Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 910: Q.13 - Chương 910: Cuộc chiến ánh sáng và Bóng tối 14




“Có thể đi dạo bên này, bên kia có một khu rừng rậm, có thể săn bắn, nhưng tôi nghĩ cô không có hứng thú với việc đó.” Artturi giới thiệu trang viên cho Bách Hợp một lần, anh dừng lại bên cạnh hàng rào, phía sau có một khóm hoa làm nền, anh đứng đó không hề ảm đạm, ngược lại vì có khóm hoa này khiến anh càng thêm tươi sáng.

Một đóa hoa tươi không biết tên xuyên qua hàng rào màu trắng, lặng lẽ duỗi thân ra, anh ngắt hoa xuống, vẫy tay bảo Bách Hợp bước đến.

Dường như thái độ của anh đã thoải mái hơn nhiều, không còn cự tuyệt xa cách, đôi mắt màu lam nóng bỏng hơn, khóe môi cười nhẹ, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng Bách Hợp, thậm chí cô chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã phản ứng nhanh hơn lý trí, khi cô hồi phục lại tinh thần thì đã đến bên cạnh Artturi, anh đặt tay trên vai Bách Hợp, Bách Hợp đang định giãy giụa, nhưng anh ta dùng sức, nhẹ giọng ngăn lại:

“Đừng cử động.” Giọng nói anh không hề nặng nề, nhưng lại khiến người ta có cảm giác khuất phục, sức tay anh không mạnh, nhưng Bách Hợp giãy giụa hai cái, lại không thể thoát ra. Anh hái đóa hoa xuống cài lên tóc cô, lập tức hai tay đặt trên vai cô.

“Rất đẹp.” Anh nhẹ giọng khen ngợi, giọng nói tán thưởng, không hề có chút khinh nhờn và thô tục nào.

Lúc này quả thật Bách Hợp rất đẹp, cô mặc trang phục thánh nữ, áo bào của thần điện đều rất đẹp, đặc biệt là áo nữ, mặc vào khiến người ta tỏa ra sự thánh khiết mà lại dịu dàng, làm cho người khác vừa nhìn lập tức nảy sinh thiện cảm. Nguyên chủ đã tu luyện thánh điển Quang Minh được mười năm. Tướng do tâm sinh, khuôn mặt có vẻ thuần khiết. Còn khí chất Bách Hợp vốn lãnh đạm, dường như rất hòa hợp với sự lãnh đạm có dũng khí của Artturi.

Sự lãnh đạm của bản thân dung hợp với vẻ hồn nhiên của nguyên chủ khiến lần đầu tiên người khác nhìn thấy sẽ không cảm giác kinh diễm, ít nhất cảm giác không giống sự kinh diễm và kịch liệt của Anna, thế nhưng khi nhìn kỹ lại rất có ý vị. Cô không trang điểm nhiều, thậm chí không đeo trang sức, tóc cũng chỉ vén qua hai bên, để mặc tóc dài thả xuống eo, lúc này Artturi cài cho cô một đóa hoa, như một nét hồng điểm lên một mảnh trắng thuần khiết, khiến cô vốn hơi đơn điệu thoáng chốc đã sáng hẳn lên.

Trên đóa hoa còn vươn giọt sương, thấm ướt đầu Bách Hợp, cô cố nén xúc động muốn lấy đóa hoa xuống:

“Hình như đại nhân rất thích tặng quà cho người khác.”

Không phải vì đóa hoa mà cô mất tự nhiên, chỉ vì độ nóng trên bàn tay Artturi thấm qua bộ áo thánh nữ vào vai cô, khiến cô cảm giác hình như mình tiếp xúc lõa thể với anh, cô muốn thoát khỏi kiềm chế của Artturi, nhưng Artturi không buông tay: “Lyon nói, thân sĩ luôn chuẩn bị lễ vật cho người anh ta ước hẹn.”

Bách Hợp đưa tay chạm vào đóa hoa, nghe Artturi nói xong. Cô cũng không lấy hoa xuống, ngược lại ngầm đồng ý với cách giải thích tặng lễ vật này của Artturi, hành động của cô khiến Artturi khẽ nhếch môi, lập tức buông một tay ra. Nhưng tay kia vẫn đặt trên cánh tay cô:

“Nữ sĩ, cô từ chối bảo thạch, lại lựa chọn một đóa hoa tươi. Nể tình cô xinh đẹp, tôi có thể cho cô thêm một cơ hội được đổi ý. Cô nên nắm bắt thật tốt.”

Anh muốn cho cô cơ hội lựa chọn, trong đầu Bách Hợp xuất hiện quyển sách cổ kia nhưng cô vẫn lắc đầu không do dự. Lần này phản ứng của cô khiến Artturi khá bất ngờ, anh nghiêng người dựa vào hàng rào gỗ, nghiêng đầu nhìn Bách Hợp, mặc dù không nói chuyện, nhưng Bách Hợp lại hiểu ý của anh.

“Như đại nhân đã nói, nếu quyển sách kia thực sự là Dự Ngôn thuật, dựa vào bản lĩnh của tôi, lấy được cũng không giữ được, nếu quyển sách kia không phải là Dự Ngôn thuật, như vậy tôi lấy được cũng vô ích, kết quả cũng giống nhau thôi, vì sao tôi không nên chọn một đóa có thể thuộc về tôi?” Cô dùng lời nói trước đó của Artturi, Artturi nghe thấy cô trả lời thế, lập tức cười lên.

“Cảm tạ đại nhân đã cho tôi cơ hội được đổi ý, nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận.” Bách Hợp buông tay đang đặt trên đóa hoa xuống, để trên cánh tay Artturi muốn đẩy anh ra: “Nếu quả thật mọi người đều có thuốc hối hận, cho dù trên thế giới này thật sự có thuốc hối hận, nhưng vật trân quý như thế, nếu không trả giá thật lớn thì sao có thể dễ dàng đoạt được?”

Trên đời này tuyệt đối không có gì có thể bù đắp sự tiếc nuối của bản thân, nhưng thông thường ta phải trả giá rất đắt.

Lúc này Artturi cho phép cô có cơ hội đổi ý, có thể cho cô suy nghĩ lại, thế nhưng trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy?

Thuộc hạ anh khá căng thẳng khi thấy cô chạm vào tay Artturi, Bách Hợp chưa kịp đẩy anh ra, cách đó không xa Lyon đã cho người chuẩn bị điểm tâm trà nước, được hai người hầu bưng đến, ông ta ở phía xa nhìn thấy tình huống bên này, trên mặt ông ta lộ ra vẻ giật mình, một lúc lâu sau, ông ta thấp giọng nói vài câu, một mình đến bên này.

“Đại nhân, Đại hoàng tử phái người qua đây, nói muốn tặng lễ vật cho ngài, đang chờ bên ngoài trang viên.” Ông ta kiên trì, không dám ngẩng đầu nhìn Artturi, hiển nhiên cảm thấy bất an vì làm phiền chủ nhân, Artturi cũng không lộ ra bất mãn, anh chỉ rút cánh tay trên vai Bách Hợp ra, giúp cô chỉnh lại chỗ anh đã đè tay.

Hoàng đế bệ hạ Noiret có ba hoàng tử, trừ hoàng tử nhỏ nhất mới bảy tuổi ra, vẫn chưa thành niên, hai hoàng tử còn lại đã trưởng thành, hơn nữa vì hoàng vị, giữa hai vị hoàng tử cũng không quá hòa thuận.

Bách Hợp là người thần điện, nguyên chủ cũng không hiểu rõ chuyện hoàng thất, nhưng nghe thấy Đại hoàng tử đến đưa lễ vật cho Artturi, cô có thể cảm giác được Đại hoàng tử muốn mượn Artturi để leo lên.

Dù sao thế lực Artturi rất lớn, thân phận lại phi phàm, nếu bàn về địa vị, vị trí đại công tước thậm chí còn cao hơn vị trí đại hoàng tử chưa được sắc phong. Đại hoàng tử tặng lễ vật cho Artturi, hẳn muốn lấy lòng anh, nhưng cô chỉ đến làm nhiệm vụ, không muốn dính vào mấy chuyện này, chỉ tiếc không biết Lyon có giúp cô tìm xe ngựa đưa cô về thần điện, nếu không cô cũng không cáo từ được, bởi vậy lặng lẽ lui một bước, tập trung nhìn vào vài khóm hoa trước mặt.

Vì sự thức thời của cô mà ánh mắt Lyon càng thêm ôn hòa, Artturi lại quay đầu nhìn Bách Hợp:

“Lại đây.” Anh không đợi Bách Hợp nói, đã kéo tay cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội giãy giụa, Lyon bên cạnh chớp mắt vài lần vì hành động này của anh, nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ mỉm cười.

Trang viên rất lớn, lần đầu tiên Bách Hợp vào lãnh địa gia tộc Artturi, thế nhưng hình như Artturi không có ý ngồi xe ngựa, anh kéo Bách Hợp chậm rãi bước ra ngoài, thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu.

Hai bên đường có đủ loại bạch dương và thông, lúc gió thổi qua sẽ nghe tiếng kêu vang ‘xào xạc’.

Một tiếng rống giận dữ của đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh này, hình như giọng nói có chút quen tai, đi qua chỗ rẽ, Bách Hợp nhìn thấy hai cỗ xe ngựa cách đó không xa, Brian mặc một thân kỵ sĩ cao to đang áp chế một cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn trên xe ngựa, gã dùng sức đánh vào thùng xe khiến xe ngựa bị lắc lư, cô gái nhỏ nhắn bị gã áp trên xe ngựa không hề kêu đau, một đôi chân thon dài cân xứng nâng lên, quấn ngang eo Brian, tựa như rắn quấn chặt eo gã, cánh tay mềm mại ôm cổ gã, kéo đầu gã thấp xuống.

Bách Hợp nghe thấy Brian phát ra tiếng nguyền rủa, nhưng sau một khắc, môi gã bị người chặn lại, bóng người xinh xắn kia càng ôm gã chặt hơn, nhiệt tình hôn môi gã, đôi chân cọ xát, tiếng rống giận của Brian nhanh chóng chuyển thành thở dốc, người được gã ôm mượn lực chân, thoáng chốc đã giẫm đạp lên màu trắng thuần khiết đại diện cho thần điện của xe ngựa, nhanh chóng lưu lại một dấu chân, cô ta dùng sức xoay người Brian lại.

Ban đầu cô ta bị Brian áp chế, bây giờ biến thành cô ta áp chế Brian, cô ta ngồi lên người Brian, chân giẫm lên mép xe ngựa, tức khắc mái tóc xoăn dài như tảo biển đã che kín khuôn mặt cô ta, vì cô ta ngồi mà chiếc váy da bị vén lên khá cao, hầu như sắp lộ ra hết, khiến Bách Hợp thoáng chốc đã nhận ra người thiếu nữ này.

“Anh phải nhớ kỹ, không phải anh hôn tôi, mà là tôi hôn anh!” Lúc này giọng nói thiếu nữ vẫn mềm mại, vừa hôn xong, cô ta ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn Brian tuyên cáo.

Đôi chân trắng nõn của cô ta lộ ra, hơn nửa mông hầu như cũng sắp lộ ra ngoài, Brian thở hồng hộc, nghe cô ta nói, ma xui quỷ khiến giữ chặt mông cô ta, xấu xa xoa nhẹ đùi cô ta hai cái, cô ta phát ra tiếng ngâm không hề che giấu, Brian muốn kéo đầu cô ta xuống để hôn thêm lần nữa, thiếu nữ đã ngẩng đầu, đá vào xe ngựa, mượn lực dễ dàng thoát khỏi bàn tay Brian, linh hoạt như báo, thoáng chốc đã vững vàng đứng trên mặt đất.

“Tiểu yêu tinh đáng chết!” Lúc này Brian nằm trên xe ngựa thở dốc, mắt hơi đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, lồng ngực gã phập phồng kịch liệt, hiển nhiên lúc này dục vọng bị thiếu nữ khiêu khích vẫn chưa dịu xuống, hai chân gã mềm nhũn không thẳng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.