*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đồ ăn của khách sạn được mang tới, Tôn Kính Trì lên tầng gõ cửa gọi Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương đi ra. Vì cái gì lại là ‘gõ cửa’ gọi đi ra? Bởi vì cửa phòng ngủ dành cho khách bị khoá trái. Đợi tới khi tất cả mọi người ăn đến một nửa, Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương mới khoan thai xuống muộn. Vừa thấy bộ dạng của Tiêu Dương, Yến Phi trực tiếp bảo Hứa Cốc Xuyên đi vào trong phòng bếp, lấy cho Tiêu Dương canh gà, dễ tiêu hoá.
Tiêu Dương rất thẹn thùng, nhưng không có bởi vì vậy mà trốn tránh không dám gặp người. Ở đây đều là người một nhà. Hứa Cốc Xuyên lại càng thêm tự nhiên. Anh cùng ‘vị hôn thê’ thân thiết không phải là chuyện rất bình thường sao. Mặc dù anh cùng Tiêu Dương trên phương diện pháp luật không có quan hệ vợ chồng, nhưng ở trong lòng anh, bạn đời chỉ có duy nhất Tiêu Dương, cũng tuyệt đối không có người thứ hai.
Ăn cơm một hồi, quăng bỏ hai tên Tần Trữ thối miệng cùng Vệ Văn Bân ngu ngốc kia ra, bầu không khí xem như nhiệt liệt. Hứa Cốc Xuyên đã trở lại, nhóm đại lão nhân cơ hội túm lấy anh uống rượu. Bất quá Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rõ ràng uống rất ít, mỗi người chỉ uống ba chén. Yến Phi càng không có ý định uống rượu, hiện tại hắn đang bị ‘sa dạ dày’!
Vô cùng náo nhiệt ăn cơm xong, cùng mọi người hàn huyên một lát, còn chưa đến mười giờ, Yến Phi đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Ba người lập tức bảo hắn đi ngủ, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trực tiếp kéo hắn lên trên tầng. Ở sau khi bốn người lên tầng, Hà Khai Phục đối với những người khác nói ra nghi ngờ của chính mình: “Đại Phi chỉ bị sa dạ dày sao thoạt nhìn mệt mỏi như vậy? Cậu ấy ăn nhiều như vậy sẽ không tăng thêm gánh nặng cho dạ dày đi?”
Tần Trữ cũng dị thường buồn bực: “Dạ dày đã lệch xuống tận vị trí ruột non rồi, còn dám ăn như vậy, mọi người xác định Giản Trọng Binh có giấy chứng nhận bác sĩ sao?”
“Hình như… không phải sa dạ dày…” Tiêu Dương đột nhiên phun ra một câu, tất cả mọi người nhìn về phía cậu, cậu lập tức nói: “Anh trai của em nói chờ sau khi Yến ca đi ngủ sẽ cùng mọi người tuyên bố một chuyện. Yến ca khẳng định không phải sa dạ dày, loại sự tình này cũng không cần thiết phải lừa Yến ca a.”
“Chẳng lẽ Đại Phi bị bệnh gì đó rất nghiêm trọng?!” Hà Khai Phục cùng Tần Trữ ngồi không yên.
Tại trong một mảnh yên lặng lo lắng, Vệ Văn Bân chớp chớp cặp mắt không đủ khôn khéo kia của mình: “Sa dạ dày là bệnh dạ dày đi? Người bị bệnh dạ dày có thể ăn có thể ngủ như vậy, còn thích ăn chua? Vì sao tôi lại cảm thấy Yến Phi giống như mang thai? Thời điểm cậu ấy ăn sủi cảo, cho vào nhiều giấm chua như vậy, ngay cả tôi cũng sắp bị chua chết, Yến Phi thế nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có.”
Một đám người trên đầu đầy hắc tuyến, Tiêu Bách Chu vô lực đỡ trán: “Văn Bân, cậu có thể có chút thường thức được không? Yến Phi là nam, cậu đọc ở đâu ra nam nhân có thể mang thai?”
* thường thức: tri thức phổ thông về một vấn đề, một chuyên ngành nào đó
Vệ Văn Bân lẩm bẩm: “Cậu ấy còn có thể sống lại một lần, mang thai tính là cái gì? Rất nhiều tiểu thuyết viết rằng đàn ông có thể sinh con a. Hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ nhất định, cũng không phải không có khả năng này.”
“Park tiên sinh, phiền toái ngài đem tên này mang đi, cậu ta đã hoàn toàn trở nên ngu ngốc.” Tiêu Dương trực tiếp ‘hạ lệnh đuổi khách’. Park Tae Seok cười đem Vệ Văn Bân ôm vào trong lồng ngực. Vệ Văn Bân lập tức cường điệu nói: “Tôi là bạn trai, anh vì sao luôn quên mất chuyện này.”
“Em cũng có thể ôm tôi a.” Park Tae Seok đem cánh tay của Vệ Văn Bân kéo lên trên thắt lưng của chính mình. Gã so với Vệ Văn Bân cao hơn, Vệ Văn Bân muốn ôm gã cũng rất lao lực. Ôm lấy thắt lưng của Park Tae Seok, Vệ Văn Bân thoáng vừa lòng. Tiêu Dương cũng đỡ trán, cái đệch. Đây có tính là ‘nồi nào úp vung nấy’ không?
* lao lực: tốn sức, vất vả
Nhạc Lăng nói: “Vẫn là chờ anh trai bọn họ tự mình nói ra đi, chúng ta cũng đừng ở đây suy đoán.”
“Thần thần bí bí, cho dù Đại Phi thật sự bị bệnh nặng, cũng không thể lừa gạt cậu ấy a.” Hà Khai Phục vô cùng bất mãn, kỳ thực là rất lo lắng.
“Em cảm thấy không phải là bệnh nặng.” Tiêu Dương tiếp tục đoán, “Thời điểm buổi chiều em cùng anh trai ở trong phòng bếp nói chuyện, anh trai thoạt nhìn tâm tình rất tốt.”
Tần Trữ độc miệng nói: “Anh trai em chính là mặt than, tâm tình tốt hay không em làm sao có thể nhìn ra được?”
Tiêu Dương tức giận: “Đó là anh trai ruột của em, anh ấy cao hứng hay mất hứng, em tự nhiên nhìn ra được.”
“Chúng ta đừng đoán mò, chờ Nhạc Thiệu bọn họ đi xuống đã.” Hứa Cốc Xuyên làm tổng kết cuối cùng. Mọi người không đoán nữa, im lặng chờ ba người nào đó đi xuống đưa cho bọn họ lời giải đáp.
Một lần chờ này chính là chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, đáng thương cho Tiêu Dương buổi chiều bị làm hai lần, buồn ngủ tới mức ánh mắt không mở ra được. Hứa Cốc Xuyên ôm lấy cậu, Tiêu Dương cũng không giống như Vệ Văn Bân không được tự nhiên, thoải mái dựa vào trong lồng ngực của Hứa Cốc Xuyên, ngủ gà ngủ gật.
Từ trên tầng truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Dương ngay lập tức tỉnh táo lại. Mọi người đồng loạt nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy người đi xuống là Tôn Kính Trì. Đi tới góc cầu thang, y dừng lại.
“Lên tầng ba.” Dứt lời, y lại xoay người đi lên tầng.
Không có biện pháp, một đám người đứng lên, duỗi duỗi thắt lưng, mang theo đầy bụng nghi hoặc đi lên tầng. Đến phòng chiếu phim ở tầng ba, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều đã ở đó. Sau khi một đám người tiến vào trong phòng, Tôn Kính Trì đóng cửa, khoá trái. Phòng chiếu phim chính là căn phòng có khả năng cách âm tốt nhất bên trong biệt thự. Vừa thấy Tôn Kính Trì khoá trái cửa, Hà Khai Phục nhịn không được hỏi.
“Nhạc Thiệu, Kính Trì, Tiêu Tiếu, Đại Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các cậu đừng cùng chúng tôi chơi trò thần thần bí bí.”
“Ngồi xuống trước đã, gọi mọi người lên đây đúng là có chuyện muốn nói.” Tôn Kính Trì đem ghế sopha đơn xoay qua đây, ngồi xuống, mặt hướng mọi người.
Ở sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Nhạc Thiệu cũng không úp úp mở mỏ, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Mọi người ở đây đều là người nhà, Park xã trưởng coi như là nửa người nhà, chuyện này ba anh em chúng tôi nhất định phải nói cho các người biết. Phi, anh ấy mang thai.”
“…” Lặng ngắt như tờ.
Năm giây sau.
“Đệch!”
“Khụ khụ khụ…!”
“Nói giỡn đi!”
“Tôi chỉ là nói bừa! Không liên quan gì tới tôi a!”
Trong phòng chiếu phim nổ tung, liền ngay cả Park Tae Seok cũng không thể nào bảo trì bình tĩnh, khiếp sợ nhìn Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mỗi người rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hút vài ngụm, chờ đám người này bình tĩnh lại.
“Nhạc Thiệu! Chuyện này cũng không thể nói giỡn, các cậu muốn đứa nhỏ tới phát điên rồi đi?” Hà Khai Phục thanh âm tựa như muốn hất văng mái nhà.
Nhạc Thiệu nhếch miệng cười, nói: “Tôi thời điểm nào muốn đứa nhỏ? Chẳng qua đứa nhỏ này là đứa nhỏ do Phi hoài thai, cho nên tôi mới đặc biệt muốn. Không lừa mọi người, anh ấy thực sự mang thai, đã hơn hai tháng. Nếu không các người cho rằng vì sao Phi bị sa dạ dày nghiêm trọng như vậy mà ba người chúng tôi lại không để cho anh ấy nằm viện điều trị, bởi vì anh ấy căn bản không bị sa dạ dày!”
Tiêu Tiếu mở miệng: “Trọng Bình làm siêu âm B cho anh trai, là song bào thai.”
Tôn Kính Trì tựa như làm ảo thuật, từ phía sau lưng lấy ra giấy kết quả siêu âm B. Hà Khai Phục vươn tay đoạt lấy, những người khác toàn bộ nhào tới bên người gã, nhìn tấm ảnh chụp bên trên giấy kết quả siêu âm B, ngay cả Park Tae Seok cũng không ngoại lệ.
Cho dù ảnh chụp là màu sắc 3D rõ nét, nhưng bởi vì thai nhi còn quá nhỏ, cộng thêm mọi người ở đây đều là tay mơ chưa từng có kinh nghiệm, nhìn ảnh chụp một hồi, tất cả trực tiếp dòm xuống kết quả kiểm tra. Trên mỗi một trang giấy, kết quả đều là —– trong tử cung có thai nhi.
Tôn Kính Trì giải thích nói: “Thân thể của anh trai có chút đặc thù, có công năng sinh dục. Nếu không phải ngày đó về quê anh ấy nôn ra, còn đặc biệt muốn ăn chua, tôi cũng không nghĩ theo phương diện này. Đừng nói các người không tin, tôi ngay từ đầu cũng cho rằng chính mình đang mơ mộng hão huyền. Thời điểm ở Yến gia, bọn tôi đã thử sử dụng que thử thai để kiểm tra, toàn bộ que thử thai đều cho ra kết quả mang thai; lúc này ba người chúng tôi mới vội vàng dẫn anh ấy trở về đế đô để Trọng Bình kiểm tra toàn diện, kết quả thực sự mang thai, đứa nhỏ đã hơn chín tuần.”
Tất cả mọi người ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về hướng ba người, Tần Trữ liền hỏi: “Cậu ấy là nam nhân đi?”
“Đương nhiên.”
“Vậy sao cậu ấy có thể mang thai? Cậu ấy không phải là nam nhân sao? Chẳng lẽ là người song tính?!”
Vẫn là Tôn Kính Trì giải thích, nói: “Anh ấy có song tính thể, nhưng không phải là người song tính bình thường. Trọng Bình nói trước mắt trên thế giới mới phát hiện ra hai lệ án nhân chủng giống anh ấy, là nhân chủng rất cao cấp mới xuất hiện sau khi nhân loại tiến hoá đến một trình độ nhất định, được gọi là ‘người biến chủng’. Song tính thể của anh ấy đặc điểm đặc trưng chỉ xuất hiện ở bên trong cơ thể, hơn nữa có tính di truyền. Con của chúng tôi sau này rất có thể cũng di truyền đặc điểm này từ anh ấy. Người trong hai lệ án kia sau khi được phát hiện, bởi vì không thể tiếp nhận được bản thân là biến dị, đều tự sát. Mà hai lệ án này cũng bị Hiệp hội Y học toàn cầu liệt vào tư liệu bí mật cấp S.”
“Tôi nói như vậy, mọi người hẳn cũng hiểu được ý tứ của tôi. Phi khác với chúng ta, anh ấy là nhân chủng mới, nếu tin tức này bị để lộ ra ngoài, anh ấy không chỉ gặp phải rất nhiều phiền toái, mà còn có thể lâm vào nguy hiểm. Các người đều là bằng hữu của Phi, cũng là bằng hữu rất quan trọng của chúng tôi, gọi mọi người tới, một là muốn báo cho các người biết tin tốt này; hai cũng vì để cho các người biết đứa nhỏ của chúng tôi là từ đâu mà có, để các người cùng chúng tôi bảo hộ thật tốt Phi, bảo hộ thật tốt đứa nhỏ.”
Tất cả mọi người không hẹn yết hầu đồng loạt di động. Có người ngơ ngác thấp giọng nói: “Tôi cũng phải đi làm siêu âm B, rất thần kỳ, rất tuyệt.”
Park Tae Seok đem người vừa lên tiếng ôm vào trong lồng ngực, trên mặt nghiêm túc không khó nhìn ra một tia hâm mộ cùng chờ mong. Tiêu Dương gắt gao túm lấy ống tay áo của Hứa Cốc Xuyên, khí tức bất ổn, hỏi: “Em sắp… trở thành chú nhỏ?”
“Đúng, em sắp trở thành chú nhỏ.” Tiêu Tiếu ánh mắt mang theo ý cười.
“Vậy, vậy…” Tiêu Dương nhìn về phía Hứa Cốc Xuyên, Hứa Cốc Xuyên ở trên mi mắt của cậu đặt xuống một nụ hôn. Tiêu Dương đột nhiên kích động hô to: “Vậy em về sau không cần phải kết hôn giả sinh đứa nhỏ cho Tiêu gia chúng ta?!”
“Em vốn không cần lo lắng đến vấn đề này, hiện tại càng thêm không cần.” Ánh mắt của Tiêu Tiếu rất hiếm khi lộ ra đắc ý. Tiếp đó, Tiêu Dương nói ra một câu là tiếng lòng của vài người còn lại: “Thực hâm mộ Yến ca a, em cũng muốn giống như Yến ca.”
Tiêu Bách Chu nắm chặt bàn tay của Nhạc Lăng, thực hâm mộ.
Tiếp đó, cả đám người sôi trào ồ lên: “Vì sao chuyện tốt gì cũng rơi xuống trên người các cậu / các anh a!”
Ba người vô cùng đắc ý: “Mấy người không phục a.”
“Không phục!”
Tần Trữ chọc ngón tay: “Các cậu chuẩn bị làm sao để nói cho Đại Phi biết chuyện này? Hơn nữa, hai đứa nhỏ, tính phân chia thế nào.”
Tần Trữ, anh thật sự rất đáng ghét!
Nhạc Thiệu bất mãn nói: “Nói cho các người biết chuyện này chính vì muốn các người khuyên nhủ anh ấy tiếp nhận. Còn về vấn đề hai đứa nhỏ phân chia ra sao, đó là chuyện riêng của ba người chúng tôi.”
Hà Khai Phục quan tâm hỏi: “Bé trai hay bé gái?”
“Bây giờ còn chưa tra ra, phải đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút.”
Hà Khai Phục chà xát mái tóc vài tấc của mình: “Cái đệch, Đại Phi không những có thể sống lại, hiện tại còn có thể sinh đứa nhỏ, đây không phải phim khoa học viễn tưởng đi?”
“Ha ha, cái này gọi là khổ tẫn cam lai.” Tươi cười của Tôn Kính Trì khiến cho vài người ngồi ở đây cảm thấy rất chói mắt.
Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân rất buồn bực. Tất cả mọi người đều là thụ, vì sao gì Yến Phi có thể sinh đứa nhỏ? Chuyện này không khoa học!
※
Không quản có buồn ngủ được hay không, một đám người trốn trong phòng chiếu phim tiến hành thảo luận trên diện về chuyện tình Yến Phi mang thai vô cùng không khoa học này. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không có giải thích kĩ càng về cấu tạo sinh lý của Yến Phi, đó là việc riêng tư của Yến Phi. Bọn họ vô cùng cao hứng vì sắp được làm ba ba, nhưng đồng dạng cũng sợ hãi Yến Phi sẽ giống như hai người trước đó, bởi vì không thể tiếp nhận được thân thể của bản thân mà làm ra hành động cực đoan. Chuyện này bọn họ có thể giấu một tháng, hai tháng, không có khả năng giấu cả đời. Tốt nhất phải sớm một chút khiến cho Yến Phi tiếp nhận đứa nhỏ, như vậy cơ thể mẹ cùng thai nhi ở dưới sự phối hợp của Yến Phi mới có thể phát dục tốt.
Mãi đến hơn 2 giờ sáng, mọi người mới giải tán. Hứa Cốc Xuyên túm Tiêu Dương quay về phòng ngủ dành cho khách, những người khác đều trở về nhà của chính mình. Tiến vào trong phòng, Tiêu Dương liền ôm lấy Hứa Cốc Xuyên, buồn bực nói: “Em cũng muốn mang thai.”
Hứa Cốc Xuyên nâng lên cằm của Tiêu Dương: “Muốn sinh đứa nhỏ cho tôi?”
Tiêu Dương nhe răng: “Tự em sinh cho em không được sao.”
“Chậc, nhóc chỉ có thể sinh đứa nhỏ cho tôi.”
Kéo Tiêu Dương tới bên giường, Hứa Cốc Xuyên đem người đẩy ngã, bắt đầu cởi quần áo, ngoài miệng nói: “Muốn sinh đứa nhỏ? Quá dễ. Anh trai lập tức cho nhóc.”
Tiêu Dương cũng cởi quần áo, hốc mắt lại đỏ lên: “Em rất hâm mộ Yến ca.”
“Không cần hâm mộ cậu ta, nhóc ngay lập tức cũng sẽ có đứa nhỏ.”
Bổ nhào lên trên người Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên hung hăng hôn môi cậu. Anh đương nhiên, cũng muốn đứa nhỏ thuộc về hai người bọn họ, chẳng qua loại sự tình này còn phải dựa vào vận khí.
Ngồi trên xe, Vệ Văn Bân có chút đăm chiêu ngẩn người, Park Tae Seok rõ ràng cậu vì sao lại ngẩn người, bất quá trên xe còn có bảo tiêu, gã bảo trì trầm mặc. Trở lại tứ hợp viện gã mới mua ở đế đô, Park Tae Seok mang theo người rõ ràng không yên lòng tiến vào trong phòng ngủ của hai người. Không có người ngoài, Park Tae Seok hôn lên miệng của Vệ Văn Bân, hỏi: “Còn nghĩ tới chuyện của Yến Phi?”
“Ừ.” Vệ Văn Bân gật gật đầu, mang theo tinh thần nghiên cứu khoa học, nói: “Không biết loại đặc điểm đặc thù song tính thể của Yến Phi có thể hay không thông qua cấy ghép để phục chế a?”
* cấy ghép: là việc di chuyển một bộ phận nào đó từ người này sang người khác hoặc từ vị trí này sang vị trí khác trên cùng một cơ thể người
* phục chế: làm cho hiện vật trở về đúng hình dạng cùng chức năng ban đầu
Park Tae Seok ánh mắt toả sáng, nét mặt tươi như hoa, hỏi: “Em muốn cấy ghép?”
Vệ Văn Bân nhất thời há miệng, sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp biện giải: “Tôi chỉ tò mò, tò mò. Tôi chính là công, sao có thể mang thai.”
“Ha ha.” Park Tae Seok bàn tay tiến vào trong áo sơ mi của Vệ Văn Bân, vuốt ve thân thể cậu, “Kia, công quân, chúng ta có phải hay không nên lên giường nghỉ ngơi?”
* công quân: xưng hô dành cho chồng thời ngày xưa, tượng tự với ‘tướng công’, ‘phu quân’…
“Tôi còn… chưa tắm rửa.” Vệ Văn Bân khí tức bất ổn.
“Lát nữa tắm rửa, tôi và em cùng nhau tắm rửa.”
Trực tiếp ngã xuống trên thảm trải sàn rất dày, Park Tae Seok động tác thuần thục cởi ra quần của Vệ Văn Bân, ngón tay đụng vào nơi mất hồn kia, chậm rãi xâm nhập.
Tiêu Bách Chu phản ứng là rõ ràng nhất. Từ lúc rời khỏi Đông Hồ, dọc trên đường đi, y vẫn rầu rĩ không vui. Nhạc Lăng luôn miệng an ủi y, không có đứa nhỏ cộng đồng huyết mạch của hai người cũng không sao, chờ Tiêu Bách Chu đi du học trở về, hắn sẽ tìm người mang thai hộ, cũng giống nhau. Nhưng Tiêu Bách Chu vẫn rất buồn bực. Yến Phi có thể dựng dục đứa nhỏ cộng động huyết mạch của bốn người bọn họ, đó là một việc có bao nhiêu hạnh phúc a.
Về đến nhà, Tiêu Bách Chu rầu rĩ đi tắm rửa, chờ đến khi y tắm xong, Nhạc Lăng so với y tắm nhanh hơn đã nằm chờ sẵn trên giường. Lên giường, Tiêu Bách Chu thở dài một tiếng, nói: “Em cũng muốn có một đứa nhỏ cộng đồng huyết mạch của hai người chúng ta.” Nói xong, y xoay người ghé vào trên người Nhạc Lăng, chờ mong nói: “Anh đi tìm bác sĩ Giản hỏi một chút xem, loại tình huống giống như Yến Phi, có thể hay không phục chế trên người em.”
Nhạc Lăng thật sâu nở một nụ cười, thanh âm khàn khàn nói: “Bà xã, em rất muốn sinh cho anh đứa nhỏ?”
Tiêu Bách Chu nhéo nhéo chóp mũi của Nhạc Lăng: “Trước kia không có, hôm nay nghe được chuyện Yến Phi có thể mang thai, liền đặc biệt muốn. Không chỉ có em, em thấy Tiêu Dương cùng Văn Bân cũng đều có ý định này. Đồng tính luyến ái bị nhiều người phản đối như vậy, nguyên nhân không phải chính vì vấn đề sinh con hay sao. Nếu em cũng là song tính thể giống như Yến Phi, em liền có thể cùng anh cử hành hôn lễ.”
“Vậy anh phải cẩn thận không để cho em bị những kẻ cuồng khoa học bắt đi.” Nhạc Lăng vuốt ve thân thể của Tiêu Bách Chu, nói: “Em muốn hỏi, anh liền giúp em hỏi. Bất quá mặc kệ em có thể sinh đứa nhỏ hay không, chúng ta vẫn sẽ có đứa nhỏ.”
Nói đến đây, Nhạc Lăng không cần nhiều lời nữa, dùng sức một cái, Tiêu Bách Chu liền bị hắn đặt dưới thân. Hắn rất cao hứng bà xã nguyện ý sinh cho hắn đứa nhỏ, bất quá hắn thật sự không ngại bà xã không sinh được. Dù sao người giống như Yến ca, lấy thân đàn ông sinh đứa nhỏ, toàn bộ thế giới này cũng không có mấy, hắn không có lòng tham.
Yến Phi cũng không biết bởi vì tình huống của bản thân đã mang đến ảnh hưởng như thế nào cho một số ít người. Hắn ngủ rất trầm, chìm vào trong giấc mộng. Trong mộng, dạ dày của hắn không ngừng dịch xuống dưới, dịch tới vị trí mông! Dịch tới mức hắn muốn đi vệ sinh! Yến Phi từ trong giấc ngủ tỉnh lại, bên người vang lên tiếng ngáy khe khẽ, hắn thở hổn hển một hồi, lúc này cảm giác được bản thân thật sự buồn đi vệ sinh.
Hắn quả nhiên bị sa dạ dày kiêm hư thận! Yến Phi cực kỳ buồn bực đứng lên. Rõ ràng trước lúc ngủ đã đi vệ sinh, vì sao hiện tại lại muốn đi nữa. Ngẫm lại bản thân trước kia rất ít khi đi tiểu đêm, gần nhất trong khoảng thời gian này lại thường xuyên phải thức dậy đi tiểu đêm, hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn. Người bên cạnh ngủ rất say, Yến Phi thật cẩn thận không để cho đối phương bị tỉnh dậy, từ trên giường leo xuống. TV trên tường phát ra ánh sáng, Yến Phi không đến mức lần mò. Vào phòng vệ sinh, Yến Phi trong nháy mắt có chút kinh ngạc. Trên sàn nhà phòng vệ sinh là thứ đồ gì? Tập trung nhìn kĩ, dĩ nhiên là thảm nhựa! Hắn cực kỳ sầu não, đang yên đang lành tự nhiên trải thảm nhựa trong phòng vệ sinh làm gì a?
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Yến Phi đang buồn ngủ tạm thời mặc kệ thảm nhựa trong phòng vệ sinh, trở lại trên giường. Thật cẩn thận ôm lấy dạ dày của mình, Yến Phi nhắm mắt lại, ngàn vạn lần không muốn giống như trong giấc mộng kia, dạ dày lệch xuống tận mông a!
~ ~ ~ ~ ~
* thảm trải sàn:
* thảm nhựa: