Theo lý đã thấy nhiều người tóc đen mắt đen thì mắt của một người biến thành màu đen cũng không phải là chuyện kì quái gì, nhưng ngày tiếp theo nhân mắt cũng toàn bộ biến thành màu đen, ngay cả tròng trắng mắt cũng không nhìn thấy, bộ dáng kia có chút quỷ dị, Bách Hợp nhìn Vân Mộ Nam đã khiến thiếu nữ cá chép yêu giận đến mức như thế này, vô ý thức mím chặt môi, sự thật chứng minh cho dù chính mình nắm chắc phần thắng, nhưng cũng nên nhớ được ngàn vạn lần không thể ở trước mặt đối thủ không chút kiêng kỵ há mồm cười to ra tiếng, nếu không sau khi đắc ý có thể sẽ có vô tận thống khổ.
“Em không nên trở lại? Vân lang, anh không muốn phải nhìn đến em nữa sao? Chẳng lẽ em không đẹp ư?” Đầu tiên thiếu nữ cá chép yêu cười ‘ khanh khách ’ hai tiếng, trong miệng cô ta phát ra âm thanh, khuôn mặt bị nổ nhưng vẻ mặt không thay đổi, cô ta duỗi tay sờ sờ gương mặt của mình, khi sờ đến con người mới bị bùa nổ tung lăn ra khỏi hốc mắt, thoáng cái cũng có chút tức giận, cô ta cuống quit muốn đẩy con ngươi vào trong hốc mắt, tuy nhiên không giống như thành công, ngược lại dường như khiến thịt trên mặt nát vụn hơn, thiếu nữ cá chép yêu vừa sợ vừa tức, đến cuối cùng con ngươi tròn vo rơi xuống lòng bàn tay, cô ta thoáng có chút trầm mặc.
Sau một hồi lâu thiếu nữ cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm chặt tay khiến con ngươi nát bấy, trong miệng lại phát ra tiếng thét chói tai, chỉ là lúc này đây ánh mắt vốn ở ngoài cửa sổ trong nháy mắt xuyên thấu qua, một nhóm lớn bóng ma khoác trường bào hoặc mặc đạo phục màu vàng ép tới đây, trong nháy mắt âm khí trong phòng lại nồng nặc hơn rồi.
“Vân Mộ Nam, nạp mạng đi, Vân Mộ Nam, nạp mạng đi!” Trong miệng bọn quỷ hồn này vừa đờ đần gọi hồn, vừa duỗi tay muốn kéo Vân Mộ Nam qua, thiếu nữ cá chép yêu mới vừa còn vô cùng tức giận lúc này đứng tại chỗ nhìn, trong miệng phát ra tiếng cười ‘ khanh khách ’. Cô giống như nhìn thấy chuyện gì thú vị vậy: “Thật là muốn đa tạ lễ vật anh tặng cho em. Nếu không có bọn họ, em nghĩ muốn để hồn phách anh đi theo em, thật đúng là khó khăn, Vân lang.”
Một nhóm lớn oan hồn bày ra sắc mặt dữ tợn càng xông đến gần Vân Mộ Nam, bên ngoài còn có vô số ánh mắt lóe lên, vừa nhìn thoáng qua, Bách Hợp thế nhưng thật khó mà có thể nói ra con số chính xác, trong ánh mắt những oan hồn này nhìn Vân Mộ Nam đều mang theo oán hận. Tuy nói xem ra những oan hồn này hình như là bị quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu khống chế, lúc này mới có thể xông đến chỗ Vân Mộ Nam, nhưng oán khí của bọn họ quá mức mãnh liệt, không giống như đơn giản chỉ vì ngoài ý muốn sau khi chết bị quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu khống chế.
Số lượng âm hồn thật sự quá nhiều, Bách Hợp cũng không muốn lãng phí linh lực trong cơ thể mình để thu thập bọn họ, vì vậy cô mò tay vào chồng bùa đặt dưới gối, sau khi giữ tại trong lòng bàn tay, trong miệng mới lớn tiếng niệm: “Cầu quy cầu, đường quy đường, người đi đường dương quan, quỷ qua Quỷ môn quan, hiện tại cá yêu đã chết không đi âm phủ đầu thai, vẫn còn ở nơi này làm gì!” Bách Hợp không nói lời này thì không sao, những quỷ hồn tràn đầy oán khí vừa nghe thấy lời này lại lộ ra vẻ cuồng bạo hơn, ngay cả đám âm quỷ bên ngoài cũng giống như có chút không khống chế được thân mình vậy, đột nhiên lệ khí tăng lên rất nhiều, bốn phía truyền đến tiếng quỷ khóc, làm cho người ta cảm thấy giống như mình đang ở trong cảnh a tỳ địa ngục vậy.
“Ha ha ha, những người này đều là Vân lang đưa tới cho ta nha, dĩ nhiên bọn họ muốn tìm Vân lang báo thù rồi.” Mới vừa còn đứng ở giữa đám âm quỷ, chẳng biết từ lúc nào thiếu nữ cá chép yêu đã đứng ở bên cạnh Bách Hợp, một cỗ mùi tanh hôi xông vào mũi, cho dù lúc này cô ta chưa đụng phải mình, chỉ nhích tới gần, âm khí đã xâm nhập vào cơ thể Bách Hợp, đủ để thấy oán khí của thiếu nữ cá chép yêu lớn như thế nào, lúc này hình như cô ta muốn duỗi tay đi sờ Vân Xảo nằm ở trên giường, trên gương mặt bình tĩnh quỷ dị hiện lên vẻ tươi cười lộ ra mấy phần tham lam hung dữ.
“Cút ngay!”
Cô ta nhích tới gần lúc nào Bách Hợp hoàn toàn không cảm giác được, lúc này thấy cô ta muốn sờ vào Vân Xảo, sao Bách Hợp không biết cô ta muốn làm gì chứ, mặc dù khi nguyên chủ thấy thiếu nữ cá chép yêu tới gần thì sợ đến mức cả người đều có chút cứng ngắc, nhưng là mẹ thì phải kiên cường, ý niệm muốn bảo vệ vx trong đầu dâng lên trong lòng Bách Hợp, khiến Bách Hợp không chút nghĩ ngợi dĩ nhiên cũng duỗi tay muốn đẩy thiếu nữ này ra, hoàn toàn quên mình biết đạo thuật.
“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn hữu tự......” Bách Hợp một tay gắt gao nắm lá bùa, một tay còn lại bắt đầu vẽ phù, cô mới vừa đưa tay đi đẩy thiếu nữ cá chép yêu, chỉ mới sờ vào bàn tay trắng mịn nhưng nồng nặc mùi tanh hôi, mà giống như cái tay đó sờ vào bùn lầy vậy, cảm giác vô cùng buồn nôn, quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu không dừng lại cũng không lùi bước, ngược lại há to miệng muốn cắn Vân Xảo, Bách Hợp cố gắng trấn định tâm thần, đè nén cảm giác bối rối sinh ra trong lòng nguyên chủ, trong miệng mới đọc lên pháp quyết Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, lúc này thuận lợi đọc pháp quyết ra khỏi miệng, Bách Hợp đọc:
“Cửu thiên thần lôi thuật, PHÁ…!”
‘ Ầm ’ một tiếng sấm vang lên, ngay cả âm quỷ đang ở bên cạnh giường cũng phải giật mình, một đám âm quỷ ở phía sau mới vừa vẫn còn muốn chen chúc đi đến bên giường lúc này theo bản năng lui về phía sau vài bước, ngay cả thiếu nữ cá chép yêu cũng bị bức lui nửa bước, cô ta sửng sốt một chút, tiếp theo trên mặt lại lộ ra vài phần châm chọc: “Biết một chút đạo thuật? Tôi ăn đạo sĩ cũng không ít, thêm cô một người không nhiều, thiếu cô một người không ít.” Thiếu nữ nói đến đây thì vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm miệng, bên khóe miệng thấm ra vài giọt chất lỏng màu xanh biếc tanh hôi nồng nặc, rồi chính cô ta liếm lại vào trong miệng, mới đầu thiếu nữ còn cười, nhưng ngay sau đó giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt nhanh chóng thay đổi:
“Cô biết đạo thuật? Người Quan gia biết đạo thuật? Là cô dạy anh ta ăn tôi sao?” Khuôn mặt đã bị nổ tung lúc này nhanh chóng trầm xuống, từ từ biến thành màu tím rồi căng ra đầy vẻ tức giận: “Là cô dạy anh ta ăn tôi? Cô vì có được anh ta, mà cô để cho anh ta ăn tôi!”
Lúc này nụ cười quỷ dị bên khóe miệng của thiếu nữ không thay đổi, nhưng giọng nói lại bén nhọn cao vút, trên người cô ta vốn bao phủ một tầng ánh sáng đỏ bắt đầu ngày càng thịnh, xiêm y màu đỏ rách rưới lúc này giống như có sinh mệnh vậy, không có gió mà bay lắc lư, không bao lâu những chỗ rách tự động lành lại, thậm chí gương mặt bị Vân Mộ Nam nhét lá bùa vào nên nổ tung cũng khôi phục lại bộ dáng như lúc thiếu nữ mới xuất hiện, khuôn mặt tinh xảo nhưng mang theo vẻ đờ đẫn hết sức không bình thường.
Âm quỷ đứng ở phía sau thiếu nữ vốn đã lệ khí mười phần lúc này được trận ánh sáng đỏ lây nhiễm, càng phát ra hung hãn hơn, một vài âm quỷ thậm chí dưới sự ảnh hưởng của cỗ oán khí này, thân ảnh vốn mờ nhạt cũng bắt đầu chân thật lên, lúc này đều oán hận nhìn chằm chằm Vân Mộ Nam.
“Tôi muốn cho các người chết, tôi muốn để cho người Quan gia không được chết tử tế, cô không che chở được cho bọn họ, cô không che chở được cho bọn họ.”
Thiếu nữ nhếch khóe miệng lên hô xong câu này, một đám Âm Quỷ phía sau tiếp trước đánh về phía Vân Mộ Nam, lúc này Bách Hợp cũng bất chấp nữa tàng tư, nắm lấy một đống phù chú, đếm cũng không cần đếm ném về phía đám âm quỷ này, mấy lá bùa ngũ hành đồng thời đánh tới, uy lực vô cùng cường đại, nhưng không biết đám âm quỷ này từ đâu mà có oán khí cường đại đến vậy, mấy lá bùa ngũ hành này dùng để đối phó đám lão quỷ trăm tuổi đến từ triều đại viễn mà Diệp Toàn Chi dẫn tới hiện đại còn tiêu diệt được mấy con, thế nhưng lúc này chỉ làm mấy âm quỷ bị thương thôi, mà không chân chính tiêu diệt hết bọn chúng, chúng thối lui đứng ở bên cạnh quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu, sau khi được hồng quang trên người cô ta chiếu rọi mặt mũi lại tràn đầy hắc khí đánh về phía bên này.
Bách Hợp lại ném ra vài lá bùa, quỷ hồn cá chép giống như năng lượng bổ sung của bọn chúng, chỉ cần cô ta vẫn còn tồn tại, đám âm quỷ này sẽ vĩnh viễn không bị tiêu diệt hoàn toàn, oán khí trên người thiếu nữ cá chép yêu vô cùng cường đại, căn bản khó mà tiêu diệt, cứ như vậy cho dù Bách Hợp vẽ không ít lá bùa, nhưng sao có thể chống lại xa luân chiến của bọn âm quỷ này, hơn nữa ngoài cửa sổ vẫn còn không ít âm quỷ mở to đôi mắt quỷ xanh mơn mởn nhìn vào bên trong, bị oán khí cường đại ăn mòn, Bách Hợp cảm thấy trên trán mình đang toát ra mồ hôi lạnh dày đặc.
“Từ chỗ nào mà anh đắc tội với nhiều âm quỷ như vậy?”
Tục ngữ đều nói oan có đầu nợ có chủ, cho dù Vân Mộ Nam là một quân phiệt, trong tay giết người như ngóe, nhưng nếu trên chiến trường giết quân địch mặc dù người bị giết không cam lòng, nhưng sống chết có số, người chết vì chiến trường thì ngay từ lúc sinh ra Diêm Vương gia đã có chú định, không thể nào sẽ có oán khí lớn như vậy, nếu không các tướng quân từ xưa đến nay làm sao bây giờ? Nhưng lúc này những âm quỷ này có oán khí nhiều đến kinh người, mà giống như đối với Vân Mộ Nam hận tới thấu xương, thoạt nhìn số lượng những người này số còn không ít, Bách Hợp không khỏi phải mệt mỏi ứng phó, cô dốc hết sức chiến đấu, vừa quay ra hỏi Vân Mộ Nam một câu, vừa cắn ngón giữa của mình nhanh chóng niệm chú ngữ trong đầu rồi lấy máu vẽ một vòng quanh Vân Mộ Nam cùng với chỗ ngủ của Vân Xảo.
“Em nói những thứ này?” Đầu tiên Vân Mộ Nam vốn mạn bất kinh tâm nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, tiếp theo lại xoay đầu buông xuống suy nghĩ, thấy sắc mặt Bách Hợp có chút tái nhợt, lúc này vẻ mặt cô vô cùng thật tình, nghiêm túc, búi tóc vốn được búi gọn gàng lúc này đã có chút rời rạc rồi, chóp mũi thấm ra những giọt mồ hôi nhỏ, hai gò má ửng hồng, có một lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt bên phải, dĩ vãng quen nhìn khuôn mặt này bây giờ cảm thấy có một loại hàm súc thú vị nói không nên lời, trong nháy mắt cúi đầu thấy cô chau mày, trên gương mặt dịu dàng bỗng hiện ra mấy phần cương nghị không thua đàn ông, thấy thần sắc quen thuộc ấy khiến ánh mắt Vân Mộ Nam thoáng trở nên u ám, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy một đám âm quỷ muốn nhào tới chỗ Bách Hợp, Vân Mộ Nam cong khóe miệng lên, đột nhiên duỗi tay sờ vào mặt Bách Hợp, thuận tay vén luồng tóc rủ trên khuôn mặt ra sau tai.
Động tác này để cho thiếu nữ cá chép yêu vốn đang cười quỷ dị thoáng cái cũng có chút cuồng bạo lên, oán khí trên người cô ta hơi trì trệ, ánh sáng đỏ trên người lập tức lóe lên, đám âm quỷ vốn đang nhào tới chỗ Bách Hợp cũng dừng lại theo, thiếu nữ cá chép yêu cười lạnh nói:
“Vân Mộ Nam, lúc đầu em yêu mến anh, hóa thành hình người giặt quần áo nấu cơm cho anh, rốt cuộc em không bằng cô ta ở chỗ nào? Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, tại sao cuối cùng anh tình nguyện ăn em cũng không muốn ở chung một chỗ với em?”