Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1121: Q.13 - Chương 1121: Cô gái ham hư vinh (hoàn)




Bách Hợp hít sâu một hơi muốn gỡ cánh tay đang làm loạn bên hông ra nhưng lại đúng ý đồ Phù Doanh, cô không rảnh tay chống đỡ thân mình anh rất dễ dàng áp chặt người lên sô pha, ép chặt đôi chân đang giãy giụa dưới thân lại, một tay luồn xuống phía dưới, Bách Hợp vội vàng thốt lên:”Đáp ứng… nếu em đồng ý thì sao..”

Bách Hợp nói xong không nhịn được căm tức cắn một cái lên cổ người kia, Phù Doanh trái lại cười đến mây bay nước chảy:”Nếu em đáp ứng thì tốt, dù sao chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau”

Dù không còn ký ức nhưng người này không hề thay đổi, môi anh nhẹ nhàng dán lên làn môi mềm mịn như thạch hoa quả kia, nhớ tới trên ti vi cậu đưa lưỡi ra thăm dò, chóp mũi vấn vít mùi thơm sữa tắm thơm ngát.

Ngày hôm sau Phù Doanh lái xe đưa Bách Hợp về nhà, cha Lạc đã sớm ngóng chờ.

Dù đã nghe qua nhiều lần về cậu con trai này nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, so với trong tưởng tượng của ông một bộ dạng giả danh tri thức, mặt đeo kính mà lòng một bụng xấu xa lừa gạt thì ngược lại tuấn tú khiến ông giật mình.

Hôm qua ông đã thông báo với thân thích nên hôm nay một phòng người vây quanh xoay lấy Phù Doanh hỏi chuyện gì anh cũng đều trả lời không giấu diếm, càng nhìn càng thấy xuất chúng, sao Chu Trạm có thể so được.

Tại phòng bếp Bách Hợp đang giúp mẹ làm cơm, bà chọn lời hỏi con gái:”Con nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự xác định đoạn tuyệt với Chu Trạm sao?”

Bên ngoài Phù Doanh không chút hốt hoảng ứng đối với họ hàng, mặt không đỏ tim không đập nhanh tiến lui có chừng mực dỗ cho một đám tam cô lục bà vui vẻ ra mặt. Mẹ Bách Hợp liếc mắt nhìn ra thấy cậu con trai mặc sơ mi trắng, ống tay sắn cao phối với quần jeans đang ngồi trên ghế sô pha, dù trong lòng đối với kẻ lừa đi con gái nhà mình ấn tượng vốn không tốt cũng không thể không tán thưởng ánh mắt Bách Hợp quả thực quá tốt.

Bà nhắc tới Chu Trạm rất sợ Phù Doanh nghe thấy, ló đầu ra thăm dò vừa vặn đúng lúc ạm quay đầu lại, Phù Doanh nhìn bà cười cười còn hỏi có cần anh giúp một tay không, bà liền cuống quít lắc đầu một tay nhéo nhéo con gái:”Cậu nhóc này trông rất chăm chỉ đây”

Lại nhìn con gái đứng rửa rau thẹn thùng bên cạnh không khỏi cảm thán, mới ngày nào suốt ngày ôm chân bà nũng nịu, bây giờ đã lớn thật rồi.

“Ôi, thật không nỡ gả con đi, vốn cha mẹ còn tính gả qua Chu gia đối diện, gần gũi chỉ như đổi phòng ngủ”

Cha mẹ Bách Hợp vô cùng luyến tiếc cô, không muốn cô lấy chồng xa nên mới ra sức tác hợp cho con gái cùng Chu Trạm như vậy. Ai ngờ thằng nhóc kia lúc bé cũng còn được, lớn lên lại làm ra nhiều việc phá hoại thanh danh con gái họ.

“Mẹ à, mẹ đừng nhắc tới cậu ta nữa”

Chân Bách Hợp tê mỏi vô cùng, cố chịu không tìm chỗ ngồi xuống.

“Đêm hội chia tay hôm trước, cậu ta lại mượn cớ gây sự đánh nhau với Phù Doanh, kết quả lại bị người ta đánh cho một trận, đúng là làm trò cười cho thiên hạ”.

Chu Trạm cũng không thi đỗ đại học, sợ sắp tới phải học trường tư, nhưng mà Chu gia cùng nhà cô gia cảnh thế nào cô còn không biết sao? Với chút tiền ấy không thể vào được trường tốt.

Mẹ cô cũng biết điểm này, bà thở dài nói:”Đứa nhỏ này ngày xưa cũng không tệ, ai ngờ…”

Bách Hợp không tiếp lời, nhanh chóng rửa sạch rau rồi tìm chỗ ngồi cho đỡ mỏi chân.

Ngoài phòng khách mọi người ầm ĩ đòi uống rượu, cha Lạc cũng uống nhiều thêm hai chén. Hôm nay con gái đưa bạn về không tồi tệ như ông nghĩ lại còn giúp ông nở mày nở mặt, thân thích nhà ông không ai không hết lời khen ngợi khiến ông có chút lâng lâng, có chút men say ông mới nói nhiều hai câu nói ra lo lắng trong lòng, sợ con gái chịu lừa chịu khổ. Phù Doanh lý sự với ông khiến cha Bách Hợp dần nóng nảy chú một câu cháu một câu cãi nhau. Mẹ Bách Hợp nghe thấy động tĩnh giọng nói đè nén tức giận:”Hai chén rượu vàng xuống bụng ông lại không phân nổi đông tây”

Bách Hợp muốn ngăn cha lại nhưng biết không có kết quả gì nên lại thôi, trong nhà tuy luôn là mẹ cô làm chủ, nhưng thực tế chỉ là những việc lông gà vỏ tỏi mà thôi, một khi liên quan đến sự việc trọng đại thì cha cô tuyệt đối quyết định, không ai có thể nhúng tay. Lúc này cha Bách Hợp đã thật sự say rồi nhưng Phù Doanh thì không, ánh mắt cậu vẫn vô cùng tỉnh táo, còn loé lên tia tính kế.

“Cậu còn trẻ tuổi thì lấy gì ra mà hứa hẹn, mà đảm bảo? Cậu nói nhà cậu có tiền, tôi thấy mấy kẻ có tiền thay bạn gái như thay áo, con gái tôi thế chẳng phải bị cậu đùa bỡn hay sao?”.

Đây mới là điểm mấu chốt khiến ông lo lắng, nhà người ta là tầng lớp thượng lưu ở thành phố, còn nhà ông chẳng qua là cửa nhỏ nhà bình dân nơi phố huyện, trông có vẻ không tệ nhưng thực tế lại không có bao nhiêu tiền.

“Con gái bảo bối nhà chúng tôi, không ai được phép khi dễ nó”

Lời này nói ra đã có chút men say không kiềm chế được, Phù Doanh lại thêm vào một mồi lửa:”Cháu nói sẽ cưới cô ấy thì chắc chắn không để Bách Hợp chịu uỷ khuất”

“Cậu dựa vào cái gì khẳng định như vậy?”

Cha Lạc hỏi ngược lại một câu. Phù Doanh tựa như bị chọc giận, giọng nói lớn hơn vài phần:”Vậy cháu bây giờ lập tức cưới Bách Hợp!”

“Một lời đã định!”

Cứ thế mơ hồ hạ quyết định trong lúc say rượu, đợi ông tỉnh táo lại biết mình đã đáp ứng gả con gái cho người ta thì hận đến đau cả ruột. Lời đã nói tựa như bát nước hắt đi, ông muốn nuốt lời nhưng mà Phù Doanh nhanh hơn một bước đã nói phải đi về xin phép bố mẹ lấy sổ hộ khẩu.

Cũng may cha mẹ cậu ta nhìn tuy hơi xa hoa nhưng ông bố có vẻ là người tri thức, bà mẹ cũng rất có khí chất thư hương môn đệ, người thế này chắc cũng thông hiểu đạo lý, quả thực cũng rất tốt với Bách Hợp. Cha Lạc thế này cũng chỉ đành thuận theo tình thế.

Cứ như vậy Phù Doanh thành công đăng ký kết hôn với Bách Hợp, hai người cầm giấy đăng kí ước định sau khi tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ.

Chuyện tới nước này cha Bách Hợp cũng chỉ có thể tự an ủi mình là tốt xấu gì Phù Doanh cũng thật lòng thật ý muốn lấy Bách Hợp chứ không có ý đùa bỡn con gái ông. Tuy nhiên người làm cha như ông vẫn phải căn dặn con gái tuổi còn trẻ không nên sớm mang bầu, đại khái là hi vọng hai đứa nhỏ giữ chừng mực không phát sinh quan hệ trước khi cưới, cũng coi như giữ cho mình một đường lui.

Bách Hợp nghe cha cằn nhằn không nhịn được cười khổ hai tiếng.

Bốn năm sau họ tốt nghiệp đại học, theo đúng ước định đã đặt ra tổ chức đám cưới, dự tính làm ở thành phố một ngày lại về thị trấn làm một ngày, trước ngày cưới hai ngày Phù Doanh chợt nhận được một cuộc điện thoại, Bách Hợp ở bên cạnh nên cũng nghe thấy, trong di động phát ra tiếng đàn ông tức giận muốn lật trời:”… Ông đây thể diện coi như bị đem quét rác rồi, con cái thế mà dám thuê người giả mạo cha mẹ đi cầu hôn, cái thứ con bất hiếu này..”

Về sau khi đã kết hôn được bốn năm Bách Hợp mới chân chính gặp mặt cha mẹ chồng, cha Phù Doanh một bộ điển hình người trong hắc đạo, mẹ anh lại là một người phụ nữ vô cùng diễm lệ. Ngày kết hôn cha mẹ cô gặp ông bà thông gia “thật sự” thì ngây ngẩn cả người, chẳng qua gạo đã nấu thành cơm họ cũng không thể can ngăn.

Chu Trạm đời này cũng không giống như tình tiết trong truyện ở bên Mễ Tương Đình. Hồi thi đại học thành tích quá kém, ông Chu bà Chu phải chạy vạy mãi mới được sáu vạn tệ chạy cho cậu ta vào trường cậu muốn. Chí hướng học kiến trúc sư nhưng suốt ba năm đại học cậu ta chỉ lo ăn chơi, lại lỡ miệng khoe khoang với bạn học rằng nhà mình rất có tiền, cha mẹ làm công chức nhà nước, lại còn gây gổ đánh nhau với người ta. Cứ hết tiền lại gọi điện về nhà đòi hỏi, có lúc còn đi vay mượn bạn bè. Khi cậu ta học năm hai nghe nói có quen một cô bạn gái nhưng không bao lâu lại chia tay, tới năm thứ ba vì thiếu nợ quá nhiều bị người ta gọi về nhà khiến cậu không dám tới trường nữa chỉ có thể bỏ học đi làm công. Chu Trạm không có bằng đại học mà thành tích cấp ba lại tệ hại, thêm vụ việc với Bách Hợp nên thanh danh vô cùng không tốt, mọi người thường lôi cậu ta ra làm đề tài nghị luận. Dần dần cậu ta trở nên tự đại lại mẫn cảm, tính tình kén cá chọn canh, công việc lương cao thì trình độ không đủ, công việc lương thấp thì lại ghét bỏ, cao với không tới thấp cũng không xong cuối cùng không đi làm chỉ ở nhà chơi game.

Khi Bách Hợp về thị trấn tổ chức đám cưới, ai nấy xung quanh đều đi chỉ có nhà họ Chu là không tới khiến mẹ cô cảm khái nói:”Chu gia sắp tới định bán nhà”.

Lời này vừa ra cả bàn bảy tám người liền nhao nhao nghị luận, người không biết thì hỏi vì sao còn người biết chút chuyện chỉ phết miệng cười.

“Còn không phải vì thằng con bất hiếu kia à? Nghe nói đến bữa bà Chu còn phải bưng cơm đến tận giường cho cậu ta, thật đúng là hưởng phúc lại hưởng quá sớm”

“Lúc trước thấy cậu ta rất có tương lai, bây giờ xem ra chỉ có Bách Hợp nhà bà là giỏi giang, vừa xinh đẹp lại bằng cấp cao, lấy chồng cũng là người có tiền đồ”

Chuyện nhà chồng Bách Hợp là gia đình giàu có đã sớm truyền khắp thị trấn, mọi người ai cũng ca thán.

Một nhà họ Chu đã ở đây hai mươi mấy năm, bây giờ vì hoàn cảnh mà phải bán đi cũng có chút chịu không nổi bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ. Vội vội vàng vàng để giá rẻ cho người ta rồi chuyển tới một huyện khác mua nhà ở.

Lại nửa năm qua đi, khu này bị phá bỏ, mọi người được chuyển sang khu khác. Nhà Bách Hợp được phân tới hai căn lại thêm khoản đền bù, nhưng ông bà luyến tiếc con gái nên quyết định bán đi lấy tiền mua một căn nhà ở thành phố, gần với nhà Phù Doanh, rảnh rỗi vẫn thường gọi về cho hàng xóm cũ, thi thoảng vẫn nghe được chút tin tức nhà họ Chu.

Nghe nói tình hình Chu gia bây giờ không tốt lắm, cha Chu vẫn phải làm lụng nuôi con trai, Chu Trạm tới tuổi kết hôn nhưng vì nhà nghèo không có phòng ở mà công việc cũng không có nên không có con gái nhà ai nguyện ý gả cho cậu ta. Hàng xóm cũ lúc nói chuyện còn cảm thán may mà ngày đó Bách Hợp không gả cho kẻ không có tiền đồ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.