Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 49: Q.11 - Chương 49: Chương 1+2




Cậu bé tự bế 1

Edit: Sakura

Bách Hợp nhìn Đại Đường bi thiên tai, có người từng đồn rằng do vua Đường bất kính ông trời nên mới gặp phải tai họa, tuy trong nội dung câu chuyện không có bởi vì Kính Hà Long Vương đe dọa, Lý Thế Dân bị bệnh nhưng cuối cùng bởi vì Đại Đường tàn phá, vì dẹp loạn Thiên Đạo phẫn nộ, cho nên Đường Tăng vẫn lên đường thỉnh kinh, Thiên Đạo bị Bách Hợp làm loạn lại một lần nữa quay về quỹ đạo vốn có, đây không còn liên quan tới Bách Hợp nữa.

Trong không gian Lý Duyên Tỷ đã sớm ngồi đợi Bách Hợp trở về, nhìn thấy cô thì gật đầu nhẹ một cái: “Chúc mừng cô.”

Bách Hợp liếc nhìn nhưng không có lên tiếng.

“Cô hoàn thành nhiệm vụ này khá tốt, cô muốn tôi tặng điểm ở chỗ nào?” Lý Duyên Tỷ vẫn hỏi câu kia, Bách Hợp nghĩ đến tinh thần lực thì hơi động lòng nhưng cô do dự sau đó cắn răng nói: “Tôi muốn thêm vào võ lực.”

Cô có thể học dễ dàng Thiên địa môn đạo đức kinh phần lớn nhờ giá trị võ lực cao, Lý Duyên Tỷ không ngờ rằng cô vẫn có thể kiên định như thế, theo lý mà nói Bách Hợp muốn chọn cái gì cũng không liên quan tới anh, bởi vậy anh nhẹ gật đầu.

Giới tính: Nữ ( có thể thay đổi giới tính )

Tên họ: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 63 (max 100 )

Dung mạo: 61(max 100 điểm)

Thể lực: 60 (max 100 điểm)

Võ lực: 32 (max 100 điểm)

Tinh thần: 16 (max 100 điểm)

Danh vọng: 16 (max 100 điểm )

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật

Sở trường: Nấu nướng trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái

Mị lực: 32 (max 100 điểm )

Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh nữ, trái tim của Thiên sứ, lời hứa của Long Vương.

Bách Hợp thấy trí lực và thể lực được tăng thêm một điểm thì rất vui, ai ngờ nhìn xuống thấy danh vọng giảm thì hơi sốt ruột.

“Vì sao danh vọng của tôi lại bị giảm?” Cô còn không kịp nhìn tư liệu phía dưới mà cuống quýt hỏi.

Lý Duyên Tỷ im ắng thở dài, đôi mắt như lưu ly nhìn cô: “Có được thì tất có mất, tôi đã sớm nói với cô rồi, khi cô trở thành Long Vương, dựa vào trí tuệ khiến cho thiên đình nhượng bộ hoàn thành tâm nguyện của Kính Hà Long Vương, còn thể lực là do thành Long mà tăng, đồng dạng võ lực cũng bởi cô thông hiểu Đạo Đức kinh mà gia tăng, do dẫn thiên lôi tạo thành kiếp nạn nên danh vọng bị giảm. Đây hết thảy cần nhờ cô phát hiện, tôi cũng không thể nhắc nhở cô được, nhưng hiện tại cô đã thấy cho nên tôi nói cho cô biết cũng không coi như là phá luật.”

Anh nói rất ít nhưng giờ lại nói nhiều như thế Bách Hợp nghe cũng hiểu, đã biết không thể sửa được nữa thì trong lòng hơi buồn, nhưng khi thấy phần sưu tầm có thêm một cái lời hứa của Long Vương thì mới vui vẻ.

Thực chất Bách Hợp biết lợi dụng thiên lôi bức Thiên đạo nhượng bộ là do Tôn Ngộ Không ra chủ ý, tuy chưa thấy tác dụng của danh vọng nhưng bị giảm mất năm điểm thì Bách Hợp cũng rất đau lòng, lúc này cắn môi ngơ ngác nhìn tư liệu của mình.

“Được rồi.” Lý Duyên Tỷ vung tay lên, tư liệu trong tinh không hóa thành quang điểm rải rác trong không gian, anh mỉm cười với Bách Hợp: “Hiện tại cô muốn làm tiếp hay nghỉ ngơi một lát?”

Lúc này Lý Duyên Tỷ thật có vài phần kính trọng Bách Hợp, những năm tháng trước Bách Hợp cũng không phải là người đầu tiên anh chọn làm nhiệm vụ, cũng không phải là người đầu tiên đạt được cơ hội vào thời không mười lần, nhưng có thể duy trì thì chỉ có mỗi mình cô dùng triệt để mười lần, Lý Duyên Tỷ nghĩ mãi không rõ tại sao cô ấy có thể chịu được mười vạn năm khổ hàn, mà lúc trước anh cảm thấy mình sống quá lâu không thú vị nên mới phong ấn mình.

Nghĩ tới những thứ này thì Lý Duyên Tỷ mím môi, ánh mắt ác liệt, Bách Hợp nghĩ đến mình bị giảm năm điểm danh vọng thì cô cảm thấy hơi mệt, nhưng khi thấy thiếu năm điểm danh vọng thì cô khẩn trương không do dự chọn tiếp tục làm nhiệm vụ.

Trước khi Bách Hợp nhắm mắt lại thì thấy ánh mắt khó hiểu của anh, đây là lần đầu tiên anh nhìn mình rời khỏi mà không phải là biến mất trước sau đó cho mình vào nhiệm vụ.

Những ý nghĩ kỳ lạ mạnh mẽ xông vào óc sau đó Bách Hợp rơi vào bóng tối.

Lạnh giá khiến cô tỉnh lại, không biết cô chui vào chỗ nào, sau lưng là vách tường lạnh buốt, cô cố ép mình chịu cơn đau đầu kịch liệt để mở mắt ra, lại phát hiện mình đang đứng ở một góc đường tối tăm, ngay cả đèn đường cũng không có có vẻ vô cùng nguy hiểm. Bách Hợp chống tay lên vách tường để đứng dậy, bất kể thế nào phải đi khỏi chỗ này rồi tính sau.

Tối đen như mực, lúc này cô lại không có võ công gì, cho dù muốn tiếp thu nội dung câu chuyện cũng phải chờ tới chỗ an toàn mới được, chân cô đi giày cao gót nhọn, mái tóc rối tung, cô đưa tay gẩy gẩy mấy sợi tóc thì thấy xơ cứng, trên người mặc một chiếc áo hồng phấn có đai eo, bên dưới là váy cực ngắn, lúc đứng dậy suýt nữa lộ cả quần lót chữ T, có lẽ do nguyên chủ ngồi xổm ở đây quá lâu nên lúc cô đứng dậy lảo đảo vài cái, hai chân lảo đảo mỗi bước đi giống như giẫm lên đinh vậy.

Bách Hợp dựa vào vách tường nhanh chóng thích ứng với bóng tối, lò dò đi tới đầu phố, ước chừng 10 phút đồng hồ sau thì cô thấy ánh sáng của đèn neon cửa hàng, người đến người đi không dứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa đi khỏi, một gã ăn mày tóc tai bù xù người thối hoắc mò tới góc đường này rồi nằm xuống, ngửi trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa, hắn nuốt nước bọt một cái.

Tuy nói ngồi bên ngoài cửa hàng ngẩn người có vẻ rất mất mặt, nhưng lúc này đã hơn bảy giờ, vì mùa đông, không khí bên ngoài vô cùng rét lạnh, từng trận gió lạnh thổi tới khiến cô run cả người, rồi cô ngồi trên ghế ngoài cửa hàng. May mà có không khí nóng bên trong thổi ra nên cô mới dễ chịu hơn một chút, lúc này có nhiều người, Bạch Hợp không sợ xảy ra chuyện gì, liền nhắm mắt tập trung tiếp thu nội dung câu chuyện.

Ước chừng hai tiếng sau, người qua lại đã ít hơn lúc trước, lúc này Bách Hợp mở mắt ra, vừa mở mắt một cái đã không nhịn được xoa trán.

Lần này cô trở thành một cô gái họ Lâm, tên là Bách Hợp, năm nay vừa đúng mười chín tuổi, tại thành phố phồn hoa này, nhà họ Lâm cũng coi như gia đình giàu có, mà cô lại là con gái duy nhất của vợ chồng nhà họ Lâm. Nhưng vào năm Bách Hợp sáu tuổi, vô tình quen biết một cậu bé lớn hơn cô ba tuổi, lai lịch địa vị vô cùng cao quý, cuộc sống của Lâm Bách Hợp cứ thế thay đổi.

Lâm Bách Hợp từ nhỏ đã ngây thơ đáng yêu, tuy xuất thân giàu có nhưng thông mình và biết quan tâm mọi người, một lần nhà họ Lâm đi thủ đô bàn chuyện làn ăn, vô tình quen biết với nhà họ Bùi, có thể coi như gia tộc hoàng thất, khi đó nhà họ Bùi có thiên tài Bùi Tuấn rất được người lớn trong nhà vô cùng yêu thương, theo lý mà nói thì dù hai công ty có hợp tác làm ăn nhưng nhà họ Lâm chỉ là một nhà giàu bình thường, vốn không có tư cách quan hệ với nhà họ Bùi.Nhưng khoảng hai năm trước, người cầm quyền tương lai nhà họ Bùi -Bùi Tuấn và cha mẹ cùng nhau đón xe, cha mẹ vì cứu cậu mà chết, chỉ có mình cậu còn sống.

Từ đó về sau, vị thái tử của nhà họ Bùi liền mắc chứng tự kỷ, cậu không còn hay nói hay cười như trước kia, bắt đầu trở nên trầm mặc, không để ý tới người xung quanh, còn có mấy lần suýt nữa tự tổn thương mình, nhà họ Bùi tìm vô số bác sĩ tâm lý nổi tiếng từ nước ngoài về chữa bệnh cho cậu nhưng vẫn không có hiệu quả. Nhà họ Bùi dùng hết mọi cách để chữa bệnh cho Bùi Tuấn đều không được, mãi tới khi Lâm Bách Hợp xuất hiện, vị thái tử nhà họ Bùi mới dần dần mở lòng vì cô.

Vì hai đứa bé vô tình biết nhau, Bùi Tuấn lại nguyện ý nói chuyện với Lâm Bách Hợp, với nhà họ Bùi mà nói đây là tin tức rất tốt, ông Bùi đã cao tuổi, ông chỉ có một đứa cháu trai, vẫn muốn sau này giao sự nghiệp khổng lồ của gia đình vào tay cậu, nhưng nếu Bùi Tuấn vẫn tiếp tục tự phong bế chính mình thì chắc chắn cậu không có tư cách tiếp chưởng nhà họ Bùi, sản nghiệp này là do tổ tông truyền lại, đương nhiên ông Bùi cũng không muốn giao vào tay người khác, bây giờ phát hiện mình đã tuyệt vọng trong việc chữa trị bệnh cho cháu trai nhưng sau hai năm nó lại mở miệng nói chuyện một lần nữa thì trong lòng vô cùng vui mừng.

Ông tới gặp cha mẹ Lâm Bách Hợp, tự mình nói chuyện với bọn họ đón Lâm Bách Hợp đến nhà họ Bùi, từ đó về sau quả nhiên Bùi Tuấn nguyện ý nói chuyện với cô bé, tuy rằng tình huống không đến mức rất tốt, nhưng cậu đã vì Lâm Bách Hợp mà mở rộng lòng mình, cậu vì cô nên đã bắt đầu học một số thứ mà ông Bùi nói là con trai cần phải học. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Lâm Bách Hợp vốn đáng yêu ngây thơ chợt phát hiện ra rằng trong mắt ai mình cũng đã trở thành bạn gái của Bùi Tuấn thì trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Lâm Bách Hợp thông cảm cho Bùi Tuấn, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu nói không có cảm tình thì không phải, nhưng cô không thích cảm giác bị vứt bỏ này, dường như vì nhà họ Lâm, cha mẹ đã bán cô cho nhà họ Bùi, hơn nữa Bùi Tuấn vì mắc chứng tự kỷ cho nên rất bá đạo, mỗi khi nhìn thấy Lâm Bách Hợp thì nhất định phải ôm cô vào trong ngực, một khắc cũng không chịu buông ra, nếu không phải ông Bùi dụ dỗ cậu học một số thứ để bảo vệ Lâm Bách Hợp thì cậu sẽ không để Lâm Bách Hợp rời khỏi mắt mình.

Tình trạng ấy khiến cô dường như trở thành vật sở hữu của Bùi Tuấn vậy, Lâm Bách Hợp cảm thấy ngạt thở.

Vốn Lâm Bách Hợp đang ở vào tuổi nổi loạn, cô từng nói với cha mẹ rằng muốn rời khỏi Bùi Tuấn một thời gian nhưng cha Lâm trách mắng cô không tiếc lời, bởi vì có sự hỗ trợ của nhà họ Bùi, công ty nhà họ Lâm vốn chỉ là một công ty nhỏ nay đã trở thành công ty lớn có tiếng tăm ở Hoa Hạ, làm sao ông ta có thể cho phép con gái mình gây chuyện được.

Cậu bé tự bế 2

Bị cha mẹ phản đối khiến Lâm Bách Hợp tuyệt vọng, Bùi Tuấn cũng không phải một đối tượng thích hợp để nói chuyện yêu đương, so với người bình thường mà nói thì thỉnh thoảng cậu sẽ nói với cô hai câu, cậu sẽ không dỗ dành cô, không an ủi cô lúc cô buồn , càng không biết làm vài chuyện lãng mạn để cô vui vẻ. Lâm Bách Hợp vẫn còn là một thiếu nữ mười mấy tuổi chứ không phải một người mấy chục tuổi nhìn thấu sự đời. Ai cũng nói rằng Bùi Tuấn đối xử rất tốt với cô, tại cô không biết trân trọng, nhưng không ai nghĩ rằng mỗi khi cô trở về nhà họ Bùi, không chỉ phải đối mặt với những người xa lạ mà còn phải đối mặt với Bùi Tuấn có vấn đề tâm lý, trong lòng cô khó chịu thế nào.

Cô bắt đầu chống đối, cô ra ngoài quen biết nhiều bạn bè, không chịu về nhà, trong mắt mọi người lại vô cùng để ý chuyện Bùi Tuấn chưa từng đi tìm cô, lúc cô không có mặt, cậu luôn luôn chỉ chơi ghép hình để mình tỉnh táo, càng ngày Lâm Bách Hợp càng hận cha mẹ, cũng hận nhà họ Bùi, hành động của cô khiến người nhà họ Bùi khó chịu, cha mẹ cũng cảnh cáo cô nhưng không ai có thể hiểu được cô thiếu nữ mười mấy tuổi suy nghĩ gì.

Cho tới trước sinh nhật mười chín tuổi, cô lại cãi nhau với Bùi Tuấn, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng và hoang mang của cậu cùng với căn phòng yên tĩnh, Lâm Bách Hợp chạy ra khỏi nhà họ Bùi, bởi vì những hành động lúc trước của cô đã khiến ông Bùi vô cùng tức giận nên ông không bảo người ngăn cô lại, cô đi tới ngã tư đường, không may bị một gã ăn mày ẩn mình trong góc tối âm u cưỡng bức.

Gặp phải đả kích như thế, Lâm Bách Hợp vô cùng hoảng sợ, lúc cô trở lại nhà họ Bùi, ông Bùi đã sớm biết việc này, đã không còn chút nhẫn nại nào dành cho cô, lập tức sai người gói đồ đuổi cô ra khỏi nhà họ Bùi. Cô tưởng rằng mình đã có lại được tự do, lúc trở về nhà họ Lâm thì lại phải đối mặt với vẻ khó chịu của cha mẹ, vốn dĩ bảo bối duy nhất có thể gả cho thái tử Nhà họ Bùi nhưng lại bị một gã ăn mày làm bẩn, cha Lâm vô cùng bất mãn, thấy đứa con gái này rất không vừa mắt. Việc làm ăn lại không có sự trợ giúp của nhà họ Bùi. Nhà họ Lâm vốn dựa vào nhà họ Bùi mới phất lên được, cha Lâm liền tự mình đưa con gái quay lại nhà họ Bùi mấy lần, nhưng không chỉ ông Bùi mà ngay cả Bùi Tuấn cũng chẳng thấy mặt đâu.

Từ đó về sau, quan hệ giữa cha Lâm và mẹ Lâm càng căng thẳng, mẹ Lâm suốt ngày oán trách con gái, nói rằng cô không biết xấu hổ, hại bà rơi vào nông nỗi này, cả ngày không đánh thì mắng. Về sau, cha Lâm dứt khoát đón luôn đứa con gái riêng ở bên ngoài về nhà, trước kia vì Lâm Bách Hợp còn tác dụng với ông ta nên ông ta chưa từng nghĩ sẽ đưa đứa con riêng về, nhưng hiện giờ Lâm Bách Hợp chẳng còn tác dụng gì nữa, đương nhiên ông ta phải tính toán khác.

Ông ta không muốn buông tay nhà họ Bùi, bởi vậy tìm mọi cách cầu xin ông Bùi, đưa Lâm Thiên Ngữ nhỏ hơn Bách Hợp nửa tuổi vào nhà họ Bùi. Cô gái này dịu dàng khôn khéo, rất nhanh chóng đã được mọi người trong nhà họ Bùi yêu thích, so với Lâm Bách Hợp điêu ngoa tùy hứng, càng lớn càng không biết lý lẽ thì Lâm Thiên Ngữ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu chủ nhà bọn họ, vậy nên trên dưới nhà họ Bùi đều thích Lâm Thiên Ngữ hơn.

Khi Lâm Thiên Ngữ có tác dụng thì cha Lâm sẽ càng cảm thấy Lâm Bách Hợp đã làm mất mặt mình, rất không vừa mắt, cô đã không còn trong sạch, cho dù gả cô cho người khác cũng không có ích lợi gì, vậy nên cô bị gả một cách tùy tiện cho một gã nhà giàu mới nổi. Lâm Bách Hợp không thể chịu nổi kích thích từ cha mẹ, lại buồn vì chuyện Bùi Tuấn lấy người khác nên tự tử.

Cô đã mắc bệnh trầm cảm từ trước, chẳng qua luôn cố chịu đựng. Lâm Bách Hợp và Bùi Tuấn là thanh mai trúc mã, làm sao không có chút tình cảm nào? Thật ra cô đã biết từ lâu rằng Bùi Tuấn sẽ là chồng cô, là chỗ dựa cả đời của cô, chỉ vì cô không thích hành vi cha mẹ bắt ép mình phải lấy chồng, dường như coi mình là thứ công cụ có thể đổi lấy khối tài sản khổng lồ, cô cũng hy vọng mình có thể trải qua cuộc tình bình thường với Bùi Tuấn. Không có sự im lặng, không lạnh lùng, thậm chí cô chỉ hy vọng thi thoảng Bùi Tuấn có thể dỗ dành cô một chút, đừng lờ cô như trước mà thôi.

Stress một thời gian dài dẫn đến chứng trầm cảm, lại không có ai biết việc này, mọi người chỉ nhìn thấy mỗi Bùi Tuấn là thái tử của nhà họ Bùi, cậu bị tự kỷ, nhưng thân phận địa vị lại hơn người vì thế ai cũng nhường nhịn cậu là đương nhiên, còn tâm trạng Lâm Bách Hợp lúc tốt lúc xấu thì chẳng có ai quan tâm. Sau này Lâm Thiên Ngữ được thế nên mẹ Lâm nhục mạ Lâm Bách Hợp cả ngày, nói cô tự gây chuyện còn làm hại cả bà, mẹ mình oán hận trách móc, lại thêm việc Lâm Thiên Ngữ tự đắc nói một câu với Lâm Bách Hợp, lập tức khiến cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô bị sụp đổ, bệnh của cô trở nên nghiêm trọng, vài lần tìm tới cái chết, cuối cùng cũng thành công.

Bách Hợp tiếp thu nội dung câu chuyện xong, lúc này đầu cô còn hơi đau, Lâm Thiên Ngữ đã nói gì với Lâm Bách Hợp mà lại khiến cô ấy tìm tới cái chết, kỳ lạ là trong nội dung hoàn toàn không có, đáng lẽ ra đây phải là điều khắc sâu trong đầu nguyên chủ mới phải, nhưng đoạn lời nói lại giống như bị bao bọc bởi vô vàn làn sương mù, cô cố nhớ mà không nhớ ra nổi. Nguyên chủ vì nản lòng thoái chí mà chết, nhìn qua thì không có gì là không cam lòng cả, nhưng nếu đúng là như thế thì cô đâu thể xuất hiện ở đây được.

Nghĩ tới việc mình vừa may mắn rời khỏi cái hẻm âm u kia, ngày mai lại đúng là ngày sinh nhật mười chín tuổi của Lâm Bách Hợp, mà con hẻm vừa rồi chắc chắn là nơi nguyên chủ bị gã ăn mày làm nhục, nhờ có kinh nghiệm làm nhiệm vụ nhiều lần nên Bách Hợp mới nhanh chóng đi khỏi đó, nguyên nhân chính khiến nguyên chủ rơi vào kết cục thê thảm sau này đã bị cô tránh được.

Thấy sắc trời càng lúc càng muộn, tuy nhà họ Bùi chưa từng nói rõ với Lâm Bách Hợp nhưng thật ra đã đối đãi với cô như cháu dâu, có thể là vợ tương lai của người cầm quyền tân nhiệm của nhà họ Bùi. Có bóng mát của cây đại thụ nên nhà họ Lâm đã chuyển kinh doanh tới thủ đô, nơi này cách nhà họ Lâm không xa, nhưng Bách Hợp biết nếu mình quay về nhà họ Lâm thì cũng sẽ bị cha Lâm tống về nhà họ Bùi mà thôi, lần nào Lâm Bách Hợp về nhà mẹ đẻ cũng chỉ nhận được toàn thất vọng, lúc này cô không định về đó nữa mà sẽ quay lại nhà họ Bùi luôn.

Tuy người nhà họ Bùi khó chịu với cô vì cô làm tổn thương Bùi Tuấn, thế nhưng còn tốt hơn phải về nhà họ Lâm nhìn khuôn mặt đáng buồn nôn của cha mẹ Lâm. Cô lục lọi trên người, thắt lưng thì không thể có tiền rồi, váy ngắn cũng không có túi, trong quần chữ T thì đương nhiên càng không thể cất tiền, cả người không có lấy một xu. Bách Hợp rất bội phục cô gái này có thể chạy được tới nơi này,khu biệt thự nhà họ Bùi cách đây rất xa, trong lúc cô không biết phải làm sao, lại không biết phải tìm ai giúp đỡ, trên người không có di động bởi vì Bùi Tuấn không dùng cho nên cô cũng không cần phải dùng, nghĩ đến những thứ này thì Bách Hợp không kìm nén mà bứt tóc rồi đành thở dài một tiếng.

Giờ này đã muộn thế này, nếu đi bộ về nhà họ Bùi thì e là phải đến sáng mai, cô lại ăn mặc trang điểm như thế, nếu một mình đi về cho dù không bị gã ăn mày kia xâm hại thì người khác nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng nảy sinh ra ý nghĩ xấu xa.

Bách Hợp nghĩ tthế thì mím môi quan sát xung quanh, cuộc sống về đêm ở thủ đô tuy rằng rất náo nhiệt, khi các cửa hàng đóng cửa thì mọi người chạy đến quán Bar nhảy múa , sẽ không xuất hiện ở quảng trường, cô do dự một chút, lúc nhìn thấy cảnh sát tuần tra ở quảng trường thì mắt sáng lên, đạp giày cao gót chạy tới, Bách Hợp còn chưa quen với giày cao gót bởi vì cô đã từng nhiều lần tập võ cho nên vẫn đi vững. Đi tới chỗ xe cảnh sát, cô gõ lên cửa kính, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi mặc quần áo cảnh sát thò đầu ra.

“Bác ơi, xin bác giúp cháu với, cháu vừa bị người xấu đưa tới đây, hiện giờ không có tiền để về nhà…” Bách Hợp nói nguyên do hợp lý để xin người cảnh sát cho mình chút tiền để thuê xe về, nếu không thì nhờ ông ta đưa mình về, ai ngờ cô còn chưa nói xong, bác cảnh sát đã quan sát cô từ trên xuống dưới rồi cười lạnh hai tiếng: “Cô bé à, tôi làm cảnh sát đã hai mươi năm rồi, cô giả vờ như thật nhưng bề ngoài của cô thì ai còn xấu hơn cô.”

“…” Bách Hợp cũng cảm giác tóc mình quá chói mắt, tuy rằng không nhuộm lung tung nhưng cài không ít ngọc trai ở trên đầu, lúc cô sờ lên cũng rất vướng. Bác cảnh sát vừa nói xong thì nhanh chóng đóng cửa lại, Bách Hợp vôi vàng giữ lấy cửa kính xe rồi nói: “Cháu, cháu gặp bạn trên mạng, bị người ta lừa, hiện giờ bạn trên mạng không xuất hiện, cháu không có tiền để về nhà!”

Người cảnh sat trung niên trầm mặc một lát, nghe cô nói vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, Bách Hợp tưởng lý do của mình không được chấp nhận, không ngờ bác cảnh sát lại xoay người, lấy ví trong túi áo treo trên ghế ra, lôi ra một trăm đồng đưa cho cô: “Bác đã gặp nhiều cô gái trẻ như cháu rồi, về nhanh đi, ngoài trời lạnh thế này mà ăn mặc như thế, phải nghĩ tới cha mẹ cháu…”

Gân xanh trên trán Bách Hợp nhảy loạn, lúc cầm được tiền, trong lòng cô lập tức nhẹ nhõm, hai chân cô bây giờ đã đông lạnh đến không còn cảm giác, dù nhìn bề ngoài xinh đẹp thì người cũng lạnh đến run rẩy, không dễ dàng mới có được một trăm đồng. Cô nói một tiếng cảm ơn, nhìn cẩn thận gương mặt người cảnh sát, rất sợ ông ta đổi ý, sau đó vội vã cầm tiền chạy đi.

Gọi được xe xong, về thẳng nhà họ Bùi đã là hơn mười giờ rưỡi, cô cẩn thận vào trong khu biệt thự, bảo vệ mở cửa cho cô, nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ rất chán ghét. Cô đi bộ mãi tới lúc hai chân đau đớn mới tới nhà chính của nhà họ Bùi, người mở cửa là bà Cầm, quản gia nhà họ Bùi. Bà ta khoác áo ngoài, thấy Bách Hợp lạnh cóng trở về, mặt liền trầm xuống, ngáp một cái:

“Lâm tiểu thư, nếu cô không muốn về thì không cần phải miễn cưỡng đâu, lần nào cũng chờ đến khi cậu chủ ngủ say mới về, sao cô không chờ luôn tới sáng mai hẵng về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.