Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 42: Q.9 - Chương 42: Ái thiếp của Nhữ Dương Vương 1+2




Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (1)

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trong Không gian, Lý Duyên Tỉ vẫn chờ ở trong Không gian như trước, lúc Bách Hợp xuất hiện trở lại trong Không gian, cố nén cái cảm giác khó chịu sinh ra bởi vì đột nhiên trở về kia, sau khi mở to mắt mới nhìn thấy Lý Duyên Tỉ đang ngồi ở trước mặt cô: “Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt, Uông Bách Hợp hết sức hài lòng.”

Bản thân Uông Bách Hợp chính là người vô cùng nhu nhược lại thiện lương đến không có tính tình, tuy cô ấy muốn trả thù cả nhà Lục Thiểu Quan, nhưng người có tính cách như cô ấy lại thật ra rất không thích tự mình động thủ chém chém giết giết khiến cho Lục Thiểu Quan rơi vào kết cục thập phần thê lương, nên hiện tại Bách Hợp hủy cả đời của Lục Thiểu Quan, lại khiến cho cả đời này hắn ta chỉ là một người bình thường, mà không chiếm được một nửa tiện nghi của Uông gia để cuối cùng sống thật tốt lành, đó mới là tốt đẹp nhất với Uông Bách Hợp. Hơn nữa thiên tính của cô nương này lại lãng mạn, với cô ấy, một đoạn cảm tình không thành sẽ tương đương với toàn bộ tình yêu sau này đều xem như hủy, Bách Hợp lại đánh bậy đánh bạ trùng hợp đụng trúng ý nguyện cả đời không lấy chồng nữa của cô ấy, nên lần này Lý Duyên Tỉ là cố ý chờ Bách Hợp trở về: “Uông Bách Hợp nguyện ý trả giá rất cao, còn nhờ tôi tặng cho cô thêm nhiều một chút, cô muốn thêm vào đâu?”

Chứng kiến Cửu Dương Chân Kinh đã ảm đạm rất nhiều, lúc này lại như ẩn như hiện, Bách Hợp không chút do dự liền nói: “Tôi muốn thêm vào phương diện vũ lực.”

Lý Duyên Tỉ trầm mặc, đôi mắt phượng dài nhỏ của anh nhìn Bách Hợp chăm chú, mang theo một loại cảm giác áp bách không thể diễn tả nổi, môi mỏng của anh nhếch lên, hiện ra một đường cong mang theo vài phần ác liệt. Lúc này anh không nói một lời, thật sự khiến tim Bách Hợp đập hơi nhanh đồng thời lại có chút thấp thỏm không yên, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Có phải cô cảm thấy, nhiệm vụ lần trước mà tôi nhờ cô làm giúp, khiến cho cô tổn thất Cửu Dương Chân Kinh, nên cảm thấy vô cùng đáng tiếc đúng không?” Giọng nói của anh trầm thấp, nhưng ngữ khí lại hết sức bình tĩnh, không có chút cao thấp phập phồng, lại khiến cho người nghe cảm thấy sởn tóc gáy, Bách Hợp không biết vì sao liền cảm thấy căng thẳng cả người.

Trên thực tế, cô đúng là có cảm thấy vô cùng đáng tiếc sau khi tổn thất Cửu Dương Chân Kinh, nhưng phải làm nhiệm vụ nào kỳ thật cũng không phải chính cô có thể quyết định, ít nhất Lý Duyên Tỉ không có lừa gạt cô, mà là trực tiếp cho cô quyền lựa chọn, kỳ thật trong nhiệm vụ lần trước ngoại trừ tổn thất Cửu Dương Chân Kinh ra, thì tất cả đều rất hoàn mỹ. Lúc mới đầu, trong lòng Bách Hợp đúng là có hơi phiền muộn, nhưng cô không phải người đúng lý không buông tha người khác, nếu Lý Duyên Tỉ không hỏi thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta còn hỏi ra như vậy, trong lòng Bách Hợp hết sức do dự, thật lâu sau mới nhìn Lý Duyên Tỉ mấy lần, rồi đáp: “Đúng, đúng là có hơi thấy đáng tiếc.”

Trước kia lúc cô nhìn thấy Lý Duyên Tỉ xuất hiện cũng rất ít khi giật mình, lúc này lại vẻ mặt do do dự dự, ánh mắt Lý Duyên Tỉ lộ ra vài phần nhu hòa, bên khóe miệng mang theo một chút ý cười như ẩn như hiện: “Như vậy đi, tôi cho cô một cơ hội, cho cô trở về thế giới Ỷ Thiên một lần nữa. Nhưng có thể tu bổ lại Cửu Dương Chân Kinh hoàn toàn hay không, thì phải xem chính cô.” Nói đến đây, Lý Duyên Tỉ đột nhiên đứng dậy, vốn anh đang ngồi rất gần Bách Hợp, lúc này thân hình cao lớn trực tiếp chắn trước mặt cô, rõ ràng trong Không gian anh không có bóng hình, nhưng lúc này anh lại cho Bách Hợp một loại cảm giác áp bách cực kỳ trầm trọng, giống như ở trước mặt anh không dám nhúc nhích, không dám làm cái gì mờ ám.

Thẳng đến khi trong Không gian xuất hiện tư liệu mới của cô, thì Bách Hợp mới nhớ tới vừa rồi Lý Duyên Tỉ nói gì.

Giới tính: nữ (có thể thay đổi)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 62 (max: 100 điểm)

Dung mạo: 61(max: 100 điểm)

Thể lực: 59 (max: 100 điểm)

Vũ lực: 27 (max: 100 điểm)

Tinh thần: 15 (max: 100 điểm)

Danh vọng: 21 (max: 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực.

Năng khiếu: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp

Mị lực: 31 (max: 100 điểm)

Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên sứ

Cửu Dương Chân Kinh vẫn ảm đạm đến giống như trong suốt gần như muốn biến mất, nhiệm vụ lần này cũng không có gặp nguy hiểm, cho nên ngoại trừ bởi vì Uông Bách Hợp đặc biệt thoả mãn mà lấy nhiều thêm được một điểm thuộc tính giá trị ra, thì cũng không có thu hoạch dư thừa nào, nghĩ đến chính mình làm nhiều nhiệm vụ như vậy, cái thuộc tính giá trị này khó có được đến cỡ nào, trong lòng cô cũng rất rõ ràng, còn Lý Duyên Tỉ thì mỗi lần ngoại trừ bởi vì thỏa mãn với thái độ của cô lúc trước mà cố định cho cô thêm một điểm, thì lần nào trở về cũng đều tặng thêm cho cô một chút việc khó khăn, Bách Hợp nghĩ đến đây, cũng không biết có phải bởi vì hưng phấn khi nghe được Lý Duyên Tỉ nói Cửu Dương Chân Kinh có thể tu bổ hay không, mà cô còn hỏi lại một cách vô ý thức: “Có phải anh cho tôi thêm điểm, đều là vì muốn người làm nhiệm vụ nguyện ý trả giá thật nhiều không?”

Cô và Lý Duyên Tỉ cũng không phải mới quen biết, nhưng trước kia cô thật sự rất hướng nội, biết kiềm chế cảm xúc không giống như một thiếu nữ mới hai mươi mốt tuổi, cô cũng không nói với Lý Duyên Tỉ một câu dư thừa nào ngoài chuyện về nhiệm vụ ra, im lặng thật giống như đang kiềm chế lấy cảm xúc của chính mình, lại không biết khiến cho người ta chú ý tới cô sẽ cảm thấy cực kỳ giống như một người rất chững chạc. Theo lý mà nói, Lý Duyên Tỉ sẽ không trả lời câu hỏi đường đột này của cô, nhưng không biết có phải bởi vì trước kia Bách Hợp vẫn luôn không có đặt câu hỏi, cho nên lúc này cô mở miệng liền lộ ra đặc biệt trân quý hay không, hơn nữa trân quý đến nỗi Lý Duyên Tỉ không đành lòng từ chối trả lời câu hỏi này của cô.

“Đúng vậy, dùng lời của các cô, thì loại hành vi này của cô ấy, cô có thể gọi là dùng linh hồn cầu nguyện làm thù lao.” Lý Duyên Tỉ nghĩ nghĩ, nói ra một cái ví dụ đủ để cho người sợ hãi, Bách Hợp thật sự không ngờ cái điểm gia tăng giá trị thuộc tính mà đôi lúc khiến cho chính mình mừng rỡ vô cùng kia lại là cần nhờ người ta lấy tính mạng đổi về, không nghĩ tới người luôn thiện lương lại hơi nhu nhược như Uông Bách Hợp vậy mà lại đưa ra một quyết định dứt khoát như vậy, cô không nghĩ tới sau lưng việc gia tăng giá trị thuộc tính lại cất giấu một chuyện như vậy, trong thời gian ngắn có chút mê man, không nói ra lời.

“Giống như là dùng ưu điểm của cô ấy bù đắp cộng thêm vào người cô, tương tự như hai bên đều có năm phần cộng lại thành mười phần trong thế giới hiện thực.” Lý Duyên Tỉ thấy Bách Hợp không mở miệng nói chuyện, lại giải thích thêm một câu, ý trong lời nói của anh chính là chỉ, nếu như nói Bách Hợp có năm phần, mà Uông Bách Hợp cũng có năm phần, thì muốn số lượng này tăng thêm, liền bắt buộc phải cộng cả hai lại thành mười phần, từ nay về sau trên thế giới chỉ có một người có mười phần, mà không còn là hai người có năm phần kia nữa.

Cái ví dụ này thông tục dễ hiểu, Bách Hợp cũng hiểu rõ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, giá trị thuộc tính của cô gia tăng thì dĩ nhiên chắc chắn sẽ có người phải bị giảm đi, giống như là một loại cân bằng vậy, trước kia cô chưa từng nghĩ đến những điều này, nên lúc này biết được trong lòng không khỏi cảm thấy phức tạp, nếu biết trước sẽ tìm được một đáp án như vậy, thì vừa nãy liền không lanh mồm lanh miệng hỏi ra câu đó rồi.

“Họ đều tự nguyện. Hiện tại cô sẵn sàng đi nhận nhiệm vụ chưa?” Lý Duyên Tỉ cũng không biết an ủi cô, vẫn nói một câu thực tế, Bách Hợp miễn cưỡng nhẹ gật đầu: “Tôi đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ kế tiếp.” Cô biết rõ Lý Duyên Tỉ nói lời này là có ý gì, cô cũng hiểu rõ những người như Uông Bách Hợp đều tự nguyện hiến dâng cho cô, chỉ là cái loại cảm giác mình giẫm lên tính mạng của người ta để sống này cũng không tốt gì, nhưng nếu đã chọn con đường này, thì cô vẫn phải đi tiếp, dù bị đâm cho đầu rơi máu chảy, cũng phải đi tiếp đến ngày cô không đi nổi nữa, sau khi biết chân tướng, trong lòng cô không phải không xúc động, nhưng cô phải báo đáp từng người đã dùng tính mạng để tặng điểm thuộc tính cho cô, mà điều duy nhất cô có thể làm chỉ là càng phải chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ, khiến tâm nguyện của họ đạt được thỏa mãn mà thôi!

Lúc lại tiến vào thân thể nguyên chủ, đầu Bách Hợp đau đến suýt nữa nôn ra, bởi vì cô vừa mới tiến vào nhiệm vụ, vốn tinh thần lực đã thấp, cho nên mỗi lần trong nháy mắt tiến vào nhiệm vụ đó đều thấy rất khó chịu, may mắn là sau khi đã trải qua nhiều lần như vậy, cô đã hơi quen rồi. Trong đầu truyền đến một phần tư liệu lớn, bên cạnh có một giọng nữ nhỏ nhẹ giống như đang nói gì đó với cô, cô lại chỉ đành phải xem như hoàn toàn không nghe thấy, phất phất tay.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, tư liệu khổng lồ truyền vào trong đầu cô, kể ra sự không cam lòng và oán hận của một nữ nhân.

Trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, vốn Bách Hợp nghĩ: Lần này không biết mình có khả năng trở thành em gái của Hồ Thanh Ngưu, tìm nam nhân cặn bã báo thù hay không, nhưng quả thật chưa từng nghĩ đến, nhiệm vụ lần này lại sẽ trở thành nhân vật này.

Cô đã trở thành ái thiếp tương lai của Nhữ Dương Vương – Hàn cơ, nữ nhân chỉ xuất hiện một lần trong vở kịch.

Hàn cơ có dung mạo tuyệt mỹ, thậm chí cũng có thể sánh ngang với Triệu Mẫn ở trong vở kịch, tuy nói dung mạo không có thể tinh xảo như Triệu Mẫn, nhưng lại là một thân mị cốt hồn nhiên thiên thành, sau đó bị đưa vào phủ Nhữ Dương Vương, trở thành ái thiếp của Nhữ Dương Vương. Nàng ái mộ anh hùng Nhữ Dương Vương, chỉ cần có thể trở thành ái thiếp của hắn ta đã cảm thấy mỹ mãn, sau khi tiến vào phủ Nhữ Dương Vương rất được sủng ái, có lần Nhữ Dương Vương dương dương đắc ý giới thiệu nàng với chúng thủ hạ môn khách, nhưng không ngờ lần giới thiệu này đã trở thành thứ gây ra tai hoạ sau cùng.

Ngày đó, Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu bởi vì không có được tình yêu của Tử Sam Long Vương, sau đó lại bởi vì cái chết của Dương Đỉnh Thiên, gặp Minh giáo chia năm xẻ bảy, vì Minh giáo ẩn nấp trong đại đô của Nguyên triều, đã trở thành thực khách (những người mưu sĩ hay quân sư được các vương công quý tộc nuôi dưỡng thời xưa) dưới trướng Nhữ Dương Vương có địa vị tôn sùng trong Nguyên triều, Nhữ Dương Vương đang lúc chính trực tráng niên, lại một lòng suy nghĩ cho quốc gia, mấy năm gần đây loạn quân các nơi nổi lên bốn phía, tín đồ Minh giáo lại tạo thành đội ngũ chống cự sự thống trị của Nguyên triều khắp bốn phía, vì đối phó với đám người giang hồ kiêu ngạo bất tuân này, Nhữ Dương Vương đặc biệt chiêu mộ rộng rãi người tài ba dị sĩ trong thiên hạ vào phủ bán mạng cho hắn ta, trong số đó, ngoại trừ Nhị Lão Huyền Minh đại danh đỉnh đỉnh ra, còn có rất nhiều kỳ sĩ Tây Vực; từ đó trở đi, vì Minh giáo, Phạm Diêu tự nguyện hủy dung nhan giả câm, trốn trong phủ Nhữ Dương Vương, một lần mai danh ẩn tích này chính là rất nhiều năm.

Minh giáo vẫn luôn chia năm xẻ bảy không có thành tựu, thẳng đến nhiều năm sau, Trương Vô Kỵ xuất thế ngang trời, mới thống nhất cái Minh giáo đã chia rẽ khắp nơi này lại, cuối cùng càng vì cứu người trong Lục Đại phái (sáu môn phái lớn nhất trong giang hồ), đánh vào đế đô, mà tất cả những điều này cũng là sự mở đầu cho những gian khổ của Hàn cơ.

Vốn cô ấy chỉ là một phu nhân trong nội trạch bình thường, nếu có may mắn sinh con dưỡng cái cho Nhữ Dương Vương, thì sẽ đứng vững trong nội trạch, có lẽ cả đời này liền trôi qua như vậy, ai ngờ vì thành toàn cho uy danh của Minh giáo, Phạm Diêu đã đánh chủ ý lên cô ấy, không nói để trộm được thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn cân tán từ trên người Nhị Lão Huyền Minh, lại càng bắt cô ấy ra ngoài tùy ý cho Lộc Trượng Khách lăng nhục, cuối cùng còn hại cô ấy ngã xuống tháp cao mà chết, thảm hại hơn nữa là bị tháp cao bị cháy sụp xuống đè thành xương tan thịt nát.

Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (2)

Trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, số lần Hàn cơ xuất hiện cũng không nhiều, nhưng chính là chỉ trong vài nét bút này, nhưng đã đủ để khắc họa nên một nữ nhân lại chết thảm như vậy, vốn cô ấy nên có một cuộc sống vô cùng mỹ mãn, đi vào phủ Nhữ Dương Vương, tuy nói chỉ là làm thiếp, nhưng Nhữ Dương Vương yêu cô ấy sủng cô ấy, cuộc sống của cô ấy vốn không khổ cực, nhưng cuối cùng chỉ vì Minh giáo muốn hoàn thành đại sự, muốn cứu lại thành toàn cho thanh danh của Lục Đại phái bọn chúng, liền hy sinh một nữ nhân.

Những chuyện lớn chém chém giết giết trong giang hồ này, kỳ thật một nữ nhân trong nội trạch cũng không hiểu, vốn cô ấy cũng không muốn trở thành một nữ nhân lợi hại như Triệu Mẫn, hơn nữa những chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy, nhưng hết lần này đến lần khác cô ấy vẫn bị kéo vào, càng quá đáng hơn là, sau khi chết còn không lưu lại thanh danh cho cô ấy, để cô ấy và Lộc Trượng Khách khỏa thân chết cùng nhau, cuối cùng lại càng là hài cốt không còn, ngay cả nơi chôn cất cũng không có!

Hàn cơ cực kỳ oán hận, cô ấy oán hận người trong giang hồ, cô ấy oán hận Lộc Trượng Khách, cũng hận Nhị Lão Huyền Minh, nhưng cô ấy càng hận những nhân vật lớn luôn miệng hô hào chính nghĩa lại không để ý đến tính mạng của một cô gái yếu ớt như cô ấy như Phạm Diêu, như Minh giáo, như Trương Vô Kỵ! Cô ấy muốn nhổ cả gốc lẫn rễ của Minh giáo lên, cô ấy muốn làm cho toàn bộ những nhân vật trọng yếu của Minh giáo đều sống không bằng chết, cô ấy muốn cho Phạm Diêu phải trả một cái giá lớn gấp trăm gấp ngàn lần vì những chuyện lão ta đã làm!

Bách Hợp tiếp thu hết nội dung vở kịch, trong đầu còn mang theo đau nhức ẩn ẩn, trên thực tế trong vở kịch Ỷ Thiên Đồ Long ký gốc, Minh giáo là thuộc về bên chính nghĩa, tuy họ làm việc phần lớn đều không câu nệ lễ tiết, nhưng họ đều làm những việc tốt cho dân cho nước, thế mà hai nhiệm vụ liên tiếp được nhận trong thế giới này lại đều là chống lại Minh giáo. Lúc trước Diệt Tuyệt sư thái thì tạm thời không đề cập tới, dù sao vốn trong vở kịch gốc Diệt Tuyệt đã căn bản không phải là một hình tượng nhân vật tốt gì, nhưng hôm nay ngay cả một cái bia đỡ đạn nho nhỏ trong nội trạch mà cũng muốn làm cho Minh giáo chết, thì đã có thể thấy được cách làm việc của Minh giáo xác thực là có vấn đề.

Tâm nguyện của nguyên chủ cực kỳ trực tiếp. Thậm chí lúc này sau khi đã tiếp thu hết trí nhớ, Bách Hợp đều có thể cảm thấy được trong lòng mình giống như có một âm thanh đang reo hò phải tiêu diệt Minh giáo, giết chết Phạm Diêu. Muốn tiêu diệt Minh giáo kỳ thật cũng không khó, lần trước khi cô hoàn thành tâm nguyện của Diệt Tuyệt đã trải qua một lần, chỉ cần lại để cho cô lấy được Cửu Dương Chân Kinh, học xong võ công, nếu thực lực đủ mạnh, thì trên thực tế muốn tiêu diệt Minh giáo cũng không khó, dù sao kỳ thật sau khi Dương Đỉnh Thiên qua đời, Minh giáo đã chia năm xẻ bảy, chỉ cần đè ép tên Trương Vô Kỵ dẫn đầu kia xuống, thì Minh giáo sẽ tự nhiên sụp đổ.

Lúc này cô đến cực kỳ khéo, hiện tại là lúc nguyên chủ vẫn còn nhỏ, hiện giờ có lẽ Trương Vô Kỵ vẫn còn sống với cha mẹ trên đảo Băng Hỏa, chưa phát sinh sự kiện cha mẹ đang sống khỏe mạnh bị bức chết, nên tất nhiên cũng không có tình huống về sau bị ép buộc đến Hoa Sơn rồi lấy được chân kinh trong bụng con vượn trắng ở trên đó.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bách Hợp không khỏi khẽ động, cô đã lấy được Cửu Dương Chân Kinh một lần, vậy nên phải đi đâu để tìm Cửu Dương Chân Kinh này cũng không phải là chuyện khó với nàng, nghĩ đến Lý Duyên Tỉ đã nói sẽ cho cô cơ hội tập lại Cửu Dương Chân Kinh một lần nữa khi tiễn mình đến đây làm nhiệm vụ này, Bách Hợp liền không khỏi bắt đầu hơi kích động. Xuất thân của Hàn cơ cũng không quá cao, vốn cô ấy chỉ xuất thân từ một gia đình Mông Cổ bình thường, cuối cùng bị người nhà bán vào trong phủ một quý nhân, sau khi tập được ca múa, lại bị tặng cho Nhữ Dương Vương mà thôi. Lúc này tuổi của cô ấy cũng không lớn, lúc cô đi vào thế giới này lại trùng hợp là lúc cha mẹ muốn bán cô ấy đi làm nô tỳ, nếu tìm một cơ hội trốn đi, cô liền có thể lấy được Cửu Dương Chân Kinh, rồi lại tiến vào phủ Nhữ Dương Vương tìm Phạm Diêu báo thù!

Với Nhữ Dương Vương, thật ra nguyên chủ vô cùng ái mộ, thời này mọi người đều trọng võ khinh văn, loại anh hùng thân kinh bách chiến như Nhữ Dương Vương, gần như toàn bộ Nguyên triều đều vô cùng sùng bái và yêu mến hắn ta, nguyên chủ cũng là kiểu người yêu thích anh hùng như vậy, huống chi kết cục trong nội dung vở kịch, lúc nguyên chủ bị người ta vứt bỏ ở dưới tháp cùng với cả Lộc Trượng Khách, cô ấy đã từng nhìn thấy Vương Bảo Bảo phụng lệnh của Nhữ Dương Vương đến đây cứu cô ấy, nên tất nhiên trong lòng Hàn cơ lại càng ái mộ Nhữ Dương Vương hơn, cô ấy muốn diệt trừ Minh giáo, về một phương diện khác cũng là vì giúp Nhữ Dương Vương hoàn thành tâm nguyện, cuối cùng ở trong vương phủ bình an đến già mà thôi.

Bách Hợp sửa sang lại suy nghĩ trong đầu xong, đợi đến khi mở mắt ra, mới nhìn thấy chỗ mình đang ở là tại trong một gian phòng có mái vòm giống như lều, nghe thấy bên ngoài có người đang nói xì xào rôm rả gì đó. Bách Hợp cong eo vươn tay mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn trái nhìn phải, rồi liền trực tiếp nhảy ra ngoài.

Bởi vì lúc này nguyên chủ đã bị bán, cho nên cảm tình của cô ấy với cha mẹ cũng không sâu, lúc này Bách Hợp trốn thoát cũng không thấy áy náy chút nào, chỉ là một đứa bé gái nhỏ tuổi lại nhìn ra được là rất có tư sắc đi lại một thân một mình tại trong niên đại này cũng không dễ dàng, lúc này chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, tại trong thế giới trong nội dung vở kịch thỉnh thoảng còn có thể dễ dàng chứng kiến chuyện ăn thịt trẻ con phát sinh, cỗ thân thể này của Bách Hợp được trời cho da mịn thịt mềm, mặc dù nàng cũng biết võ công, nhưng muốn bắt đầu luyện lại trong một giờ nửa khắc thì khả năng thực tế cũng không lớn, bởi vậy sau khi chạy ra, phần lớn Bách Hợp đều chuyên chọn đường nhỏ không người để đi.

Đường đến Hoa Sơn thì lúc trở thành Diệt Tuyệt sư thái nàng cũng đã đi đến thuộc nằm lòng, đường không người thì nàng cũng biết một ngả, nhưng vì phòng ngừa trên đường gặp phải người khác, nên nàng vẫn một đường bắt trùng luyện cổ, có khi nghỉ ở sơn dã, ăn một ít rau dại, trên người nàng lại không có bạc, niên đại này chính là có bạc cũng chưa chắc có thể mua được cái ăn, có khi thật sự đói bụng đến không chịu nổi, Bách Hợp liền chỉ đành phải dùng thiên phú Cổ thuật của chính mình để bắt côn trùng ăn.

Cũng may sau khi học xong Cổ thuật nàng biết được côn trùng nào có thể ăn, côn trùng nào không thể ăn, cứ như vậy một đường chống đỡ đến lúc tới được chỗ Cửu Dương Chân Kinh thì đã là gần một năm sau rồi. Tính toán thời gian thì Trương Vô Kỵ còn hai năm nữa mới có thể trở về Trung Nguyên, Bách Hợp rất dễ dàng tìm được con vượn trắng trên Hoa Sơn kia, lấy kinh thư trong bụng nó ra, vừa ý đầu chính mình nguyên vốn đã quên hơn phân nửa nội dung lại lần nữa hiện ra tại trước mắt mình lúc, Bách Hợp cảm động đến suýt nữa khóc lên.

Cuộc sống trong sơn động có đồ ăn có nước suối uống, thời gian hai ba năm rất nhanh liền trôi qua, nàng tính tính toán toán thời gian thì lúc này hẳn là Trương Vô Kỵ đã đi theo cha mẹ trở về Trung Nguyên, hắn ta sẽ bị Nhị Lão Huyền Minh đánh bị thương, cuối cùng lại bị Chu Trường Linh ép buộc đến dưới chân núi Hoa Sơn. Khác với lúc trở thành Diệt Tuyệt chỉ để lại cho Trương Vô Kỵ nửa bản Cửu Dương Chân Kinh, lần này Bách Hợp dứt khoát để lại khoảng hai phần ba Cửu Dương Chân Kinh, ngoại trừ đủ cho lúc Trương Vô Kỵ tu luyện hoàn thành có thể chữa lành vết thương mà Huyền Minh Thần Chưởng mang đến, còn có thể mang đến cho hắn ta một ít lợi ích ra, thì một phần ba còn lại là bị nàng đổi thành Cửu Âm Chân Kinh để lại trong sơn động.

Cửu Dương Chân Kinh được xưng là bộ kinh thư thần bí nhất, cường đại nhất trong vở kịch, gần như có thể sánh ngang với Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh, đều có chỗ thần bí của nó. Trong vở kịch, Trương Vô Kỵ cũng là bởi vì luyện tập Cửu Dương Chân Kinh, mà mỗi khi tu luyện những loại võ công đỉnh cấp sau này, đều có Cửu Dương Thần Công làm trụ cột, nên gần như chưa từng gặp phải khó khăn gì, tuy nói có nguyên nhân là bản thân hắn ta thiên tư thông minh, nhưng nguyên nhân càng lớn hơn là vì hắn ta đã tu luyện Cửu Dương Thần Công một cách nguyên vẹn, lần này vốn Bách Hợp cũng không định cho Trương Vô Kỵ có không gian phát triển, chỉ cần tiêu diệt tên đầu lĩnh Trương Vô Kỵ này thôi, thì đến lúc đó Minh giáo kia nàng muốn chơi thế nào liền chơi thế đó, một đám người còn lại phần lớn đều là từng người riêng biệt, không đủ để nhắc tới. Nhưng nàng nghĩ tới Phạm Diêu, cho nên lúc chuẩn bị võ công cho Trương Vô Kỵ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn để lại hơn phân nửa Cửu Dương Chân Kinh.

Tính toán thời gian thì Trương Vô Kỵ cũng sắp lạc đến Hoa Sơn, Bách Hợp liền giấu kỹ kinh thư tự chế, rồi rời khỏi Hoa Sơn. Chuyến này nàng không tiến vào phủ quý nhân theo như tình tiết trong vở kịch, mà ngược lại trực tiếp đi đến phủ Nhữ Dương Vương, tâm nguyện của nguyên chủ là muốn ở trong này bình yên đến giả, không bị trải qua tra tấn như trong nội dung vở kịch nữa, nhưng tuy cô ấy hy vọng gả cho Nhữ Dương Vương, có điều lại không cho thấy quyết tâm nhất quyết phải gả cho Nhữ Dương Vương.

Tuy nói trong nội dung vở kịch, Nhữ Dương Vương là lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, người thời này lại kết hôn sớm, lúc này tuổi của Nhữ Dương Vương cũng không lớn, nhưng Bách Hợp vẫn không có hứng thú muốn làm tiểu thiếp cho hắn ta, bởi vậy liền trực tiếp dùng thân phận làm tỳ nhập phủ, đi theo bên người Triệu Mẫn còn nhỏ, đồng thời nàng cũng nhìn thấy đối thủ một mất một còn lúc này cũng đã nhập phủ từ lâu, Phạm Diêu hiện giờ, mặt bị phỏng, tóc lại bị cháy, cũng giả trang giống như bị câm, lão ta đã dùng tên giả là Khổ Đầu Đà, đã trở thành sư phụ dạy võ công cho Triệu Mẫn, trong phủ Nhữ Dương Vương đã rất được Triệu Mẫn tín nhiệm rồi.

Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, tên Phạm Diêu này vốn có dung mạo anh tuấn, nhưng vì thành toàn cho đại sự của Minh giáo, lại không tiếc làm khuôn mặt của mình bị phỏng, có thể thấy được tâm tính người này hung ác, đừng nói là đối xử với người khác, thậm chí đối xử với chính lão ta cũng giống như thế.

Với những kẻ như lão ta, giết lão ta cũng không thể khiến cho lão ta cảm thấy thống khổ, lão ta cũng không sợ chết, nếu không lúc trước cũng không vì thành toàn nghiệp lớn mà giả câm mai phục trong Nhữ Dương Vương phủ nhiều năm như vậy, phần nhẫn nại này cũng là số một. Tên này làm việc hoàn toàn tùy tâm sở dục không câu nệ ước thúc, nếu vì thành toàn cho nghiệp lớn của Minh giáo, dù lão ta có giết mấy người trong Minh giáo để đạt tới mục đích thì cũng không thấy lạ, đối phó với một kẻ dường như đã hoàn toàn không có nhược điểm gì giống như lão ta, chỉ sợ cũng chỉ có phá hủy hy vọng của lão ta, ba phen bốn lượt khiến cho lão ta ngã xuống ngay tại lúc hy vọng của lão ta lên đến đỉnh điểm, thì không có điều gì đả kích tâm hồn của lão ta hơn thế.

Cũng chính bởi vì như thế, cho nên Bách Hợp mới cho Trương Vô Kỵ không gian phát triển, nàng chính là muốn cho Minh giáo quật khởi trước, sau đó lại giẫm nát bọn chúng dưới chân, khiến cho mưu tính cả đời của Phạm Diêu thất bại, khiến cho lão ta tận mắt chứng kiến Minh giáo mà lão ta luôn một lòng phụng sự cuối cùng chỉ phải rơi vào kết cục bị tiêu diệt, giây phút đó, với Phạm Diêu, chỉ sợ còn đáng sợ hơn cả giết chết lão ta.

Bách Hợp thành công lẫn vào bên người Triệu Mẫn, hóa thân thành một trong những cung tỳ bình thường bên người nàng ấy, từ nhỏ Triệu Mẫn đã thông minh lanh lợi, Bách Hợp làm bạn với nàng ấy mấy năm, gần như có thể nói là hai người cùng lớn lên, thế nhưng tựa như võ công của Bách Hợp phát triển một cách thần tốc, Triệu Mẫn của thời kỳ thiếu nữ cũng đang phát triển, nàng ấy hết sức thông minh, luôn có thể suy một ra ba, so với Vương Bảo Bảo không lớn hơn nàng ấy mấy tuổi, kỳ thật Triệu Mẫn càng xuất sắc hơn hắn ta.

Nàng ấy không ngừng đi theo Phạm Diêu dùng tên giả là Khổ Đầu Đà học võ công, trên phương diện tâp quán văn hóa của người Hán cũng rất tiến bộ, tính tình của nàng ấy bình tĩnh, làm việc quả cảm, Bách Hợp đi theo bên người nàng ấy mấy năm, không chỉ một lần nghe được Nhữ Dương Vương từng khen Triệu Mẫn có tài làm tướng soái, đáng tiếc không phải thân nam nhi, không thể ra trận giết địch vì Nguyên triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.