Edit: Suly
Beta: Sakura
Tình hình hiện tại, chuyện không nên làm cũng đã làm, lãng phí nhiều thời gian của mình như vậy, sướng một lần không uổng công, lần đầu tiên nếm mùi thẳng nam thật sự không tệ tuy không phải là cam tâm tình nguyện nhưng cưỡng ép lại có một cảm giác khác, Chu Tư Phàm đang mặc quần, nghe thấy lời của Triệu Lâm, cười châm chọc, hai người đã trở mặt với nhau, hắn đã chiếm được cơ thể Triệu Lâm, sự nhẫn nại của hắn cạn kiệt, bây giờ nghe thấy lời nói hung ác của hắn, Chu Tư Phàm cầm dây nịt da của mình, vỗ gò má tái nhợt không một tia máu của Triệu Lâm đến khi đỏ lên mới cười:
“ Bị báo ứng gì? Mày kiện tao? Ha ha ha, tao sẽ nói mày tự đưa đến cửa, ngu ngốc!” Khi hắn nói đến hai chữ cuối cùng, trong mắt không che dấu được sự khinh thường: “Mày thật sự nghĩ tao muốn làm anh em với mày? Sao mày không soi gương thư xem? Dám dở tính tình ra với tao, mày là ai! Còn dám đánh tay tao.” Buổi chiều mình đi đón hắn mà Triệu Lâm còn dám tức giận, Chu Tư Phàm nhếch khóe miệng, đưa tay nắm tóc Triệu Lâm, kéo đầu hắn lại, hắn muốn giãy dụa nhưng động tác này kéo vết thương của hắn, hắn đau đớn rên rỉ, Chu Tư Phàm thấy bộ dạng này của hắn cười không ngừng:
“Nhìn bộ dạng của mày như thế, ngay cả phụ nữ cũng không thích, nhưng mà cũng may là mùi vị phía sau không tệ, siết tao đến thoải mái, bây giờ cút khỏi nhà tao, tiền ăn ở trước đây, xem như là tiền tao chơi mày lần này! Từ giờ trở đi, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, tao chơi chán rồi! Cút đi!” Hắn nói xong, ném Triệu Lâm đang có khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng vào giường. Dùng sức bấm vào mông hắn: “ Cho mày nửa tiếng thu dọn đồ đạc rồi lập tức cút ra ngoài.”
Lúc này bên ngoài trời còn chưa sáng, cả người Triệu Lâm mềm nhũn, không đứng dậy nổi, hắn không ngờ Chu Tư Phàm làm chuyện như thế với mình còn dám trở mặt, trong chốc lát sợ đến ngây người, một đêm gặp ác mộng hắn còn chưa tỉnh táo, nghe tiếng đóng cửa khi Chu Tư Phàm ra ngoài, hắn mới tỉnh lại, nhào vào giường khóc lớn.
Hiện giờ hắn thật sự hối hận, nếu hắn nghe lời Bách Hợp, nhìn rõ bộ mặt thật sự của tên cầm thú Chu Tư Phàm thì sẽ không rơi vào tình cảnh bị cường bạo.
Vừa nghĩ đến mình là đàn ông mà lại bị đàn ông cưỡng bức, Triệu Lâm cảm thấy trời đất sụp đổ, hắn không biết chuyện này phải làm thế nào. Sự đau đớn này giống như một cây đinh, không chỉ gắn trên thân thể hắn mà còn ở trong trí nhớ của hắn, chuyện này như bóng tối mà cả đời hắn không thể thoát ra được, vừa nghĩ đến mình bị Chu Tư Phàm hủy cả đời. Hàm răng Triệu Lâm nghiến lại, nhớ đến Chu Tư Phàm dám cưỡng bức hắn, xong chuyện còn muốn mình cút, hắn không thể để yên cho Chu Tư Phàm!
Sau này nếu có người biết chuyện này, đời hắn sẽ bị hủy, hắn không có mặt mũi về quê, nếu nói cho người khác chuyện này thì hắn làm sao có thể lấy vợ, làm sao có thể tiếp tục làm việc ở Tân Hải? Trong lòng hắn rất hỗn loạn, hắn muốn tìm Chu Tư Phàm đòi sự công bằng nhưng vừa khó khăn đứng dậy, chỗ giữa hai chân đau giống như bị dao đâm vậy. Đây là lần đầu tiên hắn chịu cực hình, không yêu thích đồng tính luyến ái, trước đó hắn đã bị thương rồi, Chu Tư Phàm càng hưng phấn thì hắn càng khó chịu, bây giờ bị thương rất nghiêm trọng, hơi động đậy một chút lập tức cảm thấy đau đớn.
Triệu Lâm nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ, bên ngoài tiếng đập cửa vang lên:
“Triệu lâm, tao đã nói cho mày nửa tiếng thu dọn quần áo rời khỏi đây, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ, bây giờ đã qua năm phút rồi, nếu hai lăm phút sau mày còn ở nơi này đừng trách tao không nể tình!” Chu Tư Phàm đã trở mặt thì không nhận người quen, hắn làm xong việc không có ý nhớ tình cảm cũ, Triệu Lâm nghe nói như thế, oán hận trừng mắt muốn rách, quát to: “ Mày cút đi!”
Ngoài cửa Chu Tư Phàm cười châm chọc: “ Tao cút? Đây là nhà của tao, mày nghĩ là nhà của mày sao còn muốn tao cút, tao vừa ý cơ thể của mày, làm bạn với mày mấy ngày thì mày thực sự xem mình là người quan trọng hay sao?”
Trong phòng Triệu Lâm nghe nói như vậy, giận đến toàn thân run rẩy.
Hắn không ngờ Chu Tư Phàm sẽ trở mặt nhanh như thế, mọi chuyện đã xảy ra, Triệu Lâm sợ rằng Chu Tư Phàm nói được làm được, hai mươi phút sau sẽ gọi bảo vệ đến, dáng vẻ này của hắn ta không thể để người khác nhìn thấy. Hắn chịu đựng đau đớn đứng dậy, vừa khóc, vừa tìm quần áo mặc, khi mặc quần chạm đến vết thương làm hắn đau đến run rẩy, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay,nước mắt của hắn lại chảy ra.
Hơn ba giờ sáng, hắn cầm theo một túi quần áo, khi bị Chu Tư Phàm đuổi ra ngoài cửa, trên người không có một đồng.
Nơi Chu Tư Phàm ở là khu chung cư biệt thự cao cấp ở Tân Hải, lúc này trời chưa sáng, bốn phía không có xe, Triệu Lâm cố chịu đựng sự đau đớn đi đến trạm xe buýt, khắp nơi vắng vẻ, hắn không nhịn được ôm mặt khóc. Lúc đi mệt, hắn muốn ngồi xuống chờ xe đến, chẳng qua mới ngồi xuống, hắn lập tức đứng lên giống như mông bị lửa đốt, khi ngồi xuống, nơi đó bị đè rất đau đớn, chắc chắn đã bị thương, hắn có thể cảm nhận được có gì đó chảy ra ngoài, ngoài chất lỏng dơ bẩn của Chu Tư Phàm thì còn có máu.
Triệu Lâm ôm mặt, cảm thấy mình không còn sạch sẽ, bây giờ hắn có hận, có tuyệt vọng, hận thế giới này, hận bản thân. Hận thế giới này không công bằng, hận kẻ có tiền như Chư Tư Phàm có thể tùy tiện đùa giỡi mình mà mình không có cách nào bắt hắn, hận bản thân không nghe lời Bách Hợp cắt đứt quan hệ với Chu Tư Phàm thì hôm nay sẽ không nhục nhã như vậy, hơn nữa sau khi bị chơi còn bị Chu Tư Phàm vứt bỏ một cách vô tình.
Nghĩ đến mình công việc không có, chia tay bạn gái, cơ thể thì bị Chu Tư Phàm súc vật hủy, bây giờ trong người không có đồng nào, nửa đêm phải ra ngoài, không có nơi nào để đi, Triệu Lâm giờ không muốn sống tiếp nữa.
Nhưng hắn không cam lòng, tại sao là hắn chết? Người chết là tên Chu Tư Phàm kia mới đúng! Trước khi hắn chết thì Chu Tư Phàm phải gặp báo ứng!
Trước đây mình đối xử với hắn tốt như thế, bình thường hắn đến nhà mình, không lúc nào không phải là ăn uống đồ ngon, thậm chí mình và Bách Hợp chia tay là do chuyện lắp điều hòa, muốn Chu Tư Phàm cảm thấy thoải mái hơn nên hai người mới cãi nhau, mình ở lại nhà Chu Tư Phàm vài ngày thì hắn lại đuổi mình khỏi nhà, Triệu Lâm khóc giống như một đứa trẻ.
Hai mắt đầy nước mắt, bỗng hắn nhớ tới Bách Hợp tốt như thế nào.
Trước đây sau khi bị Chu Tư Phàm tẩy não, hắn cảm thấy phụ nữ không tốt, đã nhiều lời còn phiền phức. Mỗi ngày đều nói bên tai không có tiền, nghe mọi chuyện nhỏ nhặt tiền ăn tiền điện nước mà cảm thấy chán ghét, lúc này không có ai nói, bốn phía vắng vẻ chỉ có mỗi tiếng khóc của mình. Triệu Lâm mới cảm thấy nhớ nhung lúc trước.
Ít nhất lúc đó tuy Phạm Bách Hợp hay nói nhưng mỗi khi công việc không suôn sẻ, hắn không vui tức giận với Bách Hợp, cô không tìm cách trả thù mà sẽ nhẹ nhàng an ủi hắn. Lúc đó hắn cảm thấy tác dụng của Phạm Bách Hợp chỉ là giặt quần áo, nấu cơm, nghĩ mình đã đưa toàn bộ tiền lương cho cô là mình đã yêu cô rồi, chưa từng nghĩ số tiền đó có đủ để sinh hoạt hay không, xem sự hi sinh của cô là chuyện đương nhiên, dưới sự xúi giục của Chu Tư Phàm còn oán trách Bách Hợp, mãi đến bây giờ bị tổn thương, Triệu Lâm mới phát hiện mình nhớ nhung thời gian quá khứ như thế nào.
Nếu lúc trước hắn kiên định hơn, yêu Phạm Bách Hợp hơn, không nên bị sự giả dối do Chu Tư Phàm vẽ ra mê hoặc thì mình sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay? Hắn hối hận, nhớ trước đây Phạm Bách Hợp là người yêu của mình, mỗi khi làm lành cô sẽ nghĩ đến tự trọng đàn ông mà xin lỗi hắn trước, bây giờ bị thương, hắn muốn nhanh chóng trở lại bên Phạm Bách Hợp để thân thể ấm áp của cô an ủi hắn!
Nghĩ tới những thứ này, tinh thần Triệu Lâm chấn động, hắn không phải không chỗ có thể đi, hắn còn có nhà, có một người phụ nữ chờ hắn, người phụ nữ đó theo hắn đến Tân Hải lập nghiệp, yêu hắn như mạng, hai người đã đính hôn, hắn có thể trở về, bắt đầu lại một lần nữa. Hắn sẽ chăm sóc tốt Bách Hợp, sẽ không hung dữ với cô như lúc trước, về sau sẽ không có ai có thể chia rẽ hai người bọn họ, Chu Tư Phàm hay Lý Tư Phàm gì sau này hắn sẽ không để ý đến nữa, hắn cố gắng tìm việc, sống thật tốt từng ngày với Bách Hợp, tất cả xem như ác mộng đã qua, sau khi hai người kết hôn sẽ có nhiều con cái, hắn muốn nói với Bách Hợp, hắn đồng ý rời khỏi Tân Hải lập nghiệp, trước đây Bách Hợp nói với hắn nhiều lần nhưng Triệu Lâm đều từ chối, hắn cảm thấy Tân Hải là nơi thích hợp để lập nghiệp, dù biết đi đến nơi khác sẽ thuận lợi hơn cho chô nhưng lúc đó hắn vẫn từ chối.
Khi đó hắn không hiểu chuyện nhưng trải qua chuyện này hắn đã nghĩ thông rồi, không thể ở lại Tân Hải, hắn sẽ bắt đầu một lần nữa với Bách Hợp, hắn không thể chờ chia sẻ điều này với Bách Hợp, thậm chí hắn đã tưởng tượng Bách Hợp sẽ xúc động như thế nào khi nhận được điện thoại của hắn, cơ thể run lên.
Hắn cầm điện thoại, trước đây hắn bỏ số điện thoại của Bách Hợp vào sổ đen, bây giờ tay hắn run rẩy, lấy số điện thoại từ sổ đen ra, gọi điện thoại nhưng đáng tiếc là bên kia lại tắt điện thoại!
Vừa nãy Triệu Lâm có bao nhiêu tha thiết mong sẽ gọi điện cho Bách Hợp, nói chuyện trở lại áp lực như thế nào, nghĩ lại chỉ cần về nhà thì lúc này thất vọng gấp trăm ngàn lần, trong giây lát hắn cảm thấy cả thế giới đều bỏ rơi hắn.