Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 332: Q.13 - Chương 332: Con gái sợ gả nhầm ác lang (3)




Edit: Alex Pooh

Beta: Sakura

Căn nhà mà hai người Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn thuê là một căn nhà ở chung cư kiểu cũ, căn nhà khá lớn, giá cả phù hợp nhưng địa điểm lại rất xa. Bách Hợp mang theo đồ đạc lên tầng, còn chưa đi lên trên tầng, từ xa đã nghe thấy tiếng thét lớn truyền ra từ trong căn nhà của mình, tiếng khóc huyên náo chói tai khác lạ của trẻ con khiến đầu cô cũng bắt đầu cảm thấy đau.

Cửa nhà mở rộng, lúc này, một người phụ nữ trung niên vừa ôm con đi đại tiểu tiện ở bên ngoài, nhìn thấy Bách Hợp mới trở về vội vàng nói: “Bách Hợp trở về đúng lúc, trong nhà vệ sinh có người nên không vào được, Đại Dũng lại đau bụng, cô cầm cái xẻng với chổi ra, dọn dẹp chỗ này một chút.”

Một người đàn ông trung niên ngồi trong nhà nghe nói như thế, nhìn thoáng qua, cau mày định đứng lên.

“Ba, ba ngồi xuống đi, không cần phải xen vào, chính cô ta sẽ phải làm.” Bách Hợp nhận ra đây là cha mẹ của nguyên chủ, Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn đã đến giai đoạn bàn đến chuyện kết hôn, hai vợ chồng này tới đây không chỉ vì gả con gái, mà còn vì muốn đưa tiền cho con gái mua nhà ở, may mắn lúc này còn chưa chọn được. Cái này còn phải nhắc đến công bắt bẻ của mẹ Triệu, đã muốn nhà đẹp, lại còn muốn nhà rộng vị trí cũng tốt. Không phải tiền mình trả, mẹ Triệu chỉ chuyên chọn nhà ở điều kiện tốt giá cả cao, chọn cả nữa tháng trời cũng chưa xong, Trịnh Bách Hợp cũng bởi vì đã mệt mỏi lại phải mời cha mẹ đến, còn bị người nhà họ Triệu sai khiến, cuối cùng hoàn toàn kiệt sức.

Người phụ nữ trung niên đang ôm con vừa nghe thấy lời này của Bách Hợp, gương mặt tối lại, đang đi vào phòng lập tức quay đầu lại quát một câu:

“Tấn à, vợ em không chịu giúp cháu trai em dọn dẹp chất thải, là ghét bỏ chúng ta, cảm thấy khó ngửi sao? Cô cầm cuộn giấy ra, tự mình xử lý đi.”

Người phụ nữ trung niên vừa gào lên, vừa nhìn về phía Bách Hợp mấy lần, ba Trịnh vừa đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, im lặng không nói gì.

Sức khỏe ba Trịnh mẹ Trịnh cũng không phải quá tốt, cuối cùng Trịnh Bách Hợp cũng hối hận, đúng là lúc còn trẻ bốc đồng chưa kịp hiếu thuận với cha mẹ, về sau lại vì cái gọi là tình yêu mà mặc kệ cha mẹ khuyên nhủ, đến nơi khác, cho đến khi cha mẹ qua đời cô ấy cũng không thể ở cạnh, cuối cùng tiếc hận cả đời. Trái tim Bách Hợp không tự chủ được cảm thấy chua xót, vô ý thức nói vọng vào trong phòng bếp: “Mẹ.”

Hầu hạ từ trên xuống dưới một nhà họ Triệu vốn là công việc của Trịnh Bách Hợp, nhưng hai ngày này cô sinh bệnh, mọi việc rơi xuống người mẹ Trịnh. Lúc này, ba Triệu mẹ Triệu đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, cửa phòng mình đang mở rộng, hai đứa em gái của Triệu Tấn đang ngồi trong phòng mình nghịch máy vi tính. Một đứa còn ôm cái laptop chính cô mượn về từ công ty, sắc mặt Bách Hợp dần tối lại.

“Sao em đã về rồi? Sao về nhanh vậy?” Triệu Tấn từ trong phòng đi ra ngoài, cửa phòng mở rộng ra, phần mềm chat mở ra trên máy vi tính trong phòng anh ta đang nhảy ra. Bách Hợp nhìn thoáng qua, phát hiện khung đối thoại trên máy vi tính vẫn đang mở. Dường như Triệu Tấn phát hiện ra động tác của Bách Hợp, vô ý thức kéo cửa phòng lại. Căn nhà nhỏ này tuy là nhà cũ cho thuê nhưng diện tích lại không nhỏ, tổng cộng có bốn phòng một phòng khách, nếu không cũng không trở thành chỗ ở cho đại gia đình nhà họ Triệu kia. Bách Hợp nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp vào bên trong phòng, lấy cái laptop đang ở trong tay em gái năm nay vừa học tiểu học của Triệu Tấn gập lại, cô bé kia hơi nhếch lông mày muốn trở mặt. Bách Hợp lại nhìn đống đồ trang điểm vất lung tung trên giường. Người nhà họ Triệu cho tới bây giờ, những lúc sử dụng đồ của Bách Hợp đều không hề coi mình là người ngoài. Tất cả mọi người là người một nhà, chỉ khi nào liên quan đến lợi ích của người nhà họ Triệu, lúc ấy Trịnh Bách Hợp lại trở thành người ngoài.

Bách Hợp không nói chuyện chỉ lo thu dọn đồ đạc, dáng vẻ ấy khiến sắc mặt Triệu Tấn thoáng chốc trở nên khó coi. Tính từ khi còn ở trường học đến giờ, hai người đã quen nhau được hơn bốn năm, Triệu Tấn cho rằng mình đã nhìn thấu con người Trịnh Bách Hợp rồi. Mặc dù đôi lúc cô vẫn tùy hứng, giở tính tình đại tiểu thư, nhưng bởi vì lần đầu tiên là cho mình, hơn nữa cô lại si mê, say mình như điếu đổ, cuối cùng tùy hứng xong vẫn nghe anh ta nói, bởi vậy lúc này thấy Bách Hợp thu dọn đồ đạc, anh ta không những không sợ ngược lại mang theo vài phần mỉa mai:

“Lần này, em không nói lời nào lại muốn thu dọn đồ đạc, đừng trở về đây nữa!”

Mẹ Trịnh nghe tiếng từ trong phòng bếp đi ra, người nhà họ Triệu nghe thấy mấy lời của Triệu Tấn, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười muốn xem náo nhiệt, cũng ngồi yên không lên tiếng. Ba Trịnh ho hai tiếng, hoà giải:

“Tiểu Triệu, có chuyện gì từ từ nói, các con cũng sắp kết hôn…”

“Kết hôn cái gì? Nói cô ta thu dọn cho Tiểu Dũng nhà chúng tôi một chút thôi mà cũng không vui, vợ như vậy, nhà ai dám muốn?” Chị gái Triệu Tấn vừa mới ôm con lúc này đưa con cho mẹ bế, bản thân đi vào trong nhà vệ sinh rửa sạch tay đi ra, chỉ vào Bách Hợp, nói: “Tôi đồng ý với lời em trai tôi nói, loại con gái như vậy không cần, cũng không được kết hôn.”

“Hôn nhân đại sự, cũng không phải trò đùa, sao có thể nói lời như vậy?” Sắc mặt mẹ Trịnh hơi khó coi, hiển nhiên trong lòng lúc này cũng thấy bất mãn, nhưng lại cố nén, nói với Triệu Tấn: “Tiểu Triệu, con cũng hiểu rõ tính tình Bách Hợp, đôi khi tùy hứng một tí, có thể cũng không phải…”

“Anh chỉ hỏi em, sao em về đây được? Tiền của em ở đâu ra?” Triệu Tấn không để ý câu nói của mẹ Trịnh, ngược lại vươn tay về phía Bách Hợp: “Em lấy năm mươi đồng trong ví cho anh xem.”

Cái ví trong tay Bách Hợp đập lên mặt anh ta, có lẽ là không nghĩ cô sẽ ra tay, Triệu Tấn ngây ngốc một lúc chưa kịp tránh, lại bị đập trúng.

“Tiền bắt xe, lấy từ tiền lương của em ra.” Bách Hợp vừa thốt ra lời này, người nhà họ Triệu giống như phát điên vây lại, ngay cả ba Triệu mẹ Triệu vừa rồi còn xem náo nhiệt cũng nổi giận đùng đùng, nói: “Loạn rồi, trên đời này chưa từng nghe nói có đàn bà dám đánh đàn ông đấy…”

“Nếu hôm nay anh không lấy tiền lương của em ra, em sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát tiền bị trộm rồi.” Bách Hợp không để ý người nhà họ Triệu, ngược lại nhìn Triệu Tấn lúc này đang che gương mặt đau đớn do bị cái ví đập vào, cười lạnh: “Anh đừng cho rằng em không có cách gây khó dễ cho anh.”

“Hỏi em một câu tại sao em trở về em lại nổi điên, em còn muốn kết hôn nữa hay không?” Triệu Tấn không nói đến tiền lương công việc, trong miệng không ngừng ồn ào: “Chẳng phải hỏi em nhiều hơn một câu thôi sao, bắt xe trở về còn đánh người.”

Mẹ Trịnh rất sợ hai người này bắt đầu cãi nhau, trong lòng bà vốn dĩ vô cùng bất mãn với hôn sự này, nhưng con gái nhà mình thích, hai vợ chồng có nhiều ý kiến hơn nữa cũng hi vọng về sau hai con sẽ hòa hợp sống với nhau, bà với ba Trịnh không phải người nơi này, sau này con gái muốn có cơm ăn ở nhà họ Triệu, nếu náo loạn lên, đến lúc đó chịu khổ vất vả vẫn là Trịnh Bách Hợp. Nghĩ đến đây, mẹ Trịnh đành cố nén cơn giận trong lòng, nhỏ giọng lễ độ xin lỗi:

“Bách Hợp đang sốt cao, có thể là cơ thể không thoải mái, cho nên mới phải bắt xe, tiền này tính vào chúng tôi…”

“Coi như ba mẹ sao được? Không phải em còn phải châm cứu truyền nước sao? Còn bắt xe gì nữa, hơn mười đồng bắt xe đủ toàn bộ tiền mua thuốc cho em ăn rồi.”

Triệu Tấn cắt ngang lời nói của mẹ Trịnh, lời này vừa thốt ra, Bách Hợp định tát anh ta một cái, nhưng hiện giờ cả người không có sức, chỉ đành hung hăng đạp anh ta một cái. Hôm nay cô đi đôi giày da mũi nhọn đang lưu hành, đá vào xương đùi của Triệu Tấn, trên mặt anh ta lộ ra vài phần đau đớn, hiển nhiên một đá này so với cái ví đập lên mặt anh ta còn đau hơn nhiều, bởi sắc mặt anh ta thoáng chốc tối lại.

“Không kết hôn nữa, giao tiền lương của tôi ra đây!” Bách Hợp một mặt nói xong, một mặt thò tay muốn nhặt ví của mình lên. Mẹ Triệu nghe vậy, trong lòng lại không thoải mái, tức giận nói:

“Không kết hôn? Khách sạn đã đặt xong, thiếp mời cũng đã phát rồi, không muốn kết hôn sao con không sớm nói ra, hiện tại còn muốn náo loạn cái gì?”

Cả nhà họ Triệu nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, sắc mặt mỗi người đều không tốt.

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, nhìn mẹ Triệu, nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi cũng không phải người địa phương, mất mặt cũng không phải tôi.”

Cô nói lời vô trách nhiệm như vậy khiến mẹ Triệu tức giận đến mức cả người run rẩy, lại nhìn dáng vẻ không quan tâm của Bách Hợp, mẹ Triệu hận tới mức cắn răng, lại không có cách nào gây khó dễ cho cô.

Lúc trước Triệu Tần có thể dẫm đạp lên mặt mũi Trịnh Bách Hợp, ngoại trừ dựa vào việc Trịnh Bách Hợp yêu vẻ bề ngoài của anh ta, trừ cái này cũng không có ưu thế gì khác. Anh ta còn chưa phải là Tổng giám đốc Triệu khí phách sau này, lúc này bên cạnh anh ta chưa có mỹ nữ vờn quanh, tuy nói sau lưng, anh ta có mối quan hệ ám muội với bao nhiêu người phụ nữ, thế nhưng, trong một đám phụ nữ, chỉ có bề ngoài của Bách Hợp là xứng đôi với anh ta nhất. Bây giờ, nghe Bách Hợp chém đinh chặt sắt nói không kết hôn, Triệu Tấn bắt đầu hoảng sợ, bình tĩnh lại, mắng: “Em nổi điên cái gì?”

Nhớ lại nội dung vở kịch sau khi Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn làm vợ chồng vài năm, nơi anh ta cất tiền cũng dễ đoán. Tính nghi ngờ của người này cực lớn, tính cách cực kì tự ti về sau biến thành cực kì tự đại, anh ta cũng không tin bất kì kẻ nào, trừ mẹ anh ta ra, anh ta luôn luôn đề phòng người bên gối. Mười năm vợ chồng với Trịnh Bách Hợp, Trịnh Bách Hợp chưa bao giờ biết rõ anh ta giấu bao nhiêu tiền, nếu lúc này anh ta đã có tiền trước rồi, nhất định là để ở chỗ mẹ Triệu.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp bất giác dừng ánh mắt lại trên người mẹ Triệu, mẹ Triệu thấy cô nhìn mình, cả người sợ run lên, khi phục hồi lại tinh thần chỉ thấy Bách Hợp đi về phía phòng bà. Mẹ Triệu ngẩn ngơ, theo bản năng giơ tay ra muốn kéo cô đi, Bách Hợp quay đầu lại nhìn bà một cái:

“Đưa tiền lương của tôi ra đây, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát xử lý việc mất đồ.”

Ngay từ đầu, khi mẹ Triệu còn định giả ngu, lại thấy Bách Hợp lấy điện thoại từ trong túi ra, Triệu Tấn mới phản ứng đi tới, cuống quít muốn đoạt lấy điện thoại trong tay Bách Hợp:

“Em làm gì đấy? Đều là người một nhà, em định báo cảnh sát bắt mẹ anh sao? Tiền lương đưa em là của em, không được không kết hôn!”

Gương mặt anh ta bình tĩnh, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, phần mềm chat trong thư phòng truyền ra âm thanh ‘Ting ting’. Lúc đó, Bách Hợp cảm thấy Trịnh Bách Hợp trong quá khứ thật sự là mắt mù rồi, một người đàn ông tầm thường không chịu nổi, lằng nhằng nham hiểm lại hoa tâm, lúc này, cô càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Trịnh Bách Hợp trong quá khứ thiệt thòi lớn khi coi anh ta như châu bảo để ở trong lòng. Bách Hợp nghĩ tới tình cảnh khác nhau một trời một vực với lúc ở cùng Lý Duyên Tỷ trong nhiệm vụ, càng nhìn càng thấy Triệu Tấn không hợp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.