Thật
đau đầu…
Đó là
từ duy nhất xuất hiện trong ý thức mơ hồ của Thôi Văn Tường…
Cô muốn
nghỉ ngơi thật thoải mái, nhưng âm thanh ầm ỹ không ngừng truyền vào trong tai,
khiến cô không thể bỏ qua…
Thanh
âm chói tai của xe cứu thương làm cho cô muốn bịt lỗ tai lại. Đáng tiếc cơ thể
nặng trịch, tứ chi cũng giống như không phải của chính mình, chỉ có thể mặc cho
người khác muốn làm gì thì làm.
“Đúng
rồi, đưa bệnh nhân đến bên kia…”
Đột
nhiên, có một đôi tay ấn xuống ngực cô, khiến cho cô cảm thấy đau nhức, trong miệng
thì thào thanh âm khàn khàn.
“Thoạt
nhìn có dấu hiệu gãy xương sườn rất nhỏ, mặt khác chân trái bị lệch dây chằng,
đầu có khả năng bị va chạm, cần phải quan sát xem có bị chấn động não hay
không… Người nhà của cô ấy đã đến chưa? Gọi bọn họ làm thủ tục nằm viện đi!”
“…”
“Cái
gì? Không thể liên lạc được người nhà của cô ấy?”
“Tôi
nhìn thấy trong ví của cô ấy có số liệu của viện mồ côi, có lẽ là cô nhi…”
“Vậy
còn bạn bè? Chắc hẳn cũng phải có bạn bè tốt chứ!”
“Di
động cô ấy rơi hỏng mất. Lúc nãy tôi lấy sim của cô ấy chuyển sang di động của
mình khởi động lên, ở bên trong chỉ có một dãy số, hơn nữa hình như là sếp của
cô ấy…”
“Mặc
kệ, cứ gọi người đến cái đã!”
“OK…”
Cô nhi?
Số liệu viện mồ côi? Sếp? Tại sao lại như vậy? Thôi Văn Tường mơ mơ màng màng
nghĩ. Cô muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không thể phát ra thanh âm, chỉ chốc lát
sau lại lâm vào vô tận bóng đêm…
Khi
Thôi Văn Tường tỉnh lại lần nữa, không biết đã là lúc nào…
Cô cảm
thấy toàn thân đều đau nhức vô cùng, ở mắt cá chân còn có cảm giác nóng rát đau
đớn.
Cô cố
gắng nhịn đau, quan sát bốn phía, phát hiện ra đây là một phòng bệnh, nhưng lại
là phòng bệnh đơn, bốn phía im lặng đến mức chỉ nghe được âm thanh vận chuyển
dụng cụ.
Cô quay
đầu, nhìn thấu qua cửa sổ thủy tinh phát hiện ra màn đêm đã buông xuống.
Thôi
Văn Tường muốn đứng dậy, ngực lại trở nên đau đớn, khiến cô đành ngoan ngoãn
trở về nằm lại trên giường.
Đúng
rồi, cô nghe thấy bác sĩ nói xương sườn của cô bị gãy…
Rốt
cuộc cô làm thế nào lại đem bản thân mình biến thành thế này? Thôi Văn Tường
bắt đầu cố gắng hồi tưởng những chuyện trước khi hôn mê.
Sau đó,
cô lập tức nhớ tới vị hôn phu còn chưa kịp kết hôn, cũng đã có tình nhân mang
thai, còn vọng tưởng ba người sống chung… Kết quả khiến cô tức quá, chạy đi,
không cẩn thận ngã cầu thang…
Ai, từ
trên cầu thang ngã xuống lại khiến cho xương sườn gãy, lệch dây chằng mắt cá
chân, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng…
Thôi
Văn Tường rên rỉ một tiếng.
Kế tiếp
phải làm gì bây giờ? Giải trừ hôn ước là chuyện chắc chắn. Cô không thể nhận
kết cục ba người, cũng không muốn bị lợi dụng. Nhưng nên nói như thế nào với
cha mẹ hai bên?
Hơn
nữa, mọi người đều biết cô sắp kết hôn, hiện tại đột nhiên lại giải trừ hôn ước
sẽ khiến mọi người thắc mắc.
Đương
nhiên là cô có thể nói thẳng rằng Vi Hữu Luân bắt cá hai tay. Nhưng làm sao có
thể không để ý đến giao tình của hai nhà mà nói thẳng chuyện này ?
Thôi
Văn Tường suy nghĩ một lúc lâu, bắt đầu cảm thấy đau đầu, rốt cục buông tha cho
suy nghĩ vẩn vơ.
Quên đi
! Dù sao người bắt cá hai tay cũng không phải cô, người phiền não phải là Vi
Hữu Luân mới đúng !
Nhưng
vì sao trong phòng bệnh này lại không có những người khác ? Cha mẹ thương yêu
cô như vậy, nhìn lúc này cô hôn mê cũng hơn nửa ngày rồi, vì sao bọn họ không
đến ?
Cô còn
đang thắc mắc, đột nhiên cửa phòng bệnh lại mở ra.
“Ông
trời ơi… Cẩn Đồng, sao em lại biến thành bộ dáng này?”
“Hả?”
Cô sửng sốt.
Cẩn
Đồng là ai? Người phụ nữ này là ai?
Nhưng
đối phương không cho cô cơ hội suy nghĩ, đem tất cả túi lớn túi nhỏ trên tay
vứt lên chiếc bàn bên cạnh giường bệnh, sau đó liền ngồi xuống cầm tay cô.
“Tại
sao lại bất cẩn như vậy? Bác sĩ còn nói em té gãy xương sườn!” Trên gương mặt
của người phụ nữ xa lạ kia tràn đầy chân thành, khiến cho cô không thể thốt lên
“Cô nhận sai người”!
“Em… em
không cẩn thận vấp ngã…” Nếu không phải quá mức thương tâm và tức giận, cô cũng
sẽ không ngu ngốc đến mức ngã cầu thang.
“Ai,
chị đều nghe người ta nói rồi. Lúc nãy sếp của em gọi cho chị, hắn nói khi tan
tầm em không cẩn thận té ngã xuống hố thi công trong công trường. Đám công nhân
này cũng thật quá đáng, tại sao lại có thể sơ ý đến mức không để biển báo
hiệu?!” Người phụ nữ nói với tốc độ cực kỳ nhanh, khiến cho người khác không
kịp phản ứng lại.
Hả? Hố
thi công? Sếp của cô lại là ai?
Thôi
Văn Tường mơ mơ màng màng, càng ngày càng khẳng định rằng đối phương chắc chắn
nhận nhầm người.
“Đúng
rồi, em đói bụng chưa? Chị mua bữa tối cho em đây! Chị biết bệnh nhân không
thích hợp ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, nên mua ít cháo đến…”
“Khụ…
thực xin lỗi…” Thôi Văn Tường không thể không mở miệng, tuy rằng cô rất đói,
nhưng không thể tùy tiện nhiệt tâm đến mức ăn hết thức ăn của cô gái tên Cẩn
Đồng kia, “Em… em không biết chị. Có lẽ là chị nhận nhầm người rồi!”
Người
phụ nữ ngạc nhiên nhìn cô.
“Nhầm
người? Cẩn Đồng, em đừng đùa giỡn chứ!” Thanh âm của người phụ nữ lập tức đề
cao.
Thôi
Văn Tường bị chị ta trừng đến mức cả người ngượng ngịu, âm lượng cũng tự động
nhỏ xuống, “Em… em không có đùa…”
Cô thật
sự không biết chị ta cùng với người tên Cẩn Đồng.
“Vậy em
nói xem, chị có thể nhậm nhầm khuôn mặt này sao?” Chị ta tức giận lấy từ trong
túi ra một chiếc gương nhỏ, “Diệp tiểu thư, chúng ta quen nhau đã được hai mươi
năm, cho dù cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!”
Cái gì?
Thôi Văn Tường nhất thời quên mất phản bác, kinh ngạc cúi nhìn chiếc gương.
Trong
gương xuất hiện dung mạo của một cô gái mà cô chưa bao giờ gặp qua.
Khuôn
mặt cô gái có vài phần tiều tụy, trên đầu băng bó, vẻ mặt nghi hoặc hốt hoảng.
Đây là
ai ?
Cô mê
hoặc chạm vào gương, lại ngạc nhiên nhìn cô gái trong gương cũng làm động tác
như vậy.
Đây là…
mặt của cô ?! Thôi Văn Tường theo bản năng nhéo má.
Ơ, cô
lại cảm thấy đau… !
Chuyện
gì đang xảy ra ?! Cô hoàn toàn choáng váng.
Khi nào
thì cô có mặt trái xoan, đôi mắt trong như thu thủy, chiếc mũi thẳng khéo léo
cùng với môi không son mà đỏ… Khi nào thì cô trở thành đại mỹ nhân ?!
Cô kinh
hoàng cúi đầu, nhìn trong gương cô gái cũng đang cúi đầu, có cảm giác vừa vớ
vẩn lại vừa thực tế.
Nếu
cảnh tượng lúc này không phải là mơ, cô quả thật gọi là Diệp Cẩn Đồng, chẳng lẽ
thân phận Thôi Văn Tường là một giấc mơ trong lúc cô hôn mê ? Có thể có một
giấc mơ vừa chân thực lại vừa dài như vậy sao ?
“Này,
đầu em hỏng thật à?” Người phụ nữ thấy vẻ mặt khủng hoảng của cô, cũng bắt đầu
cảm thấy khẩn trương, “Có cần chị gọi bác sĩ đến không?”
Thôi
Văn Tường biết hiện tại không phải lúc để tự hỏi. Mặc kệ như thế nào, trước hết
cô nên giải quyết chuyện này đã…
“Ừm…
thực xin lỗi…” Cô hít vào một hơi, nhẹ giọng nói, “Em… hình như mất trí nhớ
rồi…”
Cô nói
như vậy… có lẽ không phải là nói dối. Bởi vì cô thực sự không có trí nhớ của
Cẩn Đồng.
“Em nói
cái gì?” Người phụ nữ trừng lớn mắt.
.*.
Thôi
Văn Tường ngượng ngùng nhìn các vị bác sĩ y tá đi qua đi lại trước mặt, làm đủ
các loại kiểm tra, trong lòng thực bất an.
“Cô có
cảm thấy đau đầu hay chóng mặt gì đó không?”
“Cũng…
hơi hơi…” Cô nuốt nước miếng.
Nếu như
cô nói thật, có thể bị tống vào viện tâm thần không?
Bác sĩ
nhìn kết quả báo cáo, kỳ quái nhíu mày: “Tuy rằng não bộ của cô bị va chạm, có
hiện tượng não chấn động nhẹ, nhưng theo kết quả máy tính cho ra, cũng không hề
phát hiện não bộ của cô có gì dị thường hay tụ huyết… Theo lý thuyết, hẳn là
không hề có tình huống mất trí nhớ!”
Bởi vì
cô không hề mất trí nhớ. Chẳng qua là linh hồn vào nhầm thân thể! Thôi Văn
Tường vụng trộm nghĩ.
Vừa rồi
khi cô nhìn lịch, xác định bây giờ vẫn là năm 2011, ngày vẫn là ngày cô đi thử
áo cưới, sau đó phát hiện bạn gái Vi Hữu Luân có thai. Mà thành phố này vẫn là
thành phố cô đang sống.
Rõ ràng
vẫn là thế giới này, không có bất trắc gì xảy ra… ít nhất là cô thấy vậy. Nhưng
bản thân cô lại thay đổi một thân phận mới, thay đổi một góc nhìn mới.
Thôi
Văn Tường không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.
Nếu bây
giờ cô đang nằm mơ, vậy tại sao cô lại thấy đau ? Nhưng nếu ‘Thôi Văn Tường’
mới là mơ, vì sao những chi tiết suốt hai mươi mấy năm qua, cô đều nhớ rõ ràng.
Thôi
Văn Tường thuộc chủ nghĩa duy vật. Nhưng lúc này cô không thể không tin tưởng
vào thần tiên quỷ quái.
Bác sĩ
ra khỏi phòng sau, cô ngồi trên giường ngẩn người.
Người
phụ nữ lúc nãy đến thăm cô bởi vì phải trực ca đêm, lại không thể đột nhiên xin
nghĩ, nên bất đắc dĩ phải rời đi. Nhưng Thôi Văn Tường vẫn vô cùng cảm kích sự
nhiệt tình của chị ấy.
Hiện
tại cô đã biết chị ta gọi là Mã Viện Lỵ, là chị em tốt cùng lớn lên của cô nhi
viện với Diệp Cẩn Đồng, hiện tại đang ở trong một công ty điện tử làm nhân viên
trực đêm, là một trong số những người bạn tốt của Diệp Cẩn Đồng.
Đáng
tiếc thời gian nghỉ ngơi của Mã Viện Lỵ cùng người bình thường hoàn toàn trái
ngược, nên hai người cũng ít khi gặp mặt, bởi vậy không hiểu biết lắm tình
huống của nhau gần đây.
Mã Viện
Lỵ chỉ nói trước đây trong hồ sơ cá nhân ở công ty, Diệp Cẩn Đồng điền tên cô ấy
vào vị trí người liên lạc, nên khi bệnh viện gọi điện thoại cho sếp của Diệp
Cẩn Đồng, hắn liền theo hồ sơ cá nhân gọi Mã Viện Lỵ đến.
Nhưng
di động của Diệp Cẩn Đồng lại hư, mà cô lại đem tất cả số điện thoại lưu trong
máy, trong sim chỉ có duy nhất dãy số của sếp, hại cô hiện tại không biết nên
liên lạc với ai.
Tuy
rằng đời trước cô chưa bao giờ làm cấp dưới, nhưng Thôi Văn Tường cũng biết, là
« sếp » ai cũng chán ghét viên công phiền toái chính mình !
Lúc
trước bị thương đã phiền toái sếp một lần, bây giờ lại gọi điện cho hắn nói
mình bị mất trí nhớ, không cẩn thận coi chừng ngày mai cũng không thể quay lại
công ty đi làm.
Ai, đột
nhiên thay đổi một gương mặt xinh đẹp lại mất đi những gì quen thuộc nhất, tình
huống này thực sự là phức tạp.
Khi cô
đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, sau đó mở ra.
Thôi
Văn Tường theo bản năng quay đầu lại, nhưng nhìn thấy gương mặt của đối phương
lại trừng lớn.
“Hữu
Thư?” Cô kinh ngạc kêu lên.
Trời
ơi, tại sao hắn lại ở chỗ này ? Không… phải nói, hắn tại sao lại đến đây ?
Cô còn
chưa quen được thân phận mới này. Tuy rằng có suy nghĩ muốn chờ đợi nhìn thấy
người quen, nhưng không nghĩ rằng nhanh như vậy. Điều này khiến cô trở tay
không kịp.
Chẳng
lẽ Vi Hữu Thư lại biết chuyện xảy ra trên người cô ?
Trái
tim cô đột nhiên đập mạnh, giống như đang lạc trong đêm tối đột nhiên nhìn thấy
một ngọn đèn.
“Hữu
Thư, tôi…” Từ khi tỉnh lại đến giờ, cô vẫn ở trong trạng thái bất an, lại không
có người để tâm sự. Thật vất vả mới nhìn thấy người quen, đương nhiên liền vội
vàng muốn nói gì đó với hắn.
Không
ngờ, Vi Hữu Thư lại cắt ngang lời cô: “Không phải cô mất trí nhớ sao? Tại sao
lại nhớ rõ tôi?”
Khuôn
mặt hắn lạnh lùng, thậm chí còn có vài phần đề phòng.
“Hả…?”
Thôi Văn Tường ngơ ngác, không dự đoán được hắn lại có phản ứng này.
Trong
trí nhớ của cô, Vi Hữu Thư luôn luôn cười đến xán lạn, đối với ai cũng đều
nhiệt tình hào phóng, khiến cô không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Cô
không thể ngờ rằng hắn lại có vẻ mặt lạnh lùng này, cả người tản ra hơi thở
cảnh cáo ‘đừng lại gần’…
Thôi
Văn Tường còn chưa phản ứng lại, Vi Hữu Thư tiếp tục nói: “Cô nên nhớ rõ, tôi
trước đây đã nhắc qua, tôi quan tâm đến cô, bởi vì cô là thư ký của tôi. Còn
những chuyện khác, cô tốt nhất đừng mơ mộng đến!”
“Tôi là
thư ký của cậu?” Thôi Văn Tường sửng sốt, hoàn toàn bỏ qua lời cảnh cáo của
hắn.
Hóa ra
Vi Hữu Thư xuất hiện, bởi vì Diệp Cẩn Đồng là thư ký của hắn?
Thế
giới này không khỏi quá nhỏ đi?!
Nhưng
khi biết hắn đến thăm thư ký mà không phải là thăm Thôi Văn Tường, trong lòng
cô lại cảm thấy mất mát…
Chẳng
lẽ… nhân vật Thôi Văn Tường này lại chỉ là ảo giác của cô?
“Diệp
thư ký, hiện tại tâm trạng của tôi cực kỳ tồi tệ, không có thời gian chơi trò
chơi mất trí nhớ với cô!” Vi Hữu Thư cau mày nói, hình như đã nhận định rằng cô
giả vờ, “Trên thực tế, tôi không phải đến thăm cô. Chẳng qua là vừa lúc có việc
ở bệnh viện, người bạn họ Mã của cô gọi đến kể chuyện của cô cho tôi nghe, nên
tôi mới…”
“Tôi
thực sự mất trí nhớ!” Cô vội vã ngắt lời hắn, thấy vẻ mặt hoài nghi của hắn, cô
lại bổ sung, “Tôi nhớ được nhiều chuyện, nhưng những chuyện liên quan đến tôi
lại không hề nhớ… Tôi nhìn thấy mặt anh, biết anh là Vi Hữu Thư, nhưng không
thể nhớ được tôi cùng anh có quan hệ gì. Vừa nghe anh nói xong, hình như tôi là
thư ký của anh?”
Vi Hữu
Thư trừng mắt nhìn cô, giống như muốn xác định xem mức độ đáng tin cậy của lời
cô.
Ngoài
công việc, hắn thực sự không muốn cùng cô thư ký này dây dưa. Huống hồ hiện
tại, hắn cũng không có tâm tư đi suy nghĩ chuyện khác.
Nhưng
mặc kệ như thế nào, cô ta cũng là cấp dưới của hắn. Cô ta gặp nạn lúc tan tầm,
là một cấp trên, cũng nên đến thăm một chút.
Huống
chi, khi cô ta gặp nạn, bệnh viện lại gọi đến cho hắn. Nếu cô quả thực mất trí
nhớ, hắn cũng không thể không quan tâm.
Cân
nhắc một lúc sau, hắn mới nói: “Vậy cô có thể nhớ được chuyện gì?”
“Tôi…”
Cô do dự một chút, “Tôi nhớ rõ hôm nay là ngày mấy tháng mấy, cũng nhớ rõ đây
là nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nhớ rõ anh, nhớ rõ đây là bệnh viện nào…
Nhưng có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, đặc biệt là chuyện của bản thân. Tôi
thậm chí còn không biết bản thân tên gọi là gì, ba chữ Diệp Cẩn Đồng này là do
Mã Viện Lỵ nói với tôi.”
Chuyện
này cũng quá kỳ quái đi?! Vi Hữu Thư cau mày…
“Vậy cô
có nhớ mình bao nhiêu tuổi không?”
Cô suy
nghĩ một lát, cẩn thận trả lời, “Tôi vừa nhìn qua chứng minh thư… hình như là
27 tuổi…”
Phải
xem chứng minh thư mới biết tuổi của mình?!
“Nhà ở
đâu còn nhớ không?”
“Hộ
khẩu của tôi hình như ở Nghi Lan… Hiện tại nhà ở đâu cũng không biết…” Cô chắc
chắn không có khả năng mỗi ngày đều bắt xe đi làm!
“Công
tác ở đâu?”
“Hả?
Chung công ty với anh?” Bây giờ nhớ lại, cô lại không hề biết Vi Hữu Thư công
tác ở đâu.
Ai,
thanh mai trúc mã như cô thật sự là hữu danh vô thực. Lại càng không nói đến
chuyện bọn họ suýt nữa trở thành chị dâu – em chồng.
“Cô
thích ngôi sao ca nhạc nào?”
Thôi
Văn Tường lắc đầu. Sở thích của Diệp Cẩn Đồng làm sao cô có thể biết?
“Đồ ăn
yêu thích?”
Lại lắc
đầu.
“Trong
nhà có mấy anh chị em?”
Cô làm
sao có thể biết chuyện này? Thôi Văn Tường định lắc đầu lần nữa, nhưng lắc được
một nửa lại đột nhiên dừng lại, “Khoan đã, hình như tôi lớn lên trong cô nhi
viện!”
Hắn
nhìn thấy hồ sơ cá nhân của cô hẳn là phải biết chứ, tại sao lại hỏi cô vấn đề
này?
Nhưng
qua phản ứng của cô, Vi Hữu Thư liền xác định được cô thực sự mất trí nhớ.
Rốt cục
biết được đây không phải thủ đoạn mới để hấp dẫn sự chú ý của mình, vẻ mặt hắn
cuối cùng cũng hòa hoãn.
“Thực
xin lỗi, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt lắm, thái độ đối với cô có
chút không tốt…” Hắn rất nhanh xin lỗi vì thái độ của mình, “Cô cứ an tâm tĩnh
dưỡng. Chuyện trong công ty không cần lo lắng. Bởi vì cô bị thương trong lúc đi
làm, nên tiền viện phí và tiền lương công ty sẽ trợ cấp. Toàn bộ phí dụng chữa
bệnh cho dù công ty không trả, tôi cũng sẽ thay cô thanh toán!”
Hắn vốn
không phải là người ý chí sắt đá. Lại nói, dù sao cô cũng có thể xem như bị nửa
‘tai nạn lao động’, bởi vậy chỉ cần đối phương không có suy nghĩ gì khác, hắn
sẽ cố hết sức mà giúp đỡ.
Thôi
Văn Tường ngẩn người, không nghĩ đến hắn sẽ chuyển biến thái độ nhanh như vậy,
khiến cô bắt đầu hoài nghi người này có phải hay không là Vi Hữu Thư mà cô nhận
thức…
Một lúc
sau, cô mới gượng gạo mở miệng: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng tĩnh dưỡng, mau chóng
trở về công tác.”
“Không
cần gấp, cứ từ từ. Có chuyện gì mà Mã tiểu thư không thể thay cô xử lý, cứ gọi
cho tôi!” Thái độ của hắn so với lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều.
“Được!”
Thôi Văn Tường gật đầu.
Cô biết
lúc này không phải là lúc giả vờ kiên cường. Thay đổi thân phận mới, cô thực sự
cần giúp đỡ. Đặc biệt là những người có quan hệ với mình trong quá khứ.
“Vậy
tôi đi trước!” Hắn gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn
cửa phòng khép lại, Thôi Văn Tường hơi cau mày.
Đương
nhiên cô nhìn được Vi Hữu Thư vì có chuyện mà tâm tình không tốt. Nhưng trong
trí nhớ, hắn luôn cười đến tiêu sái, giống như trên đời này không có gì có thể
khiến hắn phiền lòng.
Đó cũng
là nguyên nhân khiến cô không thích hắn. Cô luôn theo cuộc sống nề nếp, không thích
cá tính cà lơ phất phơ này.
Nhưng
lần này Vi Hữu Thư mặc dù đã cố gắng che dấu, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự mệt mỏi
của hắn.
Cô rất
ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến hắn có biểu tình như vậy?
Cô còn
đang suy nghĩ chuyện của hắn đến nhập thần, căn bản đã quên tình cảnh kỳ lạ của
mình.