Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1237: Q.13 - Chương 1237: Đảo tàn sát đẫm máu 22




Hiện tại Bách Hợp cũng không có thuốc trị thương, trên lưng đau đớn, toàn thân đau đến cực hạn, Bách Hợp muốn đưa tay vịn cành cây đứng dậy, nhưng vừa động vết thương liền đau, đau đến nỗi cô cắn chặt răng, mồ hôi lạnh trên trán thấm ra. Mười đầu ngón tay cơ hồ tróc hết da thịt, có vài ngón móng tay đã nứt ra, vừa động nơi vết nứt ứa máu, đau đến cả người đều run rẩy, thật thê thảm mà, Bách Hợp cười khổ một tiếng, giữ vững tinh thần, vẫn kiên cường ngồi dậy.

Dù sao nơi này lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, hiện cô chưa an toàn, người trên đảo tùy thời có thể tìm thấy cô, phải mau chóng hồi phục thể lực mới là thượng sách. Lúc luyện tinh thần luyện thể thuật, mỗi đốt xương đều đang kháng nghị cô, chẳng qua theo động tác của luyện thể thuật, linh lực tiến vào trong cơ thể, những dòng linh lực này xoa dịu vết thương trên người, giống như nó đang được tẩm bổ, vết thương không còn đau đớn như lúc đầu. Bách Hợp trốn trên cây cổ thụ, dẫn dắt linh lực vận hành kinh mạch toàn thân, dùng cách này để hồi phục thể lực. Lúc này, bên ngoài khu biệt thự, một đám thủ vệ mặc đồ ngụy trang đã đứng gác ở nơi lúc đầu cô nhảy xuống biển.

“Đồ vô dụng!” Một người thanh niên có gương mặt hiền hòa mở miệng, anh ta mặc một thân tây trang màu trắng, thoạt nhìn khoảng 27, 28 tuổi, ngũ quan cực kỳ ôn nhu, ngồi trên xe lăn, nữa thân dưới được đấp một tấm chăn mõng màu xám. Gió biển làm mái tóc anh ta phất phơi, anh ta đang mỉm cười, nhưng trong mắt thấy lạnh lẽo, những thủ vệ bởi vì nụ cười của anh ta mà toàn thân đều run rẩy.

Sau lưng đám thủ vệ là thi thể của những người đã chết từ tối qua, kể cả ‘Tùy Ý tiên sinh, Lão Ưng tiên sinh, và cả vị Mary phu nhân’, thêm bốn thủ vệ bị Bách Hợp giết lúc đầu, và một nữa thi thể còn sót lại của ‘Hoa Đống Minh’ cũng ở đều ở đó, thân trên của hắn đã bị chó ăn sạch sẽ, ngay cả cặp chân bị trói cũng bị đám chó nhảy lên gặm cắn. Những người này ngoại trừ khách hàng ra thì đều trải qua huấn luyện đặc thù, nhưng một ‘Con mồi’ cũng bắt không xong.

Nhiều người, trang bị thì đầy đủ, cộng thêm hỗ trợ của bầy chó săn lại không bắt nổi một con mồi đào thoát. Hơn nữa bây giờ lại báo cáo với hắn đã mất tung tích của cô ta?

Anh ta âm trầm nở nụ cười, ánh mắt có chút điên cuồng: “Nhiều người như vậy, trang bị tốt như vậy, thậm chí một cô gái cũng không bắt được.” anh ta ấm giọng mở miệng, người trước mắt càng thêm run rẩy hơn, anh ta đưa tay vẫy thủ lĩnh dẫn đội đi tìm Bách Hợp đến, sắc mặt thủ lĩnh tái nhợt khó khăn bước qua, anh ta mỉm cười trấn an thủ vệ đang đi về hướng mình, ra hiệu thủ vệ đưa khẩu súng trên lưng của mình cho anh ta.

Ánh mắt thủ vệ lộ vẻ tuyệt vọng, nhìn người thanh niên vẻ mặt tươi cười, cắn răng, ánh mắt dừng trên đám người cao to đứng phía sau thanh niên đang lạnh lùng nhìn mình, rốt cục thủ vệ cũng đưa súng ra, giao trong tay người thanh niên.

“Ngoan lắm.” anh ta mỉm cười, tay vuốt ve khẩu súng, trong chốc lát giơ họng súng nhắm ngay đầu thủ vệ, chốc lát nhắm ngay mắt của thủ vệ, thủ vệ mồ hôi tuôn như mưa, toàn thân cứng ngắc, cuối cùng anh ta ra hiệu thủ vệ há họng ra, anh ta đưa họng súng vào, ngón tay bóp cò ‘Đùng’ một tiếng, viên đạn lao ra từ đầu thủ vệ máu bắn tung tóe.

“Nhìn đi, khẩu súng này rất tốt.” anh ta thu súng lại, thủ vệ bắn trúng không có gì chống đỡ ngã xuống đất ‘Bành’ một tiếng, thân thể vẫn con đang run rẩy. Máu nhanh chống nhuộm đỏ một mãng cát.

“Vì sao không bắt được ả?”

Người thanh niên ngồi xe lăn lúc nãy còn cười ôn hòa, đột nhiên hai mắt tanh hồng, giống như phát điên hô to lên: “Tại sao không bắt được ả? Chúng mày toàn là đám phế vật, một ‘Con mồi’ cũng bắt không xong, xem ra chúng mày mới chính là ‘Con mồi’ mới phải, phế vật!”

Anh ta điên cuồng mắng to, chốc lát thì cười chốc lát thì biểu lộ dữ tợn, bộ dáng kia muốn bao nhiêu dọa người thì có bấy nhiêu.

“Ha ha ha.” Anh ta mắng nhiết một hồi lại nở nụ cười, thi thể trên mặt đất càng nhiều, anh ta liếc mắt nhìn người đứng phía sau: “Xử lý đi.” Anh ta có chút hứng thú nhìn thi thể đám người ‘Tùy Ý tiên sinh’, trừ đám thủ vệ, những ‘thợ săn’ này chết rất thê thảm, “Tùy Ý tiên sinh và Mary phu nhân’ đều bị chặt đầu, mặt ‘Lão Ưng tiên sinh’ bị nướng cháy không ra hình dạng, trên mặt còn lưu lại thịt cháy, máu thịt lẫn lộn. Ghê gớm nhất là ‘Hoa Đống Minh’ theo như lời kể thì khi hắn bị treo đang còn sống sờ sờ bị đám chó cắn xé đến chết. ‘Con mồi’ này tâm ngoan thủ lạt không thua thợ săn, trong mắt anh ta hiện lên hưng phấn, trong miệng lẩm bẩm: “Bị chết thảm quá.” Anh ta lắc đầu, lại ôn nhu lẩm bẩm nói: “Bảo bối thật không ngoan, không chịu thành thành thật ở lồng giam.” Lúc nói chuyện khóe miệng mỉm cười vui vẻ, sau nữa ngày sóng mắt lưu chuyển:

“Tối hôm qua cô ta thật sự lợi hại như vậy sao, có thể chạy trốn sau khi bị thương rồi quay về biệt thự, giết chết bà ta, còn không để các người phát hiện?”

Mọi người nghe câu hỏi của anh ta, thi thể của thủ lĩnh đã cứng đờ, bốn phía chỉ còn tiếng sóng biển cùng với giọng nói nhẹ nhàng của anh ta, mọi người nuốt nước miếng một cái, tiếng tim đập nhanh cơ hồ muốn áp qua tiếng sóng biển và tiếng của anh ta, sau một hồi anh ta không còn kiên nhẫn nhíu lông mày mới có người run rẩy mở miệng: “Đúng, đúng rồi.”

Những chuyện phát sinh đêm qua, anh ta đều hỏi qua, nhưng lúc này dường như anh ta có hứng thú mới:

“Xinh đẹp không? Bao nhiêu tuổi rồi? Dáng người như thế nào? Bộ dạng dài ngắn ra sao? Tên gì, biết không?”

“…” anh ta càng hỏi càng hưng phấn, người chung quanh đứng hình, toàn thân run rẩy, không biết anh ta vì sao đột nhiên hỏi những cái này.

Sao một hồi có lẽ là chưa có câu trả lời, anh ta có chút bực bội, ánh mắt lạnh xuống, ánh mắt kia làm người ta rét lạnh, một lát sau có người mở miệng: “King, chúng tôi chưa gặp qua cô ta.”

Đây chính là điểm quỷ dị nhất, không có người nhìn thấy, rõ ràng chỗ nào cũng kiểm tra qua, thậm chí cô ta ngay dưới mí mắt mọi người ra tay giết chết ‘Hoa Đống Minh’, nhưng cả đám người ngay cả hình dạng của cô ta như thế nào cũng chưa thấy, nhớ tới đều này mọi người đều sởn tóc gáy, mọi người đều xanh mặt tương phản với nét hưng phấn của anh ta, anh ta nghe tất cả, dường như không thể khống chế bản thân có chút run rẩy. Anh ta đưa bàn tay đang run rẩy của mình vào trong túi áo, móc ra một bình sứ xinh đẹp, mở nắp ra, đổ ra một viên thuốc vào lòng bàn tay, cho vào miệng, một lát sau sắc mặt mới bình tĩnh lại.

Hai tay anh ta nắm chặt xe lăn, giống như đang cực lực khống chế tâm tình của mình:

“Thú vị thật, thật đáng tiếc, không có tận mắt nhìn thấy.”

“King, du thuyền trên đảo đã bị người phá hủy, những khách hàng tạm thời không đi được.” một người đàn ông trung niên mặc đồ vét đầu tóc chỉnh tề, nhìn thấy thần sắc của anh ta, xoay người cúi xuống ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Vì đảm bảo an toàn của khách hàng, không nên lưu người sống.”

Nghe thấy như thế, trong mắt King hiện lên vài phần lạnh lẽo, chỉ là sau một khắc, anh ta chống tay lên càm khóe miệng nở nụ cười:

“Cô ấy từ nơi này nhảy xuống biển sao?”

“Đúng vậy.” sau khi thủy triều, tất cả mùi vị đều bị biển cả che dấu, cho dù là từng có người đi trên bờ cát để lại dấu chân, đều bị sóng biển cuốn trôi. Những người này phát hiện tung tích cuối cùng của Bách Hợp là tại phòng của ‘Hoa Đống Minh’ sau khi bị giết chết, theo lý mà nói chắc là từ nơi này chạy trốn. King duỗi tay trái nắm lấy xe lăn, hai ngón tay gỏ nhẹ vào càm mình: “Đã như vậy, phái người tới, bố trí lưới điện bốn phía đảo này.” nước dẫn điện, một khi điện phóng vào trong nước, sẽ sinh ra dòng điện thật lớn, ít nhất là khoảng cách Bách Hợp ẩn thân dưới biển, tuyệt đối không thể sống.

Chẳng qua không biết vì sao, anh ta cảm giác chỉ sợ Bách Hợp không chết dễ dàng như vậy, ánh mắt anh ta dừng trên bờ cát: “Phái người đào tất cả bờ biển lên, nói không chừng cô ta đang trốn dưới đó.”

Người đàn ông trung niên lúc nãy kề tai nói nhỏ với anh ta, nghe thấy thế trên mặt lộ nét cười: “King, cậu là muốn thắng cược với ‘Số 7’ sao.” Người không thể nào ẩn thân dưới cát, sau thủy triều, hạt cát dính nước sẽ hút chặt lấy người, nếu như cô ta ẩn thân dưới lớp cát, cô ta sẽ không thể nào trốn thoát, càng huống chi cát lấp qua ngực người càng không thể hô hấp.

Người trung niên nay luôn chăm sóc bên cạnh anh ta, lúc này to gan mở miệng. Ông ta nhớ lần trước King cùng lính đánh thuê ‘Số 7’ cá cược, nghe nói ‘Số 7’ dấu đồ dưới bờ cát, anh ta tìm hoài không ra, đương nhiên thi thể của ‘Số 7’ đến nay cũng không thấy, nhưng anh ta vẫn còn băn khoăn lúc cá cược đó, người cũng chết rồi, chỉ là nhân cơ hội này tìm đồ thôi.

Anh ta tính tình vui giận thất thường, cũng không dễ sống chung.

“Chưa hẳn vậy.” ánh mắt anh ta rủ xuống, che dấu thần sắc trong mắt: “Ông nhiều lời quá rồi.”

Người trung niên toàn thân run rẩy, không dám mở miệng nói tiếp, ông ta đẩy xe lăn đi về phía bãi biển. Anh ta nghe lời nói của người trung niên, tâm tình dường như ác liệt hơn, không mở miệng nói nữa.

Lưới điện rất nhanh được bố trí, đợi đến lúc lưới điện phóng vào trong nước, không ít tôm cá bị điện giật nổi lên mặt nước, nhưng hơn một giờ trôi qua, cũng không thấy thi thể cô gái nào nổi lên.

Dòng điện này chỉ phóng tới một diện tích nhất định, Bách Hợp trốn thoát cũng không có khả năng lặn sâu hơn, trên bờ cát đào bới bốn phía nhấp nhô, một bờ cát dài xinh đẹp bây giờ như một đống bừa bộn, cũng không có thi thể cô gái nào. Người trên đảo vô cùng bất an, dường như cô ta biến mất khỏi thế gian, trong lòng mọi người đều lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.