Edit: Mèo ú
Beta: Sakura
“Ta, ta không biết, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngươi nói nó là của ngươi thì nó sẽ là của ngươi?” Lâm Loan Loan lúc này bụm mặt, toàn thân run rẩy đến lợi hại, đây là vật đính ước Lệ Ngã Nhiễm cho nàng ta,tình cảm của hai người đang lúc sâu đậm, lúc Lệ Ngã Nhiễm ôm nàng gọi phu nhân, vô cùng vui sướng mà đeo lục lạc chuông này vào tay nàng ta, đây là chuyện rất có ý nghĩa đối với Lâm Loan Loan, trước kia nguyên chủ luôn nói Lệ Ngã Nhiễm là phu quân của nàng, nhưng Lệ Ngã Nhiễm chưa từng thừa nhận qua, bởi vì mình tin tưởng nàng ta,nên đã tạo cơ hội cho nàng ta, phân thời gian khi mình ở cùng với Lệ Ngã Nhiễm cho nàng ta một ít, vì cái gì bây giờ còn muốn đem đồ của mình cướp đi?
Lâm Loan Loan không để ý đến công dụng hộ thân cùng tác dụng trữ vật của cái chuông này, với tiêu chuẩn là tiểu đệ tử chân truyền của chưởng môn, có đồ tốt gì mà nàng chưa từng có? Nàng ta để ý chính là phần tâm ý của Lệ Ngã Nhiễm, dựa vào cái gì mà Bách Hợp nói nàng đúng là nàng ta đúng hay sao? Nàng ta nói Lệ Ngã Nhiễm là trượng phu của nàng ta thì chính là nàng ta sao, chuông này nàng ta cũng nói là của nàng ta, cũng chỉ vì thực lực của nàng ta cao cường thôi.
“Ở bên rên có khắc hai chữ Bách Hợp ngươi không thấy sao?”Bách Hợp thấy thần sắc của Lâm Loan Loan có chút không phục, liền cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc Lâm Loan Loan, buộc nàng ngửa mặt lên, đem chữ khắc trên lục lạc chuông tới trước mặt Lâm Loan Loan.
Mặc dù nhận được thứ gọi là “tín vật đính ước” kia đã nhiều năm, nhưng Lâm Loan Loan chưa từng chú ý qua trên tạo hình của lục lạc chuông có khắc chữ hay không. Lúc này đầu bị túm chặt, nàng ta phải ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được trên bề mặt chuông có khắc mấy chữ nho nhỏ, đó là một chuỗi nho nhỏ màu vàng kim óng ánh treo vào lục lạc chuông, dùng thiên tằm tơ bện thành dây thừng gắn thành,bên trong lục lạc chuông hai chữ Bách Hợp được viết theo thể chữ triện, Lâm Loan Loan như bị sét đánh, liền ngây ngẩn cả người.
Từ trước tới nay tuy nguyên chủ vẫn luôn khăng khăng Lệ Ngã Nhiễm là trượng phu của nàng ta, Lâm Loan Loan đã thay nàng tìm cơ hội, thế nhưng trong lòng Lâm Loan Loan vẫn luôn hoài nghi lời nguyên chủ nói có phải thật hay không, dù sao Lệ Ngã Nhiễm không thừa nhận nàng ta,nhưng lúc này nhìn thấy chứng cớ bày ra trước mắt mình. Lâm Loan Loan sửng sốt một chút, sau đó khóc lớn lên.
Bách hợp cười lạnh nhìn nàng một cái, Lâm Loan Loan khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt hòa với nước mũi cùng với máu ở khóe miệng chảy thành một đoàn,nhìn nàng ta bây giờ đơn thuần như một hài tử, nàng ta lúc này giống như thập phần ưu thương, khóc đến tùy tâmm sở dục, Bách Hợp nghe được có chút phiền: “ Câm miệng!Khóc cái gì mà khóc?” Nguyên chủ gặp nhiều chuyện như vậy cũng không có khóc, trượng phu thì bị người đoạt, vật phẩm còn sót lại của trưởng bối mà mình quý trọng thì bị trượng phu làm thành vật đính ước đưa cho nữ nhân khác, thậm chí nàng ấy ngay cả cơ hội khóc cũng không có, bởi vì người phát hiện ra lục lạc chuông là Bách Hợp đấy, Lâm Loan Loan khóc phảng phất như đó là kinh thiên địa nghĩa, khách quan mà noiis người nên khóc phải là nguyên chủ mới đúng,
Bên trong lục lạc chuông chứa loạn thất bát đao đồ vật. Lâm Loan Loan cũng không phải là người sẽ thu xếp đồ vật gọn gàng sạch sẽ, các loại bình thuốc cùng dược liệu bên trong có một đống lớn, Bách Hợp đều nén hết ra ngoài, trong động phủ liền loạn thành một đoàn, cái bình mà Bách Hợp mới đua cho Lâm Loan Loan được để trong góc túi trữ vật, lúc này bị nàng lấy ra, cầm trong tay liền cười lạnh: “Lâm Loan Loan. Ta ngược lại đã xem thường ngươi rồi, thế mà dám có gan đổi thuốc của ta.”
Thời điểm này Lâm Loan Loan thương tâm gần chết. vốn nàng ta không nguyện tin tưởng lời Bách Hợp nói, nhất là sau khi đã phát hiện ra tâm ý của mình, lúc này Bách Hợp chỉ trích việc nàng ta đổi thuốc, ngực cùng đầu Lâm Loan Loan đều đau, trong lòng nàng ta giống như bịđục ra một cái động lớn, làm cho toàn thân nàng ta đều lạnh run, nàng ta thút tha thút thít liếc nhìn bình ngọc trong tay Bách Hợp, vừa khóc vừa nói:
“Ta đã nếm qua đan dược của ngươi rồi, hương vị vừa khó chịu lại khó ăn, nên ta mới đổi.”lúc này trong nội tâm Lâm Loan Loan vừa đắng chắt vừa khó chịu, trong lòng không nhịn được nổi gặp Bách Hợp xông vào động phủ của mình vừa đánh vừa cướp đoạt, rồi trơ mắt nhìn Lệ Ngã Nhiễm trên giường đá bị đóng băng, cũng không muốn giấu diếm nữa, liền dứt khoát trực tiếp nói ra tính toán của mình:” Ta không thể tùy tiện đem đan dược cho Nhiễm ca ca ăn được.”
Lệ Ngã Nhiễm thật vất vả mới từ trong mê man tỉnh lại, trong đó Lâm Loan Loan không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức, chảy biết bao nhiêu nước mắt, nàng ta rất để ý Lệ Ngã Nhiễm, rất sợ hắn ăn phải đồ vật không sạch sẽ lại xảy ra vấn đề nữa, bởi vậy cho dù là đan dược của Bách Hợp thì nàng ta vẫn sẽ lo lắng, liền lấy cớ đi ra ngoài lấy nước liền lấy một viên ăn, nhưng hương vị đắngschát cực kì khó ăn kia làm nàng suýt chút nữa thì phun ra, mùi vị cổ quái như vậy sao nàng ta nỡ đưa cho Lệ Ngã Nhiễm ăn đây?bởi vậy nàng liền đổi thành đan dược tốt nhất mà Ngọc Hành thượng nhân cho nàng ta đút cho Lệ Ngã Nhiễm ăn: “Dù ngươi thật sự là thê tử của Nhiễm ca ca, ta đây cũng vì muốn tốt cho ngươi, nếu ăn hết đan dược khó ăn này, nếu xảy ra vấn đề gì, sao hắn có thể nhớ lại ngươi được?
Nghe được lý do này, lại nhìn Lâm Loan Loan bày ra bộ dáng vì tốt cho mình, Bách Hợp thở sâu một hơi, cái bình thuốc kia được nàng mở ra, một cỗ mùi thuốc thanh u liền nhẹ nhàng truyền ra, đang bị lam xà vây khốn, toàn thân kết đầy sương trắng, trên sợi tóc cũng đã treo đầy băng tuyết,vốn đang nhắm chặt mắt cơ hồ muốn ngất đi đột nhiên Lệ Ngã Nhiễm ngửi thấy được cỗ mùi thuốc này, bỗng nhiên ngay lúc đó thoáng cái liền mở hai mắt ra, hai má hắn lúc này run rẩy, ngửi thấy được mùi thuốc trong quá khứ, trong lòng giống như nhớ ra được việc gì đó, trong mắt lộ ra vài phần mờ mịt không biết phải làm sao, ngay lúc đó trong miệng hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, khí thế trên người bỗng chốc tăng lên,lam xà vốn là đang vây khốn hắn bỗng nhiên hét thảm một tiếng, hóa thành một đạo lam ảnh lần nữa quấn trở về trên tay Bách Hợp.
“Đây là, đây là tiểu hợp…” băng hàn lam nhạt trên người Lệ Ngã Nhiễm theo lam xà ly khai, dần dần bị tan ra, băng sương trên tóc hắn hóa thành nước, rơi xuống tí tách, hắn vừa rồi nhận phải kích thích, bộc phát ra tiềm lực cường đại trong cơ thể, sau khi khối băng tan ra, Lệ Ngã Nhiễm có chút lảo đảo xuống giường, thấy Lâm Loan Loan té ngã trên mặt đất, hắn cũng nhìn thấy đồ vật bị Bách Hợp ném ra bên cạnh,,cũng nhìn thấy được chai thuốc trong tay Bách Hợp, Lệ Ngã Nhiễm giống như gặp ma, giơ tay tới cằm lấy, Bách Hợp cũng không có cự tuyệt, tùy ý hắn đem chai thuốc xem như là bảo bối mà đoạt mất.
Hắn đổ dược hoàn bên trong ra lòng bàn tay, thần sắc của hắn giống như có chút ít buồn bã thảm thiết, lại có chút ưu thương mê mang, viên đan dược kia hiện lên nhàn nhạt màu xanh da trời, công pháp của nguyên chủ là hệ Băng, pháp quyết lúc luyện đan dược trong đan đỉnh, các viên đan dược ra lò sẽ có hoa văn màu lam nhạt, đây là dấu hiệu đặc biệt của đan dược do nguyên chủ luyện ra, hơn nữa mùi vị của thuốc kia rất khó ăn, Lệ Ngã Nhiễm vẫn nhớ rõ, hắn giống như có chút kích động, nhét đan dược vào trong miệng, mùi vị đắng chát cùng buồn nôn ở trong miệng hắn hòa tan, nhưng hắn cũng không có đem thuốc nhổ ra, ngược lại còn dùng sức nhai, trong miệng lẩm bẩm nói: “Là nàng, là nàng, là phu nhân của ta….”
Giọng nói của Lệ Ngã Nhiễm lúc này có chút thành kính, trên mặt khócó được lộ ra ôn nhu, bình thường hắn là một người lãnh đạm,lúc hai vợ chồng trên Linh giới, vô luận là lúc ở trước mặt bằng hữu giao hảo nhiều năm, hay là trước mặt đồ tử đồ tôn, cho tới bây giờ hắn đều bày ra bộ dáng lạnh lùng, chỉ có lúc ở cùng một chỗ với nguyên chủ thì Lệ Ngã Nhiễm mới ôn nhu thân cận tuy về sau Bách Hợp không thích Lệ Ngã Nhiễm, nhưng chứng kiến thần sắc Lệ Ngã Nhiễm hắn lúc này, trong lòng khó tránh khỏi có chút xúc động.
Chỉ là nàng còn chưa cảm động được bao lâu, Lệ Ngã Nhiễm bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Còn gì để nói hay không?”
Hắn vừa dùng sức nhai lấy đan dược trong miệng, cái thần sắc mừng rỡ kia giống như không nỡ nuốt, một bên lại đem bình thuốc trân trọng bỏ vào trong ngực của mình, Lệ Ngã Nhiễm giơ tay kéo Lâm Loan Loan lên,nhìn quần áo tài liệu cùng với một ít đan dược bị Bách Hợp ném đầy đất, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái chuông lục lạc xinh xắn trong lòng bàn tay Bách Hợp, ánh mắt liền trở lên sắc bén:
“Hương vị này ta nhớ được, là đan dược phu nhân ta luyện, ngươi ba lần bốn lượt dây dưa với ta, luôn miệng nói ta là phu nhân của ta, trong lòng của ta đã rất rõ ràng, hiện tại giao lục lạc chuông ra đây, ta sẽ để cho ngươi được chết nhanh, thả cho thần hồn của ngươi đầu thai chuyển thế, chuông này ngươi không nên phanh nó, đây là vật trân ái của phu nhân ta, ngươi làm bẩn nó, ngươi đáng chết!”
Lúc Bách Hợp nghe nói như thế, bỗng nhiên ngay lúc đó trong lòng rất muốn chửi bậy, cuối cùng thì nàng đã rõ cảm giác lúc đó của nguyên chủ, trong nội dung kịch tình Lâm Loan Loan đã chế tạo cho nàng không ít cơ hội xuất hiện trước mặt Lệ Ngã Nhiễm, cũng từng mấy lần giúp nàng, nhưng mỗi lần cũng không giúp được gì cho nàng, mà toàn gây trở ngại cho nàng mà thôi, giống như chuyện Lâm Loan Loan đổi thuốc vừa rồi, nhìn thì giống như Lâm Loan Loan vì tốt cho Lệ Ngã Nhiễm, nhưng sự thật thì luôn làm cho giữa phu thê hai người hiểu lầm càng sâu, làm cho đến cuối cùng Lệ Ngã Nhiễm đối với nguyên chủ càng thêm oán hận, càng thêm kiên định cho rằng Lâm Loan Loan là vợ của hắn, thẳng cho đến sau này khi khôii phục trí nhớ thì hết thảy mọi chuyện đều đã muộn.
“Lục lạc chuông trong tay ngươi mới đúng là bị làm bẩn, đây là lúc trước tôn sư ta vì muốn ăn mừng ta trúc cơ thành công, từng tự mình vì ta mà luyện chế thành, nó vốn là vật đính ước phu thê của ta và ngươi, hôm nay ngươi lại đưa cho người khác, Lệ Ngã Nhiễm, ngươi bị Huyền Trinh đả thương, sau đó lãng quên hết tất cả, nhưng ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ quên ta.” Ngay lúc đó Bách Hợp bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thật buồn bực, nguyên chủ giống như bị vây hãm bên trong một vũng bùn nhão, bên trong là vật nàng âu yếm, buông tha thì có chút đáng tiếc, nhưng lưu lại thì sẽ hãm sâu vào vũng bùn, Bách Hợp không thích loại tình huống này, nàng ngẩng đầu thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm vào Lệ ngã Nhiễm, trực tiếp mở miệng: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc đầu ta quen biết ngươi ở đây, cùng ngươi cử hành song tu đại điển tại Thủy Nguyệt Tông, ta và ngươi vợ chồng ân ái vạn năm, chúng ta cùng một chỗ khai tông lập phái, chuông này là ta đưa cho ngươi, ngươi từng nói qua sẽ vĩnh viễn không phụ ta, đan dược này là ta luyện ra, ngươi từng nói hương vị như vậy ngươi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, ngươi đã nói chỉ cần là đan dược ta luyện cho dù có khó ăn như thế nào thì trong lòng ngươi nó cũng sẽ luôn ngọt ngào.”