Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Artturi tìm được nơi hôm qua mấy người đã cưỡi Địa Long hạ cánh, trước đấy khi bọn họ đến khu rừng đóng băng đã thả Địa Long ra, để chúng nó tự do hoạt động, chúng đã được quân đội huấn luyện nên sẽ không đi quá xa, đến khi Artturi và Bách Hợp tìm được thì bốn con Địa Long đã bị giết đông thành khối băng, hẳn là đã chết từ lâu, còn một con Địa Long khác thì không thấy đâu cả, tất nhiên Anna đã tới trước và con đó đã bị cô ta cưỡi đi mất.
Thấy vậy, sắc mặt Bách Hợp cũng tối lại, cô nhìn Artturi rồi hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Nếu đã không có Địa Long, hai người đi bộ muốn ra khỏi dãy núi này cần phải tìm được nơi có người ở, rồi đổi lấy phương tiện di chuyển, quay lại đế đô, không biết sẽ phải mất bao lâu, trong lòng Bách Hợp cố nén giận, trong nhiệm vụ này chỗ nào cũng không được hài lòng, lúc nào cũng bị Anna bức bách, đến cả Địa Long cũng bị cô ta cướp mất, Bách Hợp nghiến răng, ngược lại Artturi thì rất tỉnh táo: “Tôi sẽ đưa em ra ngoài.”
Bách Hợp nghe vậy, muốn khóc cũng không có nước mắt. Không phải là cô sợ không ra được, mà vấn đề đi ra thì ra được rồi, quan trọng là mất bao lâu, nếu mười ngày nửa tháng mới ra ngoài được, chẳng phải chuyện ở đế đô đều xong cả rồi sao.
Nửa tháng sau lễ tế Quang Minh sẽ trôi qua, thánh nữ cũng được lựa chọn, như vậy vĩnh viễn cô không thể trở thành thánh nữ nữa, không lẽ cô nhất định phải cùng Artturi trở về lãnh địa của anh, rồi kết hôn? Bách Hợp nhắm mắt cúi đầu, che đi tia sáng trong mắt, nếu phải như vậy, cô sẽ không đồng ý.
Cô còn phải về thần điện, trở thành thánh nữ Quang Minh, lợi dụng ảnh hưởng của thần điện với thực lực đại giáo chủ Andrew để bảo vệ mình, đây là do lão cáo già Andrew nợ cô, trong thời gian này cố gắng tu hành, dù Anna có thực lực mạnh hơn nữa, thì chưa đến bước cuối cùng cô cũng không muốn chịu thua, nhiệm vụ của Bách Hợp là phải bảo vệ được tính mạng, không thể để Anna dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ được.
Artturi luôn cúi xuống nhìn cô, thấy cô nhắm mắt che giấu suy nghĩ, khuôn mặt vẫn bình thường, dưới làn mi mỏng, đôi mắt không hề động đậy.
Cho dù cô có che dấu thì Artturi cũng đoán được trong lòng cô không hề giống biểu hiện bình tĩnh ra ngoài như vậy. Tuy giữa hai người đã có chuyện thân mật, thế nhưng Bách Hợp cũng không thật lòng đối xử với anh, anh cúi xuống, trán đụng nhẹ vào đôi má trơn lạnh của cô, đột nhiên cô hỏi:
“Có cách nào trở về sớm hơn một chút không?”
“Trở về sớm để làm gì?” Cô hiện tại không cầu xin anh, cũng không muốn vạch mặt, bởi vậy khi nói chuyện có chút kiêng kỵ. Cô không nói thẳng ra, Artturi cũng giả vờ lơ mơ, anh chỉ hỏi ngược một câu, Bách Hợp đã do dự một lúc: “Lễ tế Quang Minh cũng sắp bắt đầu, dù sao tôi cũng là người của thần điện Quang Minh, dù không tìm được quyền trượng, thì cũng phải quay về báo cáo kết quả, huống chi anh còn được Hoàng Đế triệu kiến, không phải vì tham gia lễ tế hay sao? Nếu quá muộn thì sợ không ổn.”
Anh không hề có chút bối rối nào cả, trong lòng Bách Hợp đoán có khi anh có cách để trở về sớm, cô nói vài câu, Artturi cũng không hoang mang nhìn cô:
“Em muốn báo cáo kết quả với người của thần điện Quang Minh làm gì? Bây giờ sau khi quay về, em nên cùng tôi đến đất phong, tôi sẽ để người bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, cũng không muốn mời người của thần điện Quang Minh tham gia đâu.”
Nói xong, anh dừng lại một chút, thấy Bách Hợp lộ ra lo lắng trong thoáng chốc, lại nhịn cười nhếch miệng vui vẻ: “Còn về việc Hoàng Đế mời tôi tham gia lễ tế Quang Minh. Nếu có thời gian tôi sẽ tham gia, nếu tôi không đi, thì cũng có sao đâu?” Tuy gia tộc Artturi trên danh nghĩa vẫn thuộc về đế quốc Noiret nhưng thực ra đã có chính quyền độc lập, cũng xem như một tiểu quốc phụ thuộc, Hoàng đế không quản được anh.
Huống hồ quan trọng nhất bây giờ là lễ tế, vì cần chọn thánh nữ và giáo hoàng, nguyên nhân là Hoàng Đế và mấy vị đại giáo chủ thần điện Quang Minh bàn bạc về việc tổ chức sớm cũng bởi bọn họ sợ người thần điện Hắc Ám sẽ ngăn việc thần điện Quang Minh tổ chức lễ tuyển Giáo hoàng. Dù sao có người lãnh đạo, thần điện Quang Minh chắc chắn có người đáng tin cậy, như vậy mới có thể đứng dậy được. Thần điện Hắc Ám không mong điều đó, họ và thần điện Quang Minh đã đấu đến sống chết nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ quấy rối, bởi thế sau khi bàn bạc xong mới quyết định sẽ tổ chức sớm nửa năm, tin tức được giấu kín, đến tận bây giờ vẫn chưa bị lộ ra ngoài, cũng vì muốn để thần điện Hắc Ám trở tay không kịp, đến khi đó muốn phá hoại cũng không kịp chuẩn bị.
Hơn nữa vì để đề phòng, không biết Thần Điện đã dùng loại lợi ích gì đó tác động đến Hoàng Đế, Hoàng Đế mượn một đội vệ sĩ của Artturi. Bề ngoài là tự nhiên Artturi đến đế đô, thật ra thì là anh dẫn theo quân đội tới, chỉ cần đội vệ sĩ của anh vào đế đô, còn ai có mặt ở đây hay không, Hoàng Đế cũng không thèm để ý, không chừng đối với việc anh không ở đây lại càng mừng.
Đội vệ sĩ này rất mạnh, nhưng Artturi rời đi rồi chẳng khác gì rồng mất đầu, đương nhiên Hoàng Đế cũng đề phòng anh.
Artturi nói cho Bách Hợp nghe những bí ẩn phía sau, trong lòng Bách Hợp càng lạnh lẽo hơn, cảm giác lặng lẽ chịu thiệt thòi tăng lên, mặc kệ sự việc đã lâu, cô liên tục phải chịu thiệt, mà tình huống phát sinh ngày càng nhiều, tin xấu cứ liên tiếp từng người đưa tới, lời Artturi nói đã cắt đứt đường lui của cô, Bách Hợp không kiềm được tức giận:
“Nếu đã biết vậy, tại sao ngài còn đồng ý đi theo tôi?” Hiểu rõ rằng cô đi ra ngoài chỉ vì quyền trượng Quang Minh, muốn có được quyền trượng vì cô muốn trở thành thánh nữ, còn đồng ý sau khi mọi chuyện thành công sẽ gả cho Artturi, rốt cục đây chỉ là việc trao đổi quyền lợi mà thôi, cũng không phải là thật tâm đồng ý. Nhưng vì đi theo cô một chuyến này, quyền trượng Quang Minh cũng không lấy được, bây giờ tay không quay về, vị trí thánh nữ cũng hụt mất, đã vậy còn bị Artturi “ăn mất”, hôn lễ rất nhanh sẽ cử hành, cô giống như con vịt bị bắt, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, không chỉ vậy lửa giận càng ngày càng cháy mạnh.
Đến lúc cô nói chuyện đã không giữ được sự bình tĩnh trên mặt nữa, thế nhưng đối với sự nổi giận của cô, Artturi cũng không tranh cãi, thấy cô nói vậy, chỉ nhướng mày hỏi lại:
“Lựa chọn là do em, em yêu, tôi cũng không ép buộc gì em cả.” Mình thì nổi trận lôi đình, còn anh ta thì cái gì cũng hiểu rõ, quan trọng nhất, Bách Hợp càng tường tưởng lại càng thêm buồn bực.
Đúng là từ đầu tới cuối anh cũng không ép buộc gì cô, nhưng anh hiểu rất nhiều chuyện về cô, vậy mà anh chỉ cung cấp cho cô một số thông tin bên lề, mỗi câu anh đều nói thật, nhưng đều không liên tục, nếu anh nói liền mạch thì cô đã có thể liên kết được, như vậy có lẽ Bách Hợp có thể đoán được chân tướng sự việc, cũng có thể bởi anh nói mỗi lúc một chút, cũng không nói hết toàn bộ, cho nên đúng như anh nói, nhưng Bách Hợp lại tự cho là mình hiểu rõ, hơn nữa còn vì Anna nên cô mới liên tiếp lâm vào ngõ cụt.
Anh cung cấp chút manh mối, anh dụ dỗ cô nhìn vào Anna và Brian, từ đó Bách Hợp cho rằng Anna là mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ của mình, bây giờ nghĩ lại kết luận đó không hề sai, nghiêm túc mà nghĩ lại, thì lại sai hoàn toàn rồi! Artturi xảo quyệt như cáo vậy, lời anh nói tuy là thật nhưng lại không làm gì cả, anh giống như một cao thủ đào hầm, ép cô từng bước đi vào.
Muốn tham gia thử nghiệm thánh nữ cũng là do cô quyết định, nhờ anh giúp đỡ cũng là cô yêu cầu, khi anh đưa ra yêu cầu, cô tự cho rằng mình thông minh vì muốn hoàn thành nhiệm vụ trở thành thánh nữ rồi nghĩ cách quay về tinh không, cho rằng có thể né tránh anh nên đã đồng ý.
Nhưng bây giờ khi cô cẩn thận nghĩ lại, căn bản sự việc không liên quan gì đến anh, chính cô tự cho mình thông minh lại bị thông minh hại, núi này cao còn có núi khác cao hơn, lần này cô thua!
Chỉ là cô hiểu rõ những điều này, có điều vẫn tức giận: “Ngài không ép tôi, thế nhưng những chi tiết quan trọng lại giấu đi, ngài giấu tôi, để bây giờ tôi không có được quyền trượng Quang Minh, giao dịch trước đó của chúng ta không phải vậy!”
Giống như anh đã lường trước cô sẽ đổi ý không thừa nhận, Artturi cười cười, anh dùng ánh mắt bao dung nhìn Bách Hợp, trong ánh mắt hiện lên sự vui vẻ.
“Đúng là, có một số việc tôi không nói gì cả.” Anh gật đầu thừa nhận, Bách Hợp đang muốn nói thì anh tiếp: “Thế nhưng tôi nói hay không thì có liên quan gì? Nếu như em không muốn gả cho tôi, giữa chúng ta cũng không có bất cứ quan hệ gì cả, vậy tại sao tôi phải cung cấp tin tức cho một vị nữ sĩ xa lạ chứ? Nếu như em gả cho tôi, như vậy một số việc nói hay không nói, kết quả so với bây giờ cũng giống nhau cả, rốt cục thì em vẫn sẽ gả cho tôi, cho nên những điều em nói, những gì tôi giấu diểm thì cản trở gì chúng ta chứ?”
Lời anh nói đúng là hợp lý, làm Bách Hợp á khẩu không phản bác được, cô trừng mắt với Artturi, mãi sau anh vẫn cười ra tiếng, lấy áo choàng của mình bao bọc cô, mặc kệ cô né tránh cũng vẫn hôn lên môi cô một cái.
Ở dãy núi đóng băng này hai người nói chuyện được một lúc cũng đi được một đoạn, nếu đã không có địa long, Artturi ôm Bách Hợp sát mình mạnh mẽ muốn đi ra, mỗi bước anh đi không lớn, nhưng lại rất vững, lúc đầu Bách Hợp còn không để ý đến anh, sau đấy hai người đi một chút ngừng một chút, cảm thấy mười ngày nửa tháng cũng không có khả năng trở về đế đô ngay, Bách Hợp thực sự sốt ruột, cô không nhịn được năn nỉ Artturi, cũng hơi dụ dỗ anh một chút nhưng may không bị anh ăn thêm lần nữa, thế nhưng do được ăn chút đậu hũ, rốt cục Artturi cũng đưa cô đi nhanh hơn.
Hai người mất nửa tháng mới ra khỏi dãy núi đóng băng, trong mấy ngày này vì cơ thể Bách Hợp không được nằm ngang bao giờ, phần lớn thời gian là dựa vào lưng anh, người tìm đồ ăn là anh, cô cũng không ăn được nhiều, sau mười ngày cô mệt mỏi đến mức chịu không nổi, còn anh thì tinh thần vẫn hăng hái, ra khỏi dãy núi, bị Bách Hợp thúc giục, anh tìm được chỗ quân đội, không biết dùng cách gì mà mượn được một con Địa long, hai người cưỡi Địa Long mới có thể bắt đầu về đế đô.