Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 324: Q.13 - Chương 324: Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 7




Edit: Jolly

Beta: Sakura

Đoạn Chính là người cuối cùng Tần Nhã Trí giới thiệu, mọi người cũng nhìn ra được Tần Nhã Trí không có chào đón Đoạn Chính, ngược lại khi Bách Hợp vừa đến lại lôi kéo Bách Hợp ngồi xuống bên cạnh Đoạn Chính, trong lòng đánh cái chủ ý gì không cần nói cũng biết.

Nàng ta gần đây suy nghĩ làm như thế nào giải trừ hôn ước này, lại muốn kết thân với Đỗ Lâm Vũ phủ Nam Bình Hầu, nhưng vẫn không có lý do chính đáng, lại cộng thêm việc nàng ta đánh Bách Hợp trong lòng Trần thị luôn ghi nhớ việc này, tự nhiên cho rằng nàng ta càn quấy dù là Trần thị xem trọng cửa hôn sự phủ Nam Bình Hầu này, nhưng như cũ cũng không có tùy tiện đáp ứng Tần Nhã Trí giống như trong nội dung câu chuyện.

“Gần đây Hoàng thượng tuổi đã cao, Thái tử điện hạ chấp chính, tuổi của thái tử cũng không còn nhỏ, nghe nói gần đây Hoàng thượng vì ngài ấy tuyển phi …” Trước nhiều người chủ đề hiển nhiên là nói về tình hình chính trị đương thời rồi, Bách Hợp đến một đám người chào hỏi nhau xong, Đỗ Lâm Vũ lại nhắc lên chuyện này, Bách Hợp cũng không cần phải biết, không có liên quan đến nhiệm vụ nàng không muốn quản, chỉ là nàng nhìn thấy bộ dáng Tần Nhã Trí sau khi nghe được giống như lâm vào mê hoặc. lại thấy bộ dáng nghiêng lỗ tai chú ý lắng nghe, không khỏi nở nụ cười.

Hai thứ nữ khác trong Bá phủ bị Trần thị quản giống như chim cút vậy, hôm nay tới đây giống như làm nền, dù cho mỗi người ánh mắt không cam lòng rơi trên người Đỗ Lâm Vũ, rồi lại không dám có động tác khác. Khách quan mà nói, thứ nữ Tần Nhã Ngọc này biểu hiện đặc biệt xuất chúng, nàng ta lộ ra khí chất thoát tục, mà ngay cả thần sắc gương mặt lạnh như băng cũng vô cùng đáng chú ý, so với bộ dáng sợ sệt không che dấu được của hai người thứ nữ khác, trên người nàng giống như có một loại quý khí bẩm sinh.

“Thái tử tuyển phi?” Có một thứ nữ hỏi một câu, trong mắt lộ ra vài phần vội vàng, Tần Nhã lại cười lạnh một tiếng: “Tứ muội muội, muội đừng nghĩ tuyển phi là chuyện gì tốt, cửa cung sâu như biển, trong nội cung cũng không biết có bao nhiêu người muốn ra ngoài, vậy mà hết lần này tới lần khác có người lại muốn vào cung, một đám nữ nhân tranh đoạt một người nam nhân, có ý nghĩa sao?” Biểu tình của Tần Nhã Ngọc mang theo vài phần khinh miệt nói ra những lời này, mấy người thiếu niên nhịn không được đều quay sang nhìn nàng ta một cái, mà ngay cả Yến tiểu tướng quân đang để ý cũng quay đầu qua nhìn nàng ta, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng, Tần Nhã Ngọc lại có vẻ vô cùng ổn trọng, cũng không có bởi vì trước mặt nhiều người mà chột dạ tự ti, cũng không có vì mọi người chăm chú cùng vẽ tán thưởng liền lộ ra thần sắc đắc ý, phần tự chủ này lại để cho mọi người nhịn không được đối với nàng thêm vài phần kính trọng, trong mắt Đỗ Lâm Vũ càng lộ ra dáng tươi cười, vừa định muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp yêu kiều nở nụ cười.

“Đại biểu muội cười cái gì?” Vốn dĩ Đoạn Chính vì phát ngôn không tầm thường của Tần Nhã Ngọc cũng có chút động tâm, ai ngờ Bách Hợp lại đột nhiên lên tiếng cười, đã cắt đứt không khí nghiêm túc mà sau khi Tần Nhã Ngọc mở miệng tạo ra, Đoạn Chính nhìn Bách Hợp cười, cũng cười ngây ngô theo, hắn ta ngồi cách Bách Hợp gần nhất, một cánh tay duỗi ra phía cánh tay Bách Hợp, một người lỗ mãng như thế thì Tần Nhã Trí không thích hắn cũng hợp tình hợp lý, nhưng lại không nên tính toán muốn để Bách Hợp thay nàng ta ràng buộc vào tai họa này, nếu như Tần Nhã Trí quả thực là trọng sinh trở về, nàng ta có 1000 lý do để giải trừ hôn ước với Đoạn Chính, nàng ta vốn có thể tìm những biện pháp khác đến giải quyết hôn sự này, nhưng bởi vì nàng ta sốt ruột, lại muốn nhanh chóng giải quyết việc này, cho nên mới tính toán lên người Tần Bách Hợp.

Bách Hợp rủ mi mắt xuông, che đi ánh mắt chợt lóe lên tia ác liệt, nghe được Đoạn Chính hỏi, chỉ là đưa tay rót cho mình chén trà, nâng chén trà lên trên, che lại ý cười trên khóe miệng, lúc này mới ôn hòa nói:

“Ta đang cười nhị muội muội nói những lời thật buồn cười.”

“Không biết là ta nói những lời này đáng cười chỗ nào, làm cho tỷ tỷ vui vẻ như vậy?” Lúc Tần Nhã Ngọc nói ra những lời cửa cung sâu như biển này, hầu như Bách Hợp dám khẳng định 100% nàng ta xuyên không đến không phải là trọng sinh, Bách Hợp đã làm vài lần nhiệm vụ cổ đại rồi, biết rõ nữ nhân cổ đại xem việc vào cung làm vẻ vang, ngoại trừ một ít nữ tử đã có hôn ước ra, chưa lập gia đình hoặc không có mai mối, đều hướng tới cửa cung đại biểu cho vinh hoa phú quý kia, có thể nói ra những lời không muốn cùng nữ nhân trong thiên hạ tranh đoạt một trượng phu, ngoại trừ là nữ nhân hiện đại xuyên không đến cổ đại ra, Bách Hợp thật sự nghĩ không ra có người thiếu nữ cổ đại nào có “kiến thức” như vậy.

Trong lúc vô tình biết được thân phận của Tần Nhã Ngọc, trong lòng Bách Hợp có một tảng đá lớn rơi xuống, nếu như Tần Nhã Trí cũng là trọng sinh trở về, mà một người khác lại là nữ xuyên không, như vậy nhiệm vụ lần này vô cùng phấn khích.

Tần Nhã Ngọc trước khi xuyên không chắc hẳn là một phụ nữ vô cùng cường thế hơn nữa lòng tự trọng vô cùng cao, bởi vì sau khi nàng ta nói những lời này Bách Hợp biểu hiện ra chút ý kiến phản đối thì nàng ta đã có chút không vui rồi, trước mặt mọi người bắt đầu hỏi lại, không nghĩ rằng nàng ta chỉ là thân phận thứ nữ mà thôi, có tư cách gì đi chất vấn đích trưởng nữ.

Có thể lúc này mọi người đều bị lời nói lúc trước của nàng ta thuyết phục, vậy mà không có ai cảm thấy thái độ của Tần Nhã Ngọc không đúng, ngược lại là bộ dáng thiên kinh địa nghĩa vậy, Yến tiểu tướng quân kia thậm chí nhíu mày nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, vẻ mặt không tán đồng.

“Chẳng lẽ không buồn cười? Trước không nói đến sự tình của Thái tử đâu có lý nào lại để cho nữ tử như chúng ta lắm miệng bàn luận, huống hồ xưa nay nam tử ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện bình thường, đừng nói đến là thái tử dưới một người trên vạn người. Nếu là nam tử bình thường trong nhà có bạc có địa vị, ai mà không ba vợ bốn nàng hầu? Sợ là không cùng người trong thiên hạ giành trượng phu, trừ phi Nhị muội muội nghĩ sau này không lấy chồng không cùng những nữ nhân khác giành trượng phu?” Bách Hợp cố ý nhấn mạnh “xưa nay nam tử ba vợ bốn nàng hầu” mấy chữ này, sau đó nhìn chằm chằm xem biểu hiện của Tần Nhã Ngọc thăm dò xem chính mình phỏng đoán có chính xác không.

Nhìn thấy trên mặt Tần Nhã Ngọc lộ ra vẻ xem thường, Bách Hợp cười cười, trong Bá phủ này Tần thế tử còn ba vợ bốn nàng hầu, tự bản thân Tần Nhã Ngọc cũng chỉ là một thứ nữ, là do tiểu thiếp sinh ra, nàng ta lại nói không muốn cùng người khác tranh giành trượng phu, ánh mắt Bách Hợp lộ vẻ chăm chọc: “Nhị muội muội nói ra những lời như vậy, di nương không có nghe thấy liền thôi, nếu như là nghe được, không biết là có bao nhiêu thương tâm đây.”

Tần Nhã Ngọc coi như là nửa đường xuyên không tới, có thể đã tiếp thu cổ thân thể này, đương nhiên hết thảy những gì của cỗ thân thể này nàng ta cũng nên nhận, bất luận là địa vị hay là phiền toái, di nương của nàng ta cũng là tiểu thiếp, vốn dùng hết phương pháp đoạt trượng phu của người khác mới mang thai nàng, lại hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời như không cướp trượng phu của người khác, Bách Hợp nở nụ cười một hồi, trong đình lập tức yên tĩnh giống như chết vậy.

Tất cả mọi người không mở miệng, mấy người thiếu niên vừa mới cho rằng Tần Nhã Ngọc nói đúng sắc mặt hết xanh rồi trắng nói không nên lời. Yến tiểu tướng quân đưa tay thành nắm đấm đưa đến bên miệng nhẹ ho vài tiếng không nói gì. Nhưng trong mắt lại không còn tưởng nhớ đến Tần Nhã Ngọc, ngược lại có chút xấu hổ, lúc này ánh mắt Tần Nhã Ngọc nhìn Bách Hợp mang theo vài phần lạnh lẽo và mỉa mai, giống như cười nhạo Bách Hợp là cổ nhân thông thái rỏm, lâu sau nàng ta cũng chỉ mỉm cười tự rót một chén trà tự mình uống.

“Người có chí riêng, Đại tỷ cảm thấy nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường đó là Đại tỷ cho rằng như thế, ta lại khác, sau này ta không cầu đại phú đại quý, chỉ hy vọng tìm được một người thật lòng, bạc đầu không phân ly, cả đời này của ta coi như là thỏa mãn.”

Trong mắt Đỗ Lâm Vũ hiện lên vẽ tán thưởng, liền gật đầu vỗ tay: “Có chí khí.”

“Ta chỉ biết hôn nhân đại sự là cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn (người mai mối), Nhị muội muội nói những lời này hôm nay coi như xong, đừng để cho người ngoài nghe được, bằng không người ta sẽ cho rằng Bá phủ chúng ta không có gia giáo đấy.” Bách Hợp nhìn thấy trong mắt Đỗ Lâm Vũ và bọn người này lại lần nữa lộ ra thưởng thức, lại nổi lên ý xấu cố ý chặn nàng ta một câu, Tần Nhã Ngọc nghe như thế liền giận tím mặt, Bách Hợp đây là đang ám chỉ nàng lỗ mãng, một quỷ bệnh lao, ma ốm lúc nào cũng có thể không sống nổi, vậy mà ba lần bốn lược nhắm vào nàng, trong Bá phủ này một người cũng không có người tốt, nhỏ thì muốn tính toán nàng nhưng không thành công, lớn thì lúc này nhìn thấy cũn không phải dạng gì tốt, may mắn ngày đó chính mình lừa được nàng ta một vố, may mà lúc đólưu tâm, không để nàng ta nắm thóp, hiện tại xem ra lúc đó làm vậy là không có sai.

Lúc này Tần Nhã Ngọc xem trên dưới Tần gia rắn chuột cùng một ổ không thứ gì tốt, hận không thể lập tức đưa di nương ra khỏi phủ sống một mình mới tốt, nàng cười lạnh hai tiếng, chính mình không muốn cùng những người vô tri ngu xuẩn này sống chung với nhau nữa, dù sao bằng mặt không bằng lòng, lúc này đột nhiên Tần Nhã Trí mở miệng:

“Có thể từ nhỏ Nhị tỷ tỷ được di nương nuôi lớn, không có kiến thức gì, Đại tỷ cũng không cần cùng nàng ta so đo, chúng ta nói những lời nghiêm túc như vậy làm cái gì, thời tiết hôm nay tốt như vậy, không bằng thưởng hoa ngâm thơ thế nào.”

Bách Hợp vừa mới kích thích Tần Nhã Ngọc không nhẹ, Tần Nhã Trí lúc này đi ra làm người tốt, đều đâm cho hai người nàng và Tần Nhã Ngọc một kích, nói xong chưa cho Tần Nhã Ngọc cơ hội mở miệng, trực tiếp bắt đầu đề nghị làm thơ ngắm hoa rồi, Đỗ Lâm Vũ bắc đắc dĩ nhìn sắc mặt khó coi của Tần Nhã Ngọc không nói lời nào, ngược lại là Đoạn Chính vui vẻ nói: “Không bằng kích trồng truyền hoa, nếu là các vị muội muội không làm được thơ thua, không bằng hát một khúc hoặc múa một bài.”

Ở đây một đám tiểu thư khuê các, cũng không phải là nữ tử trong kỷ viện, vậy mà hắn lại đưa ra đền nghị như vây, trong mắt Tần Nhã Trí hiện lên một đạo âm hàn chi sắc, bên khóe miệng lại lộ ra vẽ tươi cười, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, nhẹ gật đầu: “Tốt lắm.”

Chính nàng trọng sinh trở về, cho dù là trong bụng không có tài văn chương gì, ít nhất miễn cưỡng vẻ tranh cũng có thể lấy ra được, càng huống chi nàng còn nhớ rõ kiếp trước trong kinh có một tài nữ vô cùng nổi danh làm được mấy bài thơ hay, không giống Bách Hợp suốt ngày bị nhốt trong khuê phòng, Trần thị chỉ biết nuông chiều, lại không có thỉnh phu tử cho nàng, bao cỏ nữa điểm văn chương cũng không biết, hôm nay Bách Hợp nhất định làm trò hề rồi, ngày đó Bách Hợp cũng hãm hại nàng, hôm nay trước mặt mọi người lại để cho nàng ta xấu mặt, đúng lúc có thể đem tài văn chương của nàng biểu lộ ra.

Về phần Tần Nhã Ngọc, ở kiếp trước vận khí của nàng ta ngược lại là tốt, nhưng xuất thân nàng ta lại kém chút, một di nương căn bản không thể mời được phu tử gì cho Tần Nhã Ngọc, chính bản thân mình lại có cả đời kinh nghiệm nhân sinh, lúc này mình thắng chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.