Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 789: Q.13 - Chương 789: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (15)




Edit: Suly

Beta: Sakura

“Tiểu Hải Đường, muội không sao chứ?” Lạc Thần vừa nhìn thấy Trần Uyển Đường tức giận, chân tay có chút luống cuống, hỏi một câu, lúc này Trần Uyển Đường mới khóc lóc: “Bé mèo con bị trọng thương, sư huynh, làm sao bây giờ?” Từ khi chào đời tới nay, Trần Uyển Đường cho dù là đã gặp phải tình cảnh phụ mẫu đều mất trong một thời gian, chính nàng ta cũng không có thụ qua nửa chút tổn thương, tiến vào Kiếm Tông về sau được sư tôn cưng chiều, các sư huynh trêu đùa, trên dưới Kiếm Tông ai cũng cưng nàng ta, như thế nào có người cam lòng làm tổn thương nàng ta?

Lúc này bị thương, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đến khó chịu, cô ta sốt, tuy nói đã đã uống đan dược, nhưng lúc nói chuyện bên khóe miệng đại lượng máu còn theo khóe miệng dũng mãnh trào ra, dọc theo cái cằm nhỏ xuống dưới, lại để cho nước mắt tích trong mắt cô ta được nhanh hơn.

Lúc Bách Hợp vừa mới ra tay, đối phó ba người này còn có chừng mực, lưu một tí chỗ trống, cô cũng không phải sợ giết Trần Uyển Đường, chủ yếu là lúc này thực lực cô mới đạt Kim Đan sơ kỳ, Trần Uyển Đường thủy chung là một đệ tử Kiếm Tông tông chủ thu nạp, được sủng ái vô cùng, lúc này giết nàng ta sẽ mang đến cho mình phiền toái, bởi vậy cô chỉ là ra tay giáo huấn Trần Uyển Đường một hồi, Lạc Thần tu vị hơi cao một chút, đạt đến Trúc Cơ kỳ tầng bảy sơ tiêu chuẩn, bởi vậy cô ra tay hơi nặng, Tô Minh thì cũng không may bị một kích của cô, duy chỉ có bé mèo con trong miệng Trần Uyển Đường, cô không có lưu tình.

Bé mèo con trong miệng Trần Uyển Đường là Trần Uyển Đường có duyên dưới khế ước máu gặp được linh thú Bạch Hổ huyết thống thần thú, bên trong nội dung vở kịch nguyên chủ chết ở trong miệng Bạch Hổ này, lúc này Trần Uyển Đường không giết được, Bách Hợp đối với con cọp kia cũng không có hảo cảm gì, vốn là dùng tinh thần lực phong bế nó hơn phân nửa lực hành động, trước tiên khiến nó không thể chạy vào trong túi đại linh thú, ngay sau đó thả ra Ngũ Lôi chú, hầu như cô dùng hơn phân nửa uy lực Ngũ Lôi chú trên người Bạch Hổ.

Trời sinh yêu thú vốn đều sợ sấm cướp. Thuộc tính công pháp lôi vốn gây ra thương tổn nặng với bọn nó, Bách Hợp lại cố tình muốn cho nó nếm mùi đau khổ, bởi vậy lần này đánh ra Ngũ Lôi chú, Bạch Hổ này chỉ sợ không có thời gian ba mươi năm. Đừng nghĩ muốn khôi phục cho tới tình trạng bây giờ.

Đợi đến lúc đã qua ba mươi năm sau nó dưỡng tốt tổn thương, ba mươi năm sau chính là thời điểm hai phái chính tà tỷ thí trăm năm, nếu nó muốn thuận tiện tiến giai Kim Đan kỳ liền khó khăn, tự nhiên cũng không có khả năng lập hạ công lao trong khi tỉ thí cho Trần Uyển Đường vẻ vang.

Thiếu đi một cái giúp đỡ có lợi như vậy, lúc này đây ngược lại là Bách Hợp muốn xem Trần Uyển Đường cho dù là vận khí nghịch thiên, bỗng nhiên nổi tiếng như thế nào khi tỉ thí!

“Không biết cô nương là ai? Tại hạ là đại đệ tử thân truyền tông chủ Kiếm Tông Liễu Nhất Sơn…”Lúc Lạc Thần nghe được giọng nói Trần Uyển Đường khóc, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, hắn đầu tiên là thò tay vỗ vỗ cánh tay trấn an Trần Uyển Đường, ngay sau đó chân mày cau lại, giơ tay lên nhổ ra máu trong miệng rồi lau sạch sẽ, lúc này mới cố nén thân thể đau đớn. Cố gắng đứng dậy.

Chỉ là vừa thuộc tính công pháp lôi kia bá đạo vô cùng, lúc này lực lôi điện còn lưu lại trong thân thể của hắn, chạy bốn phía phá hư sinh cơ trong cơ thể hắn, Bách Hợp lại đi ra quá nhanh, căn bản hắn không kịp ngồi xuống loại trừ lực lôi điện trong cơ thể kia đi ra ngoài, bởi vậy chỉ có thể cố nén đau đớn, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.

Hắn không biết từ khi nào Kiếm Tông có một nữ tu trẻ tuổi mà chính hắn cũng không biết. Cũng không biết là địch là bạn, bên này vị trí vắng vẻ, xem xét ngày thường ít có người tới, nếu là người này là địch, hung ác muốn hạ sát mấy người, từ vừa một kích của người này liền có thể một kích đẩy lùi ba người một hổ, mấy người chỉ sợ liên thủ cũng không phải là địch của nàng, Lạc Thần muốn thả ra truyền âm phù sư tôn giao cho hắn, cầu cứu sư môn. Nhưng trước đó, hắn phải dời đi lực chú ý của Bách Hợp. Miễn cho cô phát hiện sau chặn xuống phù cầu cứu mà mình thả ra ngoài.

“Ta biết rõ. Ngươi là Đại sư huynh Kiếm Tông Lạc Thần nha, Đại sư huynh đã không nhớ ta rồi hả? Đại sư huynh thật sự là quý nhân hay quên nhiều chuyện, tiểu muội theo như lời chính trong miệng Đại sư huynh, là gỗ mục không thể điêu Nhạc Bách Hợp rồi.” Bách Hợp mỉm cười nói xong lời này. Cũng như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thò tay vén tóc bị gió thổi không để bay loạn. Cười khẽ hai tiếng:

“Ah, ta ngược lại là nói sai rồi, quy củ tông môn sắp xếp bài bối nghiêm quá mức, hôm nay ta đã không nên gọi ngươi là Đại sư huynh, mà nên gọi ngươi sư đệ mới đúng! Dù sao ta xem sư đệ hôm nay mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, mà ta may mắn đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, sư tỷ nói như vậy, sư đệ còn có dị nghị gì?” Bách Hợp nói xong, chứng kiến cả người Lạc Thần đều sợ ngây người, trương một khuôn mặt tuấn tú xanh trắng giao thoa, lúc này giống như là hóa đá nhìn chằm chằm vào cô, phảng phất có chút không dám tin, bờ môi mở lớn, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, hồi lâu nói không ra lời.

“Ta xem sư đệ miệng đầy đạo lý, cũng không biết có phải tông chủ ngày thường bộn bề công việc hay không, đối với ngươi quản giáo sơ sót, mấy chục năm qua thời gian tu vị cũng không có gì tiến thêm, nhưng mà nhớ tới lúc trước sư đệ thiên tài song linh căn, thế nhưng mà ái đồ tông chủ đắc ý, vì sao thời gian sáu bảy mươi năm, tu vị tiến triển chậm như thế?” Bách Hợp cau mày, cũng mặc kệ sắc mặt Lạc Thần tái nhợt, lại nói tiếp: “Theo ta thấy, có lẽ sư đệ chuyên tâm tu hành mới phải, bớt can thiệp vào những việc không đâu, đặt nhiều tâm tư vào việc bế quan tu luyện, nếu thật sự không được, theo như lời sư đệ cái biện pháp nuốt chút ít đan dược bàng môn tả đạo cũng nên dùng tới, sư đệ thân là đệ tử tông chủ đắc ý, tài nguyên cũng không thiếu, nếu là đi bên cạnh suối đường mòn, hôm nay chỉ sợ tu vị cũng nên là Trúc Cơ hậu kỳ, không đến mức hiện tại mới chỉ dừng lại ở Trúc Cơ tầng bảy.” Cô nói xong, cười lạnh hai tiếng:

“Cái gì chính bất chính đạo! Sư tôn không rảnh giáo đệ, làm sư tỷ ta đây không thể không khuyên bảo ngươi hai câu, mặc kệ chính đạo tà đạo, có thể đột phá Trúc Cơ kỳ tựu là có môn đạo, đừng cả ngày một đống đạo lý lớn, cuối cùng đã qua vài chục năm, sư đệ chỉ là một cái phế vật như trước, thực thua lỗ tư chất cặp linh căn kia của ngươi.”

Vẻ mặt Lạc Thần lạnh lùng thể hiện là Đại sư huynh phê bình hành động của ngày đó Bách Hợp muốn Tích Cốc đan vẫn bày ra trước mặt hai người Tô Minh, không đến nửa khắc đồng hồ trước hắn vẫn hoàn toàn xứng đáng thiên chi kiêu tử ở trong tông môn, không đến trăm tuổi liền vô cùng có khả năng bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí nếu là tài nguyên sung túc, 150 tuổi xông vào Kim Đan sơ kỳ là chuyện vô cùng ổn thỏa, thế nhưng trong một lát sau, cô nương hắn vừa xem thường trong lời nói đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hơn nữa còn tu vị còn cao hơn ba tầng so với hắn.

Hơn nữa tự hắn nói qua Bách Hợp nuốt đan dược là công phu đi bàng môn tả đạo vừa vặn bị người nghe xong, mà lúc này cô lại dùng chính lời nói hắn từng nói qua mà chặn hắn, quả thực Lạc Thần lập tức cảm giác như là còn khó chịu nổi hơn so với việc bị đánh một bạt tai trước mặt, nhất là hắn nhớ tới chính mình lúc trước vẫn còn nói trước mặt hai người Tô Minh cả đời này tối đa Bách Hợp tu vị đạt tới Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, nhưng lúc này cô vừa xuất hiện, không đến trăm tuổi cô đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, tư chất cô vẫn chỉ là ngũ linh căn, theo lý mà nói không bằng mình mới đúng, thế nhưng mà lúc này tu vị lại trên mình.

Lúc nghe trong miệng Bách Hợp hô hào ‘Sư đệ’, Lạc Thần trong cơn giận dữ, lúc này lại nói không nên lời. Trong cặp mắt hắn lộ ra ánh mắt lạnh như băng, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trong mắt tràn đầy sát ý cùng oán hận, từ thuở thiếu nên hắn tiến vào Kiếm Tông đến nay, lại một đường bái tại tông chủ môn hạ, thiên tư xuất chúng, dung mạo tuấn mỹ, gần đây tu vị pháp lực lại trên các sư đệ, là xứng đáng với cái tên Đại sư huynh ở trong Kiếm Tông, thời gian vài thập niên trôi qua đều là phong quang vô cùng đấy, mặt ngoài Lạc Thần lạnh như băng, có thể tính cách nhưng lại kiêu ngạo trong mang theo tự đắc đấy, không nghĩ tới hôm nay trong lúc vô tình muốn mang Trần Uyển Đường tìm kiếm động phủ, vốn cho là gặp một khối linh mạch bảo địa, kết quả lại tìm ra một người đã nhiều năm không thấy, chính mình tưởng rằng là cái người phế vật.

Một khắc trước hắn vẫn là Đại sư huynh trong tông môn, lúc này thì biến thành một cái sư đệ trong lời nói của người trước kia mình còn coi thường, còn làm trò trước mặt Trần Uyển Đường, điều này làm cho Lạc Thần càng không thể chịu được, hắn nhớ tới ngày đó lúc phụ mẫu Nhạc Bách Hợp u đều mất, chính mình mang tâm pháp khẩu quyết Kiếm Tông phục chế thành lời vàng ngọc cho tình cảnh của cô, nếu sớm biết ngày đó chính mình một cái trong lúc vô tình cử động có thể sẽ tạo thành chính mình hôm nay chịu nhục tình huống, lúc trước vô luận như thế nào cũng không nên giúp cô ta đấy!

Thậm chí nếu sớm biết tính cách Bách Hợp vô cùng không tốt như vậy, ngày đó hắn không nên nhất thời mềm lòng giáo nàng công pháp, thế cho nên hôm nay lưu lại cho mình cái mầm tai vạ như vậy!

“Nhìn cái gì? Kiếm Tông tông chủ cả đời anh minh, không nghĩ tới lại dưỡng xuất một sư đệ cái trông thì ngon mà lại là phế vật không dùng được như vậy, sư đệ thân là đệ tử tông chủ, sau này muốn tiếp chưởng chính là đại cơ nghiệp Kiếm Tông, lại không phải nam đệ tử Hợp tông, dựa vào da mặt kiếm cơm, tông chủ Kiếm Tông tương lai, thực lực như chỉ là như vậy mà thôi, ta cũng muốn thay phụ mẫu ta thở dài rồi.” Nhớ tới vừa mới nghe được Lạc Thần không biết ngượng nói khoác nói ngày đó Nhạc phụ cả đời anh hùng lại dưỡng ra con gái Nhạc Bách Hợp cái phế vật như vậy, lúc này Bách Hợp bình mới rượu cũ đem hai chữ phế vật trả lại cho Lạc Thần, gặp Lạc Thần trương một gương mặt da mặt trắng đã phồng đến đỏ bừng rồi, cô nhấc mí mắt, cười lạnh một tiếng:

“Còn chưa cút? Hay là muốn ta tự mình tiễn đưa các ngươi? Động phủ này là bảo địa thanh tu của ta, muốn đổi động phủ, sợ sẽ là tông chủ, cũng nên xuất ra điều lệ, nếu không chỉ bằng thực lực tới bắt, hai bàn tay trắng nhưng tâm thật là cao ngất, mệnh so giấy bạc, cút!”

Mấy người bị cô mắng lo sợ nơm nớp, Tô Minh bị thụ tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, lúc Bách Hợp đi ra hắn lại không dám lấy đan dược ra nuốt, sợ hãi Bách Hợp muốn giết người cướp đoạt, lúc này thấy cô nói chuyện tuy khó nghe, nhưng những câu nhằm vào Lạc Thần, biểu lộ tuy không kiên nhẫn, nhưng ngẫm lại mấy người mình vốn tự tiện xông vào trong động phủ của cô, cũng khó trách tâm tình cô không tốt.

Người tu tiên nghịch thiên mà đi, phần lớn tính tình đều vô cùng cổ quái, lúc này đạt được kết cục như vậy, trong nội tâm Tô Minh cũng sớm đã đoán được, chỉ là hắn đoán được kết quả, lại không đoán đúng quá trình mà thôi, hắn thật sự thật không ngờ đệ tử ký danh tư chất ngũ linh căn lúc trước, tại không cầm chút tài nguyên nào của tông môn trong vài thập niên trong sau, có thể bằng chính lực của mình, có thể tu hành tình trạng thực lực còn cao cường hơn Lạc Thần, lúc này Bách Hợp chỉ để cho bọn hắn lăn, mà cũng không phải là muốn tánh mạng bọn hắn, trong lòng của hắn đã thở một hơi rất dài, hắn cố nén thân thể gân mạch đau đớn bị lôi điện phá hư, cố hết sức bò người lên: “Đại sư tỷ, mạo phạm nhiều, vậy thì đệ tử cùng sư huynh sư muội rời đi, đa tạ Đại sư tỷ chi ân không trách tội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.