Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 897: Q.13 - Chương 897: Cuộc chiến ánh sáng bóng tối 01




Edit: Alex Pooh

Beta: Sakura

Mùi mồ hôi hòa chung với mùi son phấn gay mũi, xen lẫn rỉ sắt và mùi máu khiến người ta vừa ngửi đã muốn ói, thế nhưng dường như xung quanh tràn ngập một cỗ hơi thở căng thẳng lại chết chóc tiêu điều. Bách Hợp cảm giác bầu không khí không thích hợp, dù mí mắt còn hơi khô khốc nhưng cô vẫn cố hết sức mở mắt ra. Viền mắt cô nóng lên, vừa mới tỉnh táo lại tiến vào nhiệm vụ, tinh thần chưa được nghỉ ngơi đủ, ban đầu cô còn chưa tỉnh táo nhìn mọi thứ trước mặt, chỉ mơ hồ cảm thấy xung quanh ngồi đầy người, chỉ liếc mắt nhìn xong cô lại nhắm chặt hai mắt.

“Tiểu thư Roman không thoải mái à?” Trong tiếng người ồn ào, một giọng nam trung niên có chút ôn hòa lại mang theo thân thiết vang lên bên tai Bách Hợp, cô vô ý thức cúi đầu muốn nhìn sang bên cạnh, chỉ là vừa mới tiến vào nhiệm vụ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với cơ thể nguyên chủ, hơn nữa khi cô tiến vào nhiệm vụ, hình như nguyên chủ đang ở trong một trạng thái cực độ hoảng loạn và bất lực, khiến cô cũng bị ảnh hưởng. Hơn nữa xung quanh lúc này thực sự khiến cô cảm thấy khó chịu, đầu cô vô cùng đau đớn, dù dùng hết sức lực muốn quay đầu lại nhìn xem ai đang nói chuyện với mình, nhưng cuối cùng trong miệng chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ như con mèo nhỏ.

Cô đưa tay sờ soạng, bên cạnh hình như có người ngồi. Bách Hợp không nói hai lời tựa đầu dựa vào, tuy nhiên lại bị vồ ếch chụp hụt. Khi cô vừa định ngang nhiên dựa vào thì dường như người bên cạnh cũng không thích có người gần hắn quá, dịch sang bên cạnh một chút. Bách Hợp cũng không sờ được hắn, người đàn ông ôn hòa vừa nói chuyện với cô hô hấp dồn dập trong nháy mắt. Bách Hợp lại không quản được nhiều như vậy, cô thầm mắng hai câu, đưa tay chống lên trên đầu gối, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc lâu, cơ thể dần dần thích ứng với bầu không khí khẩn trương kịch liệt này, trái tim không nhảy lên kịch liệt như lúc mới tiến vào nhiệm vụ, lúc này cô mới chậm rãi ngồi thẳng người dậy.

Bách Hợp mở mắt, thấy rõ hoàn cảnh vị trí của mình, cô ngồi ở trong một khoảng sân cực lớn hình bán nguyệt đào rỗng bí ẩn. Toàn bộ không gian một nửa hình cung là từng cầu bậc thang một đi lên dần phía trên, mỗi cầu thang ngồi đầy người, mà một nửa kia thì lại bị làm thành hình thức quây lại có thêm tán che hoa lệ, hoảng hốt nhìn lại thì dường như có một chút cảm giác giống với đầu trường La Mã cổ đại. Ở sâu trong lòng đất khoảng hai mươi mét là một cái đài bằng phẳng gần năm trăm mét cực lớn, cổng vòm gần như bốn phía quanh hình cầu. Lúc này, trên mặt đất có một con quái thú chừng bốn mét cùng loại với khủng long, kéo theo một cái đuôi cường tráng, đang vây quanh đuổi bắt một người đàn ông tóc rối bù tay cầm kích sắt.

Lúc này, mắt quái thú kia đã đỏ rực, hai má người đàn ông chạy ở phía trước cũng đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán, hai chân hắn đều bị xích, trên nửa người để trần mơ hồ có thể thấy vết thương ngang dọc, người đàn ông kia có một hình xăm bức tranh cổ quái chạy dọc trên lưng hắn, bắp thịt căng lên có lực đầy mồ hôi. Chỗ ngồi của Bách Hợp cách khán đài khá gần, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở dốc hít từng ngụm lớn khi chạy của người đàn ông kia, một cảm giác đồng tình thương hại không thể khống chế tuôn trào trong đáy lòng cô. Cô cắn răng định đứng lên, mắt thấy quái thú kia đuổi theo người đàn ông, dường như một giây sau có thể nuốt người đàn ông vào trong miệng, cô thật sự có xúc động muốn nhảy xuống cứu người đàn ông kia ra!

“Tiểu thư Roman là thánh nữ tôn giáo có tâm địa thiện lương, có chút khó chịu đối với tình cảnh như vậy là rất bình thường, ngài có thể dựa vào thị nữ nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.” Giọng nam trung niên ôn hòa dường như biết cảm nhận trong lòng Bách Hợp lúc này, nhẹ giọng trấn an. Bách Hợp lung tung gật gật đầu, hiện tại cô cảm giác được có cái gì không đúng rồi, với sự đề cao trí lực của cô, loại tình huống chịu ảnh hưởng từ nguyên chủ đã rất hiếm xuất hiện nữa, nhất là bây giờ trí lực của cô đã đạt đến 90, theo lý mà nói không thể chịu ảnh hưởng từ nguyên chủ. Nhưng mà hiện giờ, cái loại xúc động muốn cứu người lại vẫn bồi hồi ở trong lòng, dường như cô có phần không khống chế được cảm giác của mình, đây chính là suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với bản thân cô.

Hai chân sau tráng kiện có lực của quái thú chạy ‘bình bịch’, mỗi một bước chạy, tiếng bước chân nặng nề dường như có thể khiến nền đất phía dưới hơi rung động. Người đàn ông đằng trước mặc dù phát ra toàn bộ sức mạnh chạy như điên, nhưng dần dần cũng bị kéo lại gần như trước. Hắn dốc sức liều mạng chạy đến trước cửa một cái lưới sắt ở góc phía xa, dùng sức rung lưới sắt, miệng gào thét: “Thả tôi ra, thả tôi ra ngoài …”

‘Ngoaa ~’, quái thú ngẩng đầu, trong miệng phát ra một hồi tiếng xì xì, tiếng kêu vang dội toàn bộ khu đấu trường, bốn phía yên tĩnh một lúc lâu ngay sau đó rất nhiều người ngồi ở trên bậc thang đá đối diện đứng lên, bắt đầu dốc sức liều mạng kích động phất tay:

“Giết chết hắn, giết chết hắn!”

“Nhanh lên, cái thứ ngu xuẩn nhà ngươi chứ!”

Bách Hợp cũng đứng lên theo, sau một khắc quái thú kia đột nhiên chạy nhanh hơn, người đàn ông đang níu lấy lưới sắt quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc kinh hoảng vạn phần muốn chạy trốn lại bị quái thú kia cắn một phát vào trong miệng, kích trong tay người đàn ông căn bản còn chưa kịp đâm ra đã bị quái thú chặn ngang cắn vào trong miệng, âm thanh cắn nuốt đáng sợ truyền đến. Khi khung xương của nửa người trên bị cắn vang lên tiếng ‘Răng rắc’, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông bao trùm, một chuỗi vết máu từ khóe miệng quái thú chảy xuống, nó nhai mấy cái, yết hầu chuyển động mấy lần, máu tươi đỏ sẫm từ cằm nó nhỏ đầy đất, nó vươn cái lưỡi khổng lồ liếm liếm môi, sau đó mới giống như người chiến thắng, bắt đầu chạy quanh đấu trường.

Cảnh đẫm máu như vậy dường như đốt nóng bầu không khí trong đấu trường, người ngồi trong đấu trường giống như phát điên huýt gió thổi bay, tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai đồng thời vang lên. Trên khán phòng cách đó không xa, mấy người đàn ông trẻ tuổi tiếp tục ném một thứ gì đó như con linh dương, quái thú kia hiển nhiên sớm có kinh nghiệm đối với việc này, linh dương còn chưa chạm đất, nó đã nhảy dựng lên, một ngụm cắn con linh dương này vào trong miệng, sau đó nuốt vào trong bụng ăn no. Cửa giăng lưới sắt vốn đang khóa chặt thì mở ra, một người con trai mặc áo giáp hoàng kim, mái tóc quăn mềm mại màu hạt kê, thân hình cao lớn đeo trường kiếm xuất hiện ở trong đấu trường.

Quái thú sớm bị máu tươi kích thích đỏ hai mắt, ngửi thấy hơi người sống lập tức muốn tiến lên, nhưng khi nó đuổi theo về phía người con trai phía trước há to mồm, trên cơ thể người con trai này phát ra luồng sáng vàng chói mắt, trường kiếm trên lưng được hắn lấy xuống, thoáng cái chém lên răng quái thú.

‘Keng keng’, một tiếng vang thật lớn, quái thú phát ra tiếng gào thét, không còn thấy dáng vẻ dạt dào tự đắc như trước, thân hình khổng lồ không tự chủ được về phía sau vài bước ‘bịch bịch bịch’, người con trai cầm kiếm kia mới quát lớn:

“Chạy về sào huyệt của ngươi!”

Quái thú kia lộ ra ánh mắt sợ hãi, cả người không đổi quay đầu lại vọt tới bên cạnh cửa đã mở ra, cửa mạnh mẽ lập tức bị đóng lại.

“Thánh kỵ sĩ! Thánh kỵ sĩ! Thánh kỵ sĩ!” Thấy một màn như vậy, đám đông trong đấu trường thoáng cái bị kích thích đến mức cao nhất, điên cuồng hô to, lúc này người con trai ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn bốn phía, không quay đầu lại cắm trường kiếm trong tay vào bao kiếm trên lưng, hắn đi vào một bên cửa bị mở ra.

” Sao Brian có thể xuất hiện ở chỗ đó?” Một giọng nói êm ái lạnh nhạt vang lên. Bách Hợp cả kinh, lực chú ý của cô trước đó vẫn rơi vào giữa đấu trường, sau khi tiến vào nhiệm vụ không hiểu sao bị nhiễm cảm giác đồng tình khó nói rõ của thân thể này, vậy mà không kịp chú ý tới người bên cạnh mình. Cô cảm nhận được bên cạnh có người nhưng cũng không quay đầu lại nhìn, lúc này nghe thấy có người nói chuyện, cô nghiêng đầu thì nhìn thấy bên phải mình là một người con trai tuấn tú chừng hai mươi tuổi, mặc áo choàng nhung không cổ dài tay vừa người màu đen đang ngồi ở đằng kia, trên thân áo hắn có một chút hoa văn chìm, cần nhìn kỹ mới có thể nhìn ra được. Người con trai trẻ tuổi với mái tóc vàng sáng lạn, khi Bách Hợp quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng tinh xảo của anh, anh ta ngồi trên ghế tựa thiên nga nhung màu đen, quần áo và ghế tựa gần như hợp thành một thể.

Người thường xuyên đến đây vốn dĩ đều có chút đặc biệt, áo nhung dài không cổ, mặc trên người anh có một loại khí chất nói không nên lời.

Một tay anh tùy ý đặt trước ngực, một tay vịn lên thành ghế, chỗ cổ áo lộ ra sơ mi trắng viền hoa phức tạp bên trong, mơ hồ thấy được tay áo, nhưng điều này cũng không khiến anh có vẻ nữ tính, ngược lại càng thể hiện dáng vẻ hờ hững gần như có chút ngạo mạn của anh.

Người con trai này có nước da trắng gần như trong suốt, không có chút huyết sắc nào, con ngươi hiện lên màu lam, nhìn qua không có tình cảm, biểu cảm lạnh lùng, lông mày như ẩn như hiện bị che khuất dưới phần tóc mái vàng hơi dài, bạc môi mỏng, khóe miệng hơi cong lên, nhưng ý cười như có như không này cũng không khiến cả khuôn mặt anh mềm mại đi mấy phần, trái lại càng hiện ra dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn không dễ gần.

Lúc nói chuyện, anh như thờ ơ phủi phủi lên quần áo vốn không hề dính chút bụi. Ánh mắt Bách Hợp nhìn xuống phía dưới người anh, chân anh đi một đôi ủng da màu nâu, một con sói bạc cực lớn nằm dưới chân hắn, một chân anh nâng lên đè trên đầu sói, cả người toát ra vẻ biếng nhác lại hào hoa phú quý, nhưng cũng ngầm lộ ra mấy phần cảm giác nguy hiểm.

Bách Hợp chỉ nhìn vào đôi mắt anh lập tức cảm nhận được người con trai này cũng không dễ thân thiết, cảm nhận được tầm mắt chú ý của cô nhưng người con trai kia cũng không quay đầu lại. Lúc anh ta nói chuyện giọng điệu rất nhẹ giống như người tình ở bên tai thì thầm thân mật, ngữ điệu cũng rất ưu mỹ, nghe vào tai khiến người ta cảm thấy vô cùng thả lỏng thích thú.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng nghe thấy câu hỏi của anh thì hơi cúi đầu tiến đến, dáng vẻ cực kỳ cung kính. Anh không quay đầu nhìn Bách Hợp, nhưng Bách Hợp rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của anh ta dường như dừng lại trên người mình trong một cái chớp mắt!

Người đàn ông trung niên này xuất hiện từ bao giờ, Bách Hợp cũng không hề phát hiện ra, cô cảnh giác cau chân mày, cả người hơi căng lên.

“Thưa ngài, tôi cũng không hiểu sao kỵ sĩ của tiểu thư Roman lại có thể xuất hiện ở giữa sân đấu trường, xin cho phép tôi đến tra hỏi.” Lúc người đàn ông trung niên nói chuyện, giọng nói ôn hòa, hắn trước tiên mở miệng nói chuyện với người con trai. Hiện tại, Bách Hợp dù không tiếp thu tình tiết, nhưng người đàn ông trung niên này từng nói qua hai lần, nhắc tới cái tên ‘Roman’ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.