Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 970: Q.13 - Chương 970: Anh hùng cái thế của ta (hết)




Edit: Greenyp

Beta: Sakura

Lúc đầu hắn tham gia quân đội vì để lấy vợ sinh con, để tốt cho cuộc sống sau này của vợ con, cố gắng tạo dựng gia nghiệp cho con cháu, nhưng không hề có mục tiêu, lý tưởng là sẽ tận trung vì nước. Bây giờ Hoàng đế cho người ra tay với Bách Hợp, người đó còn là Diệp thế tử, hành động kia đã chạm vào điều cấm kỵ của hắn. Trương Hồng Nghĩa bắt đầu sai người khiến cho bên trong mở cửa thành để đại quân của hắn đi vào.

Tàn dư của phế Thái tử vừa bị dọn sạch, lúc này triều đình không dám cho hắn và những binh lính này đi vào trong thành. Nhưng một khi người trong thành từ chối không mở cửa, Trương Hồng Nghĩa là một người to gan lớn mật, không để ý tới trên tường thành đang có uy hiếp mà bắt đầu hạ lệnh công thành.

Hoàng đế thật sự không nghĩ tới Trương Hồng Nghĩa làm việc không có trình tự quy tắc như vậy. Trong kinh thành thị vệ canh giữ do vài ngày trước bị bọn người phế Thái tử vây thành nên đã sớm mệt lã không chịu nổi. Lúc này đội quân của Trương Hồng Nghĩa mạnh mẽ, đám người trên tường thành luống cuống loạn cả lên, đến khi cửa thành đã bị phá, hắn lãnh binh xông vào trong thành. Trong thành cảnh tượng hỗn loạn, tiếng thét và tiếng khóc chói tai vang lên bốn phía, rất nhiều dân chúng nổi điên xông ra ngoài thành, nhưng chưa kịp ra khỏi thành đã bị chặn lại.

Trước cảnh tượng phân tán như vậy, Hoàng đế đưa xuống hai vạn vệ quân, Trương Hồng Nghĩa tự mình lãnh binh quét sạch quân trong thành. Đến mức nhà nào cũng đóng chặt cửa, trong kinh thành náo nhiệt như vậy trong chốc lát yên tĩnh giống như một tòa thành chết.

Diệp thế tử bị trói trên lưng ngựa ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú, cao ngạo lạnh lùng khi xưa giờ đây trở thành nói không nên lời, thảm hại và u ám. Trương Hồng Nghĩa dạo quanh một vòng mới thúc ngựa trở về hỏi Bách Hợp: “Nam Bình Hậu phủ ở đâu?” Đại quân của hắn sau khi vào thành, hắn cho người tìm về một chiếc xe ngựa, để Bách Hợp ngồi ở trong xe. Nghe hắn vừa mở miệng hỏi, Bách Hợp kéo rèm cửa sổ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không biết trước khi tới đây có phải đã vật lộn với ai không, trán của hắn vẫn còn vương chút mồ hôi chưa kịp khô đi:

“Lão tử đi hai vòng rồi vẫn chưa tìm được, kinh thành này lớn quá, không giống như Doanh Châu, trẻ em cũng ra ngoài cũng không lạc đường.” Ở đây bên trái một ngõ hẻm, bên phải chỗ quẹo. Chỗ nào nhìn cũng giống nhau, đều tiên hắn còn hùng hổ đi ở phía trước, càng về sau càng không chịu được nữa.

Diệp thế tử bị trói như đòn bánh tét trên lưng ngựa phía sau nghe hỏi đến Diệp phủ, sắc mặt liền tái đi:

“Trương Hồng Nghĩa, người đừng ngang tàng nữa, bây giờ người đang tạo phản đó, sau này Đặng Luyện cũng không bảo vệ được ngươi đâu!” Lá gan Trương Hồng Nghĩa quá lớn, làm việc như trẻ nít bị kích động mà không để ý hậu quả. Đến việc xông vào thành mà cũng dám làm, nếu là người khác có thể còn do dự một lúc, sợ hãi bị mang tiếng là phản tặc, nhưng hắn thì chuyện gì cũng không để ý.

Bây giờ hắn hỏi Diệp phủ ở đâu, Diệp thế tử mới nhớ đến cha mẹ, trưởng bối, thê tử ở nhà.

Cả đời hắn giúp Việt Vương đăng cơ, sau đó thì giúp hắn thanh toán nợ cũ, từng chứng kiến và trợ giúp Tân đế tịch thu tài sản và giết cả họ một vài thế gia, với việc danh môn thế gia liên tục thay đổi đã thấy qua nhiều mà quen thuộc.

Nhưng bây giờ không giống vậy, trước kia là người khác chết, bây giờ đến phiên mình. Trương Hồng Nghĩa là một kẻ hồ đồ, vô pháp vô thiên, cửa thành mà cũng dám phá, nhắc đến Diệp gia mà nghiến răng nghiến lợi, chính là cái bộ dạng muốn mạng của Diệp gia, Diệp thế tử rất sợ hắn gây bất lợi với người nhà của mình.

Đến lúc này hắn mới bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, hắn hối hận ngày đó mình quá tự tin, Hoàng đế đưa nhiệm vụ cho hắn, hắn chưa từng ngờ đến có ngày mình sẽ thất bại, cho nên bây giờ để bản thân rơi vào kết cuộc như vậy.

Tên Trương Hồng Nghĩa thật sự coi trời bằng vung. Diệp thế tử đang rất hoảng sợ, hắn muốn bảo vệ Diệp gia, bây giờ bản thân đã trở thành tù nhân nhưng không quên đi ý nghĩ phải bảo vệ Diệp gia, dĩ nhiên điều đó chỉ là thiên phương dạ đàm mà thôi. Lúc này người duy nhất có thể chế ngự được Trương Hồng Nghĩa, chỉ có thể là kẻ trước kia hắn không để vào bắt – Chu Bách Hợp – mà thôi. Diệp thế tử còn đang suy nghĩ bản thân mình nên làm phương pháp gì để hù Trương Hồng Nghĩa sợ, hắn cho rằng Trương Hồng Nghĩa chẳng qua chỉ là một con người thô lỗ, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, điều duy nhất hắn sợ chính là Trương Hồng Nghĩa dùng sức mạnh làm liều, nếu có thể sẽ đưa hắn ta đến một bữa tiệc để dụ dỗ, rất nhanh Diệp thế tử có thể tìm ra điểm yếu của hắn ta thôi. Người như vậy, cùng lắm chỉ là một tên thất phu thôi, không đáng để lo sợ.

“Ngươi cũng có thê tử, trước kia Đặng Luyện đối với ngươi không tệ, cho ngươi mượn bốn vạn tinh binh, mà giờ đây người lại phạm thượng làm loạn, không sợ đến lúc Hoàng đế trách tội, ngươi chết thì không quan trọng, làm liên lụy…” Diệp thế tử còn đang nghĩ cách xem làm thế nào để thăm dò được nhược điểm của Trương Hồng Nghĩa, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Trương Hồng Nghĩa đã hừ lạnh một tiếng, nhìn qua Bách Hợp nháy mắt. Cái roi trong tay hắn vung lên, ở trong không trung quay thành một vòng tròn, mang theo âm thanh “vun vút”, một giây sau Diệp thể tử chỉ thấy bóng roi hướng về mặt mình mà quất xuống, hắn quá sợ hãi muốn tránh đinh, nhưng lúc này đang bị trói trên lưng ngựa, làm sao để cách nào để chạy thoát đây?

Nét mặt của Diệp thế tử hung tợn ngửa mặt ra né tránh, đáng tiếc tránh được cho khuôn mặt nhưng đầu roi lại quất trúng vào xương quai xanh bên phải của hắn. Hắn bắt đầu cảm thấy trên người đau xót khó chịu, trên cây cái roi kia hình như có bôi dầu cây ớt, ban đầu chỉ là nóng rát, ngay sau đó cơ thể như muốn bắt đầu sốt rét, vẻ mặt chết lặng đã không còn, toàn thân bị đau đớn khiến cho gân xanh trên cổ đều nổi lên.

Thậm chí hắn không khống chế nổi hai chân đang run lên, thân thể cuộn lại trên lưng ngựa, đau đớn đến mức duỗi thẳng người cũng không được.

“Ngươi muốn làm ta sợ sao? Từ nhỏ đã không ai dọa được lão tử rồi! Tốt nhất là ngươi không nên nói chuyện, câm miệng lại cho ta. Từ sớm ta đã muốn đánh tên ma-cà-bông như ngươi rồi!” Hắn vung tay lên thu roi về, nét mặt lưu manh thô thiển còn mang theo ý cười: “Ngày trước huynh đệ tốt của ta nhờ có ngươi “chiếu cố” mà hôm nay cỏ trên mộ chắc cũng mọc cao bằng đầu người rồi, còn tên chó chết như ngươi tối ngày nhậu nhẹt ăn ngon. Vậy mà bây giờ vẫn còn nhiều lời được sao?” Hắn chuyển động cổ tay, Diệp thế tử nhìn thấy cử động của hắn thì hai chân kẹp chặt lấy con ngựa.

Cái đau đớn kia giống như có giòi bò trong xương, khiến cho mồ hôi lạnh sau lưng hắn thấm ướt cả áo, tóc gáy dựng đứng. Diệp thế tử xuất thân từ danh môn thế gia, đã bao giờ trải qua đau khổ như vậy đâu. Hắn nghe Trương Hồng Nghĩa mắng chửi lời thô tục cảm thấy nhục nhã trong lòng, không dám lên tiếng nữa. Người này là một kẻ không sợ trời không sợ đất, làm việc không có quy tắc gì cả, bây giờ chọc hắn tức giận thì hắn đánh người, chỉ sợ nói thêm tiếng nữa hắn sẽ giết mình tại chỗ. Dù sau đó Hoàng đế có vì mình mà báo thù, nhưng làm sao mình có thể sống lại đây?

“Mới một roi mà ngươi đã không chịu nổi rồi sao? Huynh đệ của lão tử trước kia bị đánh đến hai, ba mươi roi mà nằm xuống, chó chết, nếu không phải hôm nay ta có chuyện đại sự cần làm, ta sẽ cắt đầu ngươi xuống tại chỗ!” Ở Doanh Châu hắn vốn là một tên du côn vô lại, nhưng lại chất phác, không tiếc thứ gì, đối với huynh đệ hắn sống rất có tình nghĩa, nữ nhân của mình hắn sẽ tìm mọi cách để bảo vệ. Nhưng không phải đối với người nào hắn cũng sống đạo lý như vậy.

Sau khi Trương Hồng Nghĩa mắng xong, nhìn Diệp thế tử cố nén đau, không dám nói tiếng nào thì mới cười lạnh một tiếng. Lúc quay về phía Bách Hợp hắn liền thay đổi thái độ, cẩn thận từng li từng tí nghiêng đầu nhìn qua, cười ha ha:

“Vợ! Chỉ đường cho ta! Ngày trước tên họ Diệp chó chết kia không nhìn trúng ngươi, ta muốn cho hắn xem hắn đã bỏ lỡ điều gì. Chúng ta hãy đến Diệp phủ tổ chức hôn sự, để cho đám người Diệp gia không có mắt kia làm hỉ đường cho chúng ta. Hôm nay cô cần có những gì, ta muốn bọn họ phải chuẩn bị hết.” Hắn nhớ Bách Hợp từng nói sau khi Chu gia bị tịch thu thì cô bị đuổi ra khỏi kinh. Trương Hồng Nghĩa không biết nhiều chữ, lễ nghi quy củ cũng không hiểu, hắn không thể nói những lời dễ nghe để dỗ ngọt Bách Hợp, nhưng hắn có thể cho cô làm một cô dâu xinh đẹp hơn hẳn người khác.

Hắn vốn đã không có quy củ, cùng lắm là trói người của Diệp gia lại bắt họ phải chuẩn bị hôn lễ cho hắn là được. Tuy rằng trước đó vì người nhà Chu gia bị tịch thu và lưu đày hắn mới có thể đến với Bách Hợp, nhưng trong lòng Trương Hồng Nghĩa vẫn nhớ rõ ngày xưa Chu Đại Lang từng sỉ nhục Bách Hợp. Hắn muốn để cho người ngoài nhìn thấy nữ nhân của mình không thể thua thiệt bất kỳ kẻ nào, hắn không muốn nhường Bách Hợp cho bất kỳ ai, càng không thể để cho mọi người khinh thường cô.

Ngày đó đáng lý cô sẽ gả vào Diệp gia, nhưng sau đó cô không bị gả đi, còn mình thì cướp cô từ Diệp gia rồi lấy cô làm vợ, bây giờ hai người được dịp ăn mừng việc vui này rồi.

Lúc nãy mắng Diệp thế tử miệng lưỡi hắn còn rất lanh lợi, nhưng bây giờ ở bên cạnh Bách Hợp thì chỉ biết cười ngây ngô, nói gì cũng không lưu loát. Lời vừa nói ra khỏi miệng mới giật mình nhận ra hình như mình nói không đúng, cuống quít giải thích lại:

“Không phải ta bảo ngươi gả vào Diệp gia, là gả cho ta đấy, nhưng lấy phủ Diệp gia làm phòng tân hôn cho chúng ta…” Hắn muốn trút giận cho Bách Hợp, thay cô đòi lại công đạo. Tuy rằng cách làm có hơi ấu trĩ như con nít, nhưng tâm ý của hắn thì không cần phải hoài nghi.

Bách Hợp nhẹ nhàng gật đầu, lông mày hơi cau lại, lúc nãy trong lời nói kích động, không rõ ràng của Trương Hồng Nghĩa cô đã hiểu được ý tứ của hắn. Cô chỉ đường hắn đi tới phủ của Diệp gia, sau đó một đoàn người đi đến Diệp gia. Mọi người như sói như hổ đá văng cửa lớn của Diệp gia, người trong nhà hét lên chói tai, một đám người hầu của Diệp gia bị trói lại ném sang một bên rồi đánh đập, giày vò, ‘ai ai’ kêu lên.

Còn bà đỡ và nha hoàn đang chờ Trương Hồng Nghĩa sai bảo, bắt đầu chuẩn bị tổ chức hôn sự ở trong Diệp gia.

Trong tình cảnh như vậy, người nhà Diệp gia thấp thỏm không yên, mà còn bị ép phải tươi cười. Bên ngoài cửa phòng treo đèn lồng đỏ thẫm, một đám tú bà vội vàng chuẩn bị các loại đồ vật cho Bách Hợp xuất giá.

Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, Diệp gia thật sự bị náo loạn.

Chỗ ở của Diệp gia lúc này biến thành hỉ đường, trời cũng đã tối, Hoàng đế trẻ tuổi mặc một bộ long bào, sắc mặt có chút miễn cưỡng, đặt tay trên đùi, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Trương Hồng Nghĩa đã phái người lôi hắn từ trong cung ra, bắt hắn viết thánh chỉ ban hôn. Đường đường là Hoàng để tôn nghiêm mà lại bị một tên thất phu chà đạp, đương nhiên trong lòng Hoàng đế chắc chắn phải có lửa giận, nhưng tới bây giờ hắn vẫn không để lộ ra chút nào, mặc dù “nộ khí công tâm” vậy mà vẫn luôn giữ nét mặt tươi cười.

“Vợ, lúc trước ta từng hứa với ngươi sẽ tìm một người mai mối tới hôn lễ chúng ta, nhưng lúc này xem ra không được rồi. Cũng may chúng ta đang ở kinh thành, ban đầu ta muốn từ từ mới đến đây, vậy mà hết lần này đến lần khác có người rất thích sinh sự, đã làm ngươi tủi thân rồi! Những gì ngày hôm nay ngươi chịu thiệt, sau này nam nhân của ngươi sẽ đền cho ngươi gấp trăm lần!” Trương Hồng Nghĩa tạm thời mặc một bộ đồ đỏ thẫm mới được chế ra, phía dưới không biết mặc gì mà có hơi phồng lên.

Trong đại sảnh bị bố trí thành hỉ đường lúc này đang lặng im như tờ, ngoại trừ nến đỏ và tiếng pháo hoa bên ngoài thì chỉ nghe được giọng nói của Trương Hồng Nghĩa, không ai dám thở mạnh. Hắn cười toe toét nhìn Bách Hợp, ánh mắt dịu dàng.

Gian ngoài đứng đầy những binh sĩ đang mặc áo giáp, họ đang vây chặt Diệp phủ đến mức “nước chảy không lọt”. Đám người quyền quý trong kinh thành bị ép đến dự hôn lễ, bây giờ họ đang cúi thấp đầu nhìn mũi chân của mình, không ai dám nói lời nào.

“Những năm gần đây đã khiến ngươi tủi thân rồi, họ Trương ta đời này chỉ muốn sống ở Doanh Châu, cả đời làm nghề mổ heo, thỉnh thoảng uống chút rượu, ăn chút thịt cũng thấy hài lòng, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc có thể lấy được tiểu thư khuê các. Người ngoài lúc nào cũng xem thường ta, chỉ có ngươi chưa bao giờ nhìn ta bằng ánh mắt xem thường.” Mọi người đều sợ hắn, giống như hắn có thể trở thành rắn độc hay thú dữ, chỉ có cô xem mình như người bình thường, vui mừng lúc cô ấm áp mềm giọng, cô mất hứng tức giận lúc hắn đùa giỡn, khi Lục Lục chết cô chỉ dịu dàng ôm mình không nói gì, lần đầu tiên trong đời có người chú ý tới y phục của hắn.

Tất cả đều là những chuyện nhỏ, nhưng từng chuyện từng chuyện hắn đầu ghi nhớ trong lòng, bây giờ nhớ lại, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng.

Có rất nhiều điều hắn muốn nói, nhưng đang trên hỉ đường, hắn cũng không muốn nói cho những người này nghe. Sau này có nhiều thời gian, hắn sẽ từ từ nói với cô.

Trương Hồng Nghĩa xoa mặt một cái, có chút ngốc nghếch vươn ray ra sửa lại y phục cho cô. Hai cánh tay này nắm cây búa nặng trên trăm cân cũng không run rẩy chút nào, nhưng giờ đây chỉnh lại mũ phượng cho cô đầu ngón tay lại phát run, đến cả người ngoài cũng có thể nhìn thấy.

“Được rồi. Không nói nhiều nữa, mau chóng hành cử hành hôn lễ đi!”

Hắn lạnh lùng không ngại mở miệng, người chủ trì hôn lễ giật mình kêu lên, sau đó liền lấy lại tinh thần nói vài câu chúc mừng mới bắt đầu làm lễ. Đến lúc bái cha mẹ, Trương Hồng Nghĩa nhíu mày:

“Cha mẹ đã mất từ lâu, bỏ bớt đi.”

Bái thiên địa rồi bái cha mẹ, đây là truyền thống cử hành hôn lễ từ xưa đến giờ. Làm sao không có quy tắc mà bỏ bớt đi được? Người chủ trì hôn sự sắc mặt tái đi, nhìn Hoàng đế trẻ tuổi đang ở giữa, nhỏ giọng nói:

“Chi bằng bái Hoàng thượng cũng được…” Còn chưa nói dứt câu thì Trương Hồng Nghĩa đã cười lạnh, ánh mắt sắc như dao: “Bái Hoàng đế sao? Vợ ta mà có khấu đầu thì ta cũng không làm. Hoàng đế có thể nhận nổi cái khấu đầu này sao?” Hắn ngang ngược nói. Dù sao nước không muốn chảy xuống cũng đã chảy rồi, chân này không ướt cũng ẩm, vào thành thì hắn đã mang danh là phản lại Hoàng đế, hắn cũng không cần phải giả bộ trở thành đại thần trong sạch. Vừa nói xong, người chủ trì hôn lễ bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, mọi người nhìn thấy ma đầu như hắn cũng không dám phát ra âm thanh.

Hoàng đế tức giận đến mức tim gan đều đau, nhưng lại cắn chặt răng không dám mở miệng.

Trong đám người ở đây, Bách Hợp là người tỉnh táo nhất, cô ngẩng đầu: “Trương Hồng Nghĩa, ngươi không muốn khấu đầu với ta rồi sao?”

“Ta không dám.” Sắc mặt hắn vừa mới hung ác, thoáng cái lại giống như một con chó nhỏ đang trông đợi, cúi đầu khom lưng: “Ta phải khấu với ngươi chứ, nhưng do ta sợ đầu gối của cô khấu bị đau sau đó lại quay sang trách ta!”

Trước mặt nhiều người như vậy, một chút sĩ diện hắn cũng không cần, trong lòng Bách Hợp loáng thoáng cảm thấy rất không đúng. Trương Hồng Nghĩa có thói quen hòa nhã, nhưng lúc trước bị cô đuổi đánh ở trước mặt huynh đệ tuyệt đối không chịu cuối đầu nhận sai, mà chỉ lớn tiếng kêu lên, nhưng bây giờ lại không mở miệng hét cô, hình như có chuyện gì đã xảy ra.

Mi mắt không ngừng nháy, tinh thầnh có chút bất an, giống như là hắn muốn hôn lễ mau chóng hoàn thành, trong lòng Bách Hợp cảm thấy kỳ lạ, hừ một tiếng. Trương Hồng Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, giữ chặt lấy tay của cô, ra hiệu tiếp tục hôn lễ.

Không cần bái thiên địa hay cha mẹ gì cả, chỉ còn lại vợ chồng giao bái.

“Vợ chồng ân ái, cúi người chào.”

“Trăm năm hòa hợp, cúi người lần nữa.”

“Sớm sinh quý tử, cúi đầu ba cái.” Người chủ trì hôn lễ sợ Trương Hồng Nghĩa lại trợn đôi mắt như đao lên nhìn hắn, run rẩy mau chóng làm xong lễ: “Như Ngưu Lang, Chức Nữ trên bầu trời, kết duyên thành tài tử, giai nhân ở mặt đất. Hôm này hai nhà kết Tần Tấn, vinh hoa phú quý hơn vạn năm.”

Trương Hồng Nghĩa nở nụ cười: “Không là tài tử vẫn có thể cưới được giai nhân.”

Đáng lý lúc này sẽ đến nghi lễ kết tóc, thậm chí thị nữ đã bưng kéo lên, đột nhiên bên ngoài có người chạy đến hô to: “Báo!”

Tình hình Doanh Châu khẩn cấp, mấy ngày trước Hoàng đế cho Diệp thế tử phục kích Bách Hợp, cũng đã liên thủ với hai Châu Mục, chuẩn bị tấn công Đặng tri châu rồi. Gần đây Hoàng đế hai tay chuẩn bị, trước kia phát hiện trong tay mình không có binh để dùng đã rút kinh nghiệm xương máu, hắn quyết định tước binh quyền trong tay Lục Đại tri châu. Hắn chọn Đặng tri châu là đối tượng đầu tiên để xuống tay, trong các tri châu thì Đặng tri châu có thực lực mạnh nhất, đối phó không dễ dàng nhất.

Đặng tri châu cho Trương Hồng Nghĩa mượn bốn vạn binh mã, trong tay chỉ còn lại chừng mười vạn người, hắn còn phải phân chia ít người để trấn giữ Cao Xương, nếu bây giờ đánh hắn thì quá phù hợp. Hoàng đế đã liên thủ với hai tri châu, bây giờ e là Doanh Châu đã bị bao vây bốn phía.

Trương Hồng Nghĩa cũng không nhìn đến cây kéo thị nữ vừa mang lên, đột nhiên quay qua Bách Hợp nhếch miệng cười:

“Vợ, nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi, ở Doanh Châu còn mấy huynh đệ của ta đang canh giữ, trước kia ta và bọn họ đã nói với nhau rằng: tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm. nam nhân của cô không thể vong ân phụ nghĩa. Điều ta còn thiếu ngươi sau này ta sẽ trả, lễ bái này chưa thành thì sau khi ta trở về lại tiếp tục làm. Ngươi còn chưa nói là muốn gả cho ta, nhưng đợi khi ta quay lại mặc kệ ngươi có muốn hay không, ngươi cũng là người của ta.”

Sau khi hắn nói xong, kéo y phục trên người xuống, lớn tiếng phân phó: “Mang tất cả những người có liên can đến Diệp gia chém, bắt Hoàng đế đi về phía tây!”

Bên trong Diệp gia tức giận chửi mắng vang lên, hắn mặc kệ, xem như không nghe thấy. Bách Hợp im lặng nhìn hắn kéo hỉ phục màu đỏ trên người xuống, bên trong lộ ra màu áo xanh, giống như hắn đã biết trước giờ phút này vậy, bên ngoài chiếc áo xanh hắn còn mặc cả Tỏa Tử giáp: “Ta để lại một vạn binh lực cho ngươi, yên tâm đi, ta rất tin tưởng tướng sĩ dẫn đầu. Nếu ta trở về được, nha đầu cô cả đời cũng không thoát khỏi ta, nếu là…” Hắn nói đến đây liền cau mày, quay người định đi ra ngoài: “Nếu ta về không được, ngươi hãy tìm người tái giá đi.”

Rời xa cô lần này, trong lòng hắn đã có dự cảm không lành. Rõ ràng hắn có thể chờ một lát tới lúc động phòng mới đi, nhưng hắn cảm thấy không nên mang đến phiền phức cho cô.

Khóe miệng Bách Hợp giần giật, trong lòng có chút đau xót. Trương Hồng Nghĩa có bề ngoài tùy tiện, nhìn như không biết đạo lý, nhưng nếu như hắn để ai ở trong lòng thì chắc chắn hắn sẽ dùng tính mạng để báo đáp.

Sĩ vi biết đã người chết, Đặng tri châu có ơn với hắn, hôm nay Đặng tri châu gặp nạn. Hắn biết rõ Doanh Châu lúc này giống như đầm rồng hang hổ, rõ ràng hắn có thể dẫn bốn vạn binh mã bỏ đi, trải qua cuộc sống tốt hơn, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn không chùn bước làm việc nghĩa, chẳng do dự mà nhảy vào biển lửa.

“Trương Hồng Nghĩa, ngươi chết rồi ta sẽ mang theo một vạn binh mã của ngươi mà đi tái giá, vợ của ngươi ngủ cùng người khác, ngươi mang theo bạc ngươi đã kiếm được xuống dưới mà tích lũy gia nghiệp, còn ta sẽ sinh con cái cho người khác.” Bách Hợp chậm rãi chỉnh lại mũ phượng trên đầu, Trương Hồng Nghĩa sắp đi ra ngoài nghe cô nói xong thì oán giận quay người lại, sải bước chạy về phía cô, kéo cô vào lòng, tức giận nói:

“Ngươi là vợ ta, ngươi là không khí của ta! Miệng lưỡi cũng không giống như vợ nhà người ta, nói lời dễ nghe một chút. Ngươi không được tái giá, cho dù ta chết rồi thì ngươi vẫn phải chỉ có mình ta!”

Ban đầu hắn còn muốn suy nghĩ rộng lượng, nhưng vừa nghĩ tới lời cô nói, trong lòng giống như bị mèo cào, loạn cả lên:

“Ta chết đi thì ngươi vẫn không được tái giá, ta ở dưới suối vàng chờ ngươi. Cùng lắm là mười tám năm sau ta lại là một nam tử hán, lại đến lấy ngươi, tiếp tục nhân duyên của kiếp trước là được rồi.” Hắn nói đi nói lại cuối cùng vẫn muốn đi. Bách Hợp không thể giữ hắn ở lại được.

Như vậy cũng tốt, nếu không hai người thật sự thành thân rồi, cô làm sao để động phòng đây? Có lẽ Trương Hồng Nghĩa cũng cảm thấy điều đó cho nên hắn chọn lúc này để rời đi, để lại một vạn binh mã.

Cả nhà Diệp gia bị hắn giết chết sạch, châu báu trong kinh thành hắn đánh cướp hơn nửa, để cho người bảo vệ cô ở lại kinh thành.

Hắn dẫn binh chạy tới Doanh Châu, hai tháng sau, phản loạn ở Doanh Châu đã được dẹp sạch, hắn ép vua trở thành tri châu, sau đó Tân đế chết trong đại loạn ở Doanh Châu, Đặng tri châu toàn thắng.

Đặng tri châu xưng vương, hai tri châu làm loạn không chịu nhận vua, còn Tam đại tri châu ở cùng Đặng Luyện lúc trước thì trung thành nhận ông ấy là vua.

Đặng Luyện được đội quân Đặng thị hộ tống vào kinh thành, Vương Tam đi vào Diệp phủ cũ, hắn mang tới một cái lược dính máu và một cái áo khoác màu xanh.

“Đại ca nói, để cho tẩu tẩu xem rồi tẩu sẽ tự xử lý.”

Trương Hồng Nghĩa lúc rời đi vốn đang bị thương, hắn mang thương tích chạy tới Doanh Châu thì thương thế đã có chuyển biến xấu rồi, hắn mang ơn của Đặng tri châu, sớm nghĩ sẽ để lại cái mạng để đền đáp tình nghĩa. Hắn anh dũng giết địch, cầm ba vạn quân cứu Đặng tri châu trong lúc nguy nan, đáng tiếc cuối cùng cũng rơi vào kết cục hy sinh nơi chiến trường.

Cái lược gỗ chải tóc trông cũ lắm rồi, hẳn là có người thường sờ vào nó, phía trên cây lược nhẵn nhụi sáng bóng lên. Trước kia vẫn chưa làm xong nghe lễ kết tóc, nhưng thật ra trong đầu hắn sớm đã hoàn thành.

Cặp mắt Vương Tam đỏ hoe, trận đánh này hỗn loạn, mấy huynh đệ giàu sang nghèo hèn có nhau đều chết hết, chỉ còn lại hắn và Diệp Nhị mà thôi. Đúng là thời thế tạo anh hùng, nhưng hai chữ ‘anh hùng’ kia cũng không dễ mà có được.

Bách Hợp cầm cây lược gỗ, nhớ tới ngày xưa Trương Hồng Nghĩa cầm lược run rẩy chải đầu cho mình, lúc đó khuôn mặt hắn còn rất trẻ trung. Cô nhớ lại lúc mình chải đầu cho hắn, hắn thấy mình bị rớt một nhúm tóc, cô còn hỏi có phải là tên ngốc không, lúc ấy hắn còn thẹn quá hóa giận. Hôm này nhìn thấy vật này, còn có gì không rõ nữa sao?

Đã trải qua quá nhiều nhiệm vụ, thật ra cô đã sớm thờ ơ khi chứng kiến sinh lão bệnh tử, nhưng khi nhìn vật này trước mắt, lại nghe Vương Tam nói lại lời trăng trối của Trương Hồng Nghĩa: để cho cô xem rồi sẽ tự xử lý, khóe miệng của Bách Hợp cong lên, trong mắt bắt đầu cảm thấy chan chát.

Trước kia Trương Hồng Nghĩa ở Doanh Châu chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, cho đến bây giờ chỉ có thể nói là hoàn toàn xứng danh anh hùng. Hắn trọng tình trọng nghĩa, đối với Đặng Luyện là có ân phải báo, đối với các huynh đệ là đồng sinh cộng tử, đối với thê tử là dùng tình cảm bảo vệ chở che.

Chu Bách Hợp, ngươi có biết, thứ ngươi đã bỏ lỡ rốt cuộc là cái gì không?

Anh hùng không phải là những kẻ sinh ra ở danh môn thế gia, ăn mặc đẹp đẽ, lớn lên tuấn tú, như vậy không phải là anh hùng cái thế. Diệp thế tử không thể so với Trương Hồng Nghĩa, hắn so với Diệp thế tử thì càng xứng danh anh hùng hơn! Chu Bách Hợp, ngươi đang hối hận sao?

Nhưng sau này Bách Hợp thấy mình không hối tiếc, trong lòng cô không rõ ràng lắm, cô chỉ mơ hồ cảm thấy có chút gì đó như nói không nên lời. Ngày đó Trương Hồng Nghĩa vì thê tử mà không do dự bước vào vòng xoáy này. Nếu không phải do cô xuất hiện, chắc bây giờ hắn vẫn ở Doanh Châu là một tên mổ heo không ôm chí lớn, cùng lắm chỉ là sống vì cơm áo gạo tiền, sau đó trở thành một đao phủ, cuộc sống của hắn trôi qua bình thường, thoải mái, không đến mức rơi vào kết cuộc hy sinh nơi chiến trường như ngày hôm nay.

Cổ nhân nói không sai, quả thật là ôn nhu hương anh hùng mộ!

Đặng Luyện trước khi xưng vương đã truy phong cho nghĩa tử Trương Hồng Nghĩa là Tề vương, phong người vợ góa của hắn là Tề vương phi, lấy vùng đất từ Giang Châu đến phía bắc Hoài An làm đất phong của Tề vương, Bách Hợp nhận con của Diệp Nhị làm con thừa tự, kế thừa hương khói Trương gia. Ngày đó cô nói muốn tái giá hù dọa Trương Hồng Nghĩa, cuối cùng làm ngược lại thay hắn gìn giữ Trương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.