Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 321: Q.13 - Chương 321: Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 4




Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, Bách Hợp chỉ kịp nguyền rủa nhiệm vụ lừa bịp cùng với thân thể tàn phá không chịu nổi lúc nào cũng có thể một mạng quy thiên của Tần Bách Hợp.

Cuối cùng người của phủ Trung Dũng Bá và phủ Nam Bình Hầu cùng lưu lại, nguyên nhân là lúc đó Bách Hợp suýt mất mạng trong chùa, Trần thị vào thấy con gái hơi thở mong manh suýt nữa bị doạ điên, đúng lúc này một vị cao tăng tinh thông kỳ hoàng chi thuật trong Hộ Quốc Tự giúp Bách Hợp kê thuốc và bắt mạch, phen này trì hoãn, đến tận tối muộn nên Trần thị cũng chỉ có thể tạm thời tá túc chỗ nữ quyến của Hộ Quốc Tự, chuẩn bị đợi ngày mai lại lên đường hồi phủ.

Bách Hợp không phải là bị người khác rót thuốc cho tỉnh lại đâu, khi cô mở mắt ra giống như có người ôm trong ngực, bốn phía rất an tĩnh, mở mắt ra đã nhìn thấy áo bào Long vân màu tím, đường vân thêu thùa tinh xảo cấn vào mặt Bách Hợp làm cô không thoải mái, có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, trong sương phòng đốt đàn hương, không khí yên lặng.

“Tỉnh rồi?” Chung quanh không có một tí âm thanh nào, nha hoàn gác đêm không biết đã ngủ say hay không có ở bên ngoài, lúc Bách Hợp nghe được giọng nói của Lý Duyên Tỷ, con mắt không khỏi sáng ngời, trên mặt tái nhợt không khỏi lộ ra vài phần thần sắc vui mừng, cô vừa định mở miệng, chỉ không ngờ mở miệng ra đã ho khan vài tiếng, Lý Duyên Tỷ đưa tay vỗ vỗ lưng cô, lâu sau Bách Hợp mới dần dần hoà hoãn trở lại, có chút vui vẻ nói: “Sao anh lại ở đây?”

Không biết có phải là do hai người đã có quan hệ thân mật nên Bách Hợp nói chuyện với anh cũng không ngượng ngùng như lúc trước ngược lại thân mật hơn, tay cô bắt lấy tay áo của Lý Duyên Tỷ, có chút sốt ruột nói: “Hôm nay anh định nói về nhiệm vụ?”

Không nói rõ chuyện này thì trong lòng của cô không an tâm, Lý Duyên Tỷ để cô tuỳ ý nắm tay áo của mình, xoay người dùng tay kia của mình gẩy tim đèn sáng lên một chút, thẳng đến khi trong phòng sáng hơn rất nhiều, Bách Hợp nhìn thấy rõ ràng thần sắc lãnh đạm trên mặt anh ta rồi, mới có chút xấu hổ buông tay ra.

“Nhiệm vụ lần này xuất hiện ngoài ý muốn.” Anh trương ra bộ mặt lãnh đạm, thần sắc có chút nghiêm túc, ôm Bách Hợp cao lên hơn một chút, lại để cho cô tựa vào lồng ngực của mình rồi mới nói với Bách Hợp: “Tần Bách Hợp cỗ thân thể này sống không quá 18 tuổi, thậm chí sau 17 tuổi dù là còn sống cũng sẽ ngủ say như người thực vật.”

Bách Hợp mở trừng hai mắt, khó mà thấy được vẻ mặt nghiêm trọng này của anh ta, cảm giác, cảm thấy bộ dạng này của Lý Duyên Tỷ còn chân thật hơn trước nhiều. Trước kia không dính một chút khí tức khói lửa nhân gian, giống như là thần tiên trên cao, làm cho người ta cảm thấy tin cậy, lại làm cho người ta chỉ dám nhìn mà không dám tiếp cận, lúc này tuy vẫn như bộ dạng xuất trần thoát tục trước kia nhưng nhìn ôn hòa hơn, bộ dáng vẫn như lúc trước thậm chí khí chất cũng không sai biệt, nhưng Bách Hợp cảm giác là anh ta đã thay đổi.

Sau khi Lý Duyên Tỷ nói xong những lời này, Bách Hợp nhìn khuôn mặt tinh xảo dị thường của anh, trong nhất thời có chút thẩn thờ, cô rất muốn đưa tay sờ mặt anh nhưng cũng bởi vì toàn thân mềm nhũn không có tí sức lực gì, cái tay chỉ sờ được tới cằm của anh thì rơi xuống lồng ngực, động tác này đều làm cho cả hai người ngẩn ngơ, thời gian dần trôi qua lỗ tai của Lý Duyên Tỷ từ từ ửng đỏ lên, vết ửng đỏ dần dần từ lỗ tai lan dần sang hai gò má, tuy gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần yêu nhiêu. Tay anh đang để bên hông Bách Hợp vô thức nắm chặt lại, bờ môi lại mân lên, quay mặt đi, nửa gương mặt dưới ánh sáng của anh giống như bạch ngọc, rèm mi dài mà cong đôi mắt chuyển động nhanh chóng hiện lên một đạo âm sắc, lập tức anh ta hạ mí mắt xuống, dưới sóng mũi cao thẳng bờ môi cũng cong lên, cái cằm cũng kéo căng lên.

“Em… anh vừa mới nói cái gì?” Lỗ tai Bách Hợp cũng có chút nóng lên, cô vô thức hỏi một câu, nhưng ngay sau đó đã nhớ lại lời nói vừa rồi của Lý Duyên Tỷ, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Vốn cho rằng nhiệm vụ lần này đã đủ lừa bịp rồi, không nghĩ tới chỗ lừa bịp là ở đây, Tần Bách Hợp sống không quá một năm, thậm chí sau 17 tuổi lâm vào mê mang trở thành người thực vật, nếu là như vậy thì nhiệm vụ này muốn cô làm như thế nào đây?

Lúc này Bách Hợp không còn tâm tư đi nhìn cái gì trai đep rồi, cô vô thức liếm đôi môi khô khốc, khuôn mặt đau khổ nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Hiện tại tôi cũng không có biện pháp khác, tôi cũng bị vây trong nhiệm vụ.” Lúc Lý Duyên Tỷ nói đến đây, quay đầu lại liếc nhìn Bách Hợp, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, anh không có oán trách Bách Hợp mà chỉ chân thành nói rõ sự thật này, nhưng giọng điệu của anh như vậy ngược lại làm cho Bách Hợp cảm thấy xấu hổ và áy náy, nhưng Bách Hợp lại nhạy cảm phát hiện ra trong lời nói “Hiện tại không có cách nào” mấy chữ này, nếu như nói vốn dĩ anh có biên pháp đấy, chính bởi vì chính mình đối với anh ta làm ra chuyện như vậy, lại để anh bị nhốt trong nhiệm vụ lần này, vậy nên chắc lúc trước anh đã có biện pháp rồi.

Bách Hợp nghĩ đến đây, trong lòng lại một lần nữa mắng Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc máu chó đầy đầu, cô còn không muốn chết, cũng không muốn nhiệm vụ thất bại, một đường làm bao nhiêu nhiệm vụ như vậy, nàng không nuốn lúc sắp tới bước thứ 100, tại bước 99 lại thất bại.

“Vậy bây giờ em nên làm sao đây?” Bách Hợp sốt ruột, cô nghĩ tới sau này, trong lòng không khỏi muốn lấy dao đâm chết Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc.

Trên mặt Lý Duyên Tỷ lộ ra vài phần giãy dụa, Bách Hợp ngẩn đầu nhìn thoáng qua, trong lòng lại mang theo vài phần hy vọng: “Anh có biện pháp đúng hay không?”

“Không có.” Lý Duyên Tỷ do dự một chút, sau đó lại lắc lắc đầu, trên gương mặt tuấn mỹ của anh lộ ra vài phần xấu hổ cùng chột dạ, nhìn bộ dáng như vậy Bách Hợp biết tỏng là anh đang nói dối, lúc này cuống quít muốn ngồi dậy leo lên người anh, Lý Duyên Tỷ ôm cô lại, dễ dàng ô lấy cô đặt trên người mình, Bách Hợp không kịp nói lời cảm tạ: “Khẳng định có biện pháp, anh có biện pháp, giúp giúp em, nhiệm vụ về sauem tuyệt đối không thất bại, lần này em không cần điểm thuộc tính giá trị nữa, van anh đấy.”

“Thật sự không có biện pháp khác, lần này tôi cũng bị nhốt trong nhiệm vụ, tương đương với rất nhiều chuyện không thể làm được, duy nhất có thể giúp em kéo dài tính mạng, ngoại trừ giống như hôm nay vậy, chỉ có tự chính bản thân tôi tới mới có thể có cơ hội kéo dài tính mạng của Tần Bách Hợp…” Lúc Lý Duyên Tỷ nói đến chỗ này, dừng một chút, một mặt nghiêm túc lắc lắc đầu: “Cái đó tuyệt đối không được.”

“…” Không nghĩ tới vậy mà mình cũng tìm được câu trả lời, bỗng nhiên lúc này Bách Hợp không biết nên vui hay buồn, vui chính là tìm được phương pháp giải quyết, buồn chính là mình rõ ràng cũng có ngày luân lạc đến nỗi phải dựa vào việc “Hái dương bổ âm” mới có thể sống tiếp được, chuyện như vậy tại nhiệm vụ tu tiên cũng chưa từng gặp qua, lại tại một nơi trạch đấu máu chó trong kịch tình gặp phải.

Cô không muốn chết, cũng không muốn nhiệm vụ thất bại như vậy, cô không cam lòng. Huống chi việc cô muốn làm còn rất nhiều, cô còn muốn đợi lúc mình cường đại lên, lại trở về một lần nữa trong Câu chuyện đại hải, nhìn xem người thanh niên từng cứu mình mà mất đi tánh mạng, cô không thể ở lúc chưa hoàn thành được tâm nguyện thì khinh địch chết đi như vậy, đủ loại ý niệm trong lòng hiện lên, dù sao nếu như không có trợ giúp của Lý Duyên Tỷ, bản thân làm nhiều lần nhiệm vụ như vậy, cũng không giữ được trong sạch, huống chi hôm nay cô đã ăn sạch Lý Duyên Tỷ rồi, lúc này quan hệ đến việc mình có thể tiếp tục sinh tồn hay không, cô chẳng quan tâm suy nghĩ những cái “Việc nhỏ” đau ngứa đó, trọng yếu nhất không phải là bản thân mình, ngược lại là làm như thế nào mới có thể thuyết phục được Lý Duyên Tỷ, để anh có thể giúp đỡ mình.

Bách Hợp hít sâu một hơi, tay hơi run rẩy, cẩn thận từng li từng tí hướng trên ngực Lý Duyên Tỷ sờ tới, Bách Hợp phát hiện anh ta đang mặc quần áo vạt nghiêng, quần áo như vậy chỉ cần nhẹ nhàng kéo một phát, lại cởi bỏ đai lưng là cởi xong rồi.

“Không phải hôm nay em đã nói sẽ chịu trách nhiệm sao?” Cô nhỏ giọng mở miệng, Lý Duyên Tỷ ngay từ đâu đã sớm biết được cô sẽ đáp ứng, nhưng thật không nghĩ tới cô mở miệng lại nói những lời này, trong nhất thời khóe miệng run rẩy một cái, trên mặt lại lộ ra thần sắc dọ dự giãy dụa vô cùng tương ứng, Bách Hợp vừa nhìn trong lòng có chút mừng rỡ, lại nói tiếp: “Em cũng không muốn nhiệm vụ thất bại, dù sao anh cũng bị nhốt trong nhiệm vụ này, muốn rời khỏi đây, chắc em phải hoàn thành nhiệm vụ mới được? Anh cũng hy vọng nhiệm vụ hoàn thành đúng không?”

Mi mắt Lý Duyên Tỷ giật giật, giống như là bị Bách Hợp nói động, nên hơi giãy dụa rồi gật đầu, Bách Hợp nhìn thấy anh như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Càng huống chi dù sao cũng đã từng làm một lần rồi, anh không cần phải thẹn thùng…”

“…” Lý Duyên Tỷ hít sâu một hơi, cái trán gân xanh nhảy dựng lên, tựa đầu qua, không có lên tiếng, trong lòng Bách Hợp có chút không chắc, đưa bàn tay lần vào trong vạt áo của anh: “Em sẽ rất nhẹ nhàng.”

Cô chỉ muốn thuyết phục Lý Duyên Tỷ, hồ ngôn loạn ngữ không có chú ý tới mình đang nói gì, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, cô phát hiện trong tay mình đã nắm lấy cẩm bào của Lý Duyên Tỷ kéo ra rồi, vì mạng sống sau này mà cô bộc phát lực kinh người, chẳng biết lúc nào đem đai lưng của Lý Duyên Tỷ cũng kéo ra rồi, Bách Hợp nhìn Lý Duyên Tỷ cười ngây ngô.

Cuối cùng Bách Hợp thật nhẹ nhàng, bởi vì thân thể rách nát của Tần Bách Hợp căn bản không còn chút sức lực nào, trong lúc cô mơ màng bị người áp xuống dưới người, chỉ cảm giác rõ ràng Lý Duyên Tỷ tồn tại, cuối cùng mềm mại yếu ớt cầu tình trước lại là cô.

Ngày thứ hai lúc Trần thị sang đây xem con gái, thấy hai gò má Bách Hợp vốn dĩ trắng bệch phảng phất trong vòng một đêm giống như cây khô gặp mùa xuân, lại lộ ra vài phần xinh đẹp, chỉ kích động chắp tay trước ngực, trong miệng cảm thán phận tổ hiển linh, cũng quyết định sau này sẽ thường dẫn con gái đến Hộ Quốc Tự dâng hương, để bảo vệ tánh mạng con gái.

Lúc Bách Hợp nghe được Trần thị nói những lời này, khuôn mặt nóng đến lợi hại, căn bản hôm qua khi nào Lý Duyên Tỷ đi mà cô cũng không biết, bị Trần thị tới mới tỉnh đấy, quần áo trên người cô hoàn hảo, nếu như không phải thân thể mệt rã rời, để cô cảm thấy được chuyện hôm qua không phải là nằm mơ, chỉ sợ Bách Hợp cho rằng ngày hôm qua tiến vào nhiệm vụ gặp phải Lý Duyên Tỷ đều là mình trong lúc mê ngủ tưởng tượng ra rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.