữa cũng không vấn đề, nói cô nén bi thương.

Mấy ngày gần đây, câu nghe được nhiều nhất là nén bi thương.

Chính vì muốn thay đổi cho nên cô mới muốn trở về công việc, mặc dù Văn Dụ cho cô chỗ che mưa chắn gió, nhưng cô cũng không định ăn uống đều dựa vào anh.

Bà ngoại đi rồi, cuộc sống của cô cuối cùng vẫn phải tiếp tục. một mình thì vẫn muốn nuôi sống chính mình.

Mã ca không lập tức đáp ứng cô ngay, nói sau đó mới cho cô câu trả lời chắc chắn.

Quay đầu liền gọi cho Văn Dụ báo cáo tình huống.

“Được, cứ để cô ấy đi làm lại. Có chuyện làm, người cũng có thể sớm khôi phục tinh thần.” Văn Dụ đồng ý

Cúp điện thoại, người ngồi phía đối diện hỏi: “cô bạn gái nhỏ của con à?”

Văn Dụ ngẩng đầu, người đàn ông trung niên ngồi đối diện, mặt đã khôi phục, căn bản nhìn không ra vết tích bị đánh, hắn đúng là cái người đã cung cấp t*ng trùng kia, Dương Viễn.

“Con cũng đã lớn vậy rồi, ta cũng không thể trông mong có một ngày con đổi giọng gọi ta một tiếng bố.” Dương Viễn nói, “Ta chỉ hi vọng bố con ta không thành người xa lạ. Lúc trước ta sợ quấy rầy cuộc sống của con, không dám nhận con. Giờ ta rất hối hận, thật sự rất hối hận.”

Người đàn ông nói xong, hốc mắt liền đỏ lên, ánh mắt lại càng chân thành tha thiết.

Văn Dụ cũng biết rõ kịch bản đàn ông dùng đối phó với phụ nữ. Dương Viễn diện mạo anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, diễn cái gì cũng rất thật, phụ nữ rơi vào tay hắn cũng không oan.

Chỉ không biết sao Trình Liên hợp mưu với hắn lại bị hắn giết chết. Chẳng lẽ là do chia của không đồng đều?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.