Brian sinh ra trong một gia đình nam tước nghèo túng, tuy vẫn mang tước vị nhưng thực chất đã sớm sa sút, bình thường gã và nguyên chủ, ở trong thần điện mười năm như một ngày, ở cạnh nguyên chủ vài năm, trở thành kỵ sĩ thủ hộ của cô ấy sau đó hai người luôn ở trong Giáo đình, mỗi ngày đều đến đại điện, đáng lẽ lúc này gã đã trở về, cho dù vẫn còn tức giận không muốn gặp cô nhưng nhất định sẽ tham gia lễ cầu nguyện buổi sáng này!
Lúc này trong đại điện các mục sư mặc áo choàng dài và nhóm thánh nữ đã ngồi đông đủ, những kỵ sĩ mặc áo giáp đứng hai bên cũng cung kính thẳng lưng, lúc Bách Hợp bước vào, thì nhìn thấy Brian đứng ở đầu hàng ngũ kỵ sĩ, gã vẫn mặc áo giáp màu vàng, vẫn chưa đội nón an toàn lên, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, dường như cảm nhận được ánh mắt Bách Hợp, gã quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, lập tức lại quay đầu đi, hiển nhiên vẫn còn không thoải mái vì hôm qua tan rã trong không vui với Bách Hợp.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng rất nhiều người niệm thánh điển Quang Minh nhẹ đến gần như nỉ non, mỗi người đều biểu hiện rất thành kính, Bách Hợp cũng làm ra vẻ vô cùng thành kính, môi không ngừng mấp máy, dường như đang niệm thánh điển với mọi người, thực ra một cỗ linh lực trong thân thể lại bắt đầu chậm rãi vận động, cô cứ nhất tâm nhị dụng như vậy, xung quanh không có ai phát hiện sự khác thường của cô, đến khi thời gian cầu nguyện kết thúc, các mục sư lần lượt rời đi, nhóm kỵ sĩ lần lượt trở lại bên cạnh thánh nữ của mình, Bách Hợp đang muốn đến chỗ Brian, mặc dù gã lãnh đạm nhưng không xoay người rời khỏi, hiển nhiên cũng đang chờ Bách Hợp đến.
“Tiểu thư Roman, ngoài thần điện có người của gia tộc Artturi muốn gặp ngài.” Một mục sư chờ tuyển ở thần điện hơi kích động đi vào thánh điện. Hằng năm ngoại trừ chọn được một số đứa trẻ tiềm năng tham gia vào trong thần điện, không chỉ thánh nữ chờ tuyển, ngay cả mục sư cũng sẽ phân đẳng cấp, mục sư dự bị cũng không được xem như thần chức chính thức, biểu hiện của bọn họ phải thật tốt đến mức thần chức chân chính tán thành thì mới có thể chuyển thành mục sư thật sự.
Mà mục sư dự bị khi chưa được chuyển thành chính thức, sẽ không thể tiến vào thần điện, đây bị xem là hành động khinh nhờn nữ thần, đa số mục sư dự bị đều khát vọng thân thiết với thánh nữ và các mục sư giáo chủ hơn một ít, chỉ hy vọng sẽ có một ngày có thể chân chính bước vào điện thờ nữ thần Quang Minh, nơi thần thánh nhất này.
Người mục sư đến truyền lời xong vẫn chưa muốn rời khỏi, muốn tự tay chạm vào cửa lớn màu trắng của thần điện, nhưng không dám quá phận. Lúc Bách Hợp nghe người của gia tộc Artturi muốn gặp mình, chân mày thoáng chốc nhíu lại.
Trong tình tiết nguyên chủ và đại công Artturi chỉ gặp một lần, sau đó vị đại công tước kia không còn liên hệ với cô ấy nữa. Lúc này vậy mà có người của gia tộc Artturi qua đây, trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an. Mặc khác Brian vốn vẫn lãnh đạm trong nháy mắt sắc mặt u ám. Anh ta sải bước đến chỗ Bách Hợp, kéo vai Bách Hợp, không cho cô giãy giụa rồi kéo cô vào trong góc:
“Không nên qua lại với Artturi, đồng ý với anh ngay.” Đôi mắt sẫm màu của Brian nhìn chằm chằm Bách Hợp, hành động cường thế của anh ta khiến vài đại giáo chủ xung quanh lộ ra ánh mắt không đồng ý.
Kỵ sĩ vốn phải thủ hộ thánh nữ thủ hộ thần điện, cả đời chiến đấu vì Quang Minh, tuy kỵ sĩ vừa có thể thủ hộ vừa có thể có quan hệ thân mật với thánh nữ, nhưng Bách Hợp là thánh nữ chờ tuyển, trong tương lai cô có khả năng sẽ trở thành thánh nữ, nếu cô thành thánh nữ, cô chính là đại biểu cho nữ thần Quang Minh ở thế giới này, Brian sẽ chỉ là tôi tớ của cô, phải trung thành với cô, thủ hộ cô, không nên làm ra hành động thô lỗ như thế.
“Tôi không muốn qua lại với anh ta, Brian, anh có quen người tên là…” Bách Hợp muốn gỡ bàn tay anh ta ra, cô mặc phục sức thánh nữ, quần áo này được chế từ lụa trắng, nhìn qua giống như áo cưới đơn giản, tóc dài màu nâu hơi xoăn rối tung ở sau lưng, khiến khuôn mặt thiếu nữ càng thêm tinh tế trắng nõn.
Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm Brian, lúc này cánh tay bị Brian bắt lấy, làn da thiếu nữ cách một lớp mỏng, càng lộ rõ xúc cảm trắng mịn mê hoặc.
Đôi mắt nâu sẫm của Brian trở nên càng sâu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt nhìn thiếu nữ ăn mặc vô cùng kín đáo, nhưng vẫn nhìn thấy đường nét bộ ngực quyến rũ, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, hành động muốn rút tay ra của Bách Hợp khiến anh ta vô ý nắm chặt hơn, dường như rất sợ con mồi trong tay chạy trốn. Quanh năm anh ta luyện võ, sức mạnh không nhỏ, trong lòng bàn tay lại có vết chai, cho dù Brian không dùng lực, nhưng vết chai kia vẫn như gai nhọn đâm vào làn da Bách Hợp.
Mặc dù tinh thần lực của nguyên chủ xuất chúng, thế nhưng thể chất khá yếu, thân thể cô ấy vô cùng nhạy cảm, cú bắt này của Brian khiến Bách Hợp nhanh chóng cảm thấy hơi đau, nên cô càng dùng sức giãy giụa, Brian đang muốn ôm eo cô, nhưng mục sư vẫn không rời đi:
“Tiểu thư Roman, vị kia nói có thứ muốn tặng ngài.”
Tiếng nói vừa dứt, dường như Brian hơi mất kiên nhẫn, quay đầu trừng mắt nhìn mục sư đó, thái độ ngạo mạn hét lên: “Xin đừng làm phiền chúng tôi!”
Gã là kỵ sĩ trưởng nổi danh trong thánh điện, rất nhiều mục sư vừa kính vừa sợ gã, Brian thốt ra lời này, mục sư ấy không dám tiếp tục ở lại, lập tức rời đi, trong điện còn một vị giáo chủ chưa đi nhíu mày:
“Brian, cậu nên cảm thấy xấu hổ đi!” Tôn chỉ thần điện là hi vọng bình đẳng, tự do bác ái, mỗi người vào thần điện đều là người hầu của nữ thần Quang Minh, ở đây không phân biệt bần dân và quý tộc, tuy thần điện khó tránh khỏi sẽ chịu một ít ảnh hưởng từ đế quốc cường đại có thế lực lớn, nhưng trong thần điện luôn cố gắng duy trì hòa bình, vị giáo chủ này vừa nói, ánh mắt Brian lập tức âm trầm, gã liếc nhìn Bách Hợp, đột nhiên cười lạnh, thả bàn tay đang nắm chặt tay cô ra, không đợi Bách Hợp nói, xoay người rời đi ngay!
“Thật quá đáng! Tiểu thư Roman, ta sẽ nói chuyện với Brian sau vậy.”
Bách Hợp gật đầu, cô hoàn toàn không muốn gặp người của gia tộc Artturi, nhưng cô lại hơi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc này Brian đã bỏ đi, cô nghĩ một lát rồi vẫn ra ngoài một chuyến.
Lần này đi đến thánh điện thì thấy vị Lyon trung niên hôm qua, ông ta mặc một áo choàng trắng, đang đợi bên ngoài điện nữ thần Quang Minh, trong tay ôm một quyển gì đó, Bách Hợp bước qua, trên mặt ông lộ ra nụ cười nhẹ:
“Chào buổi sáng, tiểu thư Roman. Tối hôm qua vô cùng thất lễ, chưa kịp tự giới thiệu với tiểu thư Roman, tôi là Lyon, là quản gia bên cạnh đại nhân. Đối với chuyện ước hẹn hôm qua, đại nhân cảm thấy rất áy náy với nữ sĩ, cho nên sáng sớm nay bảo tôi chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho tiểu thư Roman.” Ông ta nói xong, hai tay dâng một đồ vật được bọc màu trắng bên ngoài lên.
Hôm qua Artturi nhìn có vẻ không giống là người sẽ cảm thấy áy náy hơn nữa còn tặng quà cho nữ thân sĩ, thậm chí lúc Bách Hợp suýt nữa ngã sấp trên người anh ta, anh ta nghiêng người sang chỗ khác theo bản năng, Bách Hợp không tin anh ta sẽ cho người đến cửa chỉ để tặng quà cho mình, cô vốn không muốn nhận, nhưng không biết Lyon vô tâm hay có ý, tay ông ta cầm món quà đó, vốn được ông ta ôm trong người nhưng lại bị lộ ra một chút.
Đó là một quyển sách cực kỳ nặng, bên trên được viết rất đẹp: Sách thuốc của Guy Ritchie, năm chữ to đùng.
Bản sách thuốc này vô cùng nổi tiếng, nhưng bản sách thuốc của Guy Ritchie này lại không được thần điện Quang Minh thừa nhận, người của đại lục Lorrain có thái độ rất cực đoan đối với bản sách thuốc ấy, người thích nó sẽ vô cùng tôn sùng, còn với người kiên định tín ngưỡng nữ thần Quang Minh thì chẳng thèm ngó đến, chính vì có tranh luận, nên danh tiếng của Guy Ritchie cực kỳ vang dội ở đại lục Lorrain.
Thế nhưng quyển sách này là sách cấm trong đạo, nếu bị người trong Giáo đình nhìn thấy trong tay mình có bản sách thuốc kia, sợ rằng sẽ bị Giáo đình xem như kẻ phản bội, trục xuất ra khỏi thần điện Quang Minh!
Nghĩ đến cuộc nói chuyện với Artturi hôm qua, Bách Hợp lập tức cảm thấy nhức hết cả đầu, thực sự là một nói lỡ thành thiên cổ hận, cô bắt ép bản thân tỉnh táo lại nhìn chằm chằm Lyon, lắc đầu:
“Xin lỗi, lễ vật của đại công Artturi quá mức quý trọng, tôi không dám nhận lấy đâu.”
Hình như Lyon sớm đã có chuẩn bị tâm lý với lời cự tuyệt của cô, nghe Bách Hợp nói vậy, ông ta thu tay lại, ôm sách thuốc trước ngực, cười nói:
“Đại nhân đã nói, nếu như tiểu thư Roman không thích lễ vật này, thì ngài ấy sẽ cảm thấy rất áy náy với ước hội hôm qua, ngài hi vọng hôm nay có thể lại hẹn tiểu thư Roman ra ngoài, không biết tôn quý nữ sĩ có thời gian không?” Lúc ông ta nói, trong tay còn ôm bản sách thuốc vẫn nhô ra lồ lộ, cười đến nhã nhặn cẩn thận, rất tỷ lệ thuận với vẻ lãnh đạm của Artturi, nên Bách Hợp phải kiên trì đồng ý.
Dường như Artturi đã dự liệu đến điểm này, xe ngựa cũng đã chờ ở ngoài Giáo đình, Bách Hợp vốn muốn kéo dài thời gian, nhưng Artturi hoàn toàn không cho cô cơ hội, cô không thể thay bộ thánh nữ này ra đã bị mời lên xe ngựa, vẻ mặt dần dần nghiêm túc.
Lần này xe ngựa chở cô vẫn là Giác Đấu Tràng, lúc Bách Hợp xuống xe ngựa còn đang cảm thấy bậc thang dài khá quen mắt ngoài Giác Đấu Tràng, thì đã thấy xe ngựa có dấu hiệu chim ưng đại biểu cho gia tộc Artturi ở gần bên cạnh, hình như cô vừa mới xuống xe, cánh cửa xe ngựa đối diện cũng bị người đẩy ra, Artturi khom người lộ ra gương mặt tuấn tú bình tĩnh.
Trên đầu anh ta đội một chiếc mũ da lông màu lam, nửa người trên mặc chiếc áo sơ mi lá sen cầu kỳ màu trắng, áo sơ mi trong vô cùng chỉnh tề, đóng thùng, bên ngoài khoác chiếc áo nhung màu lam, lúc anh ta xuống xe ngựa thì cúi thấp đầu, viền mũ dạ che khuất hơn nửa gương mặt anh ta, vài sợi tóc màu vàng kim xinh đẹp lộ ra bên ngoài chiếc mũ, tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời.