Bỉ Thì Bỉ Thì Phần 1

Chương 104: Chương 104




Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì chia làm hai đường để ra nước ngoài, cùng nhóm nhân viên thương vụ của bọn họ đi ký kết hợp đồng hàng loạt với mười mấy quốc gia. Công ty ‘Phong Viễn’ nghiêm khắc mà nói cũng không được tính là công ty tư nhân, mà là một công ty độc quyền có bối cảnh quốc gia, rất nhiều sinh y của bọn họ đều có liên hệ chặt chẽ với trong triều. Cũng bởi vậy, hai người lần này ra nước ngoài ít nhất cũng phải một tháng sau mới có thể trở về được.

Bán đi tro cốt, tác phẩm được yêu cầu cũng đã giao cho xã đoàn, Yến Phi khoảng thời gian rảnh này đều giao cho Tần Trữ. Tần Trữ tựa như một con quỷ hút máu, mỗi ngày thúc giục Yến Phi giao ra tranh vẽ. Yến Phi chỉ cần không có tiết học liền ở trong xã đoàn không ngừng vẽ tranh, tuyệt đối là người chăm chỉ nhất của xã đoàn.

“Yến Phi.”

Đang vẽ một bức tranh thủy mặc, Yến Phi quay đầu lại, liền thấy được Lương Cầm đi tới bên người của hắn, nhìn bức tranh của hắn, ca ngợi nói: “Tranh này cậu vẽ tốt lắm, tuyệt đối có thể cầm đi bán lấy tiền.”

Yến Phi cười đáp: “Người trong xã đoàn của chúng ta, tôi thấy có rất nhiều người lợi hại. Bức tranh của cậu cầm đi bán cũng nhất định kiếm được không ít tiền a.” Xuất phát từ lo lắng, Yến Phi cũng không để cho người trong xã đoàn biết được quan hệ giữa hắn với Tần Trữ.

Lương Cầm nói: “Nào có dễ bán như vậy. Hiện tại người vẽ tranh nhiều lắm, chân chính có thể nổi bật được lên thì lại rất ít. Huống chi chúng ta chỉ là xã đoàn, căn bản không có cách nào so sánh được với những người học trong Học viện Mỹ thuật thiết kế chuyên nghiệp. Tôi thấy xã trưởng của chúng ta là lợi hại nhất, anh ấy luôn đi loanh quanh để tìm kiếm người đại diện có thể đẩy mạnh được tiêu thụ tác phẩm của bản thân. Loại người chỉ bởi vì hứng thú giống như tôi, lại càng đừng mơ mộng tới.”

Yến Phi trầm mặc gật đầu, có Tần Trữ là người đại diện danh tiếng, hắn đương nhiên rõ ràng được tình huống hiện nay của giới hội họa. Đối với người đại diện cho họa sĩ mà nói, bức tranh tốt không có nghĩa là có thể bán được tiền, họa sĩ vẽ tranh đẹp cũng không có nghĩa là có thể hấp dẫn được người ta tới mua tranh của mình. Lấy ví dụ đơn giản: Van Gogh rất nổi danh đi, nhưng mà thời điểm Van Gogh còn sống cũng rất khốn khổ cùng thất vọng, sau khi ông ta chết, tác phẩm của ông ta mới được người ta truy phủng. Có rất nhiều họa sĩ, cả một cuộc đời đều ở trong giãy dụa, chân chính là thể nổi tiếng vĩnh viễn chỉ là số ít.

* Van Gogh: tên đầy đủ là Vincent Willem van Gogh, là một danh họa Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng. Nhiều bức tranh của ông nằm trong những kiệt tác nổi tiếng nhất thế giới, được yêu thích nhất và cũng đắt tiền nhất. Sinh thời tranh của ông không được công nhận và yêu thích, gần như ông không bán được bất cứ một bức tranh nào. Cuộc sống áp lực, tình yêu tan vỡ, Van Gogh lâm vào khủng hoảng tinh thần và thậm chí có hành động tự cắt đi tai trái của bản thân. Sau một thời gian quá mức suy sụp, ông đã tuyệt vọng và tự tử. Sau khi ông thì những bức tranh của ông lại trở thành những tác phẩm đắt giá nhất, được rất nhiều người yêu thích và trả giá cao để mua

“Tôi cũng cảm thấy những tác phẩm của Tư Quang Nam rất không tồi.” Yến Phi đúng trọng tâm nói.

Lương Cầm nói: “Xã trưởng năng lực tự nhiên là không tồi, bằng không cũng không thể ngồi được trên ghế xã trưởng. Tôi cảm thấy cậu cùng xã trưởng mỗi người một vẻ, tuy rằng tôi nói thế này có chút quá phận, nhưng mà tôi cảm thấy những tác phẩm của cậu so với xã trưởng càng thêm thành thục hơn, cũng có cảm giác nghệ thuật hơn. Yến Phi, cậu học vẽ tranh được bao nhiêu năm? Bãn lĩnh cùng sự chuyên nghiệp của cậu thực sự rất cao. Lần này trong triển lãm thư pháp mà chúng ta tổ chức, có rất nhiều người tới hỏi xem bức phó tự kia của cậu có bán hay không. Cậu không biết tôi có bao nhiêu ghen tị với cậu đâu.”

Lương Cầm ngoài miệng nói ghen tị, nhưng trong mắt lại chỉ đơn thuần là thưởng thức. Yến Phi cũng rất yêu thích những người thẳng thắn như Lương Cầm. Hắn nói: “Tôi từ nhỏ đã thích vẽ tranh, chỉ là trước kia trong nhà nghèo khó, mua không nổi dụng cụ. Tôi thường hay lấy phấn hoặc vôi để vẽ lên trên tường hoặc là trên mặt đất. Ngẫu nhiên cha mẹ cũng sẽ cho một ít tiền, mua cho tôi bút vẽ hoặc là giấy vẽ. Nếu không phải tiền học ở Học viện mỹ thuật quá đắt, tôi khẳng định sẽ thi vào đó.” Yến Phi trong lòng thầm xin lỗi Lương Cầm.

Lương Cầm tin tưởng không chút nghi ngờ, cảm khái: “Cậu có thể kiên trì được tới bây giờ, quả thực cũng không dễ dàng gì. Bất quá hiện tại điều kiện kinh tế của cậu đã khá hơn, có thể thoải mái vẽ tranh rồi.”

“Đúng vậy.”

Lương Cầm đối với Yến Phi chớp chớp mắt vài cái: “Cái này người ta gọi là ‘người tốt sẽ được báo đáp’.”

“Ha ha, đúng.”

Lương Cầm lại nói tiếp: “Yến Phi, cậu có muốn hay không đi tới chỗ triển lãm thư pháp một chuyến? Tôi không phải là nói giỡn đâu, thực sự có rất nhiều người muốn hỏi mua bức phó tự kia của cậu. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nói không chừng còn có thể gặp được một người đại diện đấy. Chúng ta tuy rằng là xã đoàn, bất quá hoạt động hàng năm vẫn sẽ kéo tới một vài người đại diện. Đương nhiên cũng không phải là những người đại diện có danh tiếng, nhưng mà có thể đẩy mạnh được tiêu thụ của bản thân đã là không sai a.”

Yến Phi thực sự rất cảm kích đối với ý tốt của Lương Cầm, nói: “Phó tự kia của tôi đã hứa hẹn sẽ tặng cho một người bạn rồi. Chờ tới sau khi triển lãm thư pháp kết thúc, tôi sẽ đưa cho cậu ấy.”

“Như vậy a, tặng bằng hữu cũng rất tốt.”

Yến Phi buông bút xuống, nói: “Cậu đem tác phẩm của cậu chụp lại cho tôi, có cơ hội để tôi nhìn xem có người nào có hứng thú với tác phẩm của cậu hay không.”

Lương Cầm vừa nghe liền cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Không cần đâu, năng lực của tôi tự tôi hiểu rõ. Thoải mái vẽ vời còn tốt, cầm ra để bán lấy tiền thì chưa đủ khả năng đâu.”

“Không sao đâu a, dù sao cũng chỉ là thử xem, có cơ hội hay không chính tôi cũng không thể khẳng định được.” Yến Phi cũng không nói chắc. Tuy Tần Trữ là bằng hữu của hắn, nhưng mà hắn sẽ không can thiệp vào quyết định của Tần Trữ, muốn hay không còn phải xem ý tứ của Tần Trữ thế nào.

Lương Cầm cũng biết Yến Phi bởi vì cứu được giáo thảo Tiêu Dương rất nổi tiếng trong trường, cho nên liền kết bạn được với một ít bằng hữu có địa vị trong xã hội. Thấy Yến Phi là thực lòng muốn giúp đỡ mình, cô cũng không làm kiêu, đem mấy tác phẩm mà bản thân hài lòng nhất, chụp ảnh lại rồi giao cho Yến Phi. Những người vẽ tranh như bọn họ, trên cơ bản là đều có một thói quen, đó là sau khi hoàn thành tác phẩm, sẽ đem tác phẩm chụp lại. Hiện tại Yến Phi muốn tác phẩm của cô, Lương Cầm liền lập tức đem ảnh chụp giao cho Yến Phi.

* giáo thảo: tương đương với hotboy trong trường

Yến Phi hôm nay buổi tối hẹn Tần Trữ đi ăn cơm, buổi chiều còn có một ca học, Yến Phi cũng không cùng Lương Cầm hàn huyên thêm nữa. Thu thập xong dụng cụ, Yến Phi khóa cửa lại rồi cùng Lương Cầm rời đi. Tác phẩm lần này của hắn là một bức tranh thủy mặc Trung Quốc rất lớn, dựa theo quy củ của xã đoàn, hắn có thể hướng xã đoàn xin một căn phòng vẽ tranh riêng. Thứ nhất chính là để có thể yên tĩnh dễ dàng sáng tác; thứ hai là bởi vì bức tranh rất khó cuộn lại, cho nên có không gian riêng tư sẽ tránh để cho nhiều người tới làm hỏng giấy vẽ. Gần nhất cũng bởi vì Nhạc Thiệu bọn họ không có ở nhà, Yến Phi mới hướng xã đoàn xin một phòng vẽ tranh riêng, bằng không hắn liền trở về nhà để vẽ.

Thời điểm đi học, người trong phòng ký túc xá 3414 vẫn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, song song mà ngồi. Thừa dịp giáo viên còn chưa tới, Yến Phi nói: “Buổi tối tôi có hẹn với Tần Trữ, mấy người các cậu cũng tới đi.”

Tiêu Dương nói: “Anh ấy vừa thấy anh liền thúc giục anh giao tranh, em sẽ không đi góp vui đâu.”

Tiêu Dương không đi, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cũng đều không đi. Tiêu Bách Chu nói: “Hai người nói chuyện về tranh vẽ, chúng tôi sẽ không đi quấy rầy. Chờ Nhạc ca bọn họ trở về rồi, mọi người cùng nhau ăn một bữa.”

Yến Phi cũng không miễn cưỡng, nói: “Cũng đúng. Ai, tôi hiện tại chỉ sợ cùng Tần Trữ gặp mặt, quả thực chính là quỷ đòi mạng.”

“Ha ha, cậu xứng đáng.”

Yến Phi giận dữ trừng mắt nhìn Vệ Văn Bân, cái tên miệng thối này.



Hai tiết buổi chiều vừa mới kết thúc, di động của Yến Phi liền vang lên, tiếng chuông chẳng khác nào tiếng quỷ kêu. Vừa nghe thấy tiếng chuông này, Yến Phi liền biết được là ai gọi tới. Cũng không thèm nhìn số gọi tới, hắn liền trực tiếp nghe máy.

“Đại Phi, tôi tới trường học của cậu rồi, cậu ở đâu? Tôi qua đón cậu.”

“Cậu sao lại tới đây? Tôi tự mình lái xe qua chỗ cậu là được rồi mà.” Yến Phi để cho Tiêu Dương giúp hắn mang balo trở về, còn hắn mang theo ví tiền rồi đi trước một bước.

Tần Trữ ở trong điện thoại nói: “Tôi buổi chiều cũng không có việc gì. Cậu đang ở đâu?”

“Tôi ở tòa nhà dạy học số 4, cậu phỏng chừng không biết ở đâu đi. Thư viện cậu có biết không?”

“Biết.”

“Vậy cậu chờ tôi ở cửa của thư viện đi.”

“Được.”

Cúp di động, Yến Phi một đường chậm rãi đi tới thư viện. Tần Trữ vừa thấy hắn liền không ngừng ‘hút máu’ của hắn, nhưng chung quy cũng bởi vì Yến Phi sau khi sống lại liền trêu chọc đối phương mà thôi, mà Tần Trữ lại là một tên cực kỳ thù dai. Nhưng mà tình cảm của Tần Trữ đối với Yến Phi không hề thua kém gì so với Hà Khai Phục cùng Hứa Cốc Xuyên. Yến Phi vốn định sau khi học xong sẽ lái xe tới tìm Tần Trữ, lại không nghĩ tới Tần Trữ liền chủ động tới trường học để đón hắn.

Đi tới cửa của thư viện, Yến Phi liếc mắt một cái liền phát hiện ra chiếc xe đen việt dã của Tần Trữ. Tần Trữ cũng thấy được Yến Phi, anh mở cửa xe ra. Yến Phi chạy như bay tới, lên xe, đóng cửa, động tác nhanh chóng dứt khoát. Tần Trữ đưa cho Yến Phi một cốc café nóng, Yến Phi cảm động muốn hỏng rồi.

“Cảm ơn.”

Mở ra nắp cốc, đang muốn uống, Yến Phi sửng sốt: “Không phải café?”

Tần Trữ cười xấu xa nói: “Cậu không phải là muốn tăng thêm chiều cao hay sao? Tôi đặc biệt mua sữa cho cậu, sao vậy, cảm động đi?”

“Cậu là tên tiện nhân.” Yến Phi buồn bực uống sữa.

Tần Trữ bị mắng là tiện nhân cười ha ha sung sướng.

Lúc này trên đường đã bắt đầu bị kẹt xe, Tần Trữ liền trực tiếp đưa Yến Phi tới chỗ ăn cơm. Trên đường đi, Tần Trữ hỏi: “Nhạc Thiệu cùng Kính Trì thời điểm nào thì trở về ?”

“Thiệu Thiệu phải thứ sáu hoặc thứ bảy, Kính Trì sẽ về muộn hơn vài ngày.” Yến Phi trong ngữ khí tràn ngập tưởng niệm đối với hai người.

Tần Trữ nói: “Đại Phi, có một cơ hội lớn để kiếm tiền, cậu có muốn làm hay không?”

“Cái gì?” Yến Phi không thiếu tiền, nhưng mà có cơ hội kiếm tiền lại không làm thì chỉ có đồ ngốc.

Tần Trữ cười âm hiểm nói: “Cậu vẽ ra vài bức tranh để lại của ‘Chung Phong’, tôi sẽ đem bán đấu giá tại trên du thuyền tháng tư này được tổ chức ở vùng biển quốc tế.”

“…” Ngây ngốc vài giây, Yến Phi giận dữ quát, “Cái đệch, cậu còn muốn bắt tôi kiếm tiền?!”

Tần Trữ vẻ mặt gian thương nói: “Bức tranh của cậu hiện tại rất đắt đấy. Van Gogh cậu có biết không, ông ta sau khi chết đi, bức tranh có bao nhiêu giá trị. Cậu tuy rằng không đáng giá tới mức như thế, nhưng mà so với thời điểm cậu còn sống, tranh của cậu bán đi cao hơn gấp 5 tới 8 lần. Bức tranh mà cậu lưu lại cho tôi kia, bán ở chợ đen có giá lên tới 800 vạn. Cơ hội kiếm tiền tốt tới như vậy, cậu xác định không cần?”

Yến Phi tức giận a. Hôm nay hắn vừa nhắc qua Van Gogh, không ngờ bản thân cũng bị so sánh. Tần Trữ tiếp tục hấp dẫn: “Tôi không có đối với bên ngoài thông báo rằng cậu chỉ còn có một bức tranh ‘để lại’. Thực ra tôi không cần nhiều lắm, cậu chỉ cần vẽ cho tôi năm bức tranh, hai bức thủy mặc cùng ba phó tự là được rồi. Đương nhiên, phải dùng phong cách của ‘Chung Phong’. Cậu rất nhanh sẽ có thể kiếm được hơn nghìn vạn, cậu xác định không làm?”

Yến Phi cắn răng, phẫn nộ đập xe: “Liều mạng!”

“Ha ha ha.” Tần Trữ cười lớn, “Tôi biết là cậu sẽ đồng ý mà. 100 vạn của Chung Dũng kia chỉ là số tiền nhỏ, hai chúng ta hợp tác, cậu còn sợ không kiếm được tiền sao? Tôi đáp ứng cậu, sau buổi đấu giá tháng 4 kia, sẽ cho cậu nghỉ một tháng.”

“Cái đệch. Chỉ một tháng?”

Tần Trữ lập tức trở mặt: “Một tháng là không ít rồi, đừng quên cậu thiếu tôi bao nhiêu.”

“Đồ nhỏ nhen! Quỷ hẹp hòi! Lòng dạ hẹp hòi!” Yến Phi thầm nghĩ biết vậy đừng có làm.

Tần Trữ hừ lạnh: “Để xem sau này cậu còn dám trêu chọc tôi hay không.”

Yến Phi ủy khuất: “Không dám, đánh chết tôi cũng không dám nữa. Cái giá quá lớn a.”

Thời điểm ăn cơm, Yến Phi từ trong điện thoại lấy ra ảnh chụp tác phẩm của Lương Cầm, đưa cho Tần Trữ xem: “Đây là tác phẩm của phó xã trưởng xã đoàn của tôi, tính tình cũng không tệ lắm, cậu xem xem tác phẩm của cô ấy có tiềm lực hay không.”

Tần Trữ cầm di động qua, không nhìn tác phẩm, hỏi trước: “Cậu là muốn giúp người này đẩy mạnh tiêu thụ hay chỉ là muốn tôi đánh giá?”

Yến Phi nói: “Cô gái này tính cách không tồi, còn về việc bức tranh của cô ấy có thể bán được tiền hay không, cậu tự coi đi. Tôi bất quá chỉ là tạo cho cô ấy một cơ hội. Góc độ của cậu cùng với góc độ của tôi khẳng định không giống nhau. Cậu biết rõ, tôi sẽ không lấy quan hệ giữa hai người chúng ta để đi tạo nhân tình cho người khác.”

Tần Trữ mở ra ảnh chụp, lại hỏi: “Cô gái này cũng được nha? Nhạc Thiệu bọn họ thế nhưng lại đồng ý cho hai người kết giao với nhau.”

Yến Phi muốn ngất: “Cái gì gọi là ‘hai người kết giao với nhau’?” Đem quá trình mà hắn cùng Lương Cầm quen biết nói rõ một lần cho Tần Trữ, Yến Phi nói: “Tôi cũng không nói rằng sẽ giúp cô ấy tìm người đại diện, chỉ nói nếu có cơ hội thì sẽ giúp cô ấy hỏi một chút xem thế nào. Cậu cũng đừng bởi vì mặt mũi của tôi mà nhận tranh của cô ấy, có thể hay không, tự cậu quyết định đi.”

Tần Trữ nghiêm túc xem xong những tấm ảnh chụp, sau đó đem di động trả lại cho Yến Phi, nói: “Theo góc độ buôn bán mà nói, bức tranh của cô gái này nhiều nhất cũng chỉ bán được mấy trăm đồng. Nhưng mà tôi xem ở phần cô ta nguyện ý vươn tay trợ giúp cậu trong khoảng thời gian mà cậu nghèo khó và thất vọng nhất, tôi có thể trợ giúp cô ta đẩy mạnh tiêu thụ một tác phẩm, giá cả nằm trong khoảng mười vạn đồng. Chính là bức tranh vẽ cảnh bình minh ngày đông kia. Phong cách của cô gái này quá mức trong sáng, phong cách như vậy ở hiện tại có thể túm được cả bó. Nếu phong cách vẽ tranh của cô ta sau này có thay đổi, cậu có thể đem tranh của cô ta tới để cho tôi nhìn lại.”

Yến Phi nở nụ cười, hắn cũng không cùng Tần Trữ khách khí: “Tôi thay cô ấy cảm ơn cậu. Mười vạn đồng đối với cô ấy mà nói, là một phần tiền tiêu vặt rất lớn.”

Tần Trữ nói tiếp: “Đấu giá vào tháng sau, khẳng định sẽ có người bỏ tiền ra mua. Mười vạn đồng xem như là con số đã định. Khẩu vị của các phú hào thường thường đều ngoài dự kiến của người ta.”

Yến Phi biết Tần Trữ đây là hoàn toàn xem xét trên phương diện mặt mũi của mình, cũng coi như thay hắn hoàn trả nhân tình cho Lương Cầm. Tuy rằng Lương Cầm cũng không đối với hắn làm ra trợ giúp gì to lớn, nhưng mà ở tình huống đó, thái độ của Lương Cầm quả thực khiến cho Yến Phi rất cảm động. Hắn vẫn luôn nhớ rõ.

Nói một ít về chuyện bán tranh, Yến Phi lại chuyển qua đề tài khác: “Nghe Lương Cầm nói, xã trưởng Tư Quang Nam của bọn tôi đang đi loanh quanh tìm người đại diện. Cậu có từng nghe qua cái tên này không?”

Tần Trữ động tác tao nhã cắt thịt bò, nói: “Có. Cậu ta từng tới công ty của tôi. Cha mẹ của cậu ta đều là họa sĩ. Bất quá tôi đối với tác phẩm của cậu ta không có bao nhiêu hứng thú, trực tiếp liền đuổi đi.”

“A?” Yến Phi buồn bực, “Cha mẹ của cậu ta đều là họa sĩ, cậu ta sao không tới Học viện mỹ thuật của Đế Đại để học? Tôi nhớ rõ cậu ta hình như học bên thiết kế chuyên nghiệp thì phải.”

Tần Trữ nói: “Bên Học viện mỹ thuật cạnh tranh áp lực rất lớn, hiện tại nghệ thuật thuần túy đều là đốt tiền cùng phải có vận khí. Cậu ta lựa chọn rất thực tế. Nếu tranh không bán được, ít nhất còn có thể dựa vào thiết kế để kiếm tiền, bằng không cũng chỉ có thể chết đói.”

“A, hóa ra là chuẩn bị cả hai tay a. Tác phẩm của cậu ta tôi cũng đã từng xem qua, cũng không tệ lắm. Cậu không thích?” Yến Phi có chút ngoài ý muốn.

Tần Trữ nói: “Ừ, tác phẩm của cậu ta không tệ, cũng có rất nhiều người cho rằng tác phẩm của cậu ta không tồi. Nhưng mà tôi làm người đại diện, tôi cần những họa sĩ nguyện ý phối hợp với mình, chứ không phải là một họa sĩ quá mức tự tin cùng kiêu ngạo. Tôi cần căn cứ vào thị trường để yêu cầu họa sĩ phối hợp với tôi, tiến hành điều chỉnh tương ứng, chứ không phải là một người nhất quyết không chịu thay đổi. Bức tranh của cậu ta rất tinh xảo, nhưng mà không chịu đa dạng hóa. Họa sĩ cần phải bảo trì sự độc đáo trong bức tranh của mình, nhưng cũng phải theo đuổi biến hóa, theo đuổi những ý cảnh khác nhau.”

* ý cảnh: quan niệm nghệ thuật

“Vì sao trên thế giới này có những họa sĩ rất nổi tiếng, bức tranh của họ lại được truy phủng cao tới như vậy. Cũng không phải bởi vì bức tranh của bọn họ so với hiện tại tốt hơn, mà là ở niên đại của bọn họ, những người giống như bọn họ có rất ít. Vật càng hiếm thì càng quý giá, cho nên bức tranh của bọn họ đều có giá rất đắt tiền. Nhưng mà hiện tại, người vẽ tranh có nhiều lắm, cho dù họa sĩ có kiệt xuất hơn nữa, cũng rất khó đạt được tới độ cao của những người đi trước. Mọi người trình độ không sai biệt, tôi tự nhiên muốn chọn người thích hợp nhất. Hơn nữa, trình độ của cậu ta cũng không tới mức khiến cho tôi muốn trở thành người đại diện của cậu ta.”

Yến Phi nghe ra chút ý tứ: “Tư Quang Nam hy vọng cậu trở thành người đại diện của cậu ta?”

Tần Trữ nói: “Cậu ta không có nói thẳng, nhưng mà cậu ta biểu hiện ra ý tứ đó. Cha mẹ của cậu ta đều là họa sĩ, xem như có chút danh khí. Có thể bởi vì điều này, khiến cho cậu ta chướng mắt đối với những người đại diện bình thường. Nhưng mà những người đại diện có danh tiếng như tôi thì lại chướng mắt với cậu ta. Cậu ta hiện tại chủ yếu đều là dựa vào nhân mạch của cha mẹ mình để kinh doanh tác phẩm của bản thân. Tâm danh lợi của cậu ta quá nặng, khiến cho cậu ta không thể vẽ ra được những tác phẩm hoàn mỹ.”

Yến Phi nghe Tần Trữ nói vậy xong, càng thêm ngoài ý muốn: “Lương Cầm thực sùng bái cậu ta, tôi cũng từng gặp qua cậu ta vài lần, thực sự không cảm giác được.”

Tần Trữ nói: “Cho nên đừng nói cho cậu ta biết quan hệ giữa tôi với cậu, bằng không cậu ta sẽ khiến cho cậu gặp phiền toái đấy.”

Yến Phi lập tức trả lời: “Tôi hiện tại đã đủ cao điệu lắm rồi. Cậu sau này đừng tới trường học để đón tôi, bị người ta thấy được, khẳng định sẽ có phiền toái cuốn thân.”

Tần Trữ nói: “Tôi có đeo kính râm. Yên tâm đi. À, đúng rồi, bạn gái của Tư Quang Nam kia hình như là một minh tinh, học ở Học viện điện ảnh, gọi là cái gì Kì San ấy.”

“Minh tinh?” Yến Phi lĩu lưỡi, “Đúng là không nhìn ra.”

“Cậu tối nay có trở về biệt thự bên Đông Hồ không? Hay là trở về trường học?” Tần Trữ lại chuyển đề tài, anh đối với việc của người khác không có hứng thú.

“Đương nhiên là về trường học. Sáng mai tôi có ca học, lười chạy đi chạy lại.” Yến Phi cũng không nói tới chuyện ở trường học, nghiêm túc cắt thịt bò. Nhạc Thiệu bọn họ không ở nhà, điểm tốt duy nhất chính là hắn có thể ăn được rất nhiều thịt.

Cùng Tần Trữ ăn cơm, lại ở chỗ của Tần Trữ nói chuyện thêm mấy tiếng đồng hồ, buổi tối hơn 11 giờ Yến Phi mới được Tần Trữ đưa về trường học. Lại sắp tới cuối tuần, hắn còn muốn đi tới Tây Hàng. Yến Phi tính toán để cho Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đi Tây Hàng với mình, nhà của hai người dù sao cũng đều ở Tây Hàng. Bất quá hai người suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không đi chung. Miễn cho người trong nhà của bọn họ hỏi tới, bọn họ còn phải giải thích. Yến Phi thân phận rất đặc thù, bọn họ cũng không muốn để cho một số người ngoài làm ảnh hưởng tới giao tình thuần túy giữa bọn họ cùng với Yến Phi. Yến Phi biết băn khoăn của hai người, chỉ cảm thấy bản thân sống lại thực may mắn, may mắn gặp được những người bạn tốt tới như vậy.

Buổi chiều 3 giờ ngày thứ sáu, Yến Phi đem tranh thủy mặc đã hoàn thành giao cho Tiêu Dương, để cậu nhóc giúp mình chuyển tới cho Tần Trữ, hắn không có thời gian đi gặp Tần Trữ. Tiêu Tiếu lúc này ở Tây Hàng đã chờ tới sốt ruột, trực tiếp phái người lái xe tới đón mình đi đến chỗ đậu của máy bay. Vừa mới hoàn thành được một tác phẩm, Yến Phi dứt khoát xin nghỉ thứ hai, tính toán bồi Tiêu Tiếu nhiều thêm một ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.