*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Dương đang bán nằm trên giường trong ký túc xá, mở đèn khẩn cấp làm bài thi tiếng Anh, bỗng di động rung lên. Tưởng là Hứa Cốc Xuyên gọi đến, cậu nhanh chóng cầm lên di động, vừa nhìn, liền buồn bực.
“Alo? Tôn ca?”
“Chưa ngủ sao?”
“Chưa, một lát nữa em mới ngủ.”
“Anh có việc muốn hỏi em.”
“Chuyện gì?”
Trốn trong phòng vệ sinh, Tôn Kính Trì ngồi trên bồn cầu, một tay che điện thoại, hạ giọng hỏi: “Em đem toàn bộ biểu hiện sức khoẻ của Phi từ sau khi xuống du thuyền tỉ mỉ kể lại cho anh nghe, nhất định phải tỉ mỉ!”
“Có phải hay không Yến ca bị bệnh?” Tiêu Dương vừa nghe liền vô cùng lo lắng.
“Không phải, đừng hỏi nhiều, em cẩn thận nghĩ lại xem anh ấy có những biểu hiện gì.”
Thấy Tôn Kính Trì gấp gáp như vậy, Tiêu Dương cũng không dám trì hoãn, một bên cố gắng hồi tưởng, một bên vừa nói: “Đầu tiên chính là đặc biệt dễ mệt mỏi cùng buồn ngủ. Mỗi ngày cơ hồ vừa lên giường liền ngủ. Thứ hai là thân thể rất hư nhược. Anh ấy bảo hiện tại chỉ cần chạy vài bước liền thở không ra hơi. Ừm, còn có khẩu vị ăn rất lớn, mỗi ngày đều phải đi ăn khuya. Không thích ăn đồ dầu mỡ gì đó, đặc biệt ghét món cá sốt, nói có mùi, buồn nôn. Ban đầu chỉ là anh ấy không ăn, về sau mỗi lần bọn em mua món này trở về, anh ấy cũng không chịu nổi, bảo rằng mùi rất nặng. Ừm… à, đúng rồi, có vài ngày anh ấy ăn không ngon liền nôn ra.”
“Sao lại nôn?!”
“Ừm… chính là nôn thôi, cũng không phải đem toàn bộ những thứ đã ăn vào đều nôn ra, chỉ nôn vài ngụm. Sau đó không lâu anh ấy lại kêu đói, cũng không biết có phải hay không dạ dày có vấn đề. Buổi sáng thời điểm rời giường số lần nôn là nhiều nhất, bất quá gần đây anh ấy rõ ràng ăn tốt hơn trước kia.”
“…” Tôn Kính Trì càng nghe nhịp tim đập càng nhanh. Buổi sáng thời điểm rời giường số lần nôn là nhiều nhất!
Tiêu Bách Chu đồng dạng vẫn chưa ngủ nghe thấy như vậy, liền ở bên kia hô lên: “Tiêu Dương, Yến Phi gần đây phản ứng có chút trì độn, thường quên quên nhớ nhớ.”
Tiêu Dương lập tức nói với Tôn Kính Trì.
Tôn Kính Trì khẩn trương hỏi: “Vậy gần đây, anh ấy có thích ăn chua không?”
Tiêu Dương phản ứng vô cùng trực tiếp: “Thích! Anh ấy gần đây thường xuyên thèm ăn chua, còn mua rất nhiều ô mai với dương mai gì đó, sữa cũng chỉ ăn sữa chua. Thời điểm ăn sủi cảo hoặc mì gạo, anh ấy cho vào rất nhiều dấm chua. Thỉnh thoảng lại nói muốn ăn mấy loại trái cây như cam hay quýt.”
Tôn Kính Trì gắt gao nhắm lại đôi mắt, thanh âm có chút ám ách: “Được, anh biết rồi. Chuyện này các em đừng nói với anh ấy.”
Tiêu Dương lo lắng hỏi: “Tôn ca, chẳng lẽ Yến ca thật sự bị bệnh? Từ sau khi xuống du thuyền trở về, anh ấy liền trở nên không thích hợp. Các anh vẫn nên đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra đi.”
“Ừ, bọn anh sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Anh cúp trước.”
“Được, tạm biệt.”
Tiêu Dương buông xuống di động, Vệ Văn Bân ngủ ở giường bên cạnh lập tức quái gở kêu lên: “Cái đệch, Yến Phi thích ăn chua lại hay nôn mửa, chẳng lẽ mang thai?”
Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều ném cho cậu một ánh mắt khinh thường. Tiêu Dương quay đầu bất đắc dĩ nói: “Lời này nếu cậu dám nói ra ở trước mặt Yến ca, anh ấy nhất định sẽ xé nát cái miệng của cậu.”
Vệ Văn Bân dùng tay che miệng, có chút sợ hãi nói: “Tôi cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa nói.”
“Tôi thấy cậu bị nam nhân nhà cậu đè nhiều quá, hiện tại còn tin tưởng đàn ông có thể sinh con.” Tiêu Bách Chu kích thích Vệ Văn Bân. Vệ Văn Bân lập tức tạc mao: “Ai bảo anh ta đè tôi! Tôi là công! Là công!”
“Xí ~” Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương rõ ràng không tin tưởng. Có phải thụ hay không chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra. Thấy không ai tin tưởng mình, Vệ Văn Bân sắc mặt đỏ lên: “Tôi chính là công! Thiên hạ đệ nhất công!”
“Cung trong tự cung đi.” Tiêu Dương nói một câu khiến cho Vệ Văn Bân tức đến hộc máu.
* chữ Cung ( 宫) cùng chữ Công ( 攻) đều đọc là ‘Gōng’
* tự cung: tự cắt ‘tờ-rym’ =v=b
“Ha ha ha…” Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương vui vẻ cười lớn. Rõ ràng là một tên thuần thụ, còn mỗi ngày kêu gào bản thân là công, chẳng hiểu muốn tìm kích thích cái gì.
Bên này, sau khi cùng Tiêu Dương nói cúp máy, Tôn Kính Trì cầm di động lên mạng tra tìm những tư liệu liên quan đến mang thai. Càng xem y càng cảm thấy cùng phản ứng hiện tại của Yến Phi trùng khớp, càng xem y càng cảm thấy Yến Phi nhất định có. Nhưng làm sao có thể như vậy?! Phi là nam nhân!
Tôn Kính Trì khẽ cắn môi, nhập vào trong điện thoại dòng chữ ‘đàn ông sinh con’, ấn tìm. Một loạt các sắp xếp ‘Đàn ông sinh con’ xuất hiện trong mắt Tôn Kính Trì. Y tra tìm từng cái, tuyệt đại đa số đều là tiểu thuyết ảo tưởng ‘nam nhân sinh tử’, còn có vài chuyện kỳ quái như nữ giới biến tính trở thành đàn ông sau đó sinh đứa nhỏ, chính là không có tin tức chân chính về việc đàn ông có thể sinh con. Lật hơn bốn mươi trang, Tôn Kính Trì từ bỏ, không có thông tin y muốn.
* nam nhân sinh tử: một thể loại của truyện đam mỹ, nói về những bạn thụ có thể sinh con, Bỉ Thì Bỉ Thì chính là thể loại này
Ngồi trên bồn cầu trầm tư rất lâu. Thật lâu sau đó, Tôn Kính Trì hạ quyết tâm. Thò đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao. Không điều tra rõ ràng chuyện này, y căn bản không có tâm tư xử lý những việc khác. Cho dù lý trí không ngừng một lần lại thêm một lần nhắc nhở y, y đang người si nói mộng, suy nghĩ miên man, chuyện này căn bản không có khả năng.
* người si nói mộng: nói chuyện viển vông
Hung hăng đem mặt chà xát vài lần, Tôn Kính Trì đứng lên, tựa như người đi ra pháp trường, kiên quyết rời khỏi phòng vệ sinh. Xuống dưới tầng tìm một chai nhựa không khá lớn, y cầm về phòng ngủ. Nhẹ nhàng mở lên đèn bàn đầu giường, trên giường, Yến Phi đã văng ra chăn mỏng đắp trên người, trên trán phủ một tầng mồ hôi. Buổi tối tại nơi này rất mát mẻ, không cần bật điều hoà, chẳng qua Yến Phi thoạt nhìn rất nóng. Tôn Kính Trì đem cửa sổ toàn bộ mở ra, gió lạnh xuyên qua rèm lụa mỏng lùa vào trong phòng. Giúp Yến Phi lau đi mồ hôi trên trán, Tôn Kính Trì không đắp lại chăn cho hắn, mà nhẹ nhàng cởi ra quần ngủ cùng quần lót của Yến Phi.
Khẩn trương đỡ Yến Phi ngồi dậy, Tôn Kính Trì lôi kéo Yến Phi đang chìm trong giấc mộng, ở bên tai khẽ nói: “Phi, anh phải đi vệ sinh.”
Người đang ngủ say như chết không nhúc nhích. Tôn Kính Trì đem miệng chai nhựa đặt ở ngay trước ‘tiểu Phi Phi’, lại hô: “Phi, trước đi vệ sinh đã, rồi ngủ tiếp.” Còn vô cùng quá phận phát ra tiếng ‘xuỳ xuỳ’, thanh âm mà cha mẹ thường dùng để dỗ đứa nhỏ tiểu ra.
Yến Phi bị Tôn Kính Trì quấy nhiễu tới. Tôn Kính Trì lại khẽ nói: “Phi, trước đi vệ sinh đã, rồi ngủ tiếp, trực tiếp tiểu ra đi.”
“A…”
“Tiểu ra đi.”
Tôn Kính Trì chưa bao giờ đối thứ dịch gì đó của Yến Phi bức thiết cùng khát vọng như lúc này.
Yến Phi mở ra đôi mắt mong lung, Tôn Kính Trì vội vàng nói: “Phi, đi vệ sinh đã rồi ngủ tiếp, không cần đứng dậy, em đỡ cho anh.”
Yến Phi cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lại bị tiếng ‘xuỳ xuỳ’ của Tôn Kính Trì ảnh hưởng, một lát sau, thật sự tiểu ra. Nghe được tiếng chất lỏng tiến vào trong chai nhựa, trái tim của Tôn Kính Trì trong nháy mắt vọt lên tận cổ họng.
Nếu Yến Phi thanh tỉnh, hắn tuyệt đối không làm ra hành động nằm trên giường tiểu tiện, khổ nỗi hắn hiện tại phản ứng trì độn, lại còn ý thức không rõ ràng. Giải quyết xong, ngón tay của Tôn Kính Trì run run đem chai chất lỏng trân quý kia đặt lên trên mặt đất; sau khi làm xong một loạt các hành động: lau sạch sẽ hạ thân cho Yến Phi, kéo lên quần lót cùng quần ngủ, đắp tốt chăn, vỗ nhẹ dỗ Yến Phi ngủ say; y da đầu run lên ôm chai nhựa quyết định sinh tử của bản thân kia đi vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa, khoá trái!
Phù phù… phù phù phù… phù phù phù phù…
Không chế không được hít sâu, Tôn Kính Trì đem chai nhựa đặt trên bồn rửa mặt, dùng sức đấm vào ngực vài cái, để cho bản thân tình tĩnh lại, ngàn vạn lần không thể để cho bình chất lỏng trân quý bị đổ phí. Chính là không có biện pháp, nhịp tim đập không chỉ không chậm lại, cả thân thể đều run rẩy. Mở ra ngăn tủ bên dưới bồn rửa mặt, lôi ra túi bóng đen mà bản thân giấu bên trong, Tôn Kính Trì đổ toàn bộ hộp đựng que thử thai vào trong bồn rửa mặt, ngón tay run run đem từng que thử thai lấy ra khỏi hộp.
Đầu choáng váng, miệng khô khốc, Tôn Kính Trì cẩn thận chuyên chú, tỉ mỉ đem thuyết minh cùng hướng dẫn sử dụng của mỗi nhãn hiệu que thử thai đọc qua một lần. Sau đó y lại mở cửa, đi ra khỏi phòng vệ sinh, xuống phòng khách dưới tầng, cầm lấy một gói lớn cốc nhựa còn chưa xé bao bì. Mười một nhãn hiệu que thử thai, Tôn Kính Trì xếp ra mười một chiếc cốc nhựa, sau đó hai tay ôm lấy chai nhựa tựa như đang ôm bảo bối, rót vào trong mỗi chiếc cốc một chút.
Làm xong hết thảy, Tôn Kính Trì ngừng thở, bàn tay phát run cầm một que thử thai nhúng vào bên trong cốc. Cứ như vậy, một que lại thêm một que, y xếp thành hàng chỉnh tề đặt lên mặt đá bồn rửa mặt. Nhúng xong toàn bộ mười một que thử thai, Tôn Kính Trì hai tay chống trên bồn rửa mặt, màng tai nổ tung. Y đột nhiên trở nên nhát gan, không dám lật xem mười một chiếc que quan trọng như tính mạng của bản thân.
Phù phù… phù phù phù… phù phù phù phù…
Vỗ vỗ mặt, đối diện với gương hít sâu vài hơi, tay phải của Tôn Kính Trì đặt lên trên một que thử thai. Cắn chặt khớp hàm, y nhắm mắt lại, ngón tay phát run chậm rãi lật lại chiếc que kia. Tuỳ theo động tác, trong đầu của y cũng vang lên tiếng nổ tung, Tôn Kính Trì lại chậm chạp không dám mở mắt ra. Nếu, nếu sự thật chứng mình bản thân y đang suy nghĩ miên man… Tôn Kính Trì chân nhuyễn cơ hồ muốn quỳ sụp xuống, ông trời vì cái gì lại làm cho y sinh ra ảo tưởng!
Nếu có đồng hồ ở đây, thanh âm tích tắc kia liền biểu hiện cho nội tâm rối rắm của Tôn Kính Trì giờ phút này. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng y thuỷ chung không dám mở mắt ra đối mặt với sự thật. Nội tâm đã 99% phủ nhận phán đoán của bản thân, tuy nhiên 1% còn lại kia vẫn có thể khiến cho y sinh ra hy vọng rất lớn, mà loại hy vọng này một khi sinh ra, liền có thể dẫn đến ‘đả kích’ mang tính huỷ diệt đối với y. Nếu không phải, Tôn Kính Trì cũng không biết bản thân phải làm sao để đối mặt với loại chênh lệch quá lớn tựa như lòng sông so với mặt biển này.
Tí tách, tí tách… Phù phù, phù phù…
Ngón tay của Tôn Kính Trì đột nhiên động, que thử thai đã được lật lên lại bị y úp trở về. Gian nan mở ra đôi mắt, người trong gương một đầu đầy mồ hôi, phía sau lưng cơ hồ ướt đẫm. Trong khoảng thời gian chưa đến mười phút, Tôn Kính Trì tựa như đi dạo tại địa ngục một vòng, cả người sức lực hư thoát mất một nửa.
Không dám nhìn, y không dám nhìn! Buồn bực đấm hai quyền xuống bồn rửa mặt, Tôn Kính Trì che mặt, phải làm sao đây, y không dám nhìn! Đáp án ở ngay trước mắt, chỉ cần tay của y khẽ động, y có thể biết được kết quả. Chính là, càng ở ngay trước mắt, y càng không dám đi chứng thực.
“Đệch! Đệch!”
Tôn Kính Trì sắp điên rồi. Ở trong phòng vệ sinh chần chừ do dự hơn nửa ngày, y lại một lần nữa đi ra khỏi phòng vệ sinh, cầm lấy bao thuốc lá của bản thân.
Một lần nữa trốn vào trong phòng vệ sinh, Tôn Kính Trì một lúc hút ba điếu thuốc, sau đó mới vươn tay chạm vào một que thử thai. Nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, lúc này, y dùng toàn bộ dũng khí lật lên chiếc que, sau đó trong lòng hô lớn một tiếng, cược hết thảy mở ra đôi mắt. Tầm mắt bởi vì vừa rồi dùng sức nhắm mắt lại cùng trợn mắt quá lớn khiến cho có chút hoa lên, nhưng thời điểm tầm mắt nhìn rõ lại rồi, hô hấp của Tôn Kính Trì cơ hồ đình chỉ. Một giây đồng hồ sau, y đặt mông ngồi trên mặt đất, cả người hoàn toàn choáng váng, không biết phải phản ứng làm sao —– trên que thử thai vừa mới bị y lật lên, rõ ràng xuất hiện hai – vạch – màu – đỏ!
—– “… Que thử thai có hai vạch, nếu cả hai vạch đều đổi màu, tức là người kia mang thai.”
—– Hai vạch trên que thử thai, được gọi là vạch so sánh cùng vạch kiểm tra đo lường. Dựa vào vạch kiểm tra đo lường để xác định: nếu vạch kiểm tra đo lường đổi màu rõ ràng, chứng tỏ mang thai; nếu vạch kiểm tra đo lường đổi màu nhạt, tức là có khả năng đang mang thai, mời người sử dụng hai ngày sau dùng một que thử thai mới để kiểm tra lại một lần nữa.
Phù phù, phù phù… phù phù, phù phù…
Hai vạch… hai vạch màu đỏ hiện lên rõ ràng… một đạo lôi điện ‘rầm rầm’ bổ xuống trên đầu Tôn Kính Trì. Y hô hấp bất ổn, da đầu run lên, vội vàng từ trên mặt đất vọt đứng dậy, tựa như kẻ điên không ngừng lật lại toàn bộ những que thử thai khác. Hô hấp dồn dập đến mức khiến cho người ta hoài nghi ngay tại giây tiếp theo y sẽ bởi vì tim đập quá nhanh mà chết!
Hai vạch! Hai vạch! Mười một que thử thai toàn bộ đều hiện lên hai vạch rõ ràng! Tôn Kính Trì đồng tử cơ hồ muốn chui ra khỏi hốc mắt, đầu trống rỗng trừng mười một chiếc que thử thai, hoàn toàn hoá thạch. Sao có thể… sao có thể, là, sự, sự thực…
Mang, mang thai… Phi, mang thai… Anh trai, anh trai của y, mang thai… Hai vạch… Màu đỏ… Nôn mửa… Thích ăn chua… Mang, mang thai…
Sau năm phút đồng hồ, Tôn Kính Trì ngửa đầu hét to ‘A’ một tiếng, rồi đột nhiên nhớ ra có một người đang ngủ say, y vội vàng dùng tay bịt miệng. Dùng sức xoa xoa mái tóc, lại hung hăng vỗ vỗ hai gò má, y mở ra cửa phòng vệ sinh, lao ra ngoài. Hoàn hảo, hoàn hảo, người trên giường không bị tiếng hét vừa rồi của y đánh thức.
Bổ nhào lên giường, tay chân của Tôn Kính Trì luống cuống, không biết phải làm sao mới phải. Sao có thể! Sao có thể! Anh trai sao có thể mang thai! Chính là! Chính là! Biểu hiện trên que thử thai nói rằng anh trai mang thai a a! Phản ứng của anh trai cũng là phản ứng của người đang mang thai a a!
Làm sao có thể! Làm sao có thể!
Tôn Kính Trì mất đi lý trí hoàn toàn chìm vào trong vui mừng như điên cùng không dám tin tưởng. Y muốn điên rồi! Y quả thực muốn điên rồi! Y sắp trở thành ba ba! Y sắp làm ba ba!
A a a a! Tôn Kính Trì muốn lớn tiếng hô lên nội tâm mừng như điên, nhưng mà hiện tại đang nửa đêm, Yến Phi lại đang ngủ, y chỉ có thể một lần lại một lần đè ép xuống gào thét điên cuồng trong thâm tâm. A a a a a! Y sắp làm ba ba! Đứa nhỏ của y cùng Phi! Cốt nhục của y cùng anh trai!
Ở trên giường không tiếng động gào thét hơn nửa ngày, Tôn Kính Trì lại một lần nữa vọt vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa. Một tay đỡ lấy đầu óc vẫn còn choáng váng, một tay còn lại y lấy ra di động, nhanh chóng gọi cho một người. Trên bồn rửa tay, mười một que thử thai hiện lên hai vạch màu đỏ tươi, cơ hồ chiếu mù đôi mắt của Tôn Kính Trì.
~ ~ ~ ~ ~
* ô mai:
* dương mai: