Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1227: Q.13 - Chương 1227: Đảo tàn sát đẫm máu 12




Người mặt áo bành tô hỏi xong nói: “Mỗi người ở đây đều trải qua tỉ mỉ chọn lựa, thân thể vô cùng sạch sẽ.” Ánh mắt cậu ta lúc giới thiệu các cô gái, không giống mang theo mập mờ, ngược lại là một dạng lạnh lùng khó nói, dường như trước mắt cậu chỉ là đám gia súc. Các cô gái càng run rẫy dữ dội, ‘Lão Ưng tiên sinh’ mỉm cười sờ lên cô gái đang run rẩy bên cạnh, hai mắt híp lại: “Đứa nhỏ ngốc, không có gì phải sợ? Cái này là vinh hạnh của các cô, có thể bị ta ‘Ăn’ vào trong bụng, ha ha ha.” Ông ta vừa nói xong cất tiếng cười to, mấy cô gái càng run rẩy hơn, hiển nhiên đối với lời ông ta vừa nói càng bài xích.

Người mặc áo bành tô cười theo, ‘Lão Ưng tiên sinh’ vui cười đã đủ rồi, mới tiện tay đẩy cô gái ông ta vừa ôm ra: “Ả này đi.”

Cô gái bị ông ta đẩy lảo đảo, ngã vào bể bơi uống mấy ngụm nước, sặc đến hoa dung thất sắc, lúc đứng dậy đã có vài người vạm vỡ đứng cạnh bể bơi đợi cô rồi, những cô gái khác nhẹ nhàng thở ra, cô gái bị chọn trúng giống như gặp ngày tận thế, khóc lên: “Van cầu ngài, van cầu ngài đừng chọn tôi.”

“Mang đi.” Người mặc áo bành tô thu liễm tươi cười, lạnh giọng nhìn hai thủ vệ phân phó, đợi hai thủ vệ gật đầu, cậu ta mới lạnh lùng liếc cô gái đang khóc lóc cầu xin, lúc quay qua ông ta vẽ mặt đã đổi thành tươi cười: “Tiên sinh, mời ngài cứ thong thả, tôi tự mình giúp ngài chuẩn bị đồ ăn, đợi ngài quay về phòng thưởng thức.”

Cậu ta nói xong, cô gái trong bể bơi hét lên chói tai, bị hai thủ vệ bắt đem đi, sắc mặt trắng bệch hai hàm răng ‘khanh khách’ va vào nhau.

Bách Hợp núp trong bóng tối nhìn thấy một màn này, khóe miệng mấp máy. Người mặc áo bành tô đi rồi, nhưng ở bể bơi còn rất nhiều thủ vệ, hơn nữa cô mơ hồ cảm giác được, chung quanh có rất nhiều người đang canh chừng nơi này. Sau lưng lông tơ dựng đứng, loại cảm giác nguy cơ tiềm ẩn này chưa từng hạ xuống, cô liếc nhìn ông lão trong hồ đang cười tủm tỉm, lặng im không một tiếng động rời đi.

‘Lão Ưng tiên sinh’ cũng không biết rằng con mồi giết chết ‘Tùy ý tiên sinh’ bị mọi người trên đảo truy tìm đã từng xuất hiện ở đây.

Bách Hợp lách qua giám sát, đi theo sau lưng nam nhân mặc áo bành tô, cậu ta dẫn theo cô gái kêu khóc không ngớt tiến vào một gian biệt thự. Tuy đang là ban đêm, nhưng trong biệt thự đèn đuốc sang trưng, bên trong gắn đầy camera, Bách Hợp do dự một chút, cũng không giống người mặc áo bành tô hiên ngang từ cửa chính đi vào trong, cô đi vòng ra phía sau biệt thự, trên đỉnh biệt thự có một sân thượng nhỏ, ngoại trừ đó ra phía sau biệt thự cũng không có cửa sổ, sân thượng cách mặt đất ước chừng 80-90 mét, từ sân thượng có thể tiến vào bên trong biệt thự.

Đối với người bình thường mà nói, ở ngoài tường cũng không có bất kỳ vật gì có thể đặt chân leo lên, nếu muốn không có dụng cụ hổ trợ muốn leo lên độ cao 80-90 mét thì đó là mơ tưởng. Thế nhưng đối với Bách Hợp mà nói việc này không là vấn đề. Sau lưng biệt thự cũng không phải hoàn toàn bằng phẳng, mà đã tạo một ít phù điêu tạo hình, ở nơi mà mọi người trên đảo cho rằng tuyệt đối an toàn, phía trước thủ vệ bảo vệ lão già kia vô cùng nhiều, sau lưng biệt thự ngoại trừ mấy cái camera ra, thì cũng không có thủ vệ canh gác. Bách Hợp đưa tay sờ lên phiến đá thô lệch, ngón tay vận khởi linh lực, hòn đá kia bị cô phá vỡ, tay cô càng bám chặc vào vách tường hơn, hai chân vừa chạm, thân thể liền linh hoạt nhẹ nhàng nhảy lên.

Dùng phương thức đó tiến vào biệt thự, mặc dù mất sức một ít, linh lực tiêu hao, nhưng tốc độ lại nhanh. Không đến 5 phút đồng hồ, tay cô đã chạm vào bực tường trên sân thượng. Trong bóng đêm thân thể nhẹ nhàng nhảy liền đáp xuống. Bách Hợp cũng không vội vã từ sân thượng vào trong, mà cô luyện Luyện thể thuật trong chốc lát, đem linh lực trong cơ thể bổ sung vào một ít, lại duỗi tay duỗi chân, bây giờ mới từ lỗ thông gió leo vào trong.

Ở đây có cửa sổ thủy tinh, đã bị khóa từ bên trong, Bách Hợp trốn ở một gốc khuất từ cửa thủy tinh trong suốt nhìn vào bên trong, bên trong là một phòng ngủ vô cùng rộng lớn, thiết kế có lỗ thông gió, cửa ra vào cũng đặt biệt thiết kế, tựu như không có khóa lại.

Nói cách khác, trước mắt cách duy nhất là mở nó ra, cửa thủy tinh này chắc dùng khóa kỹ thuật số, cho dù là từ trong đi ra hay từ ngoài đi vào, cũng phải xoát móng mắt hoặc quét dấu vân tay, trừ cách này ra bất kỳ ai chạm vào hệ thống sẽ cảnh báo. Bách Hợp nhìn thấy một máy tính kiểm soát, kỳ thật trong lòng rất muốn phá nát cửa thủy tinh này đi vào, thế nhưng nhất định sẽ khiến người khác chú ý.

Cô đưa tay sờ sờ khung cửa sổ, kỳ thật ngoại trừ dập nát nó hoặc giải mã khóa đi vào thì cô còn một cách khác, đem trọn cái khung cửa sổ gở ra. Tuy cái cửa này vô cùng rắn chắc, nhưng đối với Bách Hợp mà nói thì không là vấn đề gì, cô đem vũ khí vẫn treo trên eo xuống, nại khung cửa sổ ra được một ít, trên tay vận khởi linh lực, rất nhanh cửa thủy tinh ‘Ba~’ một tiếng liền bị cô gỡ xuống.

Tuy rằng phát ra một ít tiếng động nhưng âm thanh lại không lớn, nơi đây lại là sân thượng tầng cao nhất, Bách Hợp trốn trong chốc lát không phát hiện có người chú ý nơi này, cô mới thở phào một tiếng đem cánh cửa sổ còn lại gở xuống, đồng thời đem cả hai cánh cửa khiêng sang một bên.

Trong phòng mở đèn, cô đi vào bên trong, đẩy cửa phòng ra, bên ngoài là một lối đi uốn lượn xuống dưới, ngọn đèn trên đầu mờ nhạt, không biết có phải nơi này quá dơ bẩn hay không, cho dù lấp đặt toàn thiết bị xa hoa, cũng mang đến cho Bách Hợp cảm giác mục nát cực kỳ âm u. Cô cẩn thận từng bước bước xuống cầu thang, nhưng không dám đi xuống sâu sợ sẽ gặp thủ vệ, một đường cẩn thận từng li từng tí. Đi xuống được tầng dưới, lầu hai này là phòng giải trí diện tích cực kỳ rộng rãi, so với phòng giam trước kia Bách Hợp bị giam không khác biệt lắm, đều bày ra các loại hình cụ đủ kiểu. Bách Hợp thuận tay cầm vài thanh dao găm sắc bén xinh xắn, thuận tiện sau này sử dụng.

Từ phòng giải trí đi ra, đầu ngoài là rào chắn chạm khắc tinh xảo, từ rào chắn nhìn qua, phòng khách lớn dưới lầu thông với tầng cao nhất, cao chừng 6-7 mét, trang trí tráng lệ, một cái đèn thủy tinh cực lớn đem trọn phòng khách chiếu lên vàng son lộng lẫy, lúc này phía dưới bài trí một bàn ăn dài lớn, bên cạnh có bếp lò, trên đó đặt sẵn vĩ nướng, bên trên có vài miếng thịt đang phát tiếng ‘Xì xì’ tỏa ra hương khí, bên cạnh là một cô gái máu me đầm đìa chảy, hai mắt trừng ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra thống khổ, hiển nhiên chịu đựng không được bao lâu nữa.

“Không ăn nữa, chẳng có vị!” Ông già lúc trước Bách Hợp nhìn thấy đang mặc một thân áo ngủ tơ tằm đang căm khăn lau miệng, cô gái sắp chết kia chính là cô gái đã bị chọn trước đó. Tại đây không chỉ chỉ có nhóm ‘Con mồi’ sẽ bị hành hạ đến chết, trên đảo nhỏ này thậm chí còn phục vụ một ít nữ nhân là đối tượng bị ngược đãi, khó trách cô gái vừa rồi bị chọn trúng, lộ ra thần sắc sợ hãi như vậy.

“Các người có biết, thịt này lúc nào mới là ngon nhất không? Người phải còn sống, chết rồi không còn mùi vị, còn sống là tốt nhất, tươi mới, lại thêm gia vị…” Lão ta vừa nói xong, hé mắt, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, mấy người chung quanh biểu lộ chết lặng, hiển nhiên đã có thói quen với cử động như vậy của ông ta.

Ánh mắt Bách Hợp lộ ra sát ý, trên đảo này mỗi người đều biến thái như vậy, cô lâu rồi chưa từng giận dữ như vậy, dưới lầu trong sảnh đứng hai người vạm vỡ, còn có một người phục vụ đứng hầu lão ta ‘Dùng cơm’, tuy cô không muốn đánh rắn động cỏ, nhưng cái này thật sự là muốn ói, cô gái không biết chuyện gì xảy ra, đến lúc này còn chưa chết mà thống khổ hơn sống.

Nơi này không thể dùng súng, nếu không một khi kinh động người bên ngoài, đến lúc đó sẽ đưa đến một số thủ vệ! Bách Hợp nhắm hai mắt lại, đợi đến khi mở mắt ra, cô đem dao găm trên hông ra, thử thử xúc cảm, đối diện hai người thủ vệ vạm vỡ một người đứng góc phía trong bên dưới cô, một người đứng đối diện cô, dao găm trong tay nhắm ngay cổ hắn ta, ‘Vèo’ một tiếng liền bị Bách Hợp phóng ra.

Người dưới lầu còn chưa kịp phản ứng, thủ vệ đối diện thoáng cái bị dao ghim qua cổ, lực đạo Bách Hợp ném dao găm thậm chí xuyên thủng ra phía sau cổ, còn khiến cho hắn ta ‘Đăng đăng đăng’ lui về sau hai ba bước, cuối cùng dao găm xuyên qua cổ hắn ‘Boang…’ một tiếng ghim lên vách tường, hắn trừng lớn mắt, thò tay mò lên cổ, cái dao găm không còn trên cổ hắn chỉ sờ thấy một lỗ hỏng, máu từ trong đó chậm rãi chảy ra, khí quản của hắn bị cắt đứt, thậm chí trong miệng không kêu ra tiếng, hai chân dốc sức giãy đạp, tay nắm chặc trên cổ, đặt mông ngồi ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó Bách Hợp từ trên nhảy xuống, vừa vặn ngồi lên cổ tên thủ vệ còn lại, lúc này hắn ta chỉ cảm thấy hai chân thon dài thẵng tắp của Bách Hợp giống như gọng kiềm, một tay kẹp lấy cố hắn dùng lực mạnh, hắn chỉ nghe thấy âm thanh cổ mình gãy lìa ‘Răng rắc’ truyền đến, người mềm nhuyễn ngã xuống, thậm chí chết còn nhanh hơn thủ vệ bị dao găm xuyên qua cổ kia.

Những việc này phát sinh ở tốc độ ánh sáng, khăn lau trong tay lão già kia còn chưa buông, hắn trừng lớn mắt, gương mặt âm u thậm chí không kịp lộ ra thần sắc hoảng sợ. Bởi vì ông ta ‘Ăn cơm’ không cho phép nhiều người vây xem, ông ta không thích người khác nhìn mình với ánh mắt nhìn thấy ác ma, cho nên bình thường lúc ‘Dùng cơm’ chỉ chừa cận vệ bảo hộ, thật không nghĩ tới hai người kia còn chưa hành động gì, còn chưa ra được quyền nào đã lần lược bị hạ gục.

Nhân viên phục vụ muốn há mồm gọi, thân ảnh Bách Hợp nhanh như gió, vòng ra phía sau hắn, nắm lấy tóc hắn, ‘Bành’ một cú trên mặt hắn. Một quyền này Bách Hợp dùng linh lực mà đánh, một quyền này đánh nát gò má, nhân viên phục vụ một tiếng còn ngậm trong cổ họng, làn da trên mặt như là đất khô nứt vỡ ra, thấm ra một lượng máu tươi, mềm mại ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.