*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vườn trường của đại học Đế Đô vài ngày nay rất không an ổn. Bốn sinh viên vừa đi học vừa làm công ở tại trong căn tin sau khi bị cảnh sát mang đi, chỉ cách một ngày, trường học liền ra thông báo, bốn sinh viên kia bởi vì ác ý phỉ báng hãm hại đồng học cho nên sẽ bị khai trừ. Đồng thời, mười mấy sinh viên cùng ngày tham dự vào vụ ồn ào trên cũng bị cảnh sát giải đi, trong số đó có không ít người cũng rơi vào vận mệnh có thể bị khai trừ khỏi trường, nhẹ nhất cũng sẽ bị ghi vào trong hồ sơ là phạm lỗi nặng. Có vài sinh viên ngôn từ không tính là dữ dội, nhưng mà trong comment có nghi ngờ Yến Phi làm trai bao đều bị nhà trường xử phạt với các mức phạt khác nhau, những mức phạt này đều được ghi lại trong hồ sơ của bọn họ, tương lai bọn họ gặp tình cảnh ra sao, có thể đoán được trước. Bài post bịa đặt kia mang theo lốc to gió lớn ngoài dự đoán của mọi người. Mà nhân vật chính của sự kiện – Yến Phi bởi vì bị những người xung quanh cố ý giấu diếm cùng với bận rộn đẩy nhanh tốc độ vẽ tranh, vẫn không biết rằng trong trường đã xảy ra việc lớn tới như vậy.
Trong văn phòng của xã đoàn, Lương Cầm nhìn những thông báo xử phạt không ngừng được phát ra của các sinh viên phạm lỗi trong sự kiện trên mạng lần này, nội tâm vẫn như cũ không có cách nào bình tĩnh nổi. Chính trong lớp của cô, cũng có hai sinh viên bị cảnh sát mang đi, còn có ba sinh viên khác bị xử phạt. Hiện tại trong trường, phàm là những người không tham gia vào sự kiện lần này, đều thầm hô may mắn. Đây có thể được coi là một lần gió lốc thảm thiết nhất từ trước tới nay của đại học Đế Đô. Đối với Lương Cầm mà nói, cô vô cùng tức giận những đồng học đã bịa đặt ra chuyện lần này; đồng thời, cũng lại đau lòng vì những đồng học bị xử phạt hoặc sắp bị xử phạt. Có thể thi được vào đại học Đế Đô đều là tinh anh trên cả nước, liền bởi vì loại hình vi không tốt này mà tự hủy đi tiền đồ của bản thân, mười mấy năm gian khổ học hành trong nháy mắt liền hóa thành hư ảo, làm sao không khiến cho người khác phải thổn thức cảm thán.
“Lương Cầm.”
Lương Cầm ngẩng đầu, cười chào hỏi: “Xã trưởng.”
Người bận rộn Tư Quang Nam đi tới trước bàn của Lương Cầm, nhìn màn hình máy tính của cô, quan tâm hỏi: “Yến Phi còn chưa tới trường học sao?”
“Chưa.” Lương Cầm nói: “Bạn cùng phòng của cậu ấy nói, cậu ấy không sao, chắc sẽ nghỉ một tuần.”
“Hiện tại cậu ấy tâm tình tốt chứ?” Tư Quang Nam lại hỏi.
Lương Cầm lại trả lời: “Bạn cùng phòng của cậu ấy nói, cậu ấy còn chưa biết chuyện này, sợ cậu ấy sẽ đi tìm người post bài liều mạng. Cậu ấy hình như bận chuyện gì đó, cho nên sẽ nghỉ một tuần ở trường.”
Tư Quang Nam gật đầu, lại nhìn máy tính thêm vài lần, chuyển hướng về phía Lương Cầm hỏi: “Bài post kia trước khi bị xóa đi, tôi có đọc qua. Có người bình luận là Yến Phi bán tranh, ID kia là của cô đi?”
Lương Cầm nhất thời ngượng ngùng, quanh co đáp: “Tôi lúc đó tức giận quá mức. Không phải có người hỏi mua chữ của Yến Phi hay sao? Tranh của cậu ấy xuất sắc như vậy, khẳng định cũng sẽ có người nguyện ý mua. Tôi không muốn thấy bọn họ phỉ báng Yến Phi, liền nói như vậy.”
“Ừ.” Tư Quang Nam lại gật gật đầu, “Yến Phi nếu quay trở lại trường học, cô báo cho tôi biết một tiếng, tôi tìm cậu ấy có chút việc.”
Lương Cầm tò mò hỏi: “Chuyện gì a? Cậu ấy trước kia chỉ cần không có việc gì, liền ở lỳ trong phòng vẽ tranh. Lại nói tiếp, cậu ấy mới vừa hoàn thành xong một bức thủy mặc.”
Tư Quang Nam không trực tiếp trả lời vấn đề của Lương Cầm, chỉ hỏi: “Bức phó tự của Yến Phitrong triển lãm, cậu ấy có từng nhắc qua là đưa cho ai không?”
Lương Cầm lắc đầu: “Không có. Cậu ấy chỉ bảo là tặng cho một người bạn.”
“Vậy cậu ấy có từng đề cập qua chuyện tìm người bán tranh không?”
Lương Cầm đắn đo một hồi rồi nói: “Không có.”
Tư Quang Nam đầu ngón tay ở trên mặt bàn khẽ gõ vài cái, rồi mới nói: “Tôi có việc, đi trước. Yến Phi nếu tới xã đoàn, cô báo cho tôi biết một tiếng.”
“Được.”
Tư Quang Nam không nói thêm nữa, vội vàng rời đi. Lương Cầm nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn ta, trầm tư. Không biết vì cái gì, ở thời điểm Tư Quang Nam hỏi chuyện bán tranh, cô liền theo bản năng che giấu việc Yến Phi giúp mỉnh đẩy mạnh tiêu thụ một bức tranh. Cô cảm thấy, Tư Quang Nam tìm Yến Phi mục đích không hề đơn thuần, bạn trai của Yến Phi là Thái tử gia, chuyện này hiện giờ toàn bộ đế đô đều đã biết. Trong xã đoàn, mọi người ngữ khí khi nhắc tới Yến Phi rõ ràng đều có chút biến hóa, Lương Cầm cũng không ngốc.
Suy nghĩ một chút, Lương Cầm tắt máy tính rồi rời khỏi văn phòng xã đoàn. Đi ra ngoài, Lương Cầm gọi điện thoại cho một người, ở sau khi đối phương bắt máy, cô một tay che di động, nhỏ giọng nói: “Tương Điền, là tôi, Lương Cầm. Cậu hiện tại có rảnh không? Tôi có việc tìm cậu.”
“A, cậu chờ tôi mười phút được không?”
“Được. Vậy tôi chờ cậu ở cửa thư viện nhé.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lương Cầm nhanh chóng đi về hướng thư viện.
Trong ký túc xá 3414, ba người buổi chiều chỉ có một tiết học, học xong đều lựa chọn trở về ký túc xá. Trong lớp 1 của ngành truyền thông kỹ thuật, không có một ai đề cập tới chuyện của Yến Phi. Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn Đàm Tố. Sau khi sự việc phát sinh, Đàm Tố liền nhanh chóng gọi điện thoại cho mọi người trong lớp, nói bọn họ không được bình luận linh tinh gì trên mạng, nhiều nhất chỉ cho phép bênh vực Yến Phi. Mặc kệ cậu ta có dụng tâm gì, kết quả toàn bộ thành viên trong lớp đều được an toàn, vì thế tất cả mọi người đều vô cùng cảm kích Đàm Tố. Mà bởi vì phản ứng lúc đó của Đàm Tố, ba người trong ký túc xá 3414 thái độ đối với Đàm Tố rõ ràng có thay đổi. Rất nhiều năm sau, Đàm Tố khi ấy làm việc ở trong một bộ ngành không tồi thuộc triều đình tại đế đô, mỗi lần nhớ lại việc này đều toát mồ hôi lạnh, may mắn bản thân đã lựa chọn chính xác.
Điện thoại của ký túc xá vang lên, Tiêu Bách Chu ngồi cách điện thoại gần nhất liền nhận mệnh đi nhận điện thoại.
“Alo?”
“Xin chào, cho hỏi Yến Phi có ở đó không?”
Trong điện thoại truyền tới thanh âm của nữ tử. Tiêu Bách Chu lúc này liền nhíu mày, nói: “Cậu ấy xin phép tạm nghỉ rồi, gần nhất không có mặt trong ký túc xá. Xin hỏi cô là ai?”
“Tôi là bạn học học chung trung học với cậu ấy, tôi tìm cậu ấy có việc. Xin hỏi thời điểm nào thì cậu ấy trở lại ký túc xá?”
“Chuyện này thì tôi không biết rõ.”
“… Như vậy a. Di động của cậu ấy cũng không gọi được, có phải đổi số không?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, bọn tôi cũng không gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy hình như đi du lịch bạn trai.”
“…”
Điện thoại đột nhiên cúp, Tiêu Bách Chu liền đem điện thoại đặt trở về, xoay người đối với hai người đang nghe ngóng tin tức nói: “Một nữ sinh, nói là bạn học trung học của Yến Phi, phỏng chừng là bạn gái trước kia của Yến Phi. Tôi nói Yến Phi đi du lịch cùng bạn trai, cô ta trực tiếp cúp máy.”
Vệ Văn Bân sờ cằm: “Vì sao tôi cứ cảm thấy, từ sau khi Yến Phi tỉnh lại vẫn luôn xui xẻo ngập đầu a?”
“Tôi cũng hiểu được.” Tiêu Dương phụ họa.
Tiêu Bách Chu nhìn thời gian, nói: “Chuyện này phải chờ khi di động của Yến Phi được mở lại mới có thể nói cho cậu ấy. Chúng ta không nên bỏ qua Yến Phi mà trực tiếp nói cho Tiêu ca bọn họ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Yến Phi.” Nhất định phải ở khi di động vừa được mở, liền nói cho Yến Phi biết chuyện này.
Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân gật gật đầu. Sự kiện lần này bọn họ vẫn luôn lừa Yến Phi, mọi người cũng lo lắng không biết sau khi biết chuyện, Yến Phi có thể hay không sẽ nổi bão, dù sao tên kia trong xương cốt vẫn là Đại ca.
Yến Phi bị bắt buộc đẩy nhanh tốc độ vẽ tranh, biến thành sứt đầu mẻ trán. Tần Trữ bắt hắn thay đổi phong cách vẽ tranh, hiện tại lại bắt hắn sử dụng phong cách trước kia để vẽ ra những bức tranh do Chung Phong ‘để lại’, thiếu chút nữa tinh thần phân liệt. Trong khoảng thời gian bận bịu này, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh. Yến Phi trừ bỏ ăn cơm cùng làm tình ra, tất cả thời gian đều sử dụng vào công việc đẩy nhanh tiến độ. Hôm nay là thứ sáu, Yến Phi không đi vào trong phòng vẽ tranh, mà lại ở trong phòng bếp. Nguyên nhân không phải bởi vì hắn, mà là vì Nhạc Thiệu hôm nay sẽ trở về.
Từ trong phòng bếp, mùi thịt kho tàu nồng đậm tản ra. Yến Phi sau khi ăn chút điểm tâm rồi lại tiếp tục ở trong phòng bếp bận rộn. Nhạc Thiệu sắp trở về, hắn dù sao cũng muốn đích thân vào bếp để làm đồ ăn, khao người nào đó bôn ba vất vả ở bên ngoài suốt một tháng trời. Những người khác không tới đây, chỉ có Tiêu Tiếu ở cùng với Yến Phi. Ngày đầu tiên Nhạc Thiệu trở về, chỉ có người nhà với nhau.
Nhìn thời gian, Yến Phi hướng ra ngoài gọi: “Tiểu Tiểu, em gọi thử điện thoại cho nhị ca của em, máy bay hẳn là đã tới nơi rồi đi?”
“Được.”
Tiêu Tiếu ở trong phòng khách xem TV, lấy điện thoại qua để gọi điện.
Yến Phi đang ở trong phòng bếp quay trái quay phải, rất nhanh liền nghe thấy tiếng của Tiêu Tiếu đáp lại: “Nhị ca đã xuống máy bay, trực tiếp về nhà.”
“Tốt.”
Nhạc Thiệu cuối cùng cũng đã trở về, Yến Phi không kích động mới là giả. Từ sau khi mối quan hệ thay đổi, Yến Phi tâm tình cũng có biến đổi rõ ràng. Trong suốt một tháng Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đi công tác không ở nhà, bởi vì sai lệch giờ giấc, cho nên thỉnh thoảng mới có thể nhắn tin hoặc là chat video trò chuyện với nhau, Yến Phi thực sự nhớ bọn họ muốn chết. Tiêu Tiếu tuy rằng ở vùng khác, nhưng mà ít nhất trong vòng một tuần cũng có thể được gặp mặt hai lần. Yến Phi lúc này coi như đã được trải nghiệm cái gì gọi là tương tư thành họa, buổi tối đi ngủ cũng cảm thấy bên người không đủ ấm áp.
* tương tư thành họa: ám chỉ nỗi nhớ vô cùng
Tiêu Tiếu từ trong phòng khách đi tới, thực tự nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, nói: “Nhị ca bảo cậu ấy sẽ không ngồi xe, trực tiếp ngồi trực thăng đi tới khu thương mại ở Đông Hồ. Em tới đó để đón cậu ấy.”
Yến Phi quay đầu: “Khu thương mại ở Đông Hồ có sân đậu trực thăng?”
“Tầng cao nhất có thể làm chỗ đậu.” Thuận thế hôn Yến Phi một ngụm, Tiêu Tiếu buông hắn ra, “Em đi thay quần áo.”
Vậy tức là Thiệu Thiệu rất nhanh sẽ trở về nhà? Yến Phi tâm tình nhảy nhót vài cái. Hắn lau lau tay, đi theo Tiêu Tiếu ra khỏi phòng bếp, vào trong phòng thay đồ.
Tiêu Tiếu thay đi bộ đồ ngủ ở nhà, mặc vào quần áo ra ngoài, Yến Phi giúp cậu sửa lại cổ áo. Nhìn Yến Phi mặc bộ đồ ngủ ở nhà giống mình, bên ngoài còn treo một chiếc tạp dề, Tiêu Tiếu giật mình, ôm lấy hắn.
“Đêm nay nhị ca khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh, em cũng muốn.”
Thân thể của Yến Phi một trận khô nóng, xoa bóp khuôn mặt của Tiêu Tiếu: “Ai cũng không cho phép, thành thành thật thật đi ngủ cho anh!” Trong mắt của Tiêu Tiếu hiện lên ý cười, ở trên môi của Yến Phi triền miên một hồi. Có muốn hay không hiện tại cũng không phải là do anh định đoạt nữa nha.
Cùng Yến Phi triền miên vài phút, Tiêu Tiếu mới rời đi. Yến Phi trở lại trong phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị cơm tối. Hắn đun một nồi canh xương, còn chuẩn bị cả cá. Nhạc Thiệu thích nhất chính là món thịt kho tàu, còn có rất nhiều những món khác nữa, đương nhiên cũng không thể thiếu vài món Tiêu Tiếu thích ăn. Nhạc Thiệu cuối cùng cũng đã trở lại, nhưng mà Tôn Kính Trì lại về muộn hơn vài ngày, nghĩ tới đây, Yến Phi tiếp tục tương tư thành họa.
Động tác nhanh nhẹn đem đồ ăn chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Nhạc Thiệu trở về nhà. Yến Phi đi tới phòng khách để nghỉ ngơi một chút. TV vẫn còn đang mở, đã vài ngày không xem TV, Yến Phi cầm lấy điều khiển, chuyển kênh. Đổi vài kênh cũng không thấy được tiết mục bản thân muốn xem, Yến Phi đang định tắt TV đi, mở chút nhạc để nghe. Chờ Nhạc Thiệu bọn họ trở về rồi, bản thân cũng không có thời gian để xem TV.
Đang muốn tắt TV, tin tức thứ nhất liền khiến cho Yến Phi chú ý.
—– [Bộ giáo dục cùng đại học Đế Đô sắp tới sẽ ra một số thông báo về những sinh viên vi phạm nội quy tham gia vào sự kiện nói xấu đồng học trên internet…]
Biểu tình của Yến Phi dần dần trở nên nghiêm túc, mở to âm lượng. Tin tức này dài tới năm phút đồng hồ mới kết thúc, Yến Phi ngồi tại chỗ không nhúc nhích, môi nhếch lên. Thẳng tới khi toàn bộ bản tin kết thúc, Yến Phi mới có động tác. Hắn nhanh chóng đứng lên đi lên trên tầng.
Đi vào trong phòng ngủ, Yến Phi tìm kiếm nửa ngày, rồi lại chạy đến thư phòng của Tiêu Tiếu. Tiếp tục tìm kiếm hơn nửa ngày, hắn ở trong ngăn kéo bàn làm việc của Tiêu Tiếu, tìm được di động của bản thân. Không chút nghĩ ngợi, Yến Phi khởi động máy.
Sau khi di động trải qua quá trình khởi động máy, kế tiếp vô số tin nhắn cùng hộp thư ghi âm liền hiện lên thông báo, thanh âm thông báo tựa như máy bay ném bom oanh tạc không ngừng kêu lên. Đợi cho tới khi di động khôi phục lại yên tĩnh, Yến Phi mở ra tin nhắn đầu tiên. Xem hết gần trăm tin nhắn, hắn lại mở hộp thư ghi âm. Hộp thư giọng nói cơ hồ bị nhét đầy, thời gian tập trung ở ngày đầu tiên sau khi hắn cùng Tiêu Tiếu từ Tây Hàng trở về.
Nghe xong tất cả những cuộc gọi ghi âm, Yến Phi trực tiếp lấy di động lên mạng, tra tìm chuyện tình bài post ở trên BBS của đại học Đế Đô cùng với diễn đàn ‘Sơn Nhai’ ngày đó. Tìm tòi vài trang web, bài báo có quan hệ với sự kiện này rất nhiều, Yến Phi lật xem hơn 20 trang báo. Rời khỏi internet, hắn hít sâu vài lần, một lần nữa tắt đi di động, thả về chỗ cũ.
Đứng ở trước bàn làm việc của Tiêu Tiếu, nhìn ảnh chụp chung của bốn người bọn họ được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, còn có cả ảnh chụp riêng của hắn và Tiêu Tiếu cùng với ảnh chụp một mình của hắn, Yến Phi mi tâm đang nhíu chặt liền chậm rãi thả lỏng ra, rồi mới có chút bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu.
“Thực sự đem anh coi thành bà xã, thành em trai để đối đãi sao.” Tại trên trán của ba đứa nhỏ trong ảnh búng một cái, Yến Phi đi ra khỏi thư phòng.
※
Muốn hỏi ‘nỗi nhớ nhà cuồn cuộn’ là tư vị ra sao, vậy bạn cứ hỏi Nhạc Thiệu bây giờ liền sẽ biết. Từ lúc bắt đầu trước khi anh sắp trở về nước, ngay cả ngồi cũng không được yên, hận rằng sau lưng không thể mọc ra một đôi cánh, trực tiếp bay về bên kia địa cầu. Lên tới máy bay, anh không ngừng nhìn đồng hồ, mười mấy giờ qua đi, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Trước khi lên máy bay, anh đã gọi điện cho người an bài sẵn trực thăng. Nếu muốn anh tiếp tục ngồi thêm hai ba giờ đi xe nữa từ sân bay trở về nhà, anh tuyệt đối sẽ điên mất.
Hiện tại thật vất vả mới có thể ngồi được lên trực thăng để bay về nhà, Nhạc Thiệu càng không ngừng thúc giục phi công nhanh hơn một chút. Vì cái gì anh không có đôi cánh ẩn ở phía sau lưng, hoặc là có thể biến thành trở thành Astro Boy?!
Trực thăng cuối cùng cũng hạ xuống, nhìn Tiêu Tiếu đang đứng ở trên tầng cao nhất chờ đợi, Nhạc Thiệu quả thực lệ nóng tuôn trào. XX, lão tử cuối cùng đã trở lại. Trực thăng vừa mới ổn định, Nhạc Thiệu trực tiếp nhảy xuống. Tiêu Tiếu đi lên: “Phi đang ở nhà chờ cậu, đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bàn thức ăn ngon.”
“Lập tức về nhà, tớ một giây đồng hồ cũng chờ không nổi nữa!” Nhạc Thiệu ánh mắt cùng thanh âm đều mang theo nồng đậm gấp gáp cùng nóng nảy. Hai mắt che kín tơ máu, nhìn qua quả thực chẳng khác nào ác lang đã nhịn đói nhiều năm. Kỳ thực cũng có thể coi là như vậy đi.
Lên xe ô tô, sốt ruột chờ thuộc hạ đem hành lý chất lên xe, Nhạc Thiệu tự mình lái xe trở về nhà, ngại tốc độ lái xe của Tiêu Tiếu không đủ nhanh. Một đường trở về Đông Hồ, Nhạc Thiệu xuống xe liền hướng về trong nhà chạy tới, ngay cả động cơ cũng không thèm tắt.
Thời điểm ô tô trở lại, Yến Phi ở trong phòng bếp cũng đã nghe được. Hắn lập tức từ trong phòng bếp đi ra, còn chưa tới cửa, một người liền từ bên ngoài đẩy cửa vọt thẳng vào, lao tới chỗ của hắn.
“Phi!”
Mắt hoa lên, Yến Phi đã bị người kia dùng sức lực thật lớn ôm vào trong lồng ngực, nụ hôn nóng bỏng cũng thuận theo hạ xuống. Yến Phi giật mình sau đó dùng sức giãy dụa: “Đổi giày! Anh buổi sáng vừa mới lau dọn sạch sẽ xong!”
Đổi giày cái gì, anh sắp nghẹn muốn chết rồi! Nhạc Thiệu ở tại chỗ đá giày ra, khiêng Yến Phi đi lên trên tầng.
“Trước tiên đi tắm rửa đánh răng đã!”
“Em sắp nghẹn muốn chết rồi! Trước về trở về em đã tắm!”
“Đã mười mấy giờ rồi, bẩn!”
“Em thực sự nghẹn sắp chết rồi!”
Theo tiếng hô nghẹn khuất của Nhạc Thiệu, cửa phòng trên tầng cũng bị nặng nề đóng sầm lại. Tiêu Tiếu bị bỏ lại dưới tầng nhận mệnh xách hành lý, lau sàn nhà, thầm nghĩ có nên hay không đi vào trong phòng bếp uống một ít nước canh xương cho đỡ đói bụng.
~ ~ ~ ~ ~
* Astro Boy (Tetsuwan Atomu): là bộ manga kinh điển của họa sĩ Osamu Tezuka người Nhật Bản. Phát hành lần đầu vào năm 1952 và kết thúc ở 1968, Astro Boy đã trở thành một hiện tượng lớn trên khắp nước Nhật, sau đó lan rộng ra toàn châu Á và sang nước Mỹ. Bộ manga được làm thành nhiều phần anime