Bỉ Thì Bỉ Thì Phần 1

Chương 160: Chương 160




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không phải còn nghẹn đi vệ sinh, Yến Phi tuyệt đối ngủ thiếp đi, thời gian kiểm tra quá dài, dài tới mức hắn sắp nhịn không nổi. Mở to mắt, nhìn thấy ba người đứng ở phía sau Giản Trọng Bình, thần sắc ‘quỷ dị’ nhìn màn hình, Yến Phi không khỏi mở miệng hỏi: “Xong chưa? Anh muốn đi vệ sinh.”

Giản Trọng Bình liếm liếm môi, thu tay lại: “Được rồi. Có thể đi vệ sinh, bất quá đi vệ sinh xong còn phải làm một đợt kiểm tra nội soi. Trong phòng vệ sinh có cốc đựng dịch nước tiểu, cậu thuận tiện dùng đi.”

“Được.”

Yến Phi ngồi dậy, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lập tức dùng khăn lau đi dung dịch gel dính trên phần bụng của hắn, dìu hắn xuống giường. Bên ngoài phòng vệ sinh, Nhạc Thiệu một mình lưu lại.

Hai giây sau cửa phòng vệ sinh đóng lại, Nhạc Thiệu túm lấy cổ áo của Giản Trọng Bình, hỏi: “Trọng Bình, Trọng Bình, đứa nhỏ thế nào? Đứa nhỏ có khoẻ mạnh hay không?”

Giản Trọng Bình hai mắt vô hồn thì thào: “Thần của con ơi, thân thể của chị dâu rất đặc thù… rất đặc thù…” Cổ của cậu cứng ngắc chuyển về hướng Nhạc Thiệu trên trán ứa ra gân xanh, tiếp theo thì thào: “Là song bào thai… song bào thai a… thân thể của chị dâu quả thực rất hoàn mỹ!”

“Cái gì? Song bào thai?” Giờ khắc này, Nhạc Thiệu không biết phải hô hấp ra sao, anh buông lỏng cổ áo của Giản Trọng Bình, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, thì thào: “Song bào thai… song bào thai… song bào thai… song bào thai…”

Giản Trọng Bình túm chặt mái tóc, thần sắc tựa như bóng đèn nhấp nháy, màu sắc đổi tới đổi lui: “Sao có thể hoàn mỹ như vậy? Chuyện này không khoa học! Rất không khoa học!”

“Song bào thai… ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha…” Nhạc Thiệu cũng túm chặt tóc của mình, lâm vào điên cuồng, “Song bào thai, ha ha ha ha ha, là song bào thai! Anh sắp làm ba ba! Anh sắp trở thành ba ba!”

‘Cộc cộc cộc’, có người gõ cửa, Nhạc Thiệu cùng Giản Trọng Bình trong nháy mắt khôi phục bình thường. Ngay tiếp theo, cửa mở, là Tiêu Tiếu: “Bọn tớ đã trở lại.” Cậu đem cốc nhựa đựng nước tiểu đặt qua một bên.

Nhạc Thiệu lập tức từ trên mặt đất đứng lên. Chỉ chốc lát sau, Tôn Kính Trì đỡ Yến Phi trở lại, Yến Phi một tay ôm bụng, nghĩ xem có cách nào khiến cho dạ dày quay trở về vị trí bình thường.

Giản Trọng Bình uống xuống ngụm nước, ‘an ủi’ nói: “Yến ca, cậu nằm xuống, tôi làm kiểm tra nội soi.” Khi cậu giải thích xong toàn bộ các bước kiểm tra nội soi, Tôn Kính Trì mở miệng: “Để bọn anh làm.” Muốn đem thứ đồ vật kia cắm vào bên trong bộ vị nào đó của người này, y mới không để cho nam nhân khác làm!

Giản Trọng Bình cũng không dám yêu cầu để bản thân tự mình ra tay, kia tuyệt đối là tìm đường chết. Hướng dẫn tỉ mỉ rõ ràng, làm một phen những thao tác mẫu, sau đó cậu xoay người đi nơi khác. Ở dưới sự trợ giúp của ba người, dây nội soi tiến vào trong thân thể của Yến Phi, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu dùng ga giường duy nhất kéo thành một cái màn tạm thời, bảo đảm Yến Phi không bị bại lộ thân thể ra ngoài, sau đó bọn họ để cho Giản Trọng Bình tiếp tục kiểm tra.

Khi Giản Trọng Bình lại một lần nữa ngồi xuống trước màn hình, cậu cơ hồ cắn nát đầu lưỡi của chính mình, hai mắt lồi ra. Kề sát mặt vào màn hình, không… phải nói là hoàn toàn dán sát vào, cậu ngữ khí có chút bất ổn nói: “Vào sâu hơn một chút.”

Tôn Kính Trì tay cầm dây nội soi thong thả tiến vào sâu hơn một chút.

Ở một góc độ Yến Phi không nhìn thấy, Giản Trọng Bình đem tóc của mình vò thành ổ gà. Nhạc Thiệu không thể không nhắc nhở cậu: “Thân thể của chị dâu em không thoải mái, em nhanh lên!”

“A a!” Xoa bóp gương mặt đã bị chính bản thân nhéo hồng, Giản Trọng Bình nuốt xuống nước miệng, hô: “Tốt lắm, tốt lắm, có thể rút ra.”

Tôn Kính Trì rút ra dây nội soi, Yến Phi thở phào một hơi, cuối cùng cũng xong, hắn sắp nôn ra rồi. Giúp Yến Phi lau sạch hạ thân, Tôn Kính Trì chỉnh trang lại quần áo cho hắn.

“Ách, các anh đỡ chị dâu tới văn phòng của em trước, em đi làm kiểm tra đo lường dịch nước tiểu.”

“Em nhanh lên a.”

Nhạc Thiệu gấp gáp không thể chờ ám chỉ, Giản Trọng Bình vô ý thức gật gật đầu.

Ba người mang theo Yến Phi rời đi. Giản Trọng Bình hai tay ôm lấy đầu, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, không ngừng thấp giọng nói: “Rất hoàn mỹ… sao có thể hoàn mỹ như vậy… Chuyện này không khoa học… rất không khoa học…”

Ngồi trong phòng hơn mười phút để ổn định lại tinh thần, Giản Trọng Bình mặt ngoài đã khôi phục một chút bình tĩnh lúc này mới đứng lên. Đem hình ảnh vừa chụp lại cùng toàn bộ số liệu sau khi đo lường kiểm tra ra in ra, Giản Trọng Bình bỏ những tư liệu này vào trong một túi hồ sơ, rồi cầm theo dịch nước tiểu của Yến Phi, cước bộ vội vàng rời đi.

Trong văn phòng, Nhạc Thiệu hàm dưới cắn chặt, anh rất muốn cười, nhưng vì tránh để cho bị Yến Phi hoài nghi, anh phải nhẫn nhịn, phải cắn chặt răng để nhẫn nhịn. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng sốt ruột khó nhịn, lại không thể chạy đi tìm Giản Trọng Bình để hỏi chuyện. Tiêu Tiếu không ngừng nhìn đồng hồ. Tôn Kính Trì lấy ra di động, do dự không biết có nên hay gọi điện thoại gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình, hỏi xem cậu ta đang làm cái gì, vì sao nửa ngày rồi không thấy tới đây.

Ngay khi Tôn Kính Trì thật sự không nhịn được nữa muốn gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình, Giản Trọng Bình tới. Cầm trong tay một chiếc khay chữa bệnh, bên trên đặt dụng cụ rút máu. Đem khay chữa bệnh để xuống mặt bàn công tác, cậu nói: “Yến ca, tôi muốn rút máu của cậu thêm một lần nữa, làm kiểm tra thiếu máu.”

“Không phải vừa rút qua hay sao?” Vừa nghe lại muốn rút máu, ba người không vui.

Giản Trọng Bình mặt không đổi sắc nói: “Vừa rồi rút máu để làm kiểm tra xem có hư thận hay không, hiện tại là kiểm tra thiếu máu.”

“Rút đi.” Yến Phi vươn ra cánh tay.

Tại dưới ánh mắt như hổ rình mồi của ba người, nhất là Nhạc Thiệu biểu cảm âm trầm, Giản Trọng Bình da đầu run lên vươn tay rút máu cho Yến Phi, sau đó đối với Yến Phi nói: “Kết quả siêu âm B chủ yếu là sa dạ dày. Từ kết quả của máu cùng dịch nước tiểu, cậu có chút hư thận. Bất quá cơ bản là do cuộc sống trước kia của cậu tạo thành. Thuốc có ba phần là độc, tôi không kê thuốc cho cậu, vẫn lấy đồ ăn bổ dưỡng làm chủ yếu, lát nữa tôi sẽ viết một thực đơn bổ dưỡng đưa cho anh trai bọn họ.”

“Xong rồi?” Tôn Kính Trì có chút tức giận, y còn đang chờ đối phương thuyết minh rõ ràng hơn chuyện kia!

Giản Trọng Bình ho khẽ hai tiếng, nói: “Xong rồi. Em lấy cho chị dâu một ít thuốc bổ, anh trai, anh đi cùng em.”

Tôn Kính Trì nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, Yến Phi nhìn hai người, chung quy cảm thấy Giản Trọng Bình có việc gì đó giấu hắn. Tôn Kính Trì cùng Giản Trọng Bình rời đi. Đi đến chỗ thang máy, Giản Trọng Bình rất nhanh nói: “Anh trai, buổi tối chờ chị dâu ngủ rồi em sẽ qua chỗ anh, ở trong bệnh viện khó giải thích.”

Vừa nghe Giản Trọng Bình nói như vậy, Tôn Kính Trì có chút choáng váng: “Đứa nhỏ khoẻ mạnh chứ?” Đây là vấn đề trước mắt bọn họ lo lắng nhất.

“Khoẻ mạnh, rất khoẻ mạnh!” Cửa thang máy mở ra, Giản Trọng Bình kéo Tôn Kính Trì đi vào, vui mừng nói: “Chị dâu thân thể quả thực vô cùng hoàn mỹ! Chờ đến tối em sẽ giải thích tỉ mỉ với các anh. Lát em viết cho anh một thực đơn bổ dưỡng, anh trở về nấu canh gà cho chị dâu ăn. Buổi tối em sẽ mang thêm qua vitamin B11 mấy thứ gì đó.”

“Được, được!” Tôn Kính Trì cũng bắt đầu túm chặt tóc của mình.

Giản Trọng Bình lúc này động tác rất nhanh, Tôn Kính Trì cũng nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe, Yến Phi bọn họ đã ngồi đợi sẵn trên xe. Tôn Kính Trì đem hai túi lớn thuốc bổ để ở phía cốp sau, cước bộ tung tăng bước lên xe. Yến Phi vẻ mặt trầm trọng, tại sau khi Tôn Kính Trì lên xe, hắn hỏi: “A Trì, anh thật sự chỉ là sa dạ dày? Em đừng giấu anh.”

Nhạc Thiệu là người đầu tiên mở miệng: “Anh, anh đừng đoán mò, thật sự không có vấn đề gì lớn.”

Tôn Kính Trì cười nói: “Thật sự không có việc gì. Anh nếu bị bệnh, Trọng Bình còn không phải lập tức an bài bắt anh nằm viện, sao có thể để cho anh về nhà? Anh chỉ là bị sa dạ dày nghiêm trọng, Trọng Bình nói trong khoảng thời gian này anh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, không được làm việc mệt nhọc, chậm rãi điều trị tới khi dạ dày khôi phục lại bình thường.”

“Như thế nào lại bị sa dạ dày a?” Yến Phi ôm phần dạ dày, nhíu mày, “Khó trách anh luôn cảm thấy buồn nôn, hoá ra là do dạ dày có vấn đề.”

Đó là bởi vì anh có cục cưng a! Ba người không dám nhìn Yến Phi, sợ bản thân định lực không đủ kiên định, sẽ làm bại lộ. Tiêu Tiếu lái xe, Nhạc Thiệu hiện tại tay vẫn còn đang run, không lái được.

Xe khởi động, Yến Phi khó chịu tựa vào trên người Nhạc Thiệu, nhắm mắt lại. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì vươn tay đặt lên trên phần bụng của hắn, nước mắt cơ hồ trào ra.



Về đến nhà, ăn chút gì đó, cũng không biết có phải hay không bởi vì ở bệnh viện làm kiểm tra không thoải mái hoặc là bởi vì bản thân bị sa dạ dày, Yến Phi tắm rửa xong liền mệt mỏi lên giường đi ngủ. Sau khi hắn ngủ, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trốn vào trong thư phòng, đóng cửa khoá trái. Nhạc Thiệu câu đầu tiên chính là: “Anh trai mang thai song bào thai! Song bào thai!”

“Cái gì?! Song bào thai?!” Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu choáng váng.

Nhạc Thiệu gật đầu, gật mạnh tới mức cổ cũng sắp bị anh làm gẫy. Anh cao hứng ở trong thư phòng rống to, không ngừng chạy vòng quanh một chỗ.

“Hai đứa nhỏ, anh mang thai hai đứa nhỏ, chúng ta sắp trở thành ba ba, chúng ta sắp trở thành ba ba…” Nói xong, Nhạc Thiệu thế nhưng gào khóc, “Chúng ta sắp làm ba ba… làm ba ba…”

“Hai đứa nhỏ…” Hô hấp của Tiêu Tiếu càng lúc càng dồn dập. Tôn Kính Trì nhếch miệng cười ngây ngô, nước mắt lại thuận theo gò má chảy xuống, “Ha ha, chúng ta không cần tìm người mang thai hộ, anh trai có thể sinh cho chúng ta!”

“Nhị ca, tam ca… tớ sắp trở thành ba ba.” Tiêu Tiếu khóc như một đứa nhỏ.

Ba người gắt gao ôm lấy nhau, phát tiết kích động lúc này. Nếu nói năm năm tuyệt vọng kia để đổi lấy đứa nhỏ cộng đồng huyết mạch giữa bọn họ cùng người kia, bọn họ chấp nhận! Đáng giá!

“Chúng ta sắp làm ba ba… làm ba ba… là đứa nhỏ của chúng ta cùng anh trai!” Ba người khóc lóc một phen nước mắt nước mũi. Người kia có thể sống lại, bọn họ đã đối với ông trời vạn phần mang ơn, lại không ngờ rằng, không ngờ rằng… không ngờ rằng bọn họ thế nhưng còn có thể có đứa nhỏ!

Tiêu Tiếu đột nhiên thay đổi sắc mặt, hỏi: “Sao không phải ba đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ không đủ phân chia a.”

“…” Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ngừng khó, sau vài giây, hai người đồng thanh hô: “Khẳng định có một đứa của tớ!”

Tiêu Tiếu hừ lạnh: “Vậy cũng không nhất định.”

“Đệch! Thiếu đánh!” Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nhào lên đánh Tiêu Tiếu. Tiểu tử này, không biết cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự!



Đứa nhỏ là của ai, hiện tại có cướp cũng cướp không công. Ba người mất hồn mất vía thống khổ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chờ đến buổi tối. Đợi tới khi Yến Phi ăn xong cơm tối lên tầng đi ngủ, Tôn Kính Trì lập tức gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình, bảo cậu mau mau qua đây.

Chưa đến 10 giờ rưỡi, Giản Trọng Bình tới. Cậu cơ hồ vừa tiến vào trong nhà liền bị ba ông anh trai túm tới thư phòng ở tầng một, đóng cửa, khoá trái!

“Nói mau, nói mau, bọn anh gấp muốn chết!”

Còn chưa đợi ngồi xuống, ba người liên tục thúc giục. Giản Trọng Bình từ trong túi hồ sơ lấy ra toàn bộ kết quả kiểm tra ngày hôm nay cùng các loại thuốc bổ Yến Phi cần phải uống, đồng dạng cảm xúc cũng bất ổn nói: “Cái đệch a, thân thể của chị dâu quả thực chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung!”

“Em giải thích nhanh lên!”

Giản Trọng Bình nuốt xuống nước miệng nhuận cổ họng, nói: “Chị dâu có đầy đủ chức năng nam tính cùng hệ thống sinh sản của nữ tính!”

“Cái gì?!”

Suy nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, lại chưa từng nghĩ đến có thể ‘hoàn mỹ’ đến như vậy, ba người khiếp sợ càng nhiều hơn cả chính là khẩn trương. Tôn KÍnh Trì lập tức hỏi: “Phi là người song tính?”

“Không hoàn toàn.” Giản Trọng Bình đem kết quả siêu âm B nhất nhất đặt lên trên mặt bàn, ba người chồm qua xem, cậu ở một bên giải thích: “Người song tính theo y học mà nói là dị dạng về phát dục, trên cơ bản không có khả năng sinh dục, càng đừng nói tới lấy thân thể nam nhân để mang thai. Mà chị dâu được tượng trưng là song tính thể tương đối hoàn mỹ, thân thể của cậu ấy không giống chúng ta.”

“Như thế nào không giống?” Ba tiếng hô đồng thanh vang lên.

Giản Trọng Bình liếm liếm môi, hỏi ngược lại: “Thời điểm các anh cùng chị dâu tiến hành sinh hoạt vợ chồng, chẳng lẽ không phát hiện ra thân thể của chị dâu có chỗ nào đó đặc biệt?”

Cậu vừa nói như vậy, hạ thân của ba người cũng nhịn không được nóng lên. Tôn Kính Trì mơ hồ trả lời: “Thân thể chị dâu em… rất mẫn cảm, không cần dùng đến thứ thuốc bôi trơn mà lúc trước em đưa cho anh.”

Giản Trọng Bình tựa như đã biết, cũng không kinh ngạc, chỉ cười thần bí, nói: “Đây là một trong những đặc điểm đặc biệt nhất của chị dâu. Nói đơn giản thế này đi. Sản đạo khi chị dâu sinh đứa nhỏ cùng đường ruột kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ, đồng thời cũng độc lập lẫn nhau. Thời điểm các anh cùng chị dâu tiến hành sinh hoạt vợ chồng cũng không phải tiến vào đường ruột của chị dâu. Chị dâu kỳ thực, có hai cửa hậu môn.”

“Cái gì?!”

Ngày hôm nay, ba người nhất định hô lên rất nhiều lần ‘cái gì’.

Giản Trọng Bình nói: “Chị dâu hiện tại trong người mang thai, em không thể làm kiểm tra chụp X quang toàn thân. Trước mắt dựa theo hình ảnh siêu âm B mà nói, em tra ra được bên trong đường ruột của chị dâu còn một cửa hậu môn khác, đó mới là cửa hậu môn chân chính của chị dâu. Mà cửa hậu môn bên ngoài của chị dâu càng giống như bộ phận dùng để giao hoan, tựa như bộ phận nào đó trên thân thể của nữ nhân. Mong các anh trai thứ tội, em chỉ giải thích từ góc độ y học.” Đột nhiên chen vào một câu, Giản Trọng Binh có chút ngượng ngùng nói: “Cho nên thân thể của chị dâu mới có thể rất mẫn cảm, không cần dùng đến thuốc bôi trơn, bởi vì nơi đó của chị dâu căn bản vốn là bộ phận dùng để sinh hoạt tình dục.”

* sản đạo: đường thai nhi từ bụng mẹ chui ra ngoài

Cái đệch! Ánh mắt của ba người đều trợn lớn.

Giản Trọng Bình tiếp tục nói: “Buổi chiều em ở văn phòng thông qua sự hỗ trợ của bằng hữu, thật vất vả ở bên trong trang web của Hiệp hội Y học toàn cầu tra được hai án lệ tương đồng với chị dâu.”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trái tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Thanh âm của Giản Trọng Bình đè thấp đi vài độ: “Sáu năm trước, một nam nhân ở Na Uy thời điểm kiểm tra thân thể phát hiện ra bản thân là song tính thể. Vốn người song tính chỉ cần thông qua giải phẫu cắt bỏ bộ phận đặc trưng mà bản thân không cần là được, tình huống như vậy ở trên thế giới có rất nhiều, nhưng vị nam nhân này lại tự sát. Còn có một vụ vào hai năm trước, một nam nhân đồng tính luyến ái tại nước Mỹ thần kỳ mang thai, hơn nữa mang thai đã hơn sáu tháng. Cuối cùng, người nam nhân này cũng tự sát, đứa nhỏ trong bụng hắn ta không thể may mắn tiếp tục tồn tại. Hai án lệ này được Hiệp hội Y học toàn cầu liệt vào án lệ bí mật cấp S, các anh biết vì sao không?”

“Mau nói!”

Giản Trọng Bình lại đè thấp thanh âm xuống một chút: “Người song tính là dị dạng về phát dục, không có khả năng di truyền. Nhưng hai nam nhân trong hai án lệ trên, song tính thể của bọn họ lại mang tính di truyền. Nói cách khác, bọn họ là một loại nhân loại tiến hoá, một kiểu nhân chủng mới. Đây cũng là lý do vì sao bọn họ chọn phương thức tự sát, bởi vì bọn họ chịu không nổi bản thân biến thành nhân loại giới tính thứ ba. Loại sinh lý đặc thù này của bọn họ có tính di truyền. Hiệp hội Y học bên kia gọi bọn họ là ‘người biến chủng’.”

“Cái gì?!”

Giản Trọng Bình vừa hưng phấn lại vừa lo lắng nói: “Tình huống của chị dâu cùng hai người kia rất giống, em hoài nghi chị dâu cũng là kiểu người này. Em hôm nay lần thứ hai rút máu của chị dâu chính là muốn làm kiểm tra đo lường gen cho chị dâu. Mặt khác, em còn cần làm kiểm tra một lượt đối với người nhà của chị dâu, nếu người nhà của chị dâu cũng có loại sinh lý đặc thù này, vậy chứng thực suy đoán của em.” Nhịp tim của Giản Trọng Bình đã tăng lên 200 nhịp / một phút, “Nếu thực sự là như vậy, vậy mấy đứa cháu của em cũng có thể di truyền loại sinh lý đặc trưng này của chị dâu, có được hệ thống sinh sản hoàn mỹ của cả nam và nữ, hơn nữa có thể mang thai.”

“Cái đệch!”

Ba người cũng không biết chửi cái gì, nhưng tuyệt đối không phải không thích.

“Đo lường kiểm tra gen mất bao lâu?” Tôn Kính Trì hỏi.

Giản Trọng Bình trả lời: “Ít nhất phải nửa tháng.”

“Mau lên!”

Tiêu Tiếu vươn tay cầm lên bao thuốc lá. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng vươn tay, hai người mỗi người rút ra một điếu thuốc, bọn họ cần dùng thứ đồ này để ổn định lại tinh thần.

Giản Trọng Bình rất ít khi hút thuốc cũng rút ra một điếu, châm lửa, cậu hút mạnh vài ngụm, nói: “Chị dâu mang thai 9 tuần. Hai đứa nhỏ đều phát triển rất khoẻ mạnh.”

“… Có thể tra ra, trong ba người bọn anh, đứa nhỏ là của ai không?” Nhạc Thiệu đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Giản Trọng Bình nói: “Phụ nữ mang thai bình thường thì có thể, nhưng tình huống của chị dâu rất đặc thù, vẫn chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra rồi lại tra đi. Em hiện tại cũng không dám đụng vào bụng của chị dâu.”

Có đạo lý! Nhạc Thiệu không yêu cầu nữa.

Giản Trọng Bình lại nói: “Hiện tại giới sinh vật xuất hiện rất nhiều sinh vật biến dị, nhân loại sớm hay muộn cũng có một ngày phải phát triển theo con đường biến dị, thích ứng với hoàn cảnh ác liệt trước mắt. Hiệp hội Y học toàn cầu đem hai ca bệnh kia liệt vào cấp S, chính vì không muốn để cho nhân loại khủng hoảng. Chuyện tình của chị dâu nhất định không thể để lộ ra ngoài. Bất quá các anh cũng không cần quá khẩn trương. Chờ đến khi bụng của chị dâu chân chính lớn lên, trời cũng đã lạnh. Người khác cũng chỉ cho rằng cậu ấy bị béo bụng, trong bụng có mỡ, ai mà nghĩ tới cậu ấy mang thai? Hiện tại việc cấp bách nhất chính là khiến cho chị dâu tiếp nhận chuyện này. Hai người kia, đều tự sát.”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu động tác hút thuốc đồng thời dừng lại. Giản Trọng Bình lại trấn an nói: “Tính cách của chị dâu sáng sủa như vậy, lại yêu các anh như thế, cậu ấy khẳng định có thể tiếp nhận chuyện này.”

Tôn Kính Trì phun ra một ngụm khói, thanh âm có chút ám ách: “Trọng Bình, có một chuyện anh muốn nói với em, chuyện này nếu em để lộ ra ngoài dù chỉ một chữ, anh liền huỷ đi bệnh viện của em.”

“Em có thể hay không không nghe?” Giản Trọng Bình vô cùng buồn bực.

“Không thể.” Tôn Kính Trì nói ra một chuỗi dài khiến cho cằm của Giản Trọng Bình rơi xuống dưới đất: “Chị dâu của em, chính là Chung ca. Thời điểm Yến Phi tự sát tắt thở, linh hồn của Chung ca tiến vào trong thân thể của cậu ta. Đây là lý do vì sao cả ba người bọn anh đều yêu ‘Yến Phi’, bởi vì anh ấy không phải ai khác, chính là Chung ca.”

“… không thể nào…” Giản Trọng Bình nội tâm căn bản không thể dùng rung động đơn giản để hình dung!

Tiêu Tiếu mở miệng: “Trước kia không nói với em, bởi vì miệng của em không giữ kín. Hiện tại nói cho em biết, bởi vì cần thiết.”

“Chị dâu em cùng đứa nhỏ, liền giao cho em. Xảy ra nửa điểm sai sót, anh liền huỷ đi bệnh viện của em cùng chính bản thân em!” Nhạc Thiệu hai mắt hiện lên hung quang. Trước kia, tính mạng của Yến Phi là quan trọng nhất, hiện tại càng là như vậy!

Hơn nửa ngày sau, Giản Trọng Bình vừa nói ra một câu liền bị ba ông anh trai xúm lại tổng hội đồng: “Các anh đưa chị dâu cho em nghiên cứu đi.”

“Đệch! Thiếu đánh a!”

“A! Anh trai, tha mạng ~”

~ ~ ~ ~ ~

* dây nội soi:



* túi hồ sơ:



* khay chữa bệnh:



* Na Uy: tên chính thức là Vương quốc Na Uy, là một quốc gia theo thể chế quân chủ lập hiến tại Bắc Âu chiếm phần phía tây Bán đảo Scandinavia. Nước này giáp biên giới với Thuỵ Điển, Phần Lan, và Nga. Khoảng cách từ các phần phía bắc và phía nam Na Uy lớn hơn rất nhiều so với khoảng cách từ đông sang tây. Đường bờ biển dài dọc theo Bắc Đại Tây Dương của quốc gia này là nơi có những fjord (vịnh hẹp) của họ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.