Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 336: Q.13 - Chương 336: Con gái sợ gả nhầm ác lang (7)




Edit: Alex Pooh

Beta: Sakura

Tuy mới cầm lại hơn phân nửa tiền lương, chưa phải là cầm lại toàn bộ tiền được sở hữu, ít nhất đây có thể coi là bước đầu tiên Bách Hợp đi thay Trịnh Bách Hợp. Cô dùng toàn bộ hai mươi vạn này lắp đặt nội thất bên trong nhà mới, trong khoảng hai tháng, vì Bách Hợp bộn bề công việc còn phải lắp đặt nội thất trong nhà mới nên không đi tìm Triệu Tấn gây phiền toái, chỉ nghe các đồng nghiệp nói anh ta đầu quân vào công ty mới, cũng nhanh chóng được cấp trên coi trọng, thật sự liều mạng cố gắng.

Vì lúc trước Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn đều học cùng một chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp hai người lại tiến quân vào cùng nghề nghiệp, bởi vậy vòng tròn luẩn quẩn giữa hai người rất nhỏ, gần như bạn bè học cùng cũng giống nhau. Bách Hợp rất dễ dàng dò hỏi được số điện thoại mới của Triệu Tấn và các cách thức liên lạc, đợi đến khi lắp đặt thiết bị nhà ở của cô xong, không nhân nhượng một chút nào, cô bắt đầu không ngừng gửi tin nhắn cho Triệu Tấn.

Lúc bắt đầu gửi tin nhắn như đá chìm đáy biển, Bách Hợp cũng không dừng lại, tiếp theo bắt đầu gọi điện thoại cho mẹ Triệu. Mẹ Triệu bởi vì việc lúc trước cô cầm đi hai mươi vạn mà cực kì không thích cô, Bách Hợp lại giống như không nghe thấy sự châm chọc khiêu khích trong lời nói của mẹ Triệu, suốt ngày chỉ cần không có việc gì sẽ đi quấy rối tất cả người nhà họ Triệu. Có lúc chị cả của Triệu Tấn đưa con đi nhà trẻ, cô cũng sẽ đi tới nhà trẻ nhìn một chút. Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch từng chăm sóc đứa trẻ ấy, đáng tiếc cuối cùng đứa trẻ lại không thích cô ấy.

Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch đã từng có những hành động điên cuồng như vậy, có thể lúc ấy Trịnh Bách Hợp vì muốn vãn hồi Triệu Tấn. Lúc này, Bách Hợp lại muốn khiến cả nhà Triệu Tấn không được an bình, những hành động của cô nhanh chóng khiến nhà họ Triệu gà chó không yên. Mẹ Triệu thường vừa nghe thấy chuông điện thoại vang lên thì cả người đều khẩn trương, mà ngay cả chị cả của Triệu Tấn cũng không dám đưa con đến nhà trẻ, muốn đổi trường học cho con. Ngay từ đầu Triệu Tấn đã cảnh cáo Bách Hợp, nhưng căn bản không dám làm gì. Bách Hợp trong nội dung vở kịch hành động như vậy dưới tình huống không kìm lòng được, khi đó là lúc cô ấy thương tâm tuyệt vọng, hơn ba mươi tuổi rơi vào kết cục hai bàn tay trắng.

Chồng mà cô ấy coi là chỗ dựa đã trở thành người đàn ông của người khác, cuối cùng nhà họ Triệu tiếp nhận một người phụ nữ khác, Triệu Tấn vui mừng chuẩn bị làm cha, người phụ nữ mang thai con anh ta kia lại không phải Trịnh Bách Hợp. Lúc trước Trịnh Bách Hợp không kiểm soát được tình hình của mình, chịu lép vế trước người nhà họ Triệu, thật ra cô ấy muốn cầu xin người nhà họ Triệu để cho cô ấy trở về, cô ấy vì người nhà họ Triệu đã bỏ ra quá nhiều, sau đó cam lòng không có tình yêu còn có tình thân. Đó là một loại thói quen lúc cô ấy đang tuyệt vọng, mà Bách Hợp lúc này hoàn toàn khác biệt.

Lúc này Bách Hợp có nhà ở của mình, thậm chí nhà ở đã lắp đặt thiết bị tốt, chỉ cần đợi một thời gian ngắn thì có thể chuyển vào được, không có một đoàn người nhà họ Triệu, cô không cần nhìn sắc mặt làm trâu làm ngựa cho người ta, không cần khép mình, lúc nhàm chán còn có thể khiến cho nhà họ Triệu chờ đợi lo lắng. Hoàn cảnh như vậy đối lập hoàn toàn với Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch. Hiện tại Triệu Tấn ngoại trừ có một Tôn Tiểu Tịnh đang mang thai, bên ngoài còn có sự nghiệp vừa mới khởi sắc, hơn nữa anh ta còn muốn liều mạng vì nhà ở, không giống trong nội dung vở kịch, Trịnh Bách Hợp một lần duy nhất là thỏa đáng được giúp anh ta.

Gần đây có một hợp đồng rơi vào tay Bách Hợp, mỗi ngày Bách Hợp đều phải tăng ca đến gần hai giờ, rạng sáng, công việc hơi mệt, Bách Hợp cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, bên khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười không tốt đẹp, bấm điện thoại cho mẹ Triệu. Trong trí nhớ của Trịnh Bách Hợp, cô biết rõ mẹ Triệu có thói quen không bao giờ tắt điện thoại, Trước kia mẹ Triệu nghèo khó, đến lúc tuổi già con cái đã có tiền đồ, dường như bà rất sợ người khác không biết bà sử dụng điện thoại di động, hai mươi tư tiếng đồng hồ chưa bao giờ tắt máy. Bách Hợp nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười hai giờ ba mươi phút, người nhà họ Triệu đã ngủ từ sớm. Có lẽ mẹ Triệu đã ngủ mất rồi, lúc cô gọi điện thoại qua, khoảng chừng sau bảy tám hồi chuông, điện thoại mới được người ta tiếp, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi lại thêm vài phần hung dữ của mẹ Triệu vang lên:

“Trịnh Bách Hợp, đêm hôm khuya khoắt cô gọi điện thoại tới làm gì!” Bất kể là ai, đang mộng đẹp đến giữa chừng lại vì ồn ào mà tỉnh lại cũng sẽ không thể có thái độ tốt được, nhất là mẹ Triệu vốn không còn ít tuổi, một khi bà giữa chừng bị đánh thức, muốn ngủ lại lần nữa rất khó. Thói quen sinh hoạt mấy chục năm tạo nên đồng hồ sinh học cố định của bà, lúc mười giờ tất nhiên sẽ lên giường, mà tới khoảng mười giờ rưỡi sẽ từ từ ngủ, hơn mười hai giờ rưỡi đang là thời điểm say giấc nồng. Bách Hợp hết lần này tới lần khác gọi điện thoại tới, khiến bà bị dọa không nhẹ, giọng điệu lúc này đương nhiên không tốt lắm. Mẹ Triệu cố nén xúc động muốn chửi ầm lên, oán hận ngồi dậy:

“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô và Triệu Tấn nhà chúng tôi đã chia tay rồi, mặt khác Triệu Tấn đã lấy vợ, không cần cô nữa!”

Bên khóe miệng Bách Hợp lộ ra vài phần tươi cười, rồi lại cố nén xuống, trong mắt mang theo vẻ châm chọc, nhưng lời nói ra dường như thật sự uất ức:

“Bác nói chuyện này, con chỉ muốn hỏi một chút, gần đây sức khỏe của bác có tốt không, lúc trước không phải bác nói sức khỏe không tốt sao, tại con thấy trên báo có thuốc trị được bệnh này của bác, bác có thể xem qua một chút.”

Lần trước mẹ Triệu nói sức khỏe không tốt thuần túy chỉ là nói hươu nói vượn thôi, lần ấy Bách Hợp gọi điện thoại cho bà, lúc bà muốn tắt điện thoại tùy ý tìm một cái cớ, không nghĩ tới lại cầm đá đập vào chân mình. Tuy nói Bách Hợp đêm hôm gọi điện thoại cho bà đánh thức bà, thế nhưng người ta là vì suy nghĩ cho sức khỏe của mình. Lúc này mẹ Triệu thật sự là có khổ không nói nên lời, trong miệng ậm ờ hai tiếng đang muốn cúp điện thoại, Bách Hợp lại thò tay kẹp lấy điện thoại, tìm được một đơn thuốc Đông y hữu dụng cho người già lẩm cẩm, lớn tiếng nói:

“Bác tìm giấy bút ghi một chút, con đọc đơn thuốc cho bác nghe.”

“Không cần…” Mẹ Triệu còn chưa nói dứt lời, Bách Hợp ở đầu kia đã phối hợp đọc lên, sự tức giận trong lòng mẹ Triệu bị cô mài dần, cuối cùng chỉ phải nhẫn nại nghe Bách Hợp đọc một đống lớn thuốc Đông y gì đó. Vốn dĩ bà nói không thoải mái chỉ là thuận miệng nói bừa, lúc này bà thực sự cảm thấy mình hơi khó chịu, nghe xong cả buổi cuối cùng một tia buồn ngủ cũng không cánh mà bay. Bách Hợp nhìn qua thấy thời gian không chênh lệch mấy, lúc này mới nhỏ giọng nói:

“Sắc trời đã không còn sớm, bác đi nghỉ ngơi sớm đi, bác thường xuyên sử dụng đơn thuốc con vừa nói, hiệu quả mới tốt.” Nói xong, không chút do dự cúp điện thoại.

Bỏ lại mẹ Triệu đã không còn buồn ngủ, tức giận suýt nữa đập phá điện thoại ngày thường mình coi là bảo bối.

Một buổi tối bị quậy phá như vậy, dĩ nhiên mẹ Triệu không ngủ được rồi, bà ngồi một lúc, lại ngẩn ngơ nhìn ti vi một lát, kết quả càng nghĩ thì trong lòng càng giận hơn. Bà nghĩ đến Bách Hợp đêm hôm đánh thức bà dậy khiến bà ngủ cũng không được yên, bà cũng sẽ chờ tới hơn ba giờ gọi điện thoại cho Bách Hợp, để cô ta ngủ cũng không được yên!

Khó khăn nhịn đến ba giờ rưỡi, mẹ Triệu oán hận cầm điện thoại bấm điện thoại cho Bách Hợp, ai ngờ trong điện thoại lại truyền đến: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Lồng ngực mẹ Triệu bừng bừng lửa giận, suýt nữa phun ra một ngụm máu, trong miệng không ngừng chửi bới Bách Hợp.

Khẳng định trong lòng mẹ Triệu sẽ nổi trận lôi đình, Bách Hợp nhanh chóng hoàn thành công việc tắt máy đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau tinh thần sảng khoái, lúc bắt đầu mở điện thoại ra thấy vài tin nhắn trong điện thoại, không đợi cô mở tin nhắn ra, Triệu Tấn gọi điện tới:

“Trịnh Bách Hợp, có phải cô điên rồi không hả? Cô không có việc thì quấy rối người nhà của tôi làm cái gì? Lúc trước không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, đưa hai mươi vạn cho cô, từ nay về sau đường ai nấy đi, chúng ta đừng qua lại nữa rồi mà?” Triệu Tấn tức giận muốn phun máu, ngày hôm qua sau khi mẹ Triệu bị Bách Hợp quấy rối thì cả đêm không ngủ được, khó khăn nhịn đến khi trời sáng hẳn mới hơi buồn ngủ, bà đã lớn tuổi, cơ thể không thể so với lúc còn trẻ, dày vò chút ít như vậy đã không chịu được rồi, sáng sớm lúc Triệu Tấn đến, sắc mặt lập tức khó coi tố cáo.

“Tôi không quấy rối người nhà anh. A Tấn, tuy hai người chúng ta hiện tại đã chia tay, thế nhưng chia tay cũng có thể làm bạn bè mà, nhiều bạn ít thù vẫn hơn mà. Đây là tôi đang quan tâm người nhà của anh, tôi tốt bụng còn đi tìm đơn thuốc cho mẹ anh đây này.” Bách Hợp sửa sang tài liệu của mình, dăm ba câu đuổi Triệu Tấn: “Được rồi, tôi muốn đi đánh răng rửa mặt, có việc tan tầm lại trò chuyện, bái bai!”

Cúp điện thoại trước, Bách Hợp loáng thoáng nghe thấy bên kia điện thoại, hình như Tôn Tiểu Tịnh đang hỏi: “Chồng ơi, chẳng lẽ sau khi tan làm anh vẫn còn cùng cô Trịnh …”

Câu nói kế tiếp nghe không rõ ràng lắm, giọng nói Tôn Tiểu Tịnh vẫn nhỏ nhẹ mềm mại, không giống như đang mang theo sự tức giận. Thế nhưng, ở nơi tổ chức hôn lễ ngày đó, từ tình cảnh lúc cô ta thị uy với mình, Bách Hợp có thể nhìn ra được người phụ nữ này cũng không dịu dàng rộng lượng như cách cô ta biểu hiện ra bên ngoài. Người thực sự rộng lượng dịu dàng sao có thể dưới tình huống biết rõ người khác đã có bạn gái còn chen vào làm người thứ ba, vì đã mang thai con của người đàn ông đó hay sao? Lúc ấy cô ta nín nhịn, đại khái chỉ bởi vì Triệu Tấn có thể kiếm tiền, xuất thân của cô ta không tốt bị người nhà họ Triệu ghét bỏ, vậy nên mới tự ti trước mặt Triệu Tấn.

Mà một ngày nào đó, chỉ cần cảm xúc tự ti tích tụ trong lòng cô ta những ngày qua bùng nổ, có câu nói rất đúng, không chết trong âm thầm, chỉ bùng nổ trong âm thầm. Tôn Tiểu Tịnh là người phụ nữ có tâm cơ, lần này cô ta có thể mang thai con của Triệu Tấn cũng khiến anh ta đồng ý lấy mình làm vợ, chắc chắn không phải người phụ nữ cam nguyện chết trong âm thầm. Nói thật, Bách Hợp thật sự có chút chờ mong thời điểm cô ta bạo phát.

Ban ngày lúc không có việc gì Bách Hợp lại gọi điện thoại cho chị em của Triệu Tấn, trong miệng đều là những câu quan tâm, ân cần thăm hỏi em gái nhỏ của Triệu Tấn đọc sách có mệt không, hỏi chị cả của Triệu Tấn mang thai đứa nhỏ khổ cực không. Cảnh này đúng vào lúc giữa trưa, mọi người trong công ty tới đưa văn bản tài liệu cho Bách Hợp nhìn cô vài lần, cảm thấy có chút đồng tình. Trong mắt mọi người, dường như Bách Hợp vẫn đang nhớ tới người yêu cấp trên đã đánh mất, lại cảm thấy hành động rộng lượng như vậy của Bách Hợp thật khó có thể tin nổi.

“Tổ trưởng Trịnh, Triệu Tấn cũng đã kết hôn với người khác, việc của nhà họ Triệu nhà anh ta cô còn quản làm cái khỉ gió gì nữa?” Cấp dưới kia không thể chịu được, hỏi Bách Hợp một câu: “Cô thật sự quá rộng lượng, nếu đổi lại là tôi thì đã sớm cho anh ta hai cái bạt tay, lại để anh ta cút vào chỗ nào đó càng xa càng tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.