Edit: Jolly
Beta: Sakura
Đến lúc đó danh tiếng đoàn xiếc Triệu gia vang dội thì nhà họ Cam tuyệt đối không thể áp đặt chế trụ được cô! Bách Hợp vì cơ hội này đã mất mấy tháng để chuẩn bị, mỗi ngày cô đều đặt tâm tư vào luyện võ công nội lực, cũng tiêu tốn không ít tiền để đã thông quan hệ để cho mình có cơ hội tiếp xúc với người của Đại sứ quán nước ngoài. Bên cạnh đó đoàn xiếc Triệu gia ngẫu nhiên cũng tổ chức một số hoạt động duy trì danh tiếng của đoàn, Bách Hợp đang đợi cơ hội mà Cam Lộ kia ở phía sau cũng đang đợi cơ hội chỉnh chết đoàn xiếc.
Gần đây đoàn xiếc vô cùng xui xẻo, đầu tiên là sân bãi Bách Hợp thuê xảy ra việc ngoài ý muốn, ông chủ cho thuê kia cho dù là phải đền bù tiền hợp đồng cũng phải đuổi đoàn xiếc đi, tiếp đến là những vật dụng đoàn xiếc đặt mua bắt đầu có hiện tượng thiếu hàng, sau đó chính là một đám lưu manh tới muốn thu phí bảo vệ hơn nữa không biết vì sao một số thương gia lúc trước mời đoàn xiếc biểu diễn cũng không có tin tức. Người Triệu gia gần đây trong lòng lo lắng, Bách Hợp biết rõ đây là do Cam Lộ ở phía sau giở trò, các thủ đoạn nhỏ này hoàn toàn là tính cách của cô ta, dùng một ít chuyện nhỏ chỉnh người khác đến chết.
Hiệu quả xem ra rất tốt, nếu Bách Hợp không có biện pháp mới, đoàn xiếc Triệu gia sớm muộn cũng bị những chuyện này mà duy trì không được, sợ là có miễn cưỡng duy trì tiếp nhưng không có ai mời biểu diễn, dưới tình huống không có tiếp tục hoạt động, đoàn xiếc Triệu gia sớm muộn cũng như lúc trước phải giải tán còn bị ép rời khỏi thủ đô.
Tuy không biết tại sao lúc đó Cam Lộ vì một câu nói của vị hôn phu mà ghi hận cho tới giờ, muốn đem đoàn xiếc Triệu gia cùng Bách Hợp đuổi tận giết tuyệt, dù cô ta có nguyện ý dừng tay không gây khó dễ đoàn Triệu gia nữa, thì Bách Hợp cũng không thể bỏ qua việc này được. Mà trong nửa năm sau cuối cùng cô cũng đợi được cơ hội cùng người ngoại quốc ở trong Đại sứ quan gặp mặt, đối với cơ hội lần này lúc mới đầu người trong đoàn xiếc không xem trọng lắm, thậm chí trong đoàn xiếc có người vô cùng khó hiểu gần đây vì sao Bách Hợp lại một lòng muốn cùng người ngoại quốc liên hệ, dù sao lúc này người Triệu gia đang khó khăn, trong lòng một số người nghĩ tại sao Bách Hợp không tìm cách giải quyết mà cả ngày cứ tìm cách liên hệ với những người kia, việc này làm cho một số người trong đoàn sinh ra bất mãn đối với Bách Hợp.
Tình huống trong đoàn Bách Hợp cũng nắm được rõ ràng, trong đoàn xiếc Triệu gia nhất định có người bị Cam Lộ mua chuộc giống như Triệu Học Nhi trước kia, gần đây trong đoàn chia ra hai phe, một phe nguyện ý đi theo Bách Hợp, mà một phe còn lại kích động muốn phân đoàn ra, mấy tháng trước đoàn Triệu gia biểu diễn có chút danh tiếng và có dư một ít tiền lời, một số người rất sợ nếu tiếp tục như vậy thì số tiền kia cũng xài hết, cũng có người sợ số tiền này bị Bách Hợp một mình chiếm hết, bởi vậy những người kia cho rằng sau khi phân tiền ra họ lại về quê là được.
Hôm nay sau khi nhận được tin tức có thể gặp được người trong Đại sứ quán, theo thời gian ước định Bách Hợp trở về phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Ngay lúc vừa bước xuống cầu thang thì bị Triệu Tấn Anh dẫn đầu một đám người ngăn cản:
“Chị…” Hình tượng Triệu Tấn Anh lúc này không giống như thiếu niên sợ sệt không biết làm gì như lúc cô vừa tiến vào nhiệm vụ, cậu ta đã trải qua một năm nhìn thấy các mặt của xã hội, bởi vì đã có tiền, lúc này một thân âu phục, thoạt nhìn so với người thanh niên thật thà chất phát trước kia giống như hai người, sau lưng cậu ta chừng 7-8 người. lúc này mọi ánh mắt đều trốn tránh không dám nhìn vào mắt Bách Hợp, Triệu Tấn Anh trên mặt lộ vẻ xấu hổ, ngăn Bách Hợp lại do dự một hồi lâu mới lấy hết can đảm mà nói:
“Gần đây trong đoàn xảy ra nhiều việc, bây giờ mọi người cũng không có sân bãi để luyện tập, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp…” Đoàn xiếc cùng ông chủ cho thuê sân bãi kia cũng kiện cáo lên tòa rồi, kết quả cuối cùng là vẫn phải trả lại đất thuê cho ông chủ kia, mọi người bị ép dọn đi nơi khác, lúc này cũng chưa tìm được sân bãi thích hợp để luyện tập, Bách Hợp biết rõ có một số người sẽ thiếu kiên nhẫn nhưng thật không ngờ họ lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, vậy mà kéo Triệu Tấn Anh vào làm người cầm đầu.
Đối với đoàn Triệu gia này có một số người Bách Hợp không có hảo cảm, lúc trước ông chủ Triệu vừa qua đời rất nhiều người liền náo muốn phân chia tài sản đường ai nấy đi, Triệu Bách Hợp bên trong kịch tình trước kia xảy ra chuyện cũng không có người thay cô nói lời công đạo. Bây giờ đoàn xiếc kiếm được tiền nên mới đem cô cung phụng như thần tài, giờ đoàn xiếc phát sinh một ít chuyện phái sau lại có người phá đám, những người này lại muốn phân chia tài sản. Bách Hợp đối với tình huống như vậy không khỏi có chút phiền chán, nghe được những lời này của Triệu Tấn Anh, cô chỉnh chỉnh y phục, dứt khoát hỏi:
“Vậy các người muốn như thế nào?”
Lúc mới bắt đầu Triệu Tấn Anh có chút khó xử, dù sao lúc trước người Triệu gia đều rời khỏi cậu ta, chỉ có một mình Bách Hợp luôn luôn bên cạnh cậu ta, lúc này mọi người đều cử đại diện nói với Bách Hợp muốn chia tiền thì có chút ngại ngùng, nhưng cậu ta cho rằng người Triệu gia nói rất đúng, cái đoàn xiếc này ngay từ đầu là của cha cậu, bây giờ không hiểu vì sao Bách Hợp lại quản lý, chính mình là người thừa kế chính tông ngược lại phải xem sắc mặt của người khác làm việc, như vậy chẳng thà đem đoàn xiếc phân ra, chính mình dẫn theo một đám người tự mình làm. Đến lúc đó mình sẽ là ông chủ, còn tốt hơn bây giờ đi theo làm chân chạy dưới tay Bách Hợp.
Vừa nghĩ tới đáng lý ra mình là cậu chủ của đoàn xiếc, mà bây giờ lại chẳng là gì cả, mọi việc đều do Bách Hợp quyết định, Triệu Tấn Anh là một người đàn ông đương nhiên không chịu được, cậu ta nghĩ như vậy, dứt khoát căn răng nhẫn tâm nói:
“Chúng ta muốn dứt khoát tách riêng ra, dù sao bây giờ một mình chị gánh vác đoàn xiếc lớn như vậy cũng rất mệt mỏi, chẳng bằng mọi người phân chia ra, sau này gặp lại vẫn là bạn bè…”
Bách Hợp nhìn thấy bộ dáng tránh né của cậu ta, lại nhìn một đám người phái sau Triệu Tấn Anh không khỏi nở nụ cười: “Còn có ai muốn rời khỏi đây cùng đứng ra luôn đi, hôm nay tôi nói rõ, người quyết định rời đi, tôi sẽ đem số tiền hiện tại chia đều cho mọi người, muốn lưu lại đi theo tôi thì nhất định phải ký hợp đồng.”
Lời cô vừa nói ra, rất nhiều người trên cầu thang đi xuống nghe thấy đều có chút do dự, phần đông nghe được chia tiền vẫn là đứng về phía Triệu Tấn Anh. Trên mặt Triệu Tấn Anh lộ ra vẻ ngoài ý muốn vui vẻ tươi cười, nhưng vẫn có một số ít người nghĩ rằng Bách Hợp trước kia có thể đem đoàn xiếc đã giải tán phát triển cho tới bây giờ, đối với cô vẫn chưa hết hy vọng, hơn nữa cũng ở chung Bách Hợp một năm qua cô cũng không bạc đãi mọi người, nghĩ đến đây, một ít người vẫn lưu lại.
Thừa dịp thời gian hẹn gặp với người Đại sứ quán kia vẫn còn sớm, Bách Hợp dứt khoát phân đoàn xiếc ra, hiện tại đoàn xiếc gom góp lại cũng gần được 10 vạn, đoàn Triệu gia hơn 30 người, lúc này có 20 người đều muốn đi theo Triệu Tấn Anh, còn khoản 10 người lưu lại, đem hơn phân nữa số tiền chia cho họ, trong tay Bách Hợp còn chưa tới 3 vạn, tình huống thoáng chốc trở lại giống như lúc trước cô vừa gia nhập nhiệm vụ.
Đem sự tình giải quyết xong lúc này Bách Hợp mới lên xe đi đến Đại sứ quán. Lúc cô vừa rời khỏi trong nhóm người đi theo Triệu Tấn Anh liền có người gấp rút gọi điện thoại cho Cam Lộ, nghe thấy Bách Hợp muốn cùng người nước ngoài lôi kéo quan hệ, trong điện thoại Cam Lộ nhỏ giọng nở nụ cười, lúc này là giai đoạn sơ kỳ phát triển của Hoa quốc, biết ngoại ngữ chính là nhân tài các ngành nghề rất cần những người như vậy, một cái nhà quê từ nhỏ lơn lên trong đoàn xiếc thì Cam Lộ không tin rằng cô ta biết nói tiếng nước ngoài, ngay cả ngoại ngữ đều không nói được cho dù đến lúc đó Bách Hợp có gặp được người của Đại sứ quán thì có làm sao?
“Mặc kệ cô ta, cô ta muốn rước lấy nhục nhã thì mặc kệ, lúc này để cho cô ta hy vọng đi, sau này tuyệt vọng cô ta càng thống khổ.” Trong điện thoại Cam Lộ cười lạnh, giọng nói cô ta giống như chuông bạc chỉ là lúc này mang theo chút hung ác, vốn dĩ cô cũng không có đem Bách Hợp để trong mắt, ngay từ đầu muốn đối phó Triệu Bách Hợp chỉ là vì tâm tình không tốt muốn trút giận mà thôi, chính bản thân của Cam Lộ xuất thân cũng không tốt, cha mẹ cũng chỉ là hộ nông thôn bình thường trong núi của đất nước này, nhưng vận khí của cô ta lại vô cùng tốt, lúc trước cha nuôi mẹ nuôi của cô là thành phần tri thức xuống nông thôn, đúng lúc trú ở trong nhà của cô, hơn nữa lại trở thành thâm giao của cha mẹ cô, lúc mẹ cô và mẹ nuôi đồng thời mang thai, hai nhà còn ước định nếu là một trai một gái sẽ kết thành thông gia, mẹ Cam Lộ sinh con gái, mẹ nuôi của cô cũng sinh con gái, chỉ tiếc đứa con gái này 3 tuổi đã bị lạc mất, cha mẹ nuôi vì nhớ thương con gái nên nhận Cam Lộ làm con nuôi. Sau này Cam Lộ sửa lại họ Cam, từ đó về sau cha mẹ nuôi đối đãi với cô giống như con ruột, nhất là mẹ nuôi sau này không thể sinh con được nữa.
Cha mẹ nuôi ở nông thôn vài năm thì có tư cách trở về thành phố, con đường làm quan sau này một bước lên mây, thuận lợi ngồi trên ghế Thị trưởng, Cam Lộ vốn chỉ là cô bé nông thôn nước lên thuyền lên, trở thành con gái nuôi của Thị trưởng, từ nay về sau chim sẻ biến thành phượng hoàng, từ bùn dưới đất biến thành mây trên trời, không chỉ là từ nay về sau có tiền có quyền, càng là có được vị hôn phu cao quý.
Ngay từ đầu cô cũng không để mắt tới Bách Hợp, chỉ là nghe nói vị hôn phu của mình nhìn trúng một cô gái nhà quê, Cam Lộ chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu, chính cô ta xuất thân không cao tuy vị hôn phu cô nể mặt cha nuôi mà đính hôn cùng cô, nhưng một nhà vị hôn phu này luôn xem thường cô, trước kia Cam Lộ luôn nhẫn nại cô thậm chí muốn tạo ra một ít thành tựu để cho một nhà vị hôn phu kia không còn xem thường mình, cô mượn người của cha nuôi học kinh doanh học bản sự, cố gắng trở thành người trong thành phố xóa đi bản chất nhà quê lúc trước của mình, không nghĩ tới vị hôn phu kia lại để ý đến cô nhóc nông thôn, trong lòng cô vô cùng bất bình.