Bách Hợp cười lạnh ra tiếng, không còn dáng vẻ giả vờ nhu nhược nữa, giọng nói nghiêm túc:
“Đại nhân, ngài nên khắc chế một chút, quý tộc thân sĩ chân chính, không nên ép buộc phụ nữ. Tôi không hề cảm thấy hứng thú với Anna, cũng không muốn biết lợi ích trong lời đại nhân là gì…” Cô còn chưa nói hết, Artturi đã cười: “Tôi đã rất kiềm chế rồi, nếu không bây giờ nữ sĩ, em sẽ không đứng ở đây đâu. Nếu em không hứng thú với Anna, vậy Quang Minh tế nửa tháng sau thì sao? Andrew nói với tôi, ông ta chuẩn bị giao cho em một sứ mệnh để hoàn thành, tin tôi đi, không có tôi đi cùng thì em sẽ chết ở đó.”
Anh nói xong, buông Bách Hợp ra.
Vừa rồi không biết có phải ôm quá chặt không, lúc này anh vừa buông tay, đêm gió thổi tới, Bách Hợp vô ý run rẩy, anh thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng vẫn kéo Bách Hợp vào lòng.
“Lúc này thân sĩ chân chính không phải nên cởi áo khoác đưa cho tôi mặc vào mới đúng chứ đại nhân?”
“Thân sĩ thông minh thật sự sẽ không cởi áo khoác đưa cho nữ sĩ, bởi vì cơ thể của thân sĩ ấm áp hơn quần áo của anh ta.” Hai người đều ý thức không nhắc lại chuyện ban nãy, Lyon vội vàng đánh xe ngựa qua, vừa lúc nhìn thấy Bách Hợp ngửa đầu trừng Artturi, gương mặt luôn lãnh đạm dè dặt kia của anh bây giờ lại lộ ra ý cười.
Cuối cùng Bách Hợp vẫn không có thể trở lại thần điện, ngược lại theo Artturi lên xe ngựa, lâm viên vũ hội hoàng gia cách thần điện rất xa, đại giáo chủ Andrew đã tự rời đi, ném cô xuống, vợ chồng Roman còn đang mặc sức vui chơi ở vũ hội. Dường như không muốn rời đi, nhìn Artturi rụt rè thủ lễ, thực ra thái độ cường ngạnh, hoàn toàn không cho cô cự tuyệt đỡ cô lên xe ngựa, nhưng anh vô cùng khắc chế, không làm ra điều gì quá kích khiến Bách Hợp khó chịu.
Lyon cũng không chuẩn bị phòng cho Bách Hợp, cô rửa mặt xong rồi ở lại phòng Artturi. Ở đây không có quần áo nữ, cô mặc áo ngủ của Artturi, áo ngủ bằng nhung rộng lớn gần như sắp rơi xuống, cô dùng dây lưng buộc vào eo. Trong gian phòng trừ giường ra, trước cửa sổ còn bày một sô pha thật dài, trong phòng trừ sạch sẽ đơn giản thì không có trang trí khác, cũng khiến người ta cảm thấy giống Artturi, toàn bộ gian phòng đều bày ra cá tính độc đáo của anh. Có vẻ vô cùng tẻ nhạt.
“Andrew muốn thêm em vào đội ngũ thử luyện.” Artturi tắm xong thì mặc áo choàng tắm ra ngoài. Mái tóc vàng nhạt ướt đẫm, màu sắc có vẻ đậm hơn một chút, lúc anh đi thì đôi chân dài như ẩn như hiện, phía trên lộ ra lồng ngực. Bách Hợp chỉ liếc mắt nhìn, rồi quay mặt đi, nghe anh nói, lại nghiêng đầu:
“Thử luyện gì?” Bách Hợp không hề biết chuyện này, thậm chí lúc Andrew lên xe ngựa rồi rời đi, cũng không đề cập với cô về tin tức này, hình như cô cảm thấy có chút không thích hợp, Artturi nghe cô hỏi, trên mặt lộ ra vẻ sâu xa.
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh hơi lười biếng ngã ngồi trên ghế sô pha, thần sắc trong mắt không rõ lắm, Bách Hợp chỉ cảm thấy anh nhìn cô từ trên xuống dưới, cô vô ý túm chặt làn váy, rồi nghe giọng nói Artturi vang lên:
“Vì có liên quan đến thử luyện thánh nữ, hơn nữa bởi vì thời gian cấp bách, mấy ngày này em phải thể hiện mình.”
Andrew không nói với Bách Hợp chuyện này, cô cau mày: “Tôi không nghe đại giáo chủ nói về chuyện này.”
“Anh không đồng ý với ông ta trước, thì sao ông ta có thể nói chuyện quan trọng như vậy cho em biết?” Artturi nghe Bách Hợp nói xong, thì nhếch môi, nước từ tóc anh nhỏ xuống mặt, hình tượng thoạt nhìn không giống anh trước đây. Bách Hợp sớm biết Andrew không ôn hòa hiền lành như vẻ ngoài, nhưng nghe Artturi nói trắng ra như thế, cô càng im lặng.
“Vì sao?” Qua một lúc lâu, cô mới mở lời, ánh mắt Artturi dời lên người cô, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới trời sao trang viên gia tộc Artturi ẩn trong màn đêm, xa xa là những dãy núi chập chùng và cây cối rậm rạp, tựa như một bức tranh phong cảnh, nửa gương mặt nghiêng của anh sáng rỡ dưới ánh đèn, hình như con ngươi anh màu lam lưu ly, không có tí nhiệt độ nào, lông mi rất dài và đẹp, anh nhếch môi, nét mặt có vẻ miệt thị và hờ hững, dường như đang xem một đám hề diễn kịch, tạo ra một loại không khí cao cao tại thượng lạnh lùng khó thân thiết và xa cách.
“Quang minh tế, em cũng đã biết.” Artturi nói, không có mở đầu: “Nguyên nhân cụ thể vừa nát vừa dài, anh tin Andrew đã nói với em. Lần này cái gọi là thử luyện thánh nữ, là vì Andrew nói, thần điện đã tìm được quyền trượng Quang Minh.”
Artturi nói xong mấy từ cuối cùng, ý cười càng sâu hơn, thế nhưng sau một khắc ý cười nhạt nhẽo bị anh thu lại, anh quay đầu, Bách Hợp nghe thấy mấy từ ‘quyền trượng Quang Minh’, trong lòng bắt đầu nảy lên, cô cảm thấy vừa rồi vẻ mặt Artturi có chút không đúng lắm, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, cô lại nói không nên lời.
Cô không thích nhiệm vụ lần này vì luôn phải dựa vào lục lọi, nhưng lại cảm giác không tiếp cận được gốc rễ, mà cô lại không thể kháng cự lại nhiệm vụ, điều này làm cô lộ ra vài phần buồn bực.
“Nữ sĩ em xem, trên thực tế anh mời em đến nhà để làm khách, chỉ vì Andrew hi vọng chuyện này do anh nói cho em biết mà thôi.” Artturi nói xong, dừng một chút: “Hai ngày sau thần điện chuẩn bị phái người ra, biến chuyến tìm kiếm quyền trượng Quang Minh này, trở thành thử thách thánh nữ. Nếu tìm được quyền trượng Quang Minh, đương nhiên sẽ lập đại công, trở về sẽ trở thành nhân vật quan trọng đứng đầu thần điện, người không được, đương nhiên sẽ bị đào thải, nếu Andrew đã trói em vào thuyền của ông ta, như vậy lần thử luyện này, em có đi không?”
Chuyện Anna vẫn chưa xong, lúc này quyền trượng Quang Minh biến mất nhiều năm lại xuất hiện, hơn nữa tên cáo già Andrew này còn giấu giếm tin tức quan trọng như thế, trong lòng Bách Hợp liên tục nguyền rủa, hiện giờ cô bị hơ trên lửa, chỉ trách thời gian cô tiến vào nhiệm vụ quá ngắn, trong vòng mười ngày hoàn toàn không đủ để cô có phản ứng gì, cô không vào trung tâm thần điện, có nhiều chuyện cô không biết, thế nên bây giờ biết được mọi chuyện từ Artturi, có vẻ mình rất bị động.
Nếu cô từ chối lời mời của Andrew, như vậy có thể tưởng tượng, sau này mình nhất định ngây ngốc trong thần điện, cô không có thực lực gì, khó tránh khỏi sẽ bị người áp chế. Thay vì ngồi ngốc trong thần điện, danh xưng thánh nữ Quang Minh này, Bách Hợp nhất định phải lấy được, dù sao đây cũng là sự khao khát của nguyên chủ trong tình tiết, nhưng điều kiện tiên quyết là không biết tâm nguyện nguyên chủ là gì, cô chỉ có thể cố gắng tung lưới lớn, cho dù tâm nguyện nguyên chủ không nhất định phải phải trở thành thánh nữ, cô cũng sẽ cố gắng ở lại thần điện, bởi vì mục tiêu lớn nhất của nhiệm vụ lần này có thể là Anna, cô muốn canh chừng Anna, không thể rời khỏi đây.
Nhưng muốn ở lại thần điện cũng không dễ dàng như vậy, hiện nay vì nhiệm vụ xem ra Bách Hợp phải tham gia thử luyện này, nhưng bảo vật như quyền trượng Quang Minh xuất hiện, người tranh đoạt nhất định sẽ rất nhiều, con đường này kỳ ngộ cao, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn.
Tuy nói bên người cô còn có kỵ sĩ Brian thực lực không yếu, nhưng trải qua tất cả mọi chuyện, Brian không ra tay lấy mạng cô đã tốt lắm rồi, càng đừng bàn đến chuyện gã sẽ bảo vệ cô lúc nguy hiểm, Artturi tự mình nói chuyện này với cô, Bách Hợp quay đầu nhìn anh, thăm dò hỏi:
“Đại nhân, nếu tôi muốn đi, ngài sẽ giúp đỡ tôi ư?” Người như Artturi cũng không phải dạng thích nhiều chuyện, lúc này anh đã đề cập việc thử luyện với mình, hơn nữa nói về sự hợp tác với Andrew, như vậy giữa anh và Andrew chắc chắn có hiệp nghị, nói không chừng anh đã chuẩn bị phái người theo mình rồi.
Bách Hợp hỏi xong, Artturi lập tức khép mi mắt, vài sợi tóc ướt dán trên trán anh: “Nếu anh nguyện ý giúp em, nữ sĩ, em có đồng ý trả giá cao không?”
Câu nói của anh khiến Bách Hợp á khẩu không trả lời được, rất lâu nói không nên lời.
“Đại nhân muốn tôi trả giá thế nào?”
“Sau khi chuyện thành công, rời khỏi thần điện, rời khỏi Noiret với anh, gia tộc Artturi, cần một phu nhân đại công tước, nữ sĩ.” Anh nói: “Nếu không có việc gì, vì sao anh phải giúp em chứ? Nếu em thuộc về anh, đương nhiên anh sẽ là kỵ sĩ trung thành với em, chuyến thử luyện này, anh sẽ đích thân theo em.”
Đến sáng sớm hôm sau, lúc xe ngựa của gia tộc Artturi cách trang viên một khoảng, trong đầu Bách Hợp vẫn vang lên câu nói của Artturi, chắc chắn đây là lời cầu hôn, bị anh nói thành chuyện đương nhiên giống hệt phong cách của anh, lúc anh nói chuyện hơi nhướng mày, phối hợp với ánh mắt thản nhiên và lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống, dường như còn rành rành trước mắt, sự tình thoáng chốc rơi vào vòng xoáy buồn cười.
Vì trở thành thánh nữ, vì hoàn thành nhiệm vụ, Bách Hợp phải tham gia thử luyện thánh nữ, mà nếu cô muốn hoàn thành thử luyện, cô phải cần Artturi giúp, mà Artturi yêu cầu cô phải trả giá cao, chính là muốn cô rời khỏi thần điện, cùng anh rời khỏi đế đô Noiret.
Loại sự tình này làm Bách Hợp nhớ tới đều muốn cười lạnh, người đàn ông giảo hoạt như Artturi này, anh gian trá như hồ ly, anh ném vấn đề tiến thoái lưỡng nan này cho cô, nói xong anh rời đi, còn nói cho Bách Hợp không gian suy nghĩ, đáng tiếc tối hôm qua anh đi rồi, Bách Hợp không thể ngủ yên, lúc trở lại thần điện sắc mặt còn hơi tái.
Cô đẩy cửa phòng mình ra, thấy kỵ sĩ khôi giáp Brian ngồi trong phòng cô, không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị.