Edit: Danbi
Beta: Sakura
Thánh nữ này nói không sai, lúc Bách Hợp rời đi đại giáo chủ Andrew từng cho cô một bản đồ đơn giản, theo dị đoan của thần điện Hắc Ám biết được thần điện Hắc Ám thật sự nằm ở lối vào phía tây.
Nhưng vùng núi lớn như vậy, e rằng cho dù là phía tây, cũng không dễ dàng tìm được, chỉ có đi theo hướng đó chậm rãi tìm kiếm.
Nhưng nếu quả thật thánh nữ này là Anna giả trang, hơn nữa nếu Bách Hợp đoán không sai, cô ta là nhiệm vụ giả lần này, Bách Hợp tin Anna chắc chắn đã tiếp nhận tình tiết mà cô không biết.
Còn vì sao cô ta lại đến vùng núi đóng băng này, còn vô cùng có khả năng đã ngụy trang thành thánh nữ, hẳn có thể là vì quyền trượng Quang Minh kia rồi.
Nếu chuyện xưa Artturi kể là sự thật, Bách Hợp suy đoán cũng không sai, Anna đối với nguyên chủ – người chị sinh đôi này của cô ta chắc hẳn vừa hận vừa đố kỵ, nếu cuối cùng cô ta chết quá thê thảm, nếu cô ta muốn trả thù vợ chồng Roman, như vậy phương pháp tốt nhất chính là chứng minh cô ta ưu tú hơn so với con gái lớn mà vợ chồng Roman nhìn trúng, nói không chừng cô ta muốn trở thành thánh nữ chân chính, để vợ chồng Roman hối hận.
Nhưng lúc này tất cả đều toàn dựa vào suy đoán của Bách Hợp, không có chứng cứ xác thực, tất cả cũng có thể sẽ sinh ra vô số biến cố. Cô ở bên cạnh Artturi, hôm qua lúc bọn họ đáp Địa Long, vốn sẽ đáp xuống vùng núi đóng băng phía tây, lúc này phải đi vào trong cánh rừng tìm kiếm, bọn họ đề nghị phân công nhau tìm kiếm, nhưng không ai dám mở lời trước.
Nếu phân công nhau tìm kiếm, như vậy một khi tìm được thần điện Hắc Ám, sẽ chứng minh đôi này có cơ hội đoạt được quyền trượng Quang Minh, nên càng có điều kiện tốt hơn. Chuyện tốt như vậy toàn dựa vào may mắn. Nhưng không may, nếu tìm được thần điện không phải là mình mà là người khác. Đương nhiên mấy người còn lại cũng có chút không cam lòng.
Quan trọng nhất là, mặc dù thánh nữ thần điện Quang Minh tu luyện thánh điển Quang Minh, quy luật tinh thần hẳn sẽ khắc với thần điện Hắc Ám. Nhưng trong thần điện Hắc Ám có những ai, mọi người đều không rõ lắm, nếu thật sự gặp cường địch, đồng minh không ở bên cạnh, không chỉ không ăn được thịt dê, ngược lại sẽ rước lấy phiền phức.
Lúc này Anna người vô cùng có khả năng giả mạo thánh nữ nói: “Chúng ta cùng nhau tìm đến thần điện Hắc Ám trước, sau đó tiêu diệt giáo đồ của thần điện Hắc Ám, đến lúc đó ai trong các người có bản lĩnh, thì tìm kiếm quyền trượng Quang Minh. Thế nào?”
Cô ta đưa ra biện pháp này không tự chủ được làm cho lòng người khẽ động, trừ Bách Hợp ra hai vị thánh nữ còn lại đều đáp ứng. Hiện nay xem ra phương pháp này có lợi nhất đối với mọi người, mặc dù Bách Hợp không lên tiếng, nhưng bọn họ đều vô ý thức xem nhẹ cái nhìn của cô, dù sao nhóm tìm kiếm quyền trượng Quang Minh này chỉ có ba thánh nữ dự bị, nói cách khác rõ ràng thánh nữ được chọn rất có thể là một trong ba người, lại tự dưng thêm một người, nên ba người có chút bài xích và địch ý với Bách Hợp, nhưng trước mắt không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
“Đại công Artturi nghĩ sao?” Bọn họ đều đáp ứng. Thánh nữ kia chỉnh lại mạng che mặt, hỏi một câu. Giọng nói của cô ta truyền qua mạng che, có chút mơ hồ không rõ, nhưng từ cuối cùng lộ ra mê hoặc. Artturi liếc mắt nhìn Bách Hợp, Bách Hợp gật đầu, thánh nữ nghiêng đầu. Đoàn người nói xong rồi đi vào trong vùng núi băng.
Dưới nền đất đa số đều là tuyết đã đóng băng, mỗi một bước giẫm lên đều có cảm giác lạnh lẽo cả lòng bàn chân, các kỵ sĩ không ngừng niệm thánh điển Quang Minh. Trên người tản ra đấu khi vàng óng, cũng không biết có phải bọn họ may mắn không, đánh bậy đánh bạ, đi không biết bao lâu, vậy mà có thể nhìn thấy trên đỉnh núi băng xa xa, một tòa tháp bị băng tuyết che phủ đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mọi người thấy tình cảnh như thế, tinh thần đều rung lên, nhìn sang bên này, tuy khá gần nhau, nhưng cần phải làm thật nhanh, tối đa nửa giờ là đủ rồi. Ngay từ đầu mọi người vẫn lo lắng sẽ có bọn thần điện Hắc Ám, nhưng khi mọi người đến dưới chân núi, nhìn thấy trên cầu thang kia, phủ một lớp băng thật dày, không giống như đã có người giẫm qua.
Đám người tốn sức bò lên, đi vòng qua phía trước tòa thành cổ, một pho tượng bạch ngọc tạc một người phụ nữ xinh đẹp để thân trần đã xuất hiện trước mặt mọi người, đám người đều lộ ra vẻ vui mừng, dù ngay từ đầu còn nghi ngờ, nhưng lúc này nhìn pho tượng đó, mọi người đều biết đã đi đúng hướng rồi.
Có pho tượng nữ thần Hắc Ám ở đây, thì nơi này chính là đại bản doanh của thần điện Hắc Ám.
Bốn phía gió thổi mạnh, nhưng dường như pho tượng nữ thần Hắc Ám không hề bị ảnh hưởng, bản thân pho tượng nữ này không cao, thế nhưng vương vị kia lại cao khoảng ba thước, lúc này thân thể thướt tha hoàn mỹ của bà ta đang nửa ngồi trên vương vị, mái tóc dài rũ xuống ngăn trở hai bầu ngực cao vút của bà, phần đuôi tóc buông vuông góc xuống, rơi vào giữa hai chân, che kín khe bí mật kia
Tỉ lệ giữa vòng eo mảnh khảnh và thân thể thon dài vô cùng tốt, cho dù chỉ là một pho tượng, nhưng được điêu khắc rất sống động, khóe miệng người kéo ra một nụ cười hấp dẫn, con ngươi bằng ngọc thạch, tản ra vẻ đẹp kinh tâm động phách, trên người của ngài có một sự hấp dẫn khác thường, đám kỵ sĩ nhìn xong, đều đỏ mặt tía tai cúi đầu, trong miệng niệm thánh điển Quang Minh, không dám nhìn nữa.
Trên pho tượng tản ra mị lực khó nói, lúc này kỵ sĩ không dám nhìn thẳng, khiến nụ cười của pho tượng càng thêm có vẻ châm chọc.
Ánh mắt Artturi không hề né tránh, ngược lại anh quan sát pho tượng kia vài lần, cũng không biết có phải phát hiện cái gì thú vị hay không, anh hơi nhếch môi, lập tức quay đầu, ánh mắt dừng trên người Bách Hợp.
Ngoài dự liệu, mặc dù mọi người tìm được thần điện Hắc Ám, nhưng hình như không thấy bọn dị đoan tồn tại, dường như đã qua nhiều năm cả tòa thành cổ hoàn toàn chưa từng có tín đồ sinh sống, tòa thành cổ có vẻ vô cùng cũ nát, thậm chí khóa cửa đã gỉ sét, bên trên còn đọng lại một lớp tuyết dày, tình cảnh như thế thực sự khiến người ta rất khó tưởng tượng quyền trượng Quang Minh lại bị cung phụng ở chỗ như thế.
“Có phải sai lầm rồi không?” Nhìn thấy tình cảnh như thế, một thánh nữ che mặt đột nhiên cất lời, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng khó thể khống chế.
Các cô chịu nhiều khổ cực như vậy để đi tới nơi này, chính vì muốn tìm kiếm được quyền trượng Quang Minh. Hơn nữa sau khi trở về sẽ thành thánh nữ, nhưng bây giờ nếu có sai sót, thì chuyến này xem như vô ích rồi, thần điện có thể ngụy trang đưa các cô đến vùng núi băng này, thì cũng có thể ngụy trang, đưa thánh nữ khác đến nơi quyền trượng thật sự được cất giấu.
“Không thể nào!” Cô ta vừa nói xong, thì thánh nữ có kỵ sĩ đã mất đêm qua dứt khoát phủ nhận, giọng nói cô ta kiên định như vậy khiến bọn họ ngẩn ngơ: “Không thể sai sót, những năm gần đây thần điện Hắc Ám sớm đã sa sút, có thể giáo đồ đã di chuyển đến những vùng khác, cho dù thế nào, chúng ta nên vào xem rồi hãy nói!”
“Cô ấy nói không sai.” Thánh nữ đó vừa dứt lời, Brian vẫn im lặng bỗng gật đầu: “Cho dù sai lầm hay không, thì cũng phải đi vào xem xét rồi nói tiếp.”
Khuôn mặt tuấn tú của Brian hiện đầy âm trầm, không biết có phải vì tiết trời của vùng núi băng này quá quỷ dị hay không, trông đáy mắt gã tựa như đầm sâu, giăng đầy sát khí.
Brian đã nói như vậy, đám người kia đương nhiên không phòng bị, hai vị thánh nữ và kỵ sĩ của từng người thương nghị một phen, lại liếc nhìn Artturi, sau đó đều quyết định đi vào trước rồi nói.
Thần điện Hắc Ám sớm đã mục nát không chịu nổi, Brian tiến lên dùng sức kéo khóa xuống. Thuận tay đẩy cửa ra.
‘Két’, lúc tiếng đẩy cửa vang lên, bên trong điện tản ra mùi vị mục nát, vì phòng đã lâu chưa thông gió nên có mùi rất khó chịu, không khí bên trong vô cùng vẩn đục. Nhưng so với việc mọi người đã ở ngoài trời tuyết khá lâu thì không khí trong phòng rõ ràng ấm áp hơn nhiều.
Một khi tìm được thần điện Hắc Ám thì quan hệ giữa đám người giữa dần dần trở nên có chút biến hóa rồi. Một thánh nữ kéo chiếc khăn che mặt dính đầy vụn băng tuyết xuống, thở ra một hơi. Làn da trắng nõn của cô ta bị gió thổi đỏ lên, môi đông lạnh run rẩy:
“Bây giờ tôi muốn đi xem xung quanh một chút. Các người có muốn đi đến chỗ nào khác không?” Cô ta vừa nói xong, một thánh nữ khác lắc đầu: “Tôi cũng muốn đi xem, thoạt nhìn nơi này rất lớn, muốn tìm kiếm, còn cần phải tốn một ít thời gian.” Cô ta tỏ rõ thái độ không muốn tiếp tục đi với mọi người, thánh nữ vô cùng có khả năng do Anna ngụy trang đưa tay sờ khăn che mặt, nhẹ nhàng cười lên, liếc nhìn Artturi:
“Ở đây vẫn là đại bản doanh của thần điện Hắc Ám, tôi cho rằng chúng ta nên cẩn thận một ít, chi bằng đại công tước và chúng ta tạm thời ở lại đây, để ba vị kỵ sĩ đi thăm dò một chút xem nơi này có nguy hiểm không, đại công tước nghĩ sao?”
Thánh nữ nói chuyện lúc đầu nghe cô ta nói vậy, thì bắt đầu lộ vẻ do dự, dù sao ở đây trông có vẻ như không có ai ở, nhưng đây vẫn là thần điện Hắc Ám, bên trong có nguy hiểm hay không, ai cũng không nói được, nếu tuỳ tiện chia ra, xác thực vô cùng có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng bọn họ đều đến vì Quang Minh quyền trượng, vật này quá quan trọng, ai cũng hy vọng có thể phát hiện sự tồn tại của nó trước tiên, bởi vậy thánh nữ này vừa dứt lời, thì hai vị thánh nữ kia do dự một chút, lắc đầu, nhưng vì an toàn của các cô, nguyện ý đồng hành cùng ba kỵ sĩ.
Đối với kết quả như thế, dường như thánh nữ đó không thèm để ý, vuốt tay, mặc dù ánh mắt của hai vị thánh nữ kia có chút lúng túng, nhưng vẫn theo ba kỵ sĩ đi đến phía sau thần điện, chỉ còn Bách Hợp và Artturi ở lại với thánh nữ vừa đưa ra đề nghị sẽ chờ ở đây.
“Đại công tước?” Thánh nữ này liếc mắt với Artturi, nhưng Artturi không thèm để ý đến cô ta.
Bách Hợp giả vờ không nghe được câu hỏi của cô ta, lúc này bắt đầu quan sát di chỉ của thần điện Hắc Ám này, ở đây trông rất đổ nát, vốn thần điện Hắc Ám không có nhiều tín đồ như thần điện Quang Minh, hơn nữa nhiều năm trước tranh đấu với thần điện Quang Minh, không những thần điện Quang Minh mất đi thánh nữ và giáo hoàng, xem ra thần điện Hắc Ám cũng bị thương không nhẹ.
Đại điện ở đây vô cùng rộng, hai bên bậc thang đều bám đầy bụi, lúc này trên vương tọa cao cao tại thượng đã không có ai ngồi, có thể tưởng tượng được ngày xưa nơi này phồn hoa như thế nào trước khi bị suy tàn.
“Tôi cũng muốn đi xem xung quanh.” Cô nhìn Artturi, nhưng Artturi không lên tiếng, chỉ càng nắm chặt tay cô hơn, đi về hướng vương vị, cô giãy giụa hai cái nhưng không thoát được, thánh nữ kia nhìn thấy thế, mắt híp lại, trong ánh mắt lộ ra tia sắc bén.
Cô ta cũng nâng váy lên, đi về phía vương tọa khoảng ba bước, phía trên trải tấm thảm thật dày. Nhưng lúc này tích đầy bụi, cô ta phủi sạch bụi. Rồi kéo tấm thảm bên cạnh ra, đột nhiên nói:
“Thời tiết quỷ gì thế. Thật khiến người ta lạnh chết.” Bốn phía im lặng, không khí càng quỷ dị hơn, tiếng nói của cô ta vô cùng dễ nghe, nhưng lúc này vang lên trong điện, lại lộ ra vài phần thê lương: “Đốt chút lửa vậy.”
Nói xong, cô ta tự lấy dụng cụ đánh lửa ra, ánh lửa nhanh chóng xẹt qua, tuy tấm thảm này đã cũ kỹ, nhưng lại cháy rất nhanh. Nhiệt độ trên đài tăng cao, theo ánh lửa càng lúc càng lớn, một mùi khét tản ra từ đống lửa, trong đó hình như thoáng thấy có đám bụi màu hồng phấn, Bách Hợp rất nhanh chú ý có điều gì đó không thích hợp, nhưng chỗ nào không thích hợp thì cô vẫn không nói ra được.
Mùi thối của đám vải bị thiêu cháy này đã che giấu tất cả, cô liếc nhìn, đôi mắt màu lam của Artturi nheo lại một cách nguy hiểm, nhiệt độ càng lên cao, không biết tại sao, Bách Hợp bắt đầu cảm thấy tim đập nhanh hơn, dường như thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Cô cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, một cảm giác khô nóng khó hiểu khuếch tán khắp người. Nếu lần này cô còn không biết mình bị gì, thì quá ngốc rồi.
Đây không phải lần đầu tiên trúng xuân dược, cô nhìn thánh nữ kia. Lửa này có vấn đề, cũng may Bách Hợp luôn đề phòng thánh nữ đó. Bởi vậy không dám thở mạnh, mặc dù lúc này cảm thấy thân thể vô cùng khác thường nhưng tình huống vẫn chưa nghiêm trọng lắm.
Bách Hợp vẫn phòng bị thánh nữ này có thể là Anna, nghĩ đến rất có thể cô ta sẽ đưa mình vào đường chết, nhưng không ngờ cô ta lại hạ loại thuốc này, cô nhanh chóng nín thở, còn Artturi dường như không cảm thấy điều gì bất thường, ánh lửa chiếu vào đôi mắt màu lam của anh, đến khi hai mắt anh nhiễm một tầng đỏ rực.
“Đại nhân không đến ngồi một chút sao?” Lúc này thánh nữ kia đã ngồi lên vương tọa, thở dài: “Ở đây thật ấm áp.” Cô ta nói xong, thoáng chốc nằm lên, vương tọa này lớn hơn giường bình thường rất nhiều, theo động tác nằm xuống, làn váy của cô ta rơi xuống, lộ ra một đôi chân nhỏ mảnh khảnh và duyên dáng.
Cái nằm của cô ta làm lộ rõ bộ ngực phập phồng và vòng mông cong vút, vô cùng hấp dẫn.
Artturi không thèm để ý đến cô ta, chỉ kéo chặt Bách Hợp hơn chút nữa, cô ta nhẹ nhàng cười ra tiếng, xuyên qua ánh lửa, cô ta nhìn thấy mặc dù biểu tình Artturi bình tĩnh, nhưng trán đã bắt đầu rịn ra mồ hôi, dính ướt vào tóc, dán lên trán, khiến Artturi càng tuấn mỹ hơn bình thường.
Cô ta nhẹ nhàng cười ra tiếng, nằm nghiêng trên ghế, đôi chân kia như ẩn như hiện, bộ ngực nhẹ nhàng phập phồng, tư thái vô cùng mê hoặc, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo khó nói.
Khoảnh khắc ấy, khiến người ta cảm thấy như nữ thần Hắc Ám đã phục sinh và ngồi trên vương tọa, tiếng chuông bạc ngân vang, ở phía sau thần điện Hắc Ám, bội kiếm tùy thân đã sớm không thấy bóng dáng, Brian chỉ mặc một thân áo giáp hoàng kim đi ra từ đó. Gã nhanh chóng chú ý tới mỹ cảnh trên vương tọa, ánh mắt sáng lên đi đến bên này.
Tiếng bước chân vang lên trong đại điện trống trải, Bách Hợp vô ý thức quay đầu nhìn lại, Brian lẻ loi trở về một mình, đôi kỵ sĩ và thánh nữ kia đã không thấy đâu nữa, gã càng đến gần, thì mùi máu càng rõ ràng hơn.
“Bọn họ vẫn chưa trở lại sao?” Ánh mắt Brian đảo qua Bách Hợp và Artturi, lạnh lùng nhìn hai người như nhìn người chết. Gã đi đến chỗ thánh nữ trên vương tọa, nửa quỳ trước mặt cô ta, kéo cô ta lên, cúi thấp đầu xuống.
Trong ánh lửa, mùi vị khó hiểu kia càng nồng nặc, hai má Artturi bắt đầu khẽ ửng hồng, ánh mắt anh bắt đầu u ám, lòng bàn tay nắm chặt tay Bách Hợp cũng bắt đầu ra mồ hôi.
“Anh và bọn họ ra ngoài không lâu, hai người kia chợt tách ra, anh không tìm được bọn họ.” Brian giải thích hai câu, gã cũng không quay đầu lại, tay thánh nữ bị gã nắm trong lòng bàn tay, hai người trao đổi một ánh mắt, Brian nghiêng nửa người trên, hình như muốn hôn cô ta, chân lõa lồ của thánh nữ kia thoáng đưa ra ngoài, để trước ngực Brian, ngăn hành động muốn thân thiết của gã lại, gã bỗng hơi tức giận, tàn bạo nhìn chằm chằm Artturi, ánh mắt kia như là một ác sói hung mãnh, trong ánh lửa, biểu tình đó có chút dữ tợn, thật lâu sau gã nhìn Bách Hợp, hơi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi có chuyện muốn nói với em!” Dứt lời, gã muốn kéo Bách Hợp, Bách Hợp vô ý thức giấu tay ra sau lưng, né tránh.
Mặc dù ở đây ấm áp, nhưng mùi vị kia càng ngày càng nồng nặc, Bách Hợp cũng muốn rời đi, cô không thể tiếp tục ở đây, cô giật tay muốn kéo Artturi theo, ra hiệu anh mau đứng lên, nhưng Artturi lại ngồi không nhúc nhích, đột nhiên thánh nữ trên vương tọa cười lên:
“Ấm áp không? Brian, anh có thể tạm thời rời khỏi đây một lát không?” Cô ta liếc mắt, rồi nhìn Artturi, ngay sau đó lại nhìn Brian.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Brian càng khó nhìn, gã lại muốn kéo Bách Hợp, Bách Hợp bắt đầu cảm thấy không đúng, lúc này Brian đã không hề che giấu bản chất của chính mình, nhìn thấy Bách Hợp luôn né tránh, gã bắt đầu nổi bão, vẻ mặt u ám:
“Em không đứng lên à? Anh nói rồi, anh có chuyện muốn nói với em!”
Lúc này trong mắt của gã đã không hề che giấu sát khí, hiển nhiên không muốn ngụy trang nữa, mặc dù lửa có vấn đề, nhưng vẫn ở bên cạnh Artturi, an toàn hơn so với ở cùng Brian nhiều, Bách Hợp cố gắng chịu đựng đến mức gò má đỏ bừng, che mũi hỏi một câu:
“Brian, mấy người còn lại đâu? Anh đã phản bội thần điện rồi phải không?”
Nếu mấy người khác còn sống, Brian không thể quang minh chính đại lộ ra chân diện mục của gã như vậy, thậm chí gã còn không che giấu mối quan hệ của gã và thánh nữ trên vương tọa, lúc này Bách Hợp đã dám khẳng định người này chính là Anna, mặc dù không biết vì sao Artturi vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng cô vẫn nên nương tựa bên cạnh Artturi thì hơn.
Cô gái trên vương tọa nghe thấy lời cô, lông mày khẽ nhướng, ánh mắt lộ ra vài phần xem thường và thương hại, Brian vô ý thức quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt giãy giụa, không dám nhìn gương mặt đó của Bách Hợp, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói:
“Em đang nói bậy bạ gì thế, em xuống đây, tôi sẽ nói cho em biết!”
Gã nói xong, còn muốn bước qua đây. Tới trình độ như vậy, hai người này đã không muốn ngụy trang thêm rồi, Bách Hợp dùng ống tay áo, cố gắng che kín mũi, vỗ vỗ Artturi: “Đại nhân, lửa này có vấn đề.”
“Rốt cuộc đã phát hiện rồi? Đáng tiếc hình như quá muộn, tôi nghĩ lúc này đại công tước đã không nhịn được rồi.” Trên vương tọa, thánh nữ không ngụy trang giọng nói của mình nữa, tiếng nói khàn khàn lúc đầu đã biến trở về mềm mại đáng yêu động lòng người, thậm chí cô ta cầm lấy làn váy của mình, bắt đầu chậm rãi kéo lên, lộ ra một đôi chân ngọc thẳng tắp, cô ta khó nhịn cọ xát đôi chân mình với nhau, bắt đầu xoay đến phía sau, cởi bỏ nút buộc sau lưng mình.
Động tác như vậy khiến ngực của cô ta hiển lộ cực kỳ rõ ràng, đường cong hấp dẫn, Brian đờ đẫn, răng đã cắn vang lên ‘ken két’. Trên người gã phát ra đấu khí màu vàng kim, dưới tình huống như thế, dường như Artturi không hề phản ứng, tình huống rõ ràng bất lợi với mình, trong lòng Bách Hợp bắt đầu nguyền rủa nhiệm vụ lần này của cô.
Nếu không phải vì cô biết quá ít, cô sẽ không bị động đến như vậy, nếu không phải bản thân đã đoán sai từ người làm nhiệm vụ biến thành người bị làm nhiệm vụ, cô cũng sẽ không cho rằng nguyên chủ muốn mình hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, là được lên làm thánh nữ mà hợp tác với đại giáo chủ Andrew, rồi phải đến nơi này.
Lúc này Artturi đã trúng chiêu, mặc dù anh vẫn không suy suyển, thế nhưng Bách Hợp kề sát anh, có thể cảm giác được cơ thể và bàn tay căng cứng của anh, trên người anh bắt đầu ra mồ hôi rồi, điều này chứng minh bề ngoài thoạt nhìn anh bình thường không bị ảnh hưởng, nhưng lúc này trong thân thể anh nhất định rất khó chịu, chỉ đang cố nén mà thôi.