Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 943: Q.13 - Chương 943: Anh hùng cái thế của ta 08




Trước kia lúc trở về nhà mình luôn luôn quạnh quẽ, nhưng bây giờ lại cũng giống như các gia đình khác, đã có khói bếp bay lên. Trương Hồng Nghĩa nhìn cái lược đầy tóc của cô trong tay, đột nhiên cười ngây ngô.

Lúc này Bách Hợp còn đang nổi nóng, nếu để cho cô mở cửa, nhất định cô sẽ khôngmở, nhìn tường nhà mình cũng không cao lắm, hắn lùi hai bước,phun nước bọt vào lòng bàn tay xoa xoa rồi nhảy lên, thân thể cao lớn của hắn linh hoạt giống như khỉ,thoáng cái liền nhảy lên, bàn tay ở đầu tường, nhảy qua tường cao gần hai thước, nhảy vào trong viện.

Bách Hợp lúc này còn đang nhóm lửa trong phòng, lúc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy hắn vững vàng đáp xuống đất.

Lúc nhìn thấy Bách Hợp đang nấu cơm, hắn tự giác mang thóc đi giã, Bách Hợp cũng không để ý hắn, bỏ thịt vào chảo phát ra tiếng xì xì toát lên mùi thơm,trong nhà không có gia vị gì, nhưng do tay nghề nấu ăn của Bách Hợp tốt, chỉ bỏ có một chút muối,nước cùng với thịt đã có thể làm cho món ăn thơm phưng phức rồi, Bách Hợp cạo vỏ khoai tây, cắt thành miếng đem xào cùng với thịt, cái hương vị kia xông thẳng vào mũi.

Lúc Trương Hồng Nghĩa cúi thấp đầu để gạo đã giã sạch xuống muốn vào phòng, còn cẩn thận từng li từng tí.

Không biết có phải do ý thức được mình đã gây ra họa rồi hay không, nên buổi chiều rất tự giác, dùng gỗ hôm qua làm thành khung, dùng mành trúc treo lên bốn bên, trên đỉnh lập cỏ, như vậy liền hoàn thành một căn nhà tắm bên trong để một thùng gỗ cùng hai cái ghế.

Trương Hồng Nghĩa cũng cảm thấy giường gỗ của mình quả thật có chút chật hẹp. Huống chi cỗ thân thể này của Chu Bách Hợp vẫn chưa tới mười lăm, tuổi còn nhỏ một chút, lại gầy yếu nên hai người mới miễn cưỡng nhét chung một chỗ, nhưng nhìn chung giường vẫn rất nhỏ, hắn chỉ có thể nằm nửa người, không thể động đậy được, hai cái ghế dài này là hắn chuẩn bị ghép với giường để giường rộng hơn một chút,chỉ cần hắn sửa lại cái giường, hai người vẫn có thể ngủ cùng một giường, cùng một phòng.

“Ta tính ngày mai mời bọn Đại lục tử tới nhà ăn một bữa.” Vì chuyện ngày đó Trương Hồng Nghĩa chải tóc. Mặc dù sau này Bách Hợp không có nhắc lại nữa, nhưng Trương Hồng Nghĩa không biết thế nào,luôn cảm thấy mình ở Bách Hợp trước mặt hình như thấp một đoạn, lúc nói chuyện với cô còn lén nhìn nét mặt của cô: “Ngươi hãy chuẩn bị một chút. Ta định đem chuyện kia trả lời chắc chắn.”

Chuyện hắn muốn trả lời chắc chắn kia là chuyện làm đao phủ mà mấy hôm trước hắn có nói qua, hôm đó Bách Hợp nói hắn một hồi, hắn cũng không có nhắc lại nữa. Không ngờ bây giờ hắn lại muốn đáp ứng làm rồi.

Bách Hợp cau mày, gần đây Trương Hồng Nghĩa không đi uống rượu, cũng không tụ tập ăn uống cùng bằng hữu, mỗi ngày đều ở nhà, mặc dù tiền kiếm không được nhiều, nhưng cũng đủ cho hai người sinh hoạt, không ngờ hắn còn chưa hết hy vọng, chuyện làm đao phủ Bách Hợp cũng không kiêng kỵ nghề này, thế nhưng cô không sợ hãi, không có nghĩa người thời này không sợ hãi.

Thanh danh đao phủ không được tốt,tiếng xấu truyền đời đời, sau này hắn muốn rửa sạch thanh danh này đi sẽ rất khó khăn. Người này cũng không xấu, Bách Hợp không tính toán thật ở cùng hắn một đời, không muốn cùng hắn sinh con dưỡng cái, vốn hắn nhìn đã rất dọa người rồi, nếu còn làm việc này, sau này còn khuê nữ nhà ai dám lấy hắn nữa?

Nếu như hắn không lấy được người khác, phải sống một mình cả đời. Tốt xấu gì bây giờ mình do hắn nuôi, ăn của hắn uống của hắn, Bách Hợp không hi vọng Trương Hồng Nghĩa rơi vào kết cục như vậy.

Cô chau mày, Trương Hồng Nghĩa liền nhìn thấy, hắn chỉ nghĩ Bách Hợp sợ nghề này mà thôi, mắt của hắn lúc sáng lúc tối, ánh mắt dừng lại ở trên người Bách Hợp, cô mặc một bộ y phục cũ nát không vừa người, y phục kia chằng chịt miếng vá, nhìn không ra màu sắc vốn có, rất nhiều nơi thủng, lộ ra sợi bông màu xám đen, nổi bật lên làn da trắng đến trong suốt của cô.

Tóc Bách Hợp dùng dây đỏ buộc lại, mặt không trang điểm, khuôn mặt nhỏ như bàn tay tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng. Cô không có trang sức hoa phục nhưng chắc do xuất thân cao, nên phong thái luôn tao nhã, không hợp với căn phòng này, bồi hắn ăn cháo, ngay cả đồ ăn cũng không có. Cô lại không muốn mình làm đao phủ, lông mày hắn liền cau lại, nhưng Trương Hồng Nghĩa lại không hy vọng cô ở với mình quá khó khăn.

Hắn cắn răng, làm như không thấy bộ dạng không đồng ý của Bách Hợp:

“Ta nói với ngươi rồi, trước mặt huynh đệ của ta ngươi phải để cho ta mấy phần mặt mũi, không được đánh ta, chuyện lấy đao đuổi theo như lần trước tuyệt đối không thể phát sinh thêm lần nữa.” Hắn nói, biểu tình nghiêm túc: “Nam nhân là trời, nữ nhân là… Ôi!” Hắn nói còn chưa dứt lời, Bách Hợp liền đứng dậy ‘Chát’ một tiếng tát cho hắn một cái vào gáy, cũng không có đau, nhưng hắn vẫn kêu lên một tiếng, lời nói bị cắt đứt, hiển nhiên không ngờ tới một khắc trước mình vừa mới nói Bách Hợp không được đánh mình nữa, còn chưa có dứt lời,cô lại đánh hắn, hắn có chút thẹn quá hóa giận nói:

“Ta nói với ngươi, lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu có lần nữa thì đừng có trách ta…” Giọng hắn dần dần nhỏ lại, Bách Hợp lại giơ tay đánh hắn thêm một cái nữa, lần này Trương Hồng Nghĩa nhanh tay, liền giơ tay lên che mặt lại, một cái tát này của Bách Hợp liền rơi vào trên tay hắn, bàn tay kia mềm mại, đánh vào trong lòng bàn tay hắn, so với gãi ngứa cong nhẹ hơn, sắc mặt hắn đỏ bừng lên: “Ngươi tiểu nương tử này, ngươi như thế nào lại đánh người! Còn chuyên môn đánh lên mặt, ngươi có biết xấu hổ hay không.”

“Nam nhân là trời, vậy nữ nhân là gì? Là cái gì?” Bách Hợp cầm chiếc đũa quất hắn, bắt đầu hắn còn đỡ lại, nhưng hắn da dày thịt thô, chiếc đũa kia quất đến trên người hắn, một chút dấu vết cũng không thấy, ngược lại Bách Hợp đánh đến mỏi cả tay, hắn bị đánh mặc dù không đau, nhưng nhìn qua vẫn có chút chật vật,hắn nhảy dựng lên, cả ghế cũng bị hắn làm ngã xuống, hai mắt hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Bách Hợp, đề phòng cô đột nhiên đánh người, Bách Hợp đưa tay sờ gáy của mình, hắn liền vô ý giơ tay lên che mặt lại.

Nhìn hắn như vậy, Bách Hợp nhịn cười trong lòng, ném chiếc đũa trong tay: “Nữ nhân là cái gì? Mang bát đi rửa đi.”

Hắn muốn mở miệng, nhưngthấy Bách Hợp nguyện ý nói chuyện với hắn, mấy ngày trước cô còn tức giận chuyện tóc không thèm nhìn hắn, vất vả lắm lúc này mới mở miệng nói chuyện với hắn, Trương Hồng Nghĩa nhếch miệng, hắn thử giơ tay lấy bát đi, Bách Hợp không ngăn lại, hắn lấy bát đũa trên bàn bỏ vào trong nồi, lúc quay đầu lại nhìn, Bách Hợp đã xoay người vào phòng,lời hắn vốn muốn nói lại nuốt trở vào, vốn cho rằng tiểu thư con nhà quan gia phần lớn tính tình đều nhu thuận hướng nội, không nói nhiều, luôn kính cẩn nghe lời, không ngờ Bách Hợp lại không giống như vậy, tuy trong miệng nói không thích hắn, không chịu gả cho hắn, thế nhưng lại thay hắn làm cơm đun nước, tính tình cũng không nhát gan giống như trong tưởng tượng của mình, nghĩ lại lúc cô bị mình làm đứt tóc liền lấy đao đuổi theo hắn, lúc đấyTrương Hồng Nghĩa cảm thấy rất mất thể diện, lúc này lại nhịn không được khóe miệng cong lên.

Đã nói muốn gặp khách, quần áo của hai người đã quá cũ rồi, mặc dù Trương Hồng Nghĩa nói chỉ có mấy người bạn lớn lên cùng hắn, không cần chú ý nhiều như vậy, nhưng sau khi ăn cơm tối xong lúc hai người rửa chân để lên giường, Bách Hợp nghĩ nghĩ một chút vẫn lấy kim chỉ ra, bảo hắn đốt đèn lên, lấy hai khối vải vụn, bắt đầu vá quần áo cho hắn.

Mấy thứ này trước đây Trương Hồng Nghĩa không có, nhưng từ lúc Bách Hợp đến, yêu cầu hắn mua mấy thứ này, hắn nằm ở trêngiường,nhìn Bách Hợp vá y phục:

“Mau ngủ, vá những thứ ấy làm gì?Cũng không phải như nữ nhân mấy người,ta không tin ta mặc bộ quần áo rách kia thì bọn tiểu lục tử sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ta,đều là người trong nhà, không cần để ý nhiều như vậy.”

Bách Hợp hừ một tiếng, dưới ánh đènTrương Hồng Nghĩa nhìn mặt cô càng nhìn càng thuận mắt, có chút hấp dẫn, cô cúi thấp đầu, vài sợi tóc rủ xuống trán cô,cũng không có nhìn hắn, mà chỉ chăm chú nhìn vào quần áo của hắn, nhìn cảnh này trong lòng Trương Hồng Nghĩa liền mềm ra, dường như đã quên mất chuyện vừa rồi bị cô cầm đũa đánh, chỉ nhớ tới bộ dạng may vá lúc này của cô

Trương Hồng Nghĩa cảm thấy trong lòng nói không nên lời,giống như có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không nói nên lời, hắn nghĩ muốn làm gì đó, nhưng chỉ có thể nắm chặt đệm giường, ác thanh ác khí nói: “Ngủ đi! Đèn sáng ta không ngủ được!”

“Biết rồi,ngươi ngủ trước đi, đừng ầm ĩ nữa.” Cô rốt cuộc ngẩng đầu, trừng mắt nhìnTrương Hồng Nghĩa một cái, bị trừng như vậy, Trương Hồng Nghĩa lại cảm thấy trong lòng thoải mái, nghĩ đến cảm giác là lạ lúc nãy, hắn xoay người, mò lấy trong ngực lấy ra cái lược lúc trước đã chải tóc cho cô, trên lược có rất nhiều tóc bị đứt của cô,hôm đó lúc trả lại cho Bách Hợp nhưng cô không lấy.

Ma xui quỷ khiến, hắn lại không gỡ mấy đoạn tóc này xuống, vẫn để ở trong ngực không cho cô biết, lúc này lấy ra, trong lòng Trương Hồng Nghĩa không hiểu ra sao tự nhiên hoảng hốt, liền dùng sức bứt tóc của mình xuống, một xấp tóc dày bị hắn bứt ra.

Hắn không cùng Bách Hợp bái đường thành thân, thậm chí hai người không có uống qua rượu giao bôi, giống như Bách Hợp từng nói, không có sính lễ, mặc dù tạm thời chưa cùng Bách Hợp bái đường, nhưng cổ nhân đều nói, vợ chồng son, hắn sợ bị Bách Hợp phát hiện động tác của mình,liền cẩn thận từng li từng tí đem tóc mình vừa giật xuống quấn lên trên lược, tóc của cô hơi mảnh, lại mượt mà sáng bóng. Mà tóc hắn lại thô, so với tóc cô thì khô hơn nhiều, tóc hai người quấn cùng một chỗ, nhìn một cái là có thể phân biệt được, hắn phát hiện được điểm này,liền cầm đống tóc vò loạn lên, hai loại tóc trở nên hỗn loạn, không nhìn kỹ thì không phân biệt được, lúc Trương Hồng Nghĩa đang nhìn lược ngây ngô cười, Bách Hợp thấy hắn khác thường, có chút hoài nghi nhìn hắn nói:

“Ngươi đang lén lút làm gì đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.