Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 139: Q.13 - Chương 139: Đại hải câu chuyện không nội dung (4)




Người đàn ông này tuấn mỹ đến lạ thường, gần như khiến người khác ngừng hô hấp. Tuổi chừng 25,26, anh ấy mặc chiếc áo sơ mi phức tạp và tinh xảo, đường viền hoa nơi cổ áo được may hoa lệ, cổ áo xẻ sâu hình chữ V, xẻ xuống dưới phần bụng, cuối cùng bó sát người và sơ vin trong chiếc quần dài. Lúc hít thở lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, tràn đầy mỹ cảm, theo hơi thở từ lồng ngực kia dường như lờ mờ thấy được cơ bụng lộ dưới áo sơmi hơi mở màu xám, càng tăng thêm phần hấp dẫn.

Bách Hợp vậy mà không nhịn được nuốt từng ngụm nước miếng, trong lúc nhất thời quên cả mở miệng nói chuyện.

“Tôi cứu được cô từ dưới nước…, cô ở nơi nào rơi xuống, tôi đưa cô trở về.” Người đàn ông tuấn tú khoác chiếc áo đen rồi đứng lên, mái tóc đen nhánh bay tán loạn trong gió biển, lúc anh nói chuyện ánh mắt lạnh như băng, không mang theo chút độ ấm nào, nơi này vốn đã là buổi đêm hết sức lạnh lẽo, lại càng khiến cho nhiệt độ giảm xuống vài phần.

Anh đứng dậy Bách Hợp mới phát hiện dáng người này rất cao, ngó chừng đến 1m9, vóc người anh cao gầy hữu lực, làm người khác có ảo giác anh cao hơn mấy phần so với thực tế, anh không có cơ bắp lực lưỡng như đám hải tặc cô gặp trước đó. Bách Hợp có thể cảm nhận được người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm, anh cho cô cảm giác độ nguy hiểm ấy còn gấp nhiều lần so với tên tiểu đội trưởng Ma Ngang thấy hôm nay.

“Tôi…” Bách Hợp thấy hắn nội liễm không nói, lại khiến cho người ta sợ hãi hạ khí thế, khó khăn mở miệng, thật sự nói không ra lời.

“Không biết sao? Vậy cũng thật phiền não.” Hắn nhíu mày, ngồi xổm trước mặt Bách Hợp, cặp mắt nhỏ dài kia nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, bên khóe miệng lộ ra nếp nhăn cực nhỏ khi cười. Một tia vui vẻ rất nhỏ này khiến anh vốn có dáng vẻ lạnh lùng thêm chút độ ấm, Bách Hợp thấy hành động này, trong suy nghĩ hiện lên cảm giác quen thuộc kỳ lạ, giống như đã từng gặp ở đâu đó, lông mày cô khẽ nhíu, lại vừa khẩn trương nuốt nước miếng một cái: “Tôi thật không biết…”

Cô đi vào thế giới này không tiếp nhận được nhiệm vụ, không tiếp nhận được câu chuyện liền bị những tên hải tặc đáng ghét kia… cắt đứt, ngoại trừ biết rõ thân thể này tên gọi là Yu Bách Hợp, cô không có trí nhớ của cô nàng, nghĩ đến những tình huống này, tự nhiên cũng không biết phải làm gì. Trong lòng Bách Hợp vì tìm đường cho chính mình, nhất thời vẻ mặt hiện lên chút… mờ mịt.

“Đã không biết, thì nghĩ lại thật kỹ.” Người đàn ông tuấn mỹ ngồi xuống trước mặt Bách Hợp, chiếc thuyền nhỏ vì cử động của hắn mà lắc lư mấy cái, mặt Bách Hợp trắng bệch nắm chặt mép thuyền, rất sợ mất thăng bằng liền ngã xuống biển rộng mênh mông. Lúc trước cô dám nhảy xuống là do bị bức đến không còn cách nào khác rồi, còn không dù là có đường sống, chắc chắn cô sẽ không nhảy, lúc này nếu lại rơi xuống dòng nước, cô cũng không dám chắc người đàn ông trước mắt này còn có thể cứu mình lần nữa, bởi vậy tại nơi biển rộng này, cho dù chỉ là con thuyền lá nhỏ, cũng trở thành cây cỏ cứu mạng mà cô phải bắt lấy thật chặt.

“Đa tạ anh cứu tôi. Tôi, về sau nếu tôi có thể giúp gì, tôi sẽ báo đáp anh.” Bách Hợp không phải loại bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa như Bàng Lị Lị. Người ta có ơn với cô, cô sẽ không lấy oán trả lại, vì thế dù cho chiếc thuyền nhỏ đong đưa làm cô hoa mắt chóng mặt, dù cho nó làm bụng cô quay cuồng một trận, cô khó khăn nói ra những lời này với gương mặt xanh trắng.

“Không vấn đề.” Người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, đường cong trên khuôn mặt khôi ngô mang theo cảm giác nguy hiểm thần bí như nhu hòa thêm một chút: “Đã như vậy, về sau cô tạm ở lại trên thuyền. Tôi ngủ đã lâu, đói bụng, sẽ tìm đồ ăn. Cô biết làm cơm không?”

Người đàn ông nghiêng đầu, đột nhiên tựa như nhớ ra cái gì đó, do dự một chút:

“Ừm, tuy tên chỉ là một cái danh hiệu thôi, tên của tôi, Lý Duyên… Yến Tu.”

Bình thường làm ơn cũng sẽ không cần báo đáp, Bách Hợp không nghĩ tới mình mới thoát khỏi chức đầu bếp tàu hải tặc Black Pearl, lúc này lại nấu cơm vì người khác đấy. Có lẽ cô mới được vớt từ biển lên, đúng lúc thân thể còn suy yếu, nhưng cũng chính cô vừa nói muốn báo đáp người ta, lời nói vẫn còn bên tai, nếu lúc này đổi ý cô cũng sợ người đàn ông tên Lý Yến Tu này sẽ ném cô xuống biển lần nữa vì đã hứa đền ơn, liền phiền muộn trả lời: “Tôi biết làm cơm.”

Trên mặt Lý Yến Tu lộ ra vẻ nhẹ nhõm, trong con ngươi dài nhỏ phảng phất hiện thêm vài phần sung sướng: “Vậy trước tiên xâu cá.”

Dưới biển thật sự là không ít cá, nhất là vào ban ngày. Sau khi mặt trời lấp ló, lúc nhìn xuống biển bên tàu Black Pearl, cô đều có thể thấy cảnh rất nhiều bầy cá xinh đẹp bơi theo tàu hải tặc, ước chừng là sau hừng đông.

Đại dương ban đêm một mảnh đen kịt, tinh tú phản chiếu trên mặt biển như phủ lên một tầng ánh sáng bạc xinh đẹp, xinh đẹp là thế nhưng lại khiến nước biển sâu không thấy đáy, tựa như một cự thú đang ẩn nấp, nơi đó nào còn thấy được bầy cá nữa?

“Ngài Lý, giờ là buổi đêm không thấy cá nữa, cũng câu không tới, huống hồ không có dụng cụ xâu cá, không bằng chờ sáng mai có thể nhìn rõ…” Bách Hợp lộ ra vẻ tươi cười, cô nhìn quanh chiếc thuyền nhỏ, ngoại trừ bên ngoài đủ chỗ cho hai người ngồi, không còn có vật gì khác, liếc thấy trống trơn, không có ngư cụ, không nghi ngờ là không thể còn chỗ giấu dụng cụ đi câu, càng không có đồ vật như nồi chén chậu gáo các loại. Dù cho tay nghề cô giỏi đến mấy, ‘khả xảo phụ dã nan vi vô mễ chi chúc’ (phụ nữ khéo đến mấy cũng khó làm nên chuyện mà không có cơm cháo**), phải chờ tìm được chợ, mua vài món đồ mới được.

Tiếc là thuyền này có vẻ rất nhỏ, có vẻ như không thể chứa nhiều vật dụng.

“Có.” Tiếng Lý Yến Tu trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, ánh mắt dừng trên người Bách Hợp. Trong lòng Bách Hợp dâng lên cảm giác không ổn, cô vừa định mở miệng nói chuyện, lại thấy mình như bị Lý Yến Tu kéo lên, bàn tay thon dài cùng lớp chai mỏng túm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, nhìn về phía bàn tay lớn trắng bóc, từng đốt ngón tay rõ ràng, dài nhỏ trông rất đẹp mắt. Bách Hợp ngẩn người, nhưng giờ thật không phải lúc thưởng thức tay của mỹ nam, cô nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm vào Lý Yến Tu. ” Ngài Lý, anh muốn làm gì?”

Cô vừa dứt lời, liền cảm giác được cả người mình bị tung lên, gió to thổi qua tai cô, khiến mái tóc mềm dài màu hạt dẻ bay loạn trong gió, không có đẹp như lúc tóc Lý Yến Tu phấp phới, toàn bộ tóc quất lên mặt cô, miệng chỉ hơi mở tóc liền chui hết vào trong.

Một tiếng ‘bùm’ nhỏ vang lên, thoáng cái cô đã rơi xuống biển, suýt nữa cô hét to lên, Bách Hợp không biết bơi đấy, nửa người dưới ngâm trong nước, lạnh buốt tận xương.

Bốn phía bắn tung tóe mảng nước lớn, lúc này quần áo cô ướt một nửa, nước biển bắn làm tóc dính vào mặt, cảm giác chân không với tới đáy khiến cô hốt hoảng, đang muốn giãy dụa, lại nghe được giọng nam dễ nghe nói: “Xuỵt, tôi nghe thấy tiếng cá đến rồi.”

“…” Cô không phải là mồi câu nha tên chết tiệt! Bách Hợp mở to mắt, khuôn mặt tuấn mỹ kia cách cô không xa, Lý Yến Tu ngồi xổm trên chiếc thuyền nhỏ bên cạnh, ngón tay thon dài kia còn đang nắm cánh tay lạnh buốt của cô. Lúc này thuyền trôi theo cơn gió, nửa thân dưới cô lướt nhẹ trong nước, lực chống đỡ toàn thân đều dựa vào tay Lý Yến Tu, tốc độ nhanh thế này khiến Bách Hợp rất sợ, Lý Yến Tu mà tuột tay là cô rơi vào lòng biển mênh mông rồi, bởi vậy hai tay gắt gao bắt lấy tay anh thật nhanh. Bách Hợp thật muốn khóc, đối với người chưa từng bơi lội mà nói, rơi xuống bể bơi đã sợ, chứ nói gì đến lúc này mình đang ở giữa biển, bốn phía biển cả vô bờ, ngay cả một hòn đảo nhỏ cũng không thấy, trước mặt chỉ vẹn vẹn có chiếc thuyền lá nhỏ, còn có một tên đàn ông thoạt nhìn cổ quái, tẩm ngẩm tầm ngầm có hành động rất không đáng tin.

Cô lật tay, tóm thật chặt bàn tay Lý Yến Tu, hai chân cũng bị đông lạnh đến mất cảm giác. Đột nhiên Bách Hợp cảm thấy nước biển vốn tĩnh lặng lại nổi lên gợn sóng, xem chừng có vật gì cực lớn đang tới.

“Có phải gió bắt đầu thổi mạnh không?” Sắc mặt cô trắng bệch như ánh trăng, trong lúc lộ ra vài phần ngỡ ngàng, Lý Yến Tu cúi đầu nhìn cô một cái nhưng không trả lời, chỉ là lập tức nhẹ tay dùng sức, người Bách Hợp liền bị lôi lên từ nước biển, bay về sau ‘Bộp’ một tiếng bị rơi xuống thuyền nhỏ.

Thân thuyền lắc lư dữ dội một hồi, lúc người Lý Yến Tu sắp bị bọt nước từ người cô văng đến, lại giống như bị một lực lượng vô hình ngăn tại bên ngoài. Cảm giác bão tố đang tới ngày càng rõ ràng, dần dần nước biển tạo thành những đợt sóng nhỏ, thân thuyền không lay động. Bách Hợp tới thế giới này đã nhiều ngày rồi, còn chưa thấy qua tình huống như vậy, lúc đang có chút mờ mịt không biết làm sao, đã thấy nước biển như bị thứ gì vạch ra một vòng xoáy khổng lồ, thuyền nhỏ càng lúc càng dữ dội, tiếng nước chảy ‘rào rào’. Một tràng tiếng kêu của dã thú vang lên, trong tiếng ‘ngao’, dường như mang theo cảm giác nặng nề khiến người khác buồn bực, ngực Bách Hợp khó chịu, trong cổ trào lên một trận ngai ngái, thuyền nhỏ không lắc lư, nước bị văng đến bên thân thuyền, nhưng kỳ lạ là đều bị ngăn ở ngoài.

Bách Hợp thấy được một cái bóng cực lớn trong dòng nước biển và nhảy lên. Quái vật kia nhìn từa tựa rắn, chỉ là kích cỡ còn lớn hơn tàu Black Pearl, lúc nhảy lên đỉnh đầu nó gần như chặn ánh trăng, khi miệng mở ra, nước biển bốn phía đều bị nó thu vào trong bụng.

Nó còn ‘ngao’ một tiếng, Bách Hợp nghĩ đến chuyện Lý Yến Tu vừa mới câu cá lúc nãy, cả hàm răng bắt đầu… va lập cập.

Theo lý mà nói trở về sau khi làm nhiều nhiệm vụ như vậy, thần tiên yêu quái cô đều thấy qua, như vậy cũng không còn tính là lạ nữa, nhưng lần đầu nhìn thấy quái vật thế này, thật sự là có chút kinh ngạc rồi. Tuy lúc làm Long Vương có hóa thân thành rồng, cho dù khi đó cô là yêu quái, cũng không giống con quái vật trước mắt này chút nào, cộng thêm việc quái vật kia bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng, Bách Hợp thật sự không bình tĩnh mà đứng dậy nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.