*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân thể hẳn là sẽ không phải trả lại cho chính chủ, trong lòng Yến Phi thoải mái hơn rất nhiều. Nhất là ở sau khi nhận thức lại Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, ba người này biểu hiện lo được lo mất, khiến cho hắn đau lòng vạn phần, sợ hãi Yến Phi trước kia sẽ quay về. Hiện tại trụ trì đã nói như vậy, Yến Phi xem như đã buông được xuống bất an. Hắn hiện tại chỉ cần bình thường cẩn thận chú ý một chút, dưỡng tốt thân thể, hẳn là sẽ không lại chết thêm một lần nữa, bằng không hắn sống lại chẳng phải là không có ý nghĩa gì sao?
Cuối tuần, Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu sẽ tới bệnh viện để thăm hắn, thuận tiện giúp hắn học bù. Giữa tháng 12, Tiêu Dương được giải trừ nguy hiểm, quay trở về trường học. Nhưng mà nếu như cậu muốn rời khỏi trường, đều sẽ có bảo tiêu đi theo ở phía sau. Tiêu Dương hiện tại sẽ không thường xuyên trở về nhà như trước nữa. Người trong cùng ký túc xá hiện tại quan hệ vô cùng hòa hợp, lại có chung một bí mật cùng đề với để tán gẫu với nhau, cậu tự nhiên cũng vui vẻ ở trong ký túc xá.
Trong thời gian này, Tương Điền cũng tới thăm Yến Phi một lần, mua cho Yến Phi giỏ trái cây cùng một đóng thuốc dinh dưỡng. Yến Phi hiện tại đã trở thành nhân vật phong vân trong đại học Đế Đô. Trước không nói tới chuyện xấu giữa hắn cùng Tiêu Dương, chỉ tính việc hắn có thể đơn độc một mình đấu với hơn mười kẻ bắt cóc hung ác, đã đủ để khiến cho một bộ phận nam sinh cùng nữ sinh sùng bái hắn. Yến Phi thời điểm mới xảy ra chuyện, trên mạng có một số sinh viên nhanh tay chụp ảnh cùng quay lại được đoạn video mà hắn anh dũng đánh kẻ xấu, trong chốc lát liền đột phá trăm vạn lượt xem. Sau đấy bởi vì nguyên nhân nào đó, những video ảnh chụp này liền bị xóa đi, nhưng cũng đủ để khiến cho sinh viên trong đại học Đế Đô cảm nhận được thân ảnh dũng cảm của Yến Phi.
Công tác dạy bổ túc của Tương Điền đã bắt đầu. Tiền lương ban đầu của dạy bổ túc được trả một tuần một lần. Tương Điền bản thân tri thức rất sâu, người lại thành thực, trước mỗi một lần giảng bài, y đều sẽ chuyên cần làm chuẩn bị cẩn thận. Còn chưa tới một tháng, Tương Điền đã lấy được gần 5000 đồng tiền lương, khiến cho thu nhập trong một tháng của cha mẹ y tăng lên gấp hai. Tương Điền miễn bàn có bao nhiêu cao hứng cùng cảm kích đối với Yến Phi. Bởi vậy vừa biết được nơi Yến Phi nằm viện, Tương Điền liền thừa dịp một ngày buổi tối không có khóa học, mua một đống đồ để tới thăm Yến Phi. Tương Điền đối với Yến Phi tuyệt đối là cảm kích, Yến Phi đối với y cũng là khách khách khí khí, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lúc này sẽ không ăn bậy giấm chua.
Yến Phi không muốn để Tương Điền dùng quá nhiều tiền, bảo Tương Điền không cần tới bệnh viện thăm hắn nữa, chờ sau khi vết thương của hắn lành lại rồi, quay trở về trường học, lúc đó mọi người cùng nhau đi ăn một bữa. Tương Điền nghe xong, cao hứng đáp ứng. Yến Phi không có đem Tương Điền đặc biệt giới thiệu cho ba người Nhạc Thiệu, không phải hắn khinh thường Tương Điền, mà là lấy bối cảnh thân phận cùng tính cách của Tương Điền mà nói, nếu để y tiếp xúc quá sớm với những người như đám Nhạc Thiệu, ngược lại đối với y sẽ là không tốt, cũng ảnh hưởng tới tình hữu nghị thuần túy trước mặt của hắn với Tương Điền. Chờ sau này Tương Điền tốt nghiệp rồi, hắn nếu có thể hỗ trợ được ở điểm nào thì nhất định sẽ hỗ trợ.
Miệng vết thương đã được cắt chỉ, vết thương của Yến Phi sau khi kết vẩy liền ngứa vô cùng. Thời điểm không ngủ, Yến Phi có thể chịu đựng không chạm tới miệng vết thương, chỉ khi nào đi ngủ, hắn mới theo bản năng sờ tới. Hiện tại chỉ cần hắn ngủ, ba người kia nhất định sẽ cầm chặt lấy tay của hắn. Cho dù ba người cũng ngủ, nhưng ngủ không hề an ổn. Yến Phi chỉ cần vừa động một cái, bọn họ sẽ tỉnh lại.
Ba người hiện tại đều lấy bệnh viện làm nhà. Nhạc Thiệu mỗi ngày đều phái người về nhà để mang cơm dinh dưỡng mà Trương di nấu đem tới bệnh viện. Tẩm bổ một tháng, Yến Phi béo lên một chút, khí sắc cũng tốt hơn không ít, không giống với lúc mới vừa nằm viện, sắc mặt vừa vàng vừa đen.
Ba người mỗi ngày sẽ giúp Yến Phi lau người, quần áo trên người của Yến Phi cũng là ba người thay nhau tự tay giặt, còn đồ của mình thì ba người lại cầm về nhà để bảo mẫu giặt. Đối với việc lau người mỗi ngày, Yến Phi từ đầu ngượng ngùng tới hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh. Sau khi chỉ bị tiêu đi, lấy băng vải che lại, cũng sẽ không tổn hại tới miệng vết thương nữa. Tuy rằng nói vẫn không thể tắm rửa, nhưng Yến Phi vẫn có thể ở trong phòng tắm lau qua người. Bởi vì vai trái cùng cổ tay phải còn chưa thể dùng sức, Yến Phi đều là lộ ra trọn vẹn, đứng ở trong phòng tắm, chờ ba người hầu hạ hắn gội đầu cùng lau người. Yến Phi đương nhiên không hề biết, thời khắc này mỗi ngày đều là thời khắc ngọt ngào nhất cũng khó khăn nhất của ba người.
Yến Phi nghĩ muốn trở về trường học, vết thương đã tốt lên không sai biệt lắm, ở trong ký túc xá hắn cũng có thể tự tập luyện phục hồi được. Nhưng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không đồng ý. Ba người mỗi lần vừa nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể của hắn liền cảm thấy khó chịu, thế nào cũng đòi phải sau khi những vết sẹo này biến mất hoàn toàn, mới chịu cho hắn xuất viện. Yến Phi ở không nổi nữa, lại không lay chuyển được ba người, cuối cùng song phương đều nhường một bước. Yến Phi trước tiên cứ xuất viện đã, sau này mỗi một tuần cố gắng rút ra hai ngày để tới bệnh viện làm kiểm tra đồng thời thuận tiện để xóa vết sẹo, thẳng tới khi hắn hoàn toàn bình phục mới thôi.
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu muốn phái người tới quê của Yến Phi để giải quyết một chút tình huống nhà bọn họ, Yến Phi không đồng ý. Hắn có quyết định của chính mình. Chuyện tình của Yến gia, Yến Phi không nghĩ để ba người ra mặt. Hắn là con trai nhà họ Yến, chuyện của Yến gia phải do hắn ra mặt giải quyết. Sau khi Tôn Kính Trì đem tới báo cáo về tình hình của Yến gia cho Yến Phi xem, Yến Phi càng thêm kiên trì với quyết định này. Hắn thực kiên trì, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng liền thuận theo hắn, dù sao bọn họ cũng sẽ từng thời từng khắc chuẩn bị sẵn.
Trước khi Chung Phong tự sát đã đem tài khoản đầu tư của mình đều đổi thành tài khoản của ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, vì vậy kinh doanh hùn vốn với người khác hoặc là đầu tư của Chung Phong, hiện tại đều để lại cho ba người. So sánh với anh trai ruột Chung Dũng của mình, Yến Phi càng thích ở chung một chỗ với ba người kia. Chung Dũng là phiên bản của Chung phụ, Yến Phi cùng anh trai ruột của mình từ trước tới nay đều không quá thân thiết. Dùng một câu để nói thì chính là —– khác nhau thì không thể cùng nhau bàn chuyện. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vẫn luôn thực tâm duy trì chuyện Chung Phong vẽ tranh, nhưng Chung Dũng thì hoàn toàn tương phản, chung quy cảm thấy Chung Phong làm việc không đàng hoàng. Cho nên Chung Phong trước khi chết đi, một phân tiền cũng không lưu lại cho cha cùng với anh trai của mình.
Hiện tại Chung Phong sống lại trở thành Yến Phi, Nhạc Thiệu một lần nữa giúp Yến Phi làm lại chứng minh thư, ngay cả hộ chiếu cũng chuẩn bị tốt cho hắn, còn giúp hắn mở một tài khoản. Ba người không có đem di sản của Chung Phong để lại trả cho Yến Phi, nếu làm như thế, Yến Phi tuyệt đối sẽ nổi giận, sẽ cực kỳ giận dữ. Ba người cũng không nguyện ý cùng hắn xa lạ như vậy, dù sao bốn người bọn họ sẽ ở chung với nhau, không cần tất yếu phải phân ra rõ ràng như thế. Ba người đơn giản chính là mỗi người đem năm mươi vạn gửi vào trong tài khoản của Yến Phi, coi như cho hắn tiền tiêu vặt. Yến Phi lập tức biến thành một phú ông trăm vạn. Tuy rằng đầu năm nay, dân chúng bình thường cũng sẽ có tài sản trăm vạn, hơn một trăm vạn căn bản không tính là cái gì, nhưng đối với một ‘sinh viên nghèo’ như Yến Phi mà nói, hắn tuyệt đối là phú ông.
Lễ Giáng sinh rất nhanh sẽ tới, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân mãnh liệt yêu cầu tổ chức tiệc Giáng sinh. Hà Khai Phục trước đó từng nói sẽ gọi Tần Trữ trở về, Yến Phi lại không cho làm. Quá trình nhận thức Tiêu Dương, Hà Khai Phục và ba người em trai muốn bao nhiêu lo lắng liền có bấy nhiêu lo lắng, Yến Phi rất không thích. Vì cái gì, nhân vật chính trong tiểu thuyết sống lại sẽ oanh oanh liệt liệt, hắn lại phải nghẹn khuất như thế? Không được, tuyệt đối không được.
Tính đi tính lại, Tần Trữ là bạn tốt cuối cùng mà hắn chưa bị bại lộ thân phận, Yến Phi quyết đoán lấy Tần Trữ để ‘khai đao’. Tưởng tượng tới lúc mình xuất hiện trước mặt Tần Trữ, lấy ra bức tranh giống như bức tranh của ‘Chung Phong’ vẽ, đối phương bộ dạng sẽ hoảng sợ cùng ngạc nhiên như thế nào, Yến Phi liền nhịn không được muốn đập giường, càng nghĩ càng thấy kích thích. Tần Trữ đáng thương trở thành đối tượng duy nhất bị Yến Phi ‘trêu cợt’. Nhưng mà Yến Phi cũng không chiếm được bao nhiêu ưu đãi. Tần Trữ sau này chính là cha mẹ cơm áo của hắn, đắc tội Tần Trữ, hắn đời này nhất định phải lấy vẽ tranh để gán nợ đi.
Trở lại vẫn đề lễ Giáng sinh, Yến Phi nằm viện tới xương cốt đều mềm, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân náo loạn muốn có tiệc Giáng sinh, Yến Phi hai tay liền tán thành. Yến Phi nghĩ như vậy, những người khác tự nhiên cũng sẽ phối hợp. Hắn hiện tại ăn cái gì cũng có chỗ kiêng kỵ, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu có chung quyết định, dứt khoát đem Yến Phi dọn tới trong biệt thự bên Đông Hồ của bọn họ, ở tới qua lễ Giáng sinh, để khách sạn mang cơm tới. Lấy thân phận của bọn họ, lễ Giáng sinh tới, khó tránh khỏi việc phải ra ngoài chúc mừng hoặc lại gặp mặt những người quen cùng những người có hợp tác làm ăn. Ba người hiện tại cũng không có tâm tình này, hơn nữa Đỗ Phong còn chưa tìm ra được, bọn họ cũng sợ gặp phải kẻ không có tâm nhãn, nói lộ ra hết. Cho nên, đơn giản đi tới biệt thự là ý kiến tốt nhất.
Ba người cùng Yến Phi nói chuyện, Yến Phi lúc này cũng đồng ý. Tro cốt của hắn đời trước liền chôn cất ở nơi đó, hắn vừa lúc cũng muốn tới nhìn. Bất quá chuyện gọi cơm khách sạn mang tới thì liền miễn, Yến Phi suy nghĩ một hồi liền nghĩ ra được một ‘trò chơi’ rất vui. Ngày đó lễ Giáng sinh, mỗi người đều phải làm một món đồ ăn, nếu không làm sẽ không có cơm ăn. Như thế, không chỉ sẽ náo nhiệt mà còn gợi lên hứng thú của mọi người. Mọi người vừa nghe, đều trầm trồ tán thưởng. Thịt cá đối với bọn họ đã sớm không còn mới mẻ gì, một đám bạn bè chí cốt tụ chung một chỗ nấu ăn, ngược lại sẽ khiến cho bọn họ có hưng trí muốn ăn uống. Càng đừng nói tới đồ ăn do đích thân Yến Phi tự tay làm, không đơn giản chỉ là vấn đề được ăn, mà còn là một loại hoài niệm đã biến mất thực lâu.
Đêm bình an vào đúng ngày thứ sáu, Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu buổi chiều cùng buổi tối không có lớp học, giữa trưa ba người đã bị Nhạc Lăng lôi đi. Nhạc Lăng trước hết dẫn bọn họ đi ăn cơm trưa, rồi mới đem ba người đi chơi Go-Kart. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân trong khoảng thời gian này đều cùng đi chơi với Nhạc Lăng, nhất là Tiêu Bách Chu. Nhạc Lăng có khi sẽ khiến cho y vứt bỏ Vệ Văn Bân, một mình dẫn theo y đi chơi bắn bia. Lễ Giáng sinh ngày mai phải tới bên kia Đông Hồ, buổi tối Nhạc Lăng còn an bài tiết mục, dưới đề nghị của Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều không tính toán quay trở lại ký túc xá.
So sánh với bốn người đang chơi vui tới phát điên ở bên ngoài, Yến Phi buồn tẻ hơn nhiều. Bên ngoài gió lạnh gào thét, hắn còn chưa chính thức xuất viện, sau khi làm xong bài tập hồi phục của tay phải liền bị ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trước tiên đưa tới biệt thự. Chung Phong trước kia thực yêu thích đi tới bên Đông Hồ để vẽ thực vật, ba người thường thường bồi hắn đi tới nơi này. Sau khi Chung Phong chết, ba người ở bên Đông Hồ mua một mảnh đất lớn, khai phá trở thành khu biệt thự xa hoa, cả khu biệt thự chỉ có 22 căn biệt thự. Ba người chọn một căn, biệt thự phong thủy tương đối tốt cùng bí mật nhất, toàn bộ những cái khác đều bán đi. Bất quá khu biệt thự này cũng không phải là cứ có tiền là có thể được vào ở, người muốn vào ở thì phải được ba người thông qua cho phép. Bọn họ không muốn có vài kẻ bát nháo tới đây, quấy rầy sự yên tĩnh của Chung Phong.
Khi Nhạc Thiệu lái xe tiến tới phụ cận Đông Hồ, Yến Phi kìm lòng không nổi dựa vào bên cửa sổ, nhìn cảnh đẹp đặc biệt của Đông Hồ khi tiến vào mùa đông. Trên cây chỉ còn dư vào chiếc lá héo khô, ngọn cỏ theo gió mà lay động. Mặc kệ là là quần áo của mọi người hay là cảnh trí bốn phía, đều nhắc nhở Yến Phi một điều, hiện tại đã là mùa đông, mùa đông của năm năm sau.
Trong trí nhớ, sườn phía đông của Đông Hồ vẫn là một mảnh nhà trệt, hiện tại đã biến thành bốn tòa nhà cao cả chục tầng, xa xa còn có những ngôi nhà còn đang trong xây dựng dở. Đối với Yến Phi mà nói, những tòa nhà cao tầng như thế này, thật giống như những món đồ do các vị thần tiên ở trên trời tùy tay bỏ lại, không có nửa điểm quan hệ tới thời gian đã trôi qua. Một tháng, bằng năm năm, tâm tình của Yến Phi càng thêm trầm trọng.
Tôn Kính Trì ngồi ở bên người của hắn nhích lại, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên đầu vai của hắn, cánh tay trái vòng qua làm thành tư thế ôm, một tay còn lại thì chỉ về phía những tòa nhà cao tầng ở bên ngoài: “Những tòa nhà kia đều là bất động sản do bọn em khai phá.”
Yến Phi vừa nghe, không khỏi cẩn thận quan sát, thuận miệng hỏi: “Bất động sản ở Đông Hồ sẽ không phải đều là do các em khai phá đấy chứ?”
Nào biết, Tôn Kính Trì gật gật đầu, nói: “Không sai biệt lắm. Trừ bỏ ‘quảng trường Hồng Tường’ ở khu phía bắc cùng với hai vườn hoa công cộng kia, khu dân cư ở vùng này đều là do bọn em khai phá.”
“Lũng đoạn.” Yến Phi quay đầu, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên kiêu ngạo.
Đáy mắt Tôn Kính Trì thâm thúy, mang theo tâm ý khó thể nói thành lời: “Nơi này là nơi anh thích tới nhất để vẽ thực vật, bọn em đương nhiên sẽ không giao cho người khác khai phá.”
Tươi cười bên khóe miệng của Yến Phi không sao kiềm chế được, hắn thừa nhận, ‘lời ngon tiếng ngọt’ của đối phương quả thực khiến cho hắn rất hưởng thụ. Hắn tò mò hỏi: “Thế ‘quảng trường Hồng Tường’ bên kia là làm sao?”
Tôn Kính Trì không cao hứng bĩu môi: “Là trung tâm thương mại.” Tuy rằng trong lòng không nguyện ý nói ra, nhưng Tôn Kính Trì vẫn thành thực giải thích: “Ông chủ của khối đất kia là Hứa Cốc Xuyên, anh ta so với bọn em lấy được khối đất kia trước, bằng không bọn em còn lâu mới tặng không cho anh ta.”
Yến Phi ha ha cười nói: “Làm người không thể quá tham lam. Hứa Cốc Xuyên người này kỳ thực cũng không tệ lắm, các em có thể thoải mái mà cùng cậu ta hợp tác.”
“Quên đi, bọn em cùng anh ta không phải người đi chung một đường.” Tôn Kính Trì rõ ràng không muốn nói quá nhiều tới Hứa Cốc Xuyên. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng ra vẻ không thích. Nhạc Thiệu nói: “Bọn em trước kia đã nhìn anh ta không vừa mắt, hiện tại thì nhìn anh ta càng thêm không thuận mắt.”
“Cậu ta làm gì mấy đứa?” Yến Phi bất đắc dĩ, hắn cũng không hiểu được vì sao ba người này lại không thể chấp nhận thân cận được với Hứa Cốc Xuyên.
“Không sao hết, chỉ là không vừa mắt.” Ba người chung quy cũng không thể nói là do ghen đi. Nói tới cũng thực kỳ quái, đều là bằng hữu của Chung Phong, ba người có thể ở chung với Hà Khai Phục, nhưng tới khi đối tượng chuyển thành Hứa Cốc Xuyên thì cả hai bên đều ghét bỏ lẫn nhau.
Yến Phi trừ bỏ thở dài thì vẫn chỉ có thở dài. Thời điểm hắn ‘sống’ liền không giải quyết được vấn đề này, hiện tại hắn đã ‘chết’ đi năm năm, lại thay đổi thân thể, càng không giải quyết nổi. Nhưng mà trong lòng, hắn vẫn thực sự hi vọng ba người này có thể ở chung hòa bình với Hứa Cốc Xuyên. Tiêu Tiếu quay đầu nhìn qua, nói: “Bọn em là nhìn anh ta không vừa mắt, nhưng cũng không cùng anh ta có xung đột gì, nhiều nhất chỉ là không chủ động liên hệ. Trên phương diện sinh ý, nếu cần thiết thì vẫn sẽ tiếp xúc.”
“Vậy là tốt rồi. Hứa gia cũng không cùng loại với Quyền gia, có thể không xung đột liền đừng khơi lên. Hứa thúc thúc người này vẫn rất không tồi.” Yến Phi vừa nghe, an tâm không ít. Hắn nào biết rằng, từ sau khi Đỗ Phong xuất hiện, quan hệ của ba người Nhạc Thiệu cùng với Hứa Cốc Xuyên từ sơ giao liền trực tiếp biến thành không thèm quan tâm. Cho dù là gặp mặt, Hứa Cốc Xuyên cũng không cấp cho ba người hòa nhã, mà ngược lại ba người cũng lại càng không vui vẻ gì.
Không muốn bị tên nào đó kia ảnh hưởng tới tâm tình, Tôn Kính Trì lập tức nói sang chuyện khác, thỉnh cầu phần thưởng: “Phi, em muốn được thưởng.”
“Thưởng cái gì?” Thưởng gì chứ? Yến Phi bật cười.
Tôn Kính Trì chỉ chỉ khu dân cư, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Em cũng muốn.” Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ngồi ở hàng trước cũng đồng thời mở miệng.
Yến Phi cười thành tiếng, thân thể tự nhiên dựa về phía sau, sau lưng dán sát vào ôm ấp của Tôn Kính Trì. Rất nhiều rất nhiều năm trước, ba người này cũng thường hay dựa vào lồng ngực của hắn như vậy, nghe hắn kể cho bọn họ về chuyện Tây Du Ký, về Thủy Hử, hoặc là những câu chuyện cổ xưa. Hắn làm anh trai, thời gian nhàn rỗi chính là đem những cuốn truyện cổ thật dày, kể cho bọn họ nghe, làm thỏa mãn tâm trạng tò mò của bọn họ. Về sau này, ba người trưởng thành rồi, không cần hắn kể chuyện xưa cho bọn họ nghe nữa, bọn họ vẫn sẽ thích dính lấy hắn, dựa vào hắn. Trong cuộc sống của hắn, nơi chốn đều có bóng dáng của ba người này. Trong cuộc sống của ba người này, làm sao lại không tràn ngập duy nhất thân ảnh của hắn.
Mà hiện tại, bất quá chỉ trong chớp mắt, hắn nhỏ đi, thấp đi, ba người bọn họ có thể dễ dàng đem hắn ôm vào trong lồng ngực. Thật giống như đột nhiên biến thành người khổng lồ, khiến cho hắn thường xuyên sinh ra một chút ảo giác. Bọn họ trở thành anh lớn có thể vì hắn che chắn hết thẩy mưa gió, có thể vì hắn ngăn chặn mọi sự phiền toái. Mà hắn, biến thành ‘em trai’ có thể tùy tâm sở dục trú dưới cánh chim của bọn họ.
Ai, loại chênh lệch như thế này, quả thực khiến người ta trong lòng vạn phần khó chịu a.
Yến Phi nâng tay lên, liền xoa rối mái tóc của Tôn Kính Trì. Tóc của Tôn Kính Trì bị bàn tay của đối phương ma sát một hồi, nhất thời dựng hết cả lên. Không hỏi bản thân đã làm gì chọc cho người này khó chịu, Tôn Kính Trì tiếp tục: “Bọn em muốn được thưởng.”
“Muốn cái gì?”
Lòng (Tình yêu) của anh.
Ba người ở một khắc trước khi nói ra câu này, liền mạnh mẽ đè ép xuống. Tiêu Tiếu yêu cầu: “Em muốn ăn mì Ý.”
“Em muốn đêm nay được ngủ bên cạnh anh.” Tôn Kính Trì. Ngủ bên cạnh, liền ý tứ chính là có thể được chiếm lấy một bên đầy đủ bên cạnh Yến Phi mà không cần cùng một người khác chia sẻ.
“Em muốn anh hôn em một cái.” Nhạc Thiệu.
Nhạc Thiệu lời vừa nói ra, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lập tức hướng về phía anh trừng mắt, Yến Phi sửng sốt. Nhạc Thiệu mặt không đổi sắc, tâm không lo sợ, một tay chỉ vào bên má của mình: “Em trước kia mỗi khi đạt hạng nhất, anh đều sẽ hôn mặt em.”
Yến Phi không nói gì, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở trong lòng đối với lão đại của mình dựng thẳng ngón giữa. Đệch! Bọn họ vì sao lại không nghĩ tới!
“Em khi đó mới năm tuổi, vẫn còn đi nhà trẻ.” Yến Phi nhìn một bên sườn mặt tinh tế của Nhạc Thiệu, thật sự khó có thể đem anh cùng với khuôn mặt mềm mềm nộn nộn trước kia liên hệ chung một chỗ. Tiểu tử này đúng là không biết thẹn, từ nhỏ tới lớn hoạt động thể thao luôn luôn đạt hạng nhất, những mặt khác cũng không kém hơn nhiều lắm.
“Em mặc kệ. Thời điểm em năm tuổi, anh có thể hôn, vì cái gì hiện tại sẽ không hôn. Anh vứt bỏ em năm năm, không thể hôn một cái an ủi em được hay sao?”
Nhạc Thiệu trực tiếp chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lập tức cải biến chủ ý.
“Em không cần ăn mì Ý (ngủ bên cạnh anh) nữa, em cũng muốn anh hôn mặt.”
Thấy Yến Phi nhíu mày, Tôn Kính Trì ủy khuất: “Năm năm này anh cũng không biết bọn em làm sao trải qua được đi. Anh nhẫn tâm vứt bỏ bọn em, chẳng lẽ không thể hôn bọn em một cái an ủi hay sao?”
“Phi…” Tiêu Tiếu quay đầu, trong đôi đồng tử đen láy muốn có bao nhiêu ủy khuất thì liền có bấy nhiêu ủy khuất.
Ở thế tiến công ‘ủy khuất’ cường đại của ba người, Yến Phi đối với chuyện này vốn vạn phần chột dạ cùng áy náy, trong nháy mắt lập tức bại trận. Nhưng mà… “Please, mấy đứa đều đã sắp ba mươi rồi, cũng không phải em gái nhỏ, còn muốn hôn mặt. Mấy đứa không biết xấu hổ, nhưng anh thì ngại đấy.”
“Em mặc kệ.” Tôn Kính Trì lợi dụng ưu thế xông lên, đem hai má vươn qua, “Em gái có thể hôn, em trai cũng có thể hôn. Anh thiếu bọn em ‘năm năm’!”
Được rồi, đây là uy hiếp Yến Phi. Ai bảo hắn thiếu nợ bọn họ chứ. Mi tâm giãn ra, Yến Phi nhìn chằm chằm mặt của Tôn Kính Trì, nhếch miệng: “Em rửa mặt chưa?”
Tôn Kính Trì chán nản: “Rửa rồi, buổi sáng tỉnh lại liền rửa, ngay ở trước khi anh rửa.”
Yến Phi nuốt nuốt nước bọt: “Chính là từ lúc rửa xong tới giờ đã qua hơn một giờ đồng hồ, không khí bên ngoài lại không sạch sẽ.”
Gặp phải một người có bệnh khiết phích, bạn nên làm sao đây? Tôn Kính Trì càng thêm ủy khuất.
Được rồi, được rồi, hắn nhịn xuống còn không được sao. Yến Phi dựng thẳng thắt lưng, nhoài qua, môi nhanh chóng chạm lên trên mặt của Tôn Kính Trì, sau đó lập tức lui vế au, nháy mắt toàn thân nổi đầy da gà. Cảm giác này thực vô cùng XXX quái dị.
“Này không tính!” Tôn Kính Trì kêu to, y vừa rồi còn chưa kịp cảm giác được nụ hôn!
Yến Phi nổi giận: “Là hôn bằng miệng của anh đấy có được hay không. Miệng, miệng, đó là bộ phận dùng để ăn cơm, hôn một cái liền có bao nhiêu vi khuẩn.” Càng đừng nói tới hắn còn hôn ‘nam nhân’, là em trai của chính mình. Hoàn hảo không phải là em gái. Con gái bây giờ đều thích trang điểm, đánh chết hắn cũng sẽ không hôn.
“Phi…” Tôn Kính Trì cực kỳ ai oán.
Yến Phi bất đắc dĩ xoa xoa mặt của y: “Trước thiếu nợ, buổi tối tắm rửa sạch sẽ rồi anh trả nợ.”
“Buổi tối không thể hôn qua loa như ban nãy.” Tôn Kính Trì được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Đã biết đã biết. Em đem bản thân rửa sạch sẽ, anh nhất định sẽ dùng sức để cắn.” Coi như cắn da heo đi. Không nên trách Yến Phi có chứng khiết phích. Đế đô sau năm năm, chất lượng của không khí quả thực rất không tốt.
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đột nhiên trầm mặc. Đừng nói là bọn họ, ngay cả trong lòng của Tôn Kính Trì cũng đều bị hoảng sợ. Chỉ là hôn như vậy thôi mà Yến Phi đã không chịu, vạn nhất để cho người này biết được bọn họ muốn làm cái gì… Trong lòng ba người đều run rẩy một cái. Lấy chứng khiết phích của người này, đừng nói là hôn, chỉ sợ sẽ trực tiếp đánh chết bọn họ, rồi sau đó… không bao giờ để ý tới bọn họ nữa đi.
Tôn Kính Trì ôm cổ Yến Phi, khiến cho hắn xương cốt đều đau.
“Lại xảy ra chuyện gì?”
Tưởng rằng đối phương lại nghĩ tới năm năm nay, Yến Phi lập tức ôm ngược lại thắt lưng của Tôn Kính Trì, thuận theo y. Cho dù vốn muốn ôm bả vai của y, nhưng hắn chỉ có thể ôm lấy thắt lưng, thân không được cao, không có biện pháp.
“Không được rời khỏi em, mặc kệ em có làm ra chuyện gì mà anh không thích, anh cũng phải hứa rằng không được rời bỏ em, không được lại vứt bỏ em.”
Tiểu tử này xảy ra chuyện gì vậy? Yến Phi luồn tay vào trong tóc của Tôn Kính Trì, trấn an: “Anh đã nói đời này có chết cũng sẽ không lại rời đi mấy đứa nữa.”
“Kia, nếu…” Tôn Kính Trì ngậm miệng, y sợ Yến Phi sẽ nghe ra được những chuyện ở bên ngoài của bọn họ.
Yến Phi cũng rất bình tĩnh nói: “Mặc kệ mấy đứa làm cái gì, cho dù là giết người phóng hỏa cưỡng gian nữ nhân, anh cũng sẽ không rời đi mấy đứa. Mấy đứa, vĩnh viễn là Thiệu Thiệu, là A Trì, là Tiểu Tiểu của anh. Vĩnh viễn!” Hắn thừa nhận bản thân thực bao che khuyết điểm, đặc biệt là đối với ba người này.
Tôn Kính Trì đem đầu đặt ở hõm cổ của Yến Phi, không để cho hắn nhìn thấy biểu tình của mình. Phi, những gì bọn em làm, đối với anh mà nói, chỉ sợ so với những thứ kia còn thối nát hơn, còn nghiêm trọng hơn.
“Trong năm năm này bọn em làm rất nhiều việc, đều là những chuyện không tốt, chỉ sợ sau này những việc đó rơi vào trong tay của anh, anh sẽ tức giận.” Sẽ… không bao giờ muốn bọn em nữa.
Yến Phi không có lập tức cam đoan, sau khi trầm mặc vài giây liền nói: “Mặc kệ là chuyện gì, anh sẽ có phán đoán của riêng mình. A Trì, anh và các em, tình cảm hơn 20 năm cũng không phải là giả dối, không phải người khác tùy tiện nói vài điều hoặc các em tùy tiện làm vài điều là có thể gạt bỏ đi được. Nếu thật sự có chuyện gì khiến cho anh không vui, ta sẽ chửi sẽ đánh các em, nhưng tuyệt đối sẽ không rời đi các em, trừ phi các em giết cha mẹ anh.”
“Bọn họ hiện tại sống tốt lắm.” Ba người lập tức mở miệng.
Yến Phi cười cười: “Anh tin tưởng các em cho dù có làm việc không tốt ra sao, cũng sẽ không chạm tới điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của anh.”
“… Em mặc kệ, là anh nói, sẽ không lần nữa rời đi bọn em, vứt bỏ bọn em.” Làm bộ như không nghe thấy hai từ ‘điểm mấu chốt’ cùng ‘nguyên tắc’, Tôn Kính Trì yêu cầu một lời cam đoan.
“Ừ, là anh nói.”
Yến Phi cam đoan. Bởi vì mặc kệ hắn có tưởng tượng thế nào, cũng không nghĩ được ra ba người này sẽ làm ra chuyện gì để chạm tới điểm mấu chốt của hắn. Thậm chí điểm mấu chốt của hắn đối với ba người này là gì… Yến Phi trầm tư, giống như không có thì phải. Thật sự không nghĩ ra.
Trong gương chiếu hậu, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì trao đổi một cái ánh mắt.
~ ~ ~ ~ ~
* Go-Kart:
__________
Giới thiệu cho mọi người một vài tấm ảnh về các nhân vật của truyện này. Ảnh khó kiếm lắm đó, mình lượn lờ ở trên baidu không có, phải vào tận bên weibo của artist cùng tác giả Neleta thì mới có Hình như là bìa của phần 2 Bỉ thì bỉ thì. Phần này chỉ có truyện xuất bản thôi, không có bản trên mạng đâu, cho nên mình cũng không có nguồn để mà edit tiếp
(Yến Phi cùng với hai bảo bảo. Nhìn màu tóc thì thấy có vẻ là con của Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu. Poor Tiếu ca:]])
(Bộ tứ ký túc xá. Từ trái qua phải là Vệ Văn Bân – Tiêu Bách Chu – Tiêu Dương – Yến Phi)
(Bộ ba Tiêu Dương – Vệ Văn Bân – Tiêu Bách Chu)
(Ảnh này không rõ là ba anh công khi còn bé hay là con của bốn người sau này, nhưng chắc là con của bốn người vì Tiêu Tiếu là mặt liệt. Ông già là ai mình cũng không biết luôn, bởi vì rất có thể là nhân vật xuất hiện ở phần hai)
(Ba anh công cùng Yến Phi. Tóc đỏ là Nhạc Thiệu, tóc nâu trà là Tôn Kính Trì, tóc màu xanh xám là Tiêu Tiếu)
(Chung Phong cùng ba người em trai. Quả nhiên cơ thể của Chung Phong nhìn men hơn Yến Phi =]])