Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1105: Q.13 - Chương 1105: Cô gái ham hư vinh 10




Vừa nghĩ vậy xong, Chu Trạm cảm thấy tràn ngập nguy cơ, mới đem những lời hai gia đình từng nói đùa để làm sự chứng thực.

Chỉ là không ngờ Bách Hợp đối với cậu dường như không có gì khác, một tuần nay, cậu tới lớp tìm Bách Hợp, lần nào cũng đi ra gặp, nhưng thái độ không khác gì trước kia cả, cô bé từ nhỏ đi theo phía sau cậu, cùng cậu chơi đùa trò chơi gia đình cho đến bây giờ đã thay đổi.

Cũng đừng đề cập tới người ngồi cùng bàn với Bách Hợp là Phù Doanh, cậu cảm giác sợ hãi, hôm nay sau khi tập bóng rổ xong thấy Mễ Tương Đình, nhớ được đó là bạn cùng bàn trước kia kiêm bạn cùng phòng Bách Hợp, hai người nói chuyện vài câu, hỏi thăm tình hình hiện tại của Bách Hợp, mới biết được sau khi học cấp ba cô thay đổi thật nhiều, không chỉ ham mê hư vinh, còn muốn trèo cao làm bạn với Tôn Minh Minh, tùy tiện nhận đồ quý giá của người ta nữa.

Chu Trạm biết rõ gia giáo nhà họ Lạc, nếu cô lấy đồ của người ta thì lấy cái gì trả lễ? Với xuất thân của Tôn Minh Minh như vậy sao có thể làm bạn với Bách Hợp được? Chu Trạm chỉ cảm thấy Bách Hợp đang suy nghĩ hão huyền, không ngờ cậu ngồi cùng Mễ Tương Đình ở chỗ này một lúc lại thấy Bách Hợp quay về, không giống như đi dạo ở cổng trường mà như đi mua đồ vậy.

“Mấy thứ này mua không có tác dụng gì, ăn không ăn được, uống cũng không uống được, chú Lạc kiếm tiền không dễ dàng gì, không phải để cho cậu tùy ý lãng phí đâu. Chơi cùng đám Tôn Minh Minh thì có cái gì vui, cũng không giúp được thành tích học tập của cậu tốt hơn…” Trong lòng Chu Trạm thất vọng, cúi đầu ngó thấy khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp kia, trong lòng rung động, vốn dĩ muốn mắng cô hám giàu có ham hư vinh, lời vừa đến miệng lại nuốt vào.

“Chu Trạm, mình mua đồ cũng là tiền của mình, không liên quan gì đến cậu, cái đó sợ là bố mình sẽ cảm thấy lãng phí tiền, thì cũng là chuyện của gia đình họ Lạc, không quan hệ gì đến cậu. Về phần mình muốn làm bạn với ai, bố mẹ mình không quản mình, cậu dựa vào cái gì mà đòi quản?” Bây giờ hai người cũng không phải người yêu như trong nội dung cốt truyện. Nói cho cùng cũng chỉ là bạn bè hàng xóm mà thôi, Chu Trạm quản như vậy cũng quá nhiều.

Bách Hợp nói ra lời này, tựa như Chu Trạm bị đả kích lớn, nhìn chằm chằm Bách hợp, mấp máy nói: “Mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu.”

“Đây chỉ là bản thân cậu cho rằng như vậy, trên thực tế mình cảm thấy mình cũng không có gì không tốt, mình nhận đồ của người khác, muốn đáp lễ người ta như thế nào, tất cả những chuyện này đều là chuyện của mình. Nếu không có gì nữa, mình đi đây.” Cô cầm túi muốn đi qua bên cạnh Chu Trạm, Chu Trạm thấy cô làm mặt lạnh, trong lòng hốt hoảng, vội vàng thò tay kéo Bách Hợp: “Mình không phải muốn chọc giận cậu…” Đôi má cậu đỏ lên, chân tay luống cuống.

Trong trí nhớ của Lạc Bách Hợp thì ấn tượng về Chu Trạm cũng rất sâu. Trừ bộ dạng sức cùng lực kiệt, vẻ mặt thất vọng đối với cô ấy cùng vô số lần trách cứ cô ấy rồi trầm mặc, thật ra có chút quan hệ với gian đoạn khi hai người còn nhỏ. Nếu không xảy ra những việc sau này, chỉ xem Chu Trạm là anh trai hàng xóm từ bé, quả thật Chu Trạm đối với cô ấy cũng không tệ lắm, nguyên chủ không hề hận cậu, cũng không trách cậu, trong trí nhớ còn lưu hình ảnh lúc cậu ta nắm nay cô ấy đi đường.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Bách Hợp mới dịu lại: “Mình cũng không tức giận, chỉ là mình mua đồ gì cũng không phải đi ăn trộm ăn cướp.”

Chu Trạm nghe cô không giận, khuôn mặt mới tươi cười: “Mình không nói cậu đi ăn trộm ăn cướp gì cả, chỉ là cảm thấy không đáng thôi.”

“Cái gì mà không đáng? Mình thích mình mới mua, vậy cậu thích chơi bóng rổ, cậu mang tiền sinh hoạt bác Chu cho để mua quần áo chơi bóng, giày chơi bóng, mình có nói gì cậu sao?”

Mỗi người đều có thứ mình thích, Lạc Bách Hợp nhớ Chu Trạm thích bóng rổ, như nam sinh tuổi này, đối với thần tượng bóng rổ lại càng tìm kiếm mê mẩn, mỗi tháng Chu Trạm đều dành tiền mua tạp chí, một số giày của các ngôi sao từng dùng cũng sẽ mua, mấy thứ này giá cả không rẻ, chỉ bởi vì những thứ này nghe qua không giống như trang sức của nữ sinh cùng với quần áo, túi xách, cho nên mỗi lần Chu Trạm nói vậy đều khiến Lạc Bách Hợp im lặng.

“Mình hứng thú yêu thích, cũng là thể dục rèn luyện, khác những thứ khăn khăn, hạt hạt xâu chuỗi của cậu. Trong trường học có thể ủng hộ bọn mình chơi bóng rổ, nhưng không ai ủng hộ cậu mua những thứ này đâu?” Chu Trạm bị Bách Hợp trách, nhịn không được, chỉ túi đồ của cô lớn tiếng phản bác.

Giọng nói lớn thu hút ánh mắt của những người đi xe đạp xung quanh, Bách Hợp cười lạnh: “Như thế nào là không giống? Cái kia của cậu gọi là thể dục đúng không? Trường học nói chúng ta cần phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, bóng rổ của cậu gọi là thể, thì cái này của mình gọi là mỹ.”

Lời lẽ của cô sắc bén, khiến cho khuôn mặt Chu Trạm không nhịn được, trước giờ đều không ngờ mồm mép cô lanh lợi như vậy, hai người cụt hứng bỏ về.

Bách Hợp cũng không muốn nhiều lời với cậu ta, loại người này tựa như là con quan được phóng hỏa, dân chúng cấm đốt đèn vậy. Cô quay lại ký túc xá mang váy của Tôn Minh Minh ra, lại mang khăn lụa so màu, chọn một cái có màu sắc không khác lắm, trước tiên ở hai đầu khăn lụa vẽ hình con mèo nhỏ đơn giản trong phim hoạt hình, cô vẽ không đẹp lắm, phải sửa lại mấy lần mới được, sau khi vẽ xong hai con mèo nhỏ mới bắt đầu thêu.

Kiểu váy này của Tôn Minh Minh đơn giản, lại thiên về phương tây, không phải kiểu Trung Quốc, bởi vậy không thích hợp thêu hoa, cô thêu hình con mèo nhỏ đang liếm tay, dùng kim tuyến màu xanh nhạt kết hợp, lộ ra màu vàng hơi đỏ rất xinh tươi đẹp mắt, cũng vì kiểu dáng không quá phức tạp, thêu hơn một giờ cũng xong. Bách Hợp lấy váy của Tôn Minh Minh ra, trước tiên cắt hai con mèo nhỏ trên khăn lụa đã thêu xong, so sánh một chút vạt sau, rồi cắt hai miếng bên eo váy của Tôn Minh Minh.

Cô thêu hai miếng khăn lụa vào chỗ mới cắt, cửa ký túc xá bị người ta đẩy ra, đám Tôn Minh Minh quay về, thấy Bách Hợp vẫn ở đây, sửng sốt một chút, một cô gái tên Triệu Ni thấy trên giường Bách Hợp mấy miếng vải vụn, giật mình hô lớn:

“Trời ạ, Bách Hợp cắt váy?”

Bách Hợp gật đầu, đưa váy trong tay cho Tôn Minh Minh: “Sửa xong rồi, cậu thử xem”

Hai bên eo váy bị cắt bỏ, thay vào đấy là màu khăn lụa mờ mờ, phía trên thêu hình con mèo nhỏ đáng yêu, chỉ thay đổi một chút rất nhỏ như vậy, vốn chiếc váy trang trọng nặng nề bỗng trở nên hoạt bát đáng yêu. Tôn Minh Minh vui vẻ, cô ấy nghĩ tay nghề Bách Hợp không kém, mới dám đưa váy cho cô sửa, không ngờ tay nghề cô giỏi như vậy, không chỉ sửa được chiếc váy nhìn đẹp hơn mà còn có sáng kiến nữa.

Cô ấy không chờ được gật nhẹ đầu, cầm váy chạy tới WC ngay, thay đồ xong, ai nhìn thấy cũng tròn mắt. Màu sắc này làm nổi bật làn da trắng nõn của Tôn Minh Minh, bên eo lại như ẩn như hiện, dáng người thiếu nữ thanh xuân thướt tha nhìn cái là thấy, hình hai con mèo nhỏ thè lưỡi liếm tay tạo cảm giác eo Tôn Minh Minh càng nhỏ, vừa thanh thuần xinh đẹp lại mang theo chút gợi cảm, so với chiếc váy trước đây nhìn càng đẹp mắt.

Mấy người trong ký túc xá cũng than thở không ngừng, Tôn Minh Minh thật không nỡ cởi ra: “Cái này nhìn đẹp hơn ban đầu mẹ mình mua, mình phải mang về cho mẹ xem mới được, nhất định mẹ sẽ khen mình, mình thấy tay nghề Bách Hợp còn hơn mấy người mẹ mình đặt váy, chiếc này mình muốn mặc vào lúc sinh nhật năm mười sáu tuổi!”

Bách Hợp cười cười, thu dọn đồ may vá cất vào túi, nhặt mấy miếng vải vụn lên. Mấy người còn lại cũng mong nhờ Bách Hợp giúp, chưa kịp nói thì chuông vào học đã vang lên.

Tôn Minh Minh mang cài tóc côn trùng đưa cho Bách Hợp: “Chiếc váy này cậu sửa còn đẹp hơn cả mong muốn của mình, lần sau trở về mình sẽ tặng quà cho cậu.” Cô ấy cũng thấy Bách Hợp chưa kịp ăn cơm, hơi băn khoăn một chút, liền cầm túi ăn vặt đưa cho cô: “Lần tới mình mời cậu ăn cơm, không được từ chối đâu đấy.”

Gần đây có đến hai người muốn mời cơm mình, Bách Hợp không nhịn được cười nhẹ, mấy nữ sinh vội vã chạy tới phòng học, chiếc váy này Tôn Minh Minh rất thích, không thay ra mà cứ mặc như vậy tới lớp, thu hút rất nhiều ánh mắt thán phục.

Tiết tự học đầu tiên buổi tối, thầy giáo nói một chút để cho mọi người ôn tập nội dung tiết trước, tóm tắt về trọng điểm đề thi sau, rồi đi ra ngoài. Thầy vừa ra cửa, Bách Hợp lấy đồ ăn vặt Tôn Minh Minh cho, vừa xé túi ra, Phù Doanh thò tay tới cầm lấy một cái bánh quy cho vào miệng.

“…” Bách Hợp nhìn anh một cái, anh nhai nhai hỏi: “Chưa ăn cơm à?” Đây là quả xoài cắt rồi nướng thành bách bích quy, anh lại đưa tay ra cầm một cái, không bỏ vào miệng mình mà đút vào miệng Bách Hợp, thần thái thân mật tự nhiên, Bách Hợp mím môi, không há miệng, anh như chợt tỉnh, cầm sách của Bách Hợp dựng lên bàn che trước mặt hai người, cúi đầu xuống bảo: “Ăn đi.”

Động tác này thật sự quá thân mật, cô cau mày, lắc đầu muốn tự mình cầm lấy, anh vội cướp lấy túi bánh, nhìn Bách Hợp mỉm cười, đầu anh bị cuốn Anh văn che lại, bộ dáng lén lút như này còn gây chú ý hơn cả quang minh chính đại, chỗ ngồi phía trên đã có người quay dầu muốn nhìn xem hai người làm cái gì. Bách Hợp cố trấn tĩnh, đưa tay muốn cướp lại túi bánh quy, nhưng anh lại không thả, ngược lại thuận tiệp cầm tay cô, nhân lúc cô định nói chuyện, đem bánh quy nhét vào miệng cô.

“Bánh này hơi khô và cứng, ăn ít một chút.” Phù Doanh đợi Bách Hợp ăn xong, lại cầm một chiếc nữa đến bón, bản thân cũng ăn, túi bánh quy hết rất nhanh, ăn xong một túi, anh còn cau mày bộ dạng ghét bỏ. Buông cuốn sách Anh văn xuống, không ít bạn học trong lớp đều lén quay đầu nhìn hai người, rõ ràng không làm gì cả, nhưng bị người ta nhìn như thế, dù Bách Hợp có bình tĩnh thế nào cũng không chịu được mà sinh ra chút cảm giác xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.