Tình huống hoàn toàn thay đổi, không xảy ra việc lăng nhục nữ nhân của Yến Tô giống như trong tưởng tượng của Lương Kỳ, hắn bị truy đuổi đến thở không ra hơi, thở dồn dập như muốn tắt thở đến nơi, Bách Hợp ở phía sau lại nhàn nhã thong dong, ngẫu nhiên ở lúc hắn dừng lại, cái roi kia lại không chút do dự nào quất lên trên người hắn, giống như đang trêu chọc một con chó.
Mà lúc này bên ngoài cửa cung tiếng kêu rung trời, Tiêu Dao hậu trốn trong phủ không dám xuất hiện, trong kinh mấy ngày nay giới nghiêm, thị vệ trong nội cung toàn bộ đều đổi thành người của Yến gia, lão muốn báo tin cho Hoàng đế nhưng không thể đưa vào cung, Phó Lão thái gia lắc đầu cảm thán, thoáng cái như là già đi hơn mười tuổi, vốn dĩ Yến gia cũng không có dã tâm muốn xưng bá thiên hạ, nếu không ngày đó lúc tiên hoàng còn tại vị, Yến gia muốn bức Hoàng đế thoái vị cũng không phải không được, lão tưởng Yến thị không dám mạo hiểm lớn như vậy, cho nên luôn luôn cường hành nhẫn nại ngủ đông ở ẩn, vốn tưởng rằng có thể từ từ chiếm lại, thế nhưng mà mấy tháng lúc trước tết Trung thu, tiểu tử Yến Tô lại cố ý châm ngòi ly gián quan hệ của hai nhà Phó, Lưu, không tốn một chút sức nào khiến cho hợp tác hai nhà vỡ tan, lúc hai nhà Phó, Lưu liên hợp lại mới miễn cưỡng có thể bảo vệ mình trước thế lực của Yến thị, thế nhưng mà Lưu gia một khi lùi bước thì Phó gia cũng khó mà chống đỡ.
Yến Tô thật sự lợi hại, chỉ lợi dụng một nữ nhân đã hủy đi mưu nghiệp lớn của hai nhà Lưu, Phó. Từ một khắc Lưu gia tuyên bố Phó Bách Niên chết thì Phó Lão thái gia đã biết Phó gia xong rồi.
Phó gia truyền thế trăm năm, từ khi bắt đầu đều luôn là thư hương môn đệ, không nghĩ tới lần này, sẽ ở đoạn tuyệt ở trên tay lão, lão nhìn về phía hoàng cung, phỏng đoán phụ tử Yến gia lúc này đã chạy tới chỗ nào trong nội cung rồi, trong lòng nở nụ cười khổ.
Trong nội cung mùi máu tanh nồng nặc, xiêm y vốn chỉnh tề của Lương Kỳ lúc này đã bị Bách Hợp đánh cho rách tung toé, hắn đau đến nỗi hít khí lạnh, trong cung điện rất hỗn độn. Đồ vật hắn đẩy ngã lúc chạy trốn, cái bình phong kia đã bị Bách Hợp đánh rách, trong cung điện mấy cẩu nô tài vậy mà trơ mắt ếch ra nhìn Hoàng đế hắn bị người quật roi, thời khắc này Lương Kỳ cực kỳ oán hận Yến gia oán hận Phó gia. Càng oán hận Bách Hợp cùng mấy tên thái giám trước mặt này, trong lòng của hắn thề, nếu hắn còn có thể sống sót thì hắn nhất định phải đem Bách Hợp bầm thây vạn đoạn. Thế nhưng mà theo thời gian trôi qua, lại không có người đến cứu hắn, hắn dần dần có chút tuyệt vọng, lúc này hắn không còn sức để chạy nữa, quay đầu lại nhìn chằm chằm mặt Bách Hợp, Bách Hợp cầm roi da trong tay, cái roi kia kéo trên mặt đất, cô cười lạnh theo nhìn theo hắn. Phảng phất như xem hắn còn có thể chạy được bao xa.
“Nhìn cái gì vậy?” Bách Hợp hừ một tiếng, roi trong tay lại đánh ra lần nữa, lần này quất vào trên vết thương cũ của Lương Kỳ, hắn đau đến mức co rút người lại, trong miệng phát ra một tiếng hét thảm, hai chân lại không thể chayh nổi, chính vào lúc này cánh cửa luôn luôn không có động tĩnh phảng phất như có người đẩy ra, hai mắt Lương Kỳ đang tuyệt vọng bỗng sáng ngời, cũng không biết lấy sức ở đâu ra đột nhiên xông ra bên ngoài, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, một bóng ảnh cao lớn mặc áo giáp mỏng, trên tay cầm mũ giáp đứng ngoài ở cửa ra vào, một tay hắn còn đặt ở trên vỏ kiếm, lúc thấy Lương Kỳ lao tới chỉ nghe ‘leng keng’ một tiếng giòn vang. Hắn ta đã rút kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm kia trên không trung phát ra ánh sáng chói mắt.
“Hộ giá…” Lương Kỳ còn chưa hô được hết thì đã cảm thấy cổ nóng lên, ngay sau đó lại là một hồi lạnh buốt. Phảng phất như có cái gì đó cắt vào trong da thịt hắn, sau một khắc khí quản hắn bị cắt đứt. Chỉ thấy máu huyết đỏ tươi phun ra từ cổ hắn, đợi đến lúc đau đớn truyền vào trong đầu, rốt cuộc hắn mới ý thức được chuyện gì xảy ra, Lương Kỳ đã không kịp hô ra tiếng, hắn há mồm chỉ có thể nghe được tiếng máu phun xì xèo, hắn muốn thở nhưng khí lại theo yết hầu tràn ra bên ngoài, hắn lấy tay muốn bụm lấy miệng vết thương nhưng tốn công vô ích.
Vốn đã bị Bách Hợp truy đánh cả buổi, hắn sớm đã không còn sức, lúc này lại mất một lượng máu lớn, hai chân hắn mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Yến Tô đứng ở cửa ra vào, tay phải nhẹ buông xuống, cái mũ ôm ở trên tay hắn thoáng cái rơi xuống mặt đất, hắn tra kiếm đang cầm trong tay vào vỏ, sải bước đi tới chỗ Bách Hợp, hắn cười ôn hòa, tay vừa mới cầm mũ giáp giơ về phía Bách Hợp nói: “Ta tới đón hoàng hậu của ta!”
Ngày đó lúc Bách Hợp muốn đòi hỏi sự sủng ái Hoàng đế, hắn cũng không có nghĩ qua việc soán vị, cái giang sơn này tuy ngoài mặt là do họ Lương làm chủ nhưng người chân chính cầm quyền lại là Yến thị, hắn có làm Hoàng đế hay không chẳng qua thiếu cái danh phận, nhưng Bách Hợp muốn Hoàng đế sủng ái, ngày đó lúc thấy cô bởi vì không được sủng mà bị đám nữ nhân vô tri kia nhục nhã, đột nhiên Yến Tô phát hiện, làm Hoàng đế cũng cũng không có phiền toái giống như trong tưởng tượng của mình.
Lông mày Bách Hợp chau lên, Phó Bách Hợp muốn Hoàng đế sủng ái, thế nhưng mà là vị Hoàng đế nào thì trong tâm nguyện của nàng cũng không có nói ra, Yến Tô rất nguy hiểm nhưng nếu có thể làm xong nhiệm vụ, thì quản hắn nguy hiểm hay không nguy hiểm gì, tất yếu chỉ cần mình làm xong nhiệm vụ, cho dù sau này hắn có chọc phá trời, còn mình vỗ vỗ bờ mông rời đi, hắn làm gì được mình?
Dưới chân hắn còn dính máu của Lương Kỳ, từng bước từng bước một hướng phía trước đi đều lưu lại từng dấu chân màu đỏ tươi rõ ràng, lúc này Lương Kỳ còn chưa có tắt thở, cặp mắt kia trừng to lên, hắn muốn mở miệng nói chuyện nhưng nói không ra lời, nhìn theo bóng lưng Yến Tô, ánh mắt của hắn dần dần mờ đi.
Hoàng cung Đại Chu trong vòng một đêm thay đổi chủ nhân, ngọc tỷ luôn luôn đặt ở trong tay Yến Quốc công, ông cũng sớm đã làm giả thánh chỉ thoái vị của Lương Kỳ rồi, Hoàng đế băng hà bởi vì không có con nối dõi nên truyền ngôi vị hoàng đế cho Thế tử Yến Quốc công, dân chúng Đại Chu không có quan tâm, đối với bọn họ mà nói, Lương Kỳ có cũng được mà không có cũng không sao, hắn có chết hay không không quan trọng, việc có Yến Quốc công ở đây hay không mới là quan trọng, một đêm kia trong hoàng cung chết cũng không nhiều người, trừ một dòng chính của Lương gia ra thì tất cả đều bình an.
Yến Quốc công thụ phong Yến vương, khi biết người Yến Tô muốn kết hôn là Phó Thất cô nương thì rất nhiều người đều không hiểu được, có nhiều Phó gia cô nương nhưng Phó Thất cô nương là ai lại không ai biết, đợi đến lúc hiểu được được cái gọi là Phó Thất cô nương chính là nữ nhi của Phó tam lão gia năm đó đưa vào cung phục thị thì triều thần đều trầm mặc lại.
Tân Đế thượng vị, có ai dám đi lắm miệng? Tiên hoàng Lương gia chết máu còn chưa lạnh, chỉ sợ mấy tên ngự sử lắm miệng không sợ chết, lúc này cũng phải ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại, vị hoàn đế mới thượng vị cũng không phải chủ nhân dễ nói chuyện, nếu chết ở cái thời khắc này thì trong sử sách cũng sẽ không lưu lại tên của bọn hắn.
Hết thảy đều kết thúc, tân triều lấy hiệu là Yến, Phó Bách Niên bị tống xuất hoàng cung trả lại cho Lưu gia, đối với cô ta mà nói, thà chết đi còn hơn sống. Có khi chết là một loại giải thoát còn sống mới là tra tấn lớn nhất.
Lưu hoàng hậu cùng với một đám nữ nhân của Lương Kỳ đều bị hạ lệnh chôn cùng. Đến sinh nhật Bách Hợp thì nữ quyến của quan tam phẩm trở lên đều phải tiến cung chúc mừng. Hai nhà Phó, Lưu cũng ở bên trong, tuy có bảo lưu lạichiêu bài của Hậu gia, nhưng đổi từ thừa kế võng thế thành thừa kế hai đời, sau hai đời nếu con cháu không tự mình lập quân công thì một đời không bằng một đời.
Nếu con cháu đời sau chỉ bình thường thì vài thập niên sau, hai nhà đó càng không bằng các nhà huân quý bình thường.
Trong nội cung, Phó Lão phu nhân dẫn phó Tam phu nhân quỳ gối trước mặt Bách Hợp, lúc đến Phó Lão thái gia từng dặn dò qua các nàng, muốn các nàng trnah thủ thiện cảm của Bách Hợp.
Có thể từ một Quý nhân không được sủng ái của tiên đế trở thành một hoàng hậu quyền thế của Yến Tô. Người Phó gia đến lúc này mới thừa nhận mình nhìn sai rồi, ngày xưa tưởng rằng đứa con gái này chỉ là một quân cờ vô dụng, sau khi tiến cung thấy nàng không được sủng ái nên Phó gia không hề quan tâm đến nữa, nhưng người Phó gia cũng không ngờ tới quân cờ vứt đi cũng có thể đi ra một bước tuyệt diệu, lúc trước có chết cũng không nghĩ đến một tên lính quèn cũng có một ngày ăn hết tướng soái!
Tết Trung thu hôm đó. Yến Thế tử giận dữ nhục nhã tiên hoàng đến đầu cũng không ngẩng lên được, lúc ấy Phó Lão thái gia thật sự nằm mơ cũng không ngời tới việc đó có liên quan tới cháu gái của mình, nếu sớm đoán được, chỉ sợ Phó gia sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, nhưng ai sẽ nghĩ tới một người tư sắc không thể bằng Phó Bách Niên, tiến cung nhiều năm không được sủng ái, lại chỉ là một cái Quý nhân không có phong hào bên người tiên hoàng, tuổi lại lớn. Một người phụ nhân như vậy hết lần này tới lần khác lại được Yến Tô yêu thích?
“Hoàng hậu nương nương, thần phụ thay ngài đã mang đến món ăn ngài thích nhất khi còn ở nhà, lúc trước ngài nói người bên ngoài làm không đúng hương vị kia, hôm nay là sinh nhật ngài tròn hai mươi tuổi. Thần phụ cung chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.”Ánh mắt Phó Tam phu nhân tha thiết nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, hôm nay cô đã không còn giống như lúc trước, nữ nhi của bà đã mang đến vinh quang cho bà, chỉ tiếc ngày đó lúc Bách Hợp muốn nói chuyện thì bà ta lại làm ra vẻ tránh còn không kịp, xem Bách Hợp giống như mầm tai họa, hôm nay bà ta lại muốn nói chuyện, cơ hội ngày đó cũng sẽ không trở về.
Có rất nhiều người muốn nịnh nọt Bách Hợp, cô không phải là Lưu hoàng hậu lúc trước, quyền thế của Yến gia đủ để cho huân quý vọng tộc từ ngàn dặm xa xôi của Yến quốc đều phải chạy đến, mấy lời nói hôm nay của Phó Tam phu nhân, đã sắp xếp từ trước, thích ăn thịt hấp chính là nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ đã không còn ăn được nữa, tâm nguyện muốn chứng minh cho Phó gia thấy nàng thực sự không phải vô dụng của nguyên chủ, nhìn ánh mắt nịnh nọt của người Phó gia lúc này, Bách Hợp đã làm được thay nàng ấy.
Trong những lễ vật mà Phó gia đưa tới có không ít đồ đạc lúc trước Phó Bách Hợp dùng ở nhà mẹ đẻ, đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng có, đáng tiếc những vật này cô không bao giờ thiếu nữa, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấn ngày tuyết rơi mới khó, đạo lý này mọi người ai cũng hiểu được nhưng thủy chung vẫn có rất nhiều người không làm được, vẫn dệt hoa trên gấm.
Phó Bách Niên bị đưa trở về Lưu gia, sau khi Lưu Thế tử đưa cô ta tiến cung thì lại nạp Thế tử phi khác, cô ta đã bị Lương Kỳ chạm qua, dù cô ta vẫn là mẹ ruột của ba đứa bé, thế nhưng mà Lưu gia lại không có khả năng thừa nhận cô ta, đối ngoại Phó thị Bách Niên đã chết, cô ta đã bị Lương Kỳ làm bẩn, Lưu Thế tử sẽ không nhớ rõ mình tự tay đưa vợ đến cho Lương Kỳ mà chỉ nhớ được việc cô ta đã từng bị người khác chạm qua, dù tướng mạo của cô ta vẫn xinh đẹp như trước, nhưng Lưu Thế tử không có khả năng yêu cô ta thật tình giống như trước kia nữa.
Vị Thế tử phi mới kia có thể dung hạ được những nữ nhân khác, nhưng chưa chắc có thể dung hạ được Phó Bách Niên, Phó gia không có khả năng thừa nhận cô ta, lúc này bản thân Phó gia còn khó bảo toàn, chỗ nào còn lo lắng giúp cô ta? Tuy trong nội cung có chỗ dựa lớn là Bách Hợp,nhưng mà ngày trước lúc cô ta oán hận Bách Hợp, từng gài bẫy cô, tuy cuối cùng cũng không có có thành công nhưng người cũng đã đắc tội, bây giờ cô ta nếm được mùi vị của việc không có chỗ dựa giống Phó Bách Hợp ở trong kịch tình kia, mùi vị không có danh phận, giờ đây mỹ mạo của cô takhông có trở thành ưu điểm, ngược lại biến thành vật cản của cô ta, người vợ mới lấy của Lưu Thế tử vô cùng thủ đoạn, cô ta từ vợ cả trở thành tiểu thiếp, người thân cũng bởi vì sự hiện hữu của cô ta mà trở nên xấu hổ, nửa năm sau lúc cô ta bị Thế tử mới dày vò đến không thành hình người, người trong nội cung mới tới đón cô ta trở về trong cung, an bài cô ta vào ở cung điện trước đây sau khi bị đưa vào cung, là nơi Phó Bách Liên đã bị giết chết, đó là chuyện quan trọng nhất, từng cung nữ ở đây, được Bách Hợp an bài xuống, đều trang điểm trở thành bộ dáng trước khi chết của Phó Bách Liên.
Chưa đến vài ngày, Phó Bách Niên đã nổi điên rồi, cô ta không dám nhìn bất cứ người nào, không dám để cho để cho bất cứ người nào tới gần mình, trong miệng lúc nào cũng hô lên là: “Phó Bách Liên cút ngay…”
Lúc Thái y thay côt a bắt mạch, cô ta vội vàng cắt đứt đầu lưỡi mình, run rẩy như cầy sấy, thái y nói cô ta đã mê tâm hồn, hết cách xoay chuyển, lúc trước cô ta muốn tính toán Bách Hợp, hôm nay Bách Hợp chỉ là dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (ai chọt bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy), thế mà khiến cô ta dọa thành như thế.
Trong lòng không có quỷ, dù là người khác có giả trang giống đến đâu đi chăng nữa, cho dù có gặp phải cũng sẽ không sợ hãi đến như vậy, giống như Phó Bách Niên, là trong lòng có quỷ, cho dù người khác giả trang không giống, thì cô ta cũng tưởng tượng ra.