Bỉ Thì Bỉ Thì Phần 1

Chương 3: Chương 3




“Anh, anh thích nữ nhân kia sao?”

Tôn Kính Trì là người thứ nhất hỏi.

Chung Phong nói một đằng làm một nẻo, hỏi ngược lại: “Cha của em có thích mẹ em không?”

Tôn Kính Trì không sao cả nói: “Phỏng chừng là không thích, em thấy bọn họ bình thường đều là tương kính như băng.” Cuộc sống vợ chồng trong đại viện, có bao nhiêu đôi là thực sự vì yêu thích nhau cho nên mới kết hôn rồi sinh đứa nhỏ đâu, còn không phải đều là bởi vì liên kết lợi ích lẫn nhau sao?

“Anh, đây là thời đại nào rồi, anh còn đi kết hôn vì lợi ích? Anh muốn kết hôn, được, vậy ít nhất tìm cho chúng em một chị dâu thuận mắt đi! Nữ nhân kia, em tuyệt đối không gọi cô ả là chị dâu đâu!”

Nhạc Thiệu không cam lòng nói. Nếu muốn anh nói thật, vậy thì ai cũng không xứng với người anh trai này của anh.

Chung Phong cười cười, uống rượu: “Gọi hay không tùy mấy đứa. Đừng nói là anh, sau này các em sẽ không phải cũng như vậy sao? Có thích hay không thì đều phải tìm một đối tượng môn đăng hộ đối.”

Ba người bộ dáng khinh thường, bọn họ không tìm, cha của bọn họ cũng không làm gì được. Chung Phong trong lòng lắc đầu, thật sự là mấy đứa nhỏ còn chưa lớn lên. Có một số việc không thể tùy theo ý của bọn họ.

“Anh, vậy anh có vui không?” Thời điểm mở miệng hỏi, Tiêu Tiếu trong lòng rất buồn. Sau khi anh trai kết hôn, bọn họ sẽ không thể luôn quấn ở bên cạnh anh nữa.

Chung Phong phì một tiếng cười nói: “Thời gian của anh đều cấp cho mấy đứa, làm gì còn tinh lực để đi làm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tốt lắm, chỉ là đính hôn, cũng không kết hôn nhanh như vậy đâu. Không nói những điều này nữa, anh có chuyện muốn nói với mấy đứa.”

Vừa thấy Chung Phong nghiêm túc lên, ba người lập tức nhấc lên tinh thần. Một hơi uống hết rượu trong chén, Chung Phong để cho Tiêu Tiếu rót thêm cho mình, nói: “Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, anh vừa rồi ở trên xe không phải chỉ đơn giản là phát giận với mấy đứa, cũng thực sự là lo lắng. Xuất thân của các em không giống với người khác, được càng nhiều thì trói buộc cũng càng nhiều. Các em ba người, sau này hoặc là nhập ngũ, hoặc là gia nhập chính trị, đây là trốn không thoát. Anh cũng không giảng đạo lý lớn cho các em, lúc này, anh hi vọng các em có thể đem lời của anh ghi tạc trong lòng, cố gắng suy nghĩ một chút.”

Ba người trầm mặc gật đầu.

“Anh từ nhỏ đã cùng các em lớn lên, là người hiểu các em nhất. Các em chỉ cần là chuyện mình thích, người khác không cần bắt ép, các em cũng có thể làm rất tốt; nhưng nếu là việc các em không thích, cho dù đánh tới đầu rơi máu chảy, các em cũng sẽ không khuất phục. Anh sợ, chính là các em như vậy. Nếu có một ngày, các em gặp được người mình thích, đối phương lại có gia thế xuất thân bình thường, các em có thể bảo vệ được phần tình yêu này sao? Nếu các em sau này không muốn nhập ngũ cũng không muốn gia nhập chính giới, kia trong nhà các em sẽ cho phép sao? Người khác vì cái gì mà sợ các em? Đó là bởi vì ông nội các em, bà nội các em, cha các em, mẹ các em, không phải là do tự các em. Tựa như một kẻ giàu có, mỗi ngày tiêu một bó lại một bó tiền, tiền kia lại là của cha hắn ta. Cha của hắn chỉ cần thu lại, hắn ta liền biến thành một kẻ nghèo hèn. Anh không muốn có một ngày sẽ phải nhìn các em biến thành kẻ nghèo hèn. Muốn làm, vậy thì tự bản thân mình hãy là kẻ giàu có. Dù cho có một ngày cha của các em ngã ngựa, các em ở đế đô này vẫn là đại thiếu gia không ai dám chọc vào.”

Ba người cũng không hé răng. Nếu là người khác đối với bọn họ giảng đạo lý này nọ, bọn họ khẳng định sẽ một cước đạp bay. Nhưng mà nếu là Chung Phong giảng đạo lý cho bọn họ, bọn họ sẽ nghe.

“Anh, anh không muốn cưới nữ nhân kia đi.”

Tôn Kính Trì nhìn thẳng vào trong mắt của Chung Phong. Chung Phong vẫn không có trả lời, chỉ nói: “Anh cưới ai cũng như nhau. Đến tuổi này rồi cũng sẽ phải kết hôn. Cho nên các em cũng không còn bao nhiêu năm để hoang phí nữa đâu.”

“Anh, em sẽ nghiêm túc suy xét lời nói của anh.” Tiêu Tiếu ở trước mặt của Chung Phong luôn luôn là ngoan ngoãn nhất.

“Anh tin tưởng các em cũng không phải là người hồ đồ.” Chung Phong nâng lên chén rượu, sau khi cùng ba người khác cạn, hắn lại một ngụm uống sạch. Buông chén rượu, cự tuyệt Tôn Kính Trì rót thêm cho hắn, Chung Phong đứng lên.

“Đi, đã lâu không có vẻ tranh, tới làm người mẫu cho anh.”

“A ——, anh, anh tha em đi —–“

Nhạc Thiệu tê liệt ngã xuống trên sopha, Chung Phong không thèm để ý vẻ mặt cự tuyệt của anh, đem người túm dậy tha tới trong phòng vẽ. Chung Phong thích vẽ tranh, từ nhỏ đã thích, hắn có thể đem bản thân nhốt ở trong phòng một tháng không ra cửa chỉ để vẽ tranh. Phòng ở này chính là dùng tiền mà hắn bán tranh kiếm được để mua. Nhưng mà trong mắt của Chung phụ, vẽ tranh gì đó là việc không đoàng hoàng, say mê vẽ tranh lại là biểu hiện không có tiền đồ. Chung Phong trước đây không ít lần bởi vì chuyện này mà bị mắng bị đánh, cũng không ít lần bị cha của mình xé rách tranh. Sau khi lớn lên, Chung Phong không ở trong nhà vẽ tranh nữa. Thời điểm lên đại học ra sống ở bên ngoài, Chung Phong lúc này mới có thể quang minh chính đại đem khoảng thời nhàn rỗi của chính mình để vẽ tranh.

Để cho ba người bày ra tạo dáng, Chung Phong một tay cầm lấy bảng màu, một tay cầm lấy cọ vẽ, đứng ở trước giá vẽ bắt đầu chăm chú vẽ. Chung Phong khi vẽ tranh rất yên lặng và nhu hòa, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía ba người kia cũng mang theo ít nhiều nghiêm túc. Chung Phong trong ngày thường, tựa hồ cái gì cũng không để bụng, tựa hồ cái cũng sẽ không làm cho hắn tức giận. Chỉ có khi hắn vẽ tranh, hắn mới chân chính là hắn. Bỏ đi mặt nạ, chỉ để lại bản thân thuần túy nhất.

Nhạc Thiệu thiếu kiên nhẫn nhất từ sau khi bày dáng vẫn luôn không nhúc nhích, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại phá lệ phối hợp. Chăm chú nhìn người đang vẽ tranh cho bọn họ ở phía trước, ba người đều biết rõ người này yêu thích vẽ tranh, bọn họ cũng thường làm người mẫu cho hắn, nhưng cứ mỗi một lần, bộ dáng vẽ tranh của người này vẫn đều như lần đầu tiên, hấp dẫn bọn họ.

Lần vẽ này kết thúc chính là sau ba giờ. Chung Phong nói một câu: “OK, tranh vẽ tốt lắm”, ba người nhất thời tê liệt thành một đoàn, chân đều rã rời. Tiêu Tiếu chống đầu gối đứng lên, đi tới bên người Chung Phong. Trên bức tranh, cậu ngồi ở chính giữa dựa vào người Nhạc Thiệu, hướng mặt về phía của Chung Phong. Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu cũng tới gần, tuy rằng người mẫu bọn họ đều mệt muốn chết, nhưng mà khi nhìn thấy hình ảnh sống động của bản thân xuất hiện trong bức tranh, là bức tranh mà Chung Phong tự tay vẽ, bọn họ đều thực cao hứng.

“Anh, bức tranh này tặng cho em đi.” Tiêu Tiếu mở miệng.

Chung Phong buông cọ vẽ cùng với bảng màu, thân thể của hắn cao không thua kém nhiều lắm so với Tiêu Tiếu, vươn tay ôm lấy bả vai của Tiêu Tiếu, nói: “Bức tranh này anh tặng cho cả ba người các em. Ba người các em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh hi vọng chờ tới sau này các em đều già rồi, cũng vẫn sẽ luôn tương thân tương ái như vậy.”

“Tương thân tương ái cái gì?!” Ba người đồng thời nổi da gà.

“Ha ha…”

“Anh, vậy còn anh?” Tôn Kính Trì nói, “Nếu tương thân tương ái, vậy cũng phải có cả anh mới đúng a.”

“Đúng thế. Anh, anh đâu?” Nhạc Thiệu cũng phản ứng lại.

Tiêu Tiếu nhìn Chung Phong, trong mắt cũng là ý tứ này. Chung Phong cười nhẹ, xoa xoa khuôn mặt không biểu tình của Tiêu Tiếu, nhìn bức tranh mỉm cười: “Tục ngữ nói mười phần chỉ nên đẹp chín, nếu quá mức hoàn mĩ thì ngược lại sẽ rất dễ bị phá hỏng. Anh liền để cho phức tranh này thiếu đi một phần đẹp đi. Bức tranh này trước cứ để ở chỗ anh, chờ anh làm tốt hậu kì chỉnh sửa lại đã.”

Nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng 4 giờ, Chung Phong ngáp một cái: “Trời rất nhanh sẽ sáng, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ. Mệt muốn chết.”

Hắn nói như thế, ba người lúc này mới phát hiện ra quả thực là mệt muốn chết. Lười nhác đi tắm rửa, ba người tùy tiện rửa mặt một chút liền nằm úp sấp trên giường lớn trong phòng ngủ của Chung Phong. Chung Phong cười cười, từ trong tủ quần áo lấy ra áo ngủ của ba người, ném qua: “Thay quần áo, nhanh ngủ đi.”

Ba người đôi mắt nửa nhắm nửa mở thay xong quần áo, nằm xuống, Chung Phong cầm quần áo đi vào trong phòng tắm tắm rửa một cái. Chờ tới thời điểm hắn từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy ba người kia đã ngáy ngủ.

Nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn ba người đang ngủ say. Ba đứa nhỏ lại không hề nhỏ này là cùng hắn lớn lên, khi ấy bộ dạng còn béo béo trẻ con, vậy mà hiện tại đã chân chính trưởng thành, trở thành người lớn. Đắp tốt chăn cho cả ba, Chung Phong trong mắt tùy ý bị ám đạm cùng với thương cảm thay thế. Thật sâu nhìn ba người hồi lâu, Chung Phong tắt đèn bàn, rời khỏi phòng ngủ.

Ngày hôm sau thời điểm tỉnh lại, không ngoài dự đoán đã qua trưa. Ba người xoa xoa cái bụng đói khát của mình, từ trên giường đứng dậy. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, ba người thực ăn ý cùng đi vào trong phòng bếp, quả nhiên ở trong tủ lạnh phát hiện ra ba phần cơm chiên trứng. Chung Phong phải đi làm, ba người trước mắt còn chưa có công tác chính thức im lặng ngồi ăn trưa. Khi đang ăn, Tôn Kính Trì ngẩng đầu: “Tớ nói này, chúng ta có phải hay không nên làm gì đó?”

Hai người khác ngẩng đầu.

“Những lời anh nói tối ngày hôm qua, tớ cảm thấy rất đúng.” Tôn Kính Trì nghiêm túc nói.

Tiêu Tiếu nuốt xuống miếng cơm chiên trứng: “Cậu nói xem làm sao vậy? Việc anh đính hôn có phải hay không có gì đó uẩn khúc?”

“Này còn phải nói sao?” Nhạc Thiệu cảm thấy không ngon miệng, nhưng mà vẫn nhét đồ ăn vào trong miệng. Đây là do Chung Phong làm, nhất định phải ăn hết. Vừa ăn, anh một bên lạnh nhạt nói: “Đám hoa si trong đại viện kia có không biết bao nhiêu người thầm mến anh của chúng ta, nếu không bị ép buộc, anh có thể đính hôn cùng với một nữ nhân xấu như vậy sao? Các cậu có bao giờ thấy anh cùng nữ nhân kia ở chung một chỗ chưa? Anh có chứng khiết phích, nữ nhân kia trên mặt toàn là son với phấn, còn không phải sẽ khiến cho anh ghê tởm muốn chết sao.”

“Mẹ nó, đừng tưởng rằng cô ả có người cha lợi hại thì cô ả có thể kiêu ngạo như vậy.” Tôn Kính Trì vẻ mặt âm ngoan. Ba người này chưa bao giờ là người lương thiện.

“Anh muốn tới cái huyện nhỏ để làm huyện trưởng, phỏng chừng chính là muốn tách khỏi nữ nhân kia.” Tiêu Tiếu rất bực mình, “Anh không cho chúng ta nhúng tay vào, xử lý thế nào?”

Tôn Kính Trì tự giễu cười cười: “Anh nói rất đúng, chúng ta hiện tại chỉ có thể tìm tới ông nội cùng với cha, tìm được mùng một cũng không tìm được mười lăm. Anh không phải đã nói sao, không cưới nữ nhân kia, anh cũng sẽ phải cưới người khác. Các cậu cũng không phải không biết tính tình của cha anh ấy.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng không nói chuyện.

“Ăn cơm trước, chậm rãi nghĩ biện pháp. Kết hôn rồi thì sao, còn có thể ly hôn đấy.”

Lời nói của Nhạc Thiệu khiến cho Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu giật mình. Hai người cũng không nói gì, mở miệng ăn cơm. Cơm nước xong, ba người lại oẳn tù tì quyết định xem ai rửa bát, người thua là Tiêu Tiếu.



“Cạch.”

Đèn mở. Chung Phong thay giày tại cửa rồi bước vào trong phòng khách, bao công văn trong tay tùy ý để ở trên sopha. Trước rót một chén nước lớn uống mấy ngụm, Chung Phong toàn thân đầy mùi rượu lại đi tới tủ rượu lấy bên trong ra một chai rượu vang đỏ, mở ra. Người ở trong đại viện, bất luận là nam hay nữ, đều có tửu lượng cao.

Từ đêm ngày hôm đó tới giờ đã gần qua một tháng, cuối tuần, hắn sẽ đính hôn. Cùng một người đính hôn, nhưng hắn chỉ nhớ được bộ dáng nữ nhân kia. Vết bầm mới khóe miệng đã sớm biến mất, nhưng Chung Phong vĩnh viễn không quên được cha của hắn đã đánh một quyền lên trên mặt hắn. Hắn cảm thấy cuộc đời bản thân mình đã đầu thai sai rồi, tất cả những người quen biết với hắn đều cảm thấy hắn nên xuất thân trong một gia đình nghệ thuật mới đúng. Giống như lời của bạn tốt Tần Trữ nói: “Cậu toàn thân cao thấp nhìn không ra nửa điểm gian xảo cùng cổ hủ của quan viên.”

“A.” Chung Phong cười cười, hắn không biết bao nhiêu lần đã từng hi vọng bản thân có thể sinh ra trong một gia đình nghệ thuật. Đây có lẽ nên gọi là đột biến gien đi.

Di động vang, Chung Phong từ trong túi lấy ra, ấn nghe.

“Này, Chung Phong, là tôi, Tần Trữ.”

“Ừ, tôi mới vừa về nhà.”

“Đã hơn 12 giờ rồi, tăng ca hay là xã giao?”

“Có gì khác nhau sao?”

“… Được rồi, tôi không hỏi nữa. Cái kia, bức tranh của cậu chỉ còn lại có một bức, phần tiền bán được tôi đã chuyển toàn bộ tới tài khoản của cậu, cậu kiểm tra một chút xem đã nhận được chưa?”

“Chỉ còn lại một bức?”

“Đúng vậy. Cậu hiện tại là hồng nhân rồi, mau mau bổ sung hàng cho tôi đi, bức tranh này tôi không muốn bán. Cậu năm nay một bức cũng không có đưa cho tớ. Có phải hay không không có linh cảm?”

“Cậu có biết, tôi vẽ tranh là nghề phụ, là nghề yêu thích thôi.”

“A, vậy cậu mau mau đi từ chức đi, tôi cảm thấy cái chức quan kia mới là nghề phụ của cậu đấy, hơn nữa cậu cũng đâu yêu thích gì.”

“Ha ha…”

“Tôi nói thật, thời điểm nào thì cậu đưa thêm tranh cho tôi? Có một phú thương Malaysia vẫn cứ hỏi tôi xem bao giờ thì cậu mới ra thêm tranh mới. Tôi cũng không có nói cho ông ta là ở đây còn có một bức, vạn nhất năm sau cậu không có thêm tác phẩm nào, tôi cũng phải bổ sung cho đủ số. Bức tranh của cậu hiện tại giá trị mỗi năm đều tăng, tôi cũng muốn cất trữ.”

“Vậy lưu lại đi, tặng cho cậu.”

“Thật sao?!”

“Thật.”

“… Chung Phong, cậu, gần đây có khỏe không? Nghe nói, cậu phải kết hôn?”

“Chỉ là đính hôn.”

“Ách, kia khi nào có thời gian thì đưa em dâu tới ăn một bữa cơm đi?”

“Nói sau đi.” Dừng lại một chút, Chung Phong nói: “Tần Trữ, bức tranh kia không cần bán, giữ lại đi, để ở chỗ cậu.”

“… Được rồi. nhưng mà tôi vẫn hi vọng năm sau cậu có thể bổ sung thêm hàng cho tôi. Năm nay thì tôi không hi vọng xa vời gì.”

Chung Phong lại rót đầy rượu vang đỏ cho mình, mặt không chút thay đổi nói: “Tần Trữ, tôi phải đi, tôi ở nơi này còn có vài bức tranh bút kí và một ít sách, cậu giúp tôi bảo quản, tôi sẽ gửi cho cậu.”

“Chung Phong, cậu không sao chứ? Nói cậu phải đi, cậu muốn đi đâu?”

“… Tôi cuối năm phải chuyển đi, không biết thời điểm nào mới trở về. Tôi phải đính hôn, nơi này về sau chỉ sợ cũng không phải chỉ có một mình mình. Có chút đồ vật này nọ, tôi cũng muốn lấy ra để cho người ta thấy.”

Đối phương thở dài một tiếng: “Được, cậu đều gửi qua cho tôi đi, chờ tới khi cậu trở về thì lại tới lấy.”

“Nói sau đi.” Uống một hớp rượu lớn, Chung Phong nói: “Không còn sớm, tôi đi ngủ đây, ngày mai còn phải làm việc. Cúp đây.”

“Được, bye.”

“Ừ.”

Cũng không nói cái gì hẹn gặp lại, Chung Phong cúp điện thoại.

Ngồi trên sopha chốc lát, uống xong ly rượu vang đỏ kia, Chung Phong đứng dậy đi về phía phòng vẽ tranh, trong phòng vẽ tranh có một thùng giấy lớn đã được đóng gói tốt lắm. Chung Phong đem bức tranh cuối cùng mà hắn hoàn thành đang được đặt trên giá vẽ kia cầm lấy, trong bức tranh là ba thiếu niên đang tươi cười, Chung Phong để bức tranh đặt ở trên thùng giấy. Tiếp theo, hắn đem một ít trang giấy phác thảo tùy tay của mình trong phòng vẽ tranh, một ít thư cùng trang giấy không quan trọng, toàn bộ gom lại đem tới phòng bếp.

Mở máy hút mùi, đem một thùng sơn mà hắn đã chuẩn bị từ trước đặt ở trên hơi ga, Chung Phong nhóm một tờ giấy thả vào trong thùng sơn, tiếp theo là một tờ khác, lại thêm một tờ khác. Ngọn lửa nhảy lên, Chung Phong đem thư của mình, bức tranh của mình, từng tờ từng tờ xé nát rồi ném vào trong thùng sơn, nhìn những thứ yêu thích của chính mình biến thành một đống tro tàn. Đốt xong rồi, Chung Phong lại tới thư phòng, đem ổ cứng của máy vi tính rút xuống, đem những bản ghi chép nhật kí gì đó toàn bộ lấy ra, tiêu hủy từng cái.

Rạng sáng thứ sáu, một đêm không ngủ, Chung Phong đem phòng thu thập chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, nhìn không ra hắn đã đốt rất nhiều đồ vật này nọ. Thay một thân quần áo mới, Chung Phong làm cho mình một bữa sáng đơn giản ——– chân giò hun khói, trứng rán cùng với sữa.

Tám giờ rưỡi, chuông cửa vang lên. Chung Phong đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa chính là nhân viên chuyển giao mà ngày hôm qua hắn đã hẹn. Thùng giấy thì kí gửi đưa cho Tần Trữ, bức họa kia thì kí gửi cho Tiêu Tiếu. Dù sao ba người bọn họ cũng không rời nhau, coi như kí gửi cho cả ba người. Chào tạm biệt nhân viên chuyển giao, Chung Phong đưa mắt nhìn phòng ở của mình lần cuối cùng, chỉ cầm lấy chìa khóa phòng cùng di động, đóng cửa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.