Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 510: Q.13 - Chương 510: Dị giới: Nữ vương giá lâm 4




Nhờ sức mạnh tiềm năng của đôi chân, mọi người chạy trốn cực nhanh, lúc xông ra khỏi thành đã không còn nghe thấy tiếng truy đuổi phía sau, Bách Hợp tức giận kéo bịt mắt xuống, tay kia nắm chặt lưng quần nói:

“Dung Thư Cẩn, tại sao ngươi không có tiền mà còn mua nhiều đồ đạc như vậy.’

Hơn nữa hiện tại bị người đuổi, tên của mình còn được ghi đầu trong công hội lính đánh thuê, vạn nhất nếu có việc gì sai lầm, cho đến lúc giết được Ca Liên Cảnh còn phải sống trong thành, đến lúc đó cô phải làm sao?

“Không sao, giết chết con cua khổng lồ là sẽ có Kim tệ ngay.” Chạy một đoạn dài như thế, trên trán mọi người đều không có một chút mồ hôi, mà ngay cả Thiên phong Nhất Lang thường ngày trông có chút mảnh mai cũng tỏa ra bộ dáng thích ý, Bách Hợp trừng mắt nhìn Dung Thư Cẩn, trong lòng cũng tự an ủi mình, cô nghĩ đến nhiệm vụ vừa nhận liền mở tư liệu về cua khổng lồ mà công hội lính đánh thuê cung cấp ra, vừa đọc trên mặt Bách Hợp không nhịn được mà hiện rõ mấy gân xanh, cô liên tiếp thở sâu mấy hơi, mới gấp tư liệu lại, khóe miệng co quắp, một mặt đem trường kiếm nắm chặt, một mặt nhẹ giọng hỏi:

“Vừa nãy là ai nói muốn tiếp nhận nhiệm vụ cua khổng lồ này?”

Ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Dung Thư Cẩn, Dung Thư Cẩn tươi cười: “Nhiệm vụ này có thù lao nhiều nhất, mọi người không phải đều tán thành hay sao?” Cậu cũng không ngốc, lúc này tuy vẫn cười nhưng đã tự động trốn về phía sau lưng Dung Thư Nghiên, chỉ lộ ra cái đầu, có chút cẩn thận nói: “ Còn thù lao của nhiệm vụ khác, hoàn thành cũng không đủ trả nợ khoản đăng kí đội lính đánh thuê.”

Lời này quả thực rất đúng, Bách Hợp không phản bác được, nói không nên lời.

“Nhiệm vụ hiện tại là cua khổng lồ, nó là yêu thú cấp bảy, hơn nữa họ còn yêu cầu một đôi càng cua khổng lồ trưởng thành.” Nguyên chủ với các cấp bậc yêu thú phân chia ra sao thì không nắm chắc nhưng Bách Hợp nhớ tới trí nhớ của nguyên chủ từng gặp qua ma thú cấp ba, lúc ấy nàng ta bị đuổi đến cùng phải lang thang khắp nơi, cuối cùng gặp phải một ma thú cấp sáu đang ngủ đông, lần đó nguyên chủ thân thể này phải suýt mất mạng cuối cúng phúc lớn mạng lớn gặp được suối nước thần kì, may mắn thoát chết.Thế nhưng cũng vì lần đó mà màu sắc con mắt bị thay đổi, cuối cùng gân mạch toàn thân còn bị cải tạo lại, nghĩ đến đó Bách Hợp lại muốn hộc máu.

Ma thú cấp 6 đã đem lại ấn tượng khó phai trong lòng nguyên chủ, lúc này tờ nhiệm vụ lại ghi là ma thú cấp 7. Bách Hợp giao tờ nhiệm vụ cho Dung Thư Cẩn, Dung Thư nghiên một bên lại bắt đầu khoát khoát tay:” Được rồi được rồi, giải tán đi.”

Gân xanh trên trán Bách Hợp giật liên hồi, lúc này cô thực sự rất hối hận, không… có lẽ cô không nên quen bọn này thậm chí tổ đội, sai lầm lớn nhất là không nên tiếp nhận chức danh đội trưởng này. Mà nếu có muốn truy cứu nguyên nhân từ đâu thì cô không nên đứng trước cửa tiệm ma tinh đó. Mọi người trong đội đều mang vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm cô. Dung Thư Nghiên náo đòi giải tán, Dung Thư Cẩn trốn sau lưng nàng ấy không chịu ló mặt, mà hai người kia, nữ nhân xinh đẹp đều mang vẻ mặt mỉm cười còn Nguyệt Thượng Chiêu như trước bộ dạng tỉnh táo mà hờ hững.

“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”

Nguyệt Thượng Chiêu nghiêm túc đẩy kính mắt, Bách Hợp nghe đến hai chữ đội trưởng liền không hiểu sao có chút nổi giận mà nói: “Ta còn biết làm sao bây giờ?”

Nguyên chủ của cỗ thân thể này đã đạt đến cảnh giới tiểu Kiếm sư, miễn cưỡng có thể đánh ngang tay với ma thú cấp 5. Nhưng đối mặt với ma thú cấp 7 thì khẳng định chỉ có thể liều mạng chạy thoát thân. Nghe được lời nói vô trách nhiệm của cô thì mọi người đều không tán thành: “Không phải cô là đội trưởng sao?”

Cô cũng đã hiểu đội trưởng không tốt đẹp như vậy mà, lúc này Bách Hợp rất muốn giải thể đội nhưng lại nghĩ mình đang gánh trên lưng món nợ, cô lại cố nén xúc động không vứt ngay hai cái túi da đeo bên hông, đen mặt nói:’Trước đó chúng ta chỉ là cùng ghi danh mà thôi, cũng không biết rõ đối phương như thế nào, hiện tại đã cùng nhau gộp lại thành một đội cũng nên thẳng thắn với nhau, mọi người hãy nói qua chút về mình đi.”

Nhiều người chủ ý cũng nhiều, chuyện cho tới bây giờ chỉ có là ngựa chết biến thành ngựa sống, Bách Hợp ra hiệu mọi người tụ lại, lúc này Nguyệt Thượng Chiêu cũng có chút đỏ mặt, khuôn mặt vốn có chút lạnh lùng nay lại thêm vài phần ngượng ngùng:

“Nguyệt Thượng Chiêu năm nay hai mươi, cao 1m82. Chưa lập gia đình, thích ăn…”

“Được rồi” Bách Hợp hít một hơi sâu cắt đứt lời nói của hắn:” Ta muốn hỏi chính là thực lực của ngươi, thực lực của ngươi.”

Nguyệt Thượng Chiêu nghe thế, sắc mặt thoáng cái đã trở nên nghiêm túc hơn, hừ một tiếng:”Ta là người công tác văn nghệ, sở thích chính là hội họa cùng nghệ thuật…”

“…” Bách Hợp một lần nữa không thể phản bác, nhìn chằm chằm Nguyệt Thượng Chiêu mà nghẹn lời, nói cách khác đây chính là một phế vật, ít nhất về khoản chém chém giết giết hắn hoàn toàn không am hiểu, Bách Hợp vô thức đem ánh mắt nhìn sang nữ nhân cao gầy xinh đẹp Thiên Phong Nhất Lang đã thấy nàng ta ngậm miệng cúi đầu, gương mặt xinh đẹp hiện lên hai áng mây hồng.

‘Vậy rốt cục các ngươi biết làm cái gì?”

Bách Hợp cắn cắn môi, quăng đồ vật trong tay ra: “Nếu không thì giải thể đi.”

Cô không thể cùng đám người này lêu lổng, cũng không muốn phí thời gian với một đám phế vật. Bách Hợp quay người đi, những người vừa nãy lên tiếng lại thoáng nhìn nhau mà trầm mặc, ngược lại Dung Thư Cẩn lại vô cùng nhiệt tình mà nhặt tư liệu cô vừa ném xuống: “ Ai nha, Tiểu Hợp đừng sợ, cô xem cua khổng lồ chủ yếu là yêu thú quần cư, tập trung lại ở Thủy động, nếu dẫn một con ra, chúng ta cùng nhau đối phó là được.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cua khổng lồ sở dĩ được coi là ma thú cấp 7 cũng không phải do bản thân có cường đại.”Nguyệt Thượng Chiêu một bên cũng bắt đầu nổi lên làm người công tác văn hóa, mặt tỏ ra xem thường: “Chỉ là chúng yêu thích quần cư nên một người đánh không lại cả tập thể như thế, quả thực không có chút nào phong độ của người quân tử, thật đáng xấu hổ!”

Hắn tức giận nói xong lại như nhớ ra cái gì đó: “ Chẳng qua thịt cua khổng lồ ăn rất ngon đấy.’

Lời này vừa nói xong, Dung Thư Nghiên ôm bụng có chút đáng thương: “Ta đói bụng.”

Dung Thư Cẩn nhìn thấy sắc mặt có chút tái xanh của Bách Hợp liền đề nghị nói: “Nếu không đi ăn trước rồi lại nghĩ cách dụ cua khổng lồ đi ra.”

“Trước hết đi giết yêu thú rồi mới đi ăn.’ Bách Hợp cự tuyệt yêu cầu của Dung Thư Cẩn, nhìn mấy người muốn kháng nghị, lạnh lùng nói một câu: “Ta là đội trưởng.”

Chức vị đội trưởng này lúc trước có vẻ không có gì tốt, lúc này lại có thể trấn áp đám dông một cách gắt gao. Bách Hợp bây giờ mới có chút sảng khoái, nàng lấy tư liệu về cua khổng lồ ra, bắt đầu xem xét địa phương nào ngoại thành thủ đó đế quốc Lam Á có thể xuất hiện cua khổng lồ, công hội lính đánh thuê là nơi chuyên ban nhiệm vụ để các đội lính đánh thuê đến tiếp nhận, liên quan đến danh dự của các đoàn lính đánh thuê cấp bậc nên tư liệu tương đối đáng tin cậy, nhưng cũng vì thế mà giá cả không hề rẻ chút nào, Bách Hợp nghĩ đến khoản nợ trên lưng lòng lại như lửa đốt. Xem xét cả buổi cũng chọn ra một địa phương gần đây có xuất hiện cua khổng lồ, cô phất phất tay, mọi người trong đội liền hướng chỗ này đi tới.

Đến địa điểm cần, mọi người mới được dừng lại, nhìn qua dòng sông với lưu lượng nước cự lớn. Trên núi cao còn có thác nước chảy xuống không ngừng, vách núi hiện lên đầy các hang động lớn nhỏ, đếm qua chỉ sợ cũng có gần ngàn cái rồi, bên trong có hang có cua khổng lồ ở, có hang lại không, bốn phía chỉ nghe thấy âm thanh nước chảy.

“Giờ làm cách nào dẫn được cua khổng lồ ra?” Bách Hợp tìm tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống, nhìn lại số tiền thỏa thuận yêu cầu đôi càng cua thì nhíu mày.

Công hội lính đánh thuê cung cấp tư liệu cho biết, cua khổng lồ là loài thú quần cư, bề ngoài thạch động như từng người làm chủ nhưng thực ra bên trong đã bị đào rỗng hết rồi, một đám cua khổng lồ ở trong đó nên không thể dùng đồ ăn chúng nó thích mà dụ dỗ được bởi vì đến lúc đó sẽ dẫn cả đám ra.cũng không thể để mọi người vào trong động được, kia chính là muốn chết. Trừ phi lấy một thứ gì đó vào trong động rồi chờ vận may xem có cua khổng lồ ở không rồi dẫn nó ra xa, mọi người hùn lại giết chết hắn còn may ra.

Nói ra chủ ý của mình xong thì mấy người đều trầm mặc, Dung Thư Nghiên trốn ở sau Dung Thư Cẩn, Thượng Nguyệt Chiêu không ngừng đẩy mắt kính tỏ vẻ trấn định còn Thiên Phong Nhất Lang thì đã tìm tảng đá sạch ngồi xuống đàng làm mỹ nữ yên lặng. Dung Thư Cẩn nhìn quanh nhưng lại không nhìn Bách Hợp, Bách Hợp nói: “Dung Thư Cẩn, ngươi đi đi.”

“Dung Thư Cẩn, bảo ngươi đi.” Dung Thư Cẩn còn ra vẻ không nghe thấy Bách Hợp nói, Dung Thư Nghiên thở dài một hơi nghe thấy Bách Hợp không có tuyển mình thì đẩy Dung Thư Cẩn ra: “Nhanh lên.”

“…Tại sao lại là ta? Tiểu Hợp, cô thích hợp hơn nha.” Dung Thư Cẩn kiên trì cự tuyệt, Bách Hợp trừng mắt nhìn cậu ta rồi cười lạnh: “Lúc ngươi dẫn ra thì chúng ta cùng nhau giết nó, còn ta dẫn ra thì các ngươi làm được không?”

“…” Mọi người đều im lặng trước câu trả lời này, Dung Thư Cẩn “anh anh” khóc còn muốn giãy dụa, Dung Thư Nghiên rất sợ cậu ta bảo mình đi bởi thế vội vàng bảo người tìm dây leo: “Trước tìm vài thứ trói lại hắn, nếu như anh ta bị kẹp hoặc kẹp chết thì chúng ta còn đưa xác ra ngoài, không những dẫn được cua ra mà quan trọng hơn là ta phải giao xác anh trai cho bố mẹ.”

Nàng ta nói xong thì bồi thêm một câu: “Ba mẹ ta biết có ngày anh trai sẽ bị người đánh chết ở ngoài cho nên chỉ cần cầu sống gặp người chết thấy xác là được.”

“…” Bách Hợp không thốt nên lời, Dung Thư Cẩn bó tay rồi còn bọn Thiên Phong Nhất Lang tìm thấy kẻ chết thay nên rất tích cực tìm kiếm xung quanh, dây leo mọc khắp núi đám người giật được một đống, còn như không sợ chắc quấn thêm vài vòng. Mấy người không chút khách khí trói Dung Thư Cẩn lại, Nguyệt Thượng Chiêu nghĩ nghĩ: “Không thể rống to như thế sẽ kinh động bầy cua, bịt miệng cậu ta lại.”

Dung Thư Cẩn đang bị trói nên không có sức phản kháng, Dung Thư Nghiên nghe thấy thế thì gật đầum nhổ mấy đám cỏ gì đó nhét vào miệng cậu ta. Thấy một màn như thế Bách Hợp quyết định sau khi trả hết nợ phải tách khỏi đồng đội này, bọn này quả thực không có nhân tính, hiện giờ không may là Dung Thư Cẩn nhỡ đâu sau này là mình.

Bách Hợp không chút do dự khiêng Dung Thư Cẩn lên, bởi vì nguyên chủ đạt tới tiểu Kiếm sư cho nên sức lực khá lớn, dễ dàng khiêng Dung Thư Cẩn, cô nhìn thấy một cái động không lớn không nhỏ rồi ném Dung Thư Cẩn vào, Dung Thư Cẩn ở trên không trung nước mắt đầm đìa va vào vách đá trơn tuột xuống dưới.

“ Ngại quá, hơi lệch tí.” Bách Hợp tranh thủ thời gian kéo dây thừng, may mà có tiếng nước chảy át đi nên cua khổng lô không biết, mọi người hợp lực kéo Dung Thư Cẩn lại, khuôn mặt đẹp trai của Dung Thư Cẩn lúc này xanh xanh tím tím nhưng may mà không sao cả, Dung Thư Nghiên thấy bộ dạng này của anh trai mình thì trong lòng sinh ra vài phần đau lòng, rút cỏ trong miệng cậu ta ra rồi sửa sang tóc tai hộ.

“Anh trai, anh định nói gì?”

“Cầu xin các người, thay người khác đi…” Dung Thư Cẩn còn chưa nói xong thì đã bị Dung Thư Nghiên nhét đám cỏ vào: “Được rồi, anh trai ta đã nói xong.”

Dung Thư Cẩn nước mắt đầm đìa nhìn chằm chằm nàng ấy, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lên án.

Bách Hợp lại khiêng cậu ta lên, lúc này đã có kinh nghiệm nên ném vào sơn động khác, lúc lâu không nghe thấy tiếng gì, dây leo vẫn không có động tĩnh gì hiển nhiên sơn động này không có gì. Bách Hợp đành phải kéo Dung Thư Cẩn ra rồi ném vào chỗ khác, lần đầu thì va vào núi đá, lần hai thì trống cho đến lần thứ ba thì dây thừng mới có động tĩnh, mọi người sáng mắt lên vội vàng dùng sức kéo dây thừng nhưng lực đạo đầu kia cũng không nhỏ, Nguyệt Thượng Chiêu kéo mãi rồi đột nhiên mở miệng nói.

“Đầu kia sức cũng không nhỏ xem ra chắc là cua khổng lồ trưởng thành, vạn nhất lôi ra mà không đánh lại thì sao? Nếu không chúng ta rút lui?”

Hắn nói xong thì đẩy mắt kính, Bách Hợp mới biết hắn nhưng nhìn ra được thanh niên tuổi trẻ này trông thì ngon mà không dùng được, lúc hắn khẩn trương thì sẽ đẩy kính mắt, lúc này hắn bảo rút lui thì Dung Thư Nghiên lại nghĩ một lúc còn Bách Hợp hỏi nàng ta: “Cô không cần anh trai cô à?”

“Đúng rồi, anh ta còn ở bên trong.” Nàng ta nói xong thì khóc um lên: “Anh trai, em thực xin lỗi anh.”

“Tranh thủ kéo nhanh lên.” Bách Hợp cau mày lại, cô nói xong thì mấy người đành phải kéo dây thừng lên, mặc dù đầu bên kia sức lớn nhưng bốn người cũng không yếu hơn nữa cỗ thân thể này của Bách Hợp lại có thực lực tiểu Kiếm sư cho nên cũng kéo được Dung Thư Cẩn ra ngoài.

Trang phục kỵ sĩ màu trắng của Dung Thư Cẩn lúc này bị kẹp rách rưới, trên lưng còn có một con cua to như cối xay, hai cái càng kẹp hai bên đùi cậu ta, miệng cậu ta bị bịt nên không hô được. Mọi người ba chân bốn cẳng vội vàng kéo cậu ta ra, quả nhiên phương pháp này có tác dụng, đàn cua không có bị kinh động, cua khổng lồ bị lôi ra, Bách Hợp rút kiếm cổ màu xanh ra thì Thiên Phong Nhất Lang ở bên cạnh híp mắt lại vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy kiếm của Bách Hợp, vô ý thức liếc Nguyệt Thượng Chiêu, hai người trao đổi ánh mắt lại tách ra luôn.

Vỏ cua khổng lồ rất cứng nhưng Bách Hợp dùng hết sức lực mới chém được vết thương nhỏ trên mai nó, không biết Dung Thư Cẩn làm gì nó mà nó để yên cho Bách Hợp chém, hai càng chỉ kẹp chặt lấy đùi Dung Thư Cẩn. Bách Hợp vận khởi chân lực bổ càng nó xuống, cua khổng lồ đã không còn càng thì rất dễ đối phó, nó đang định chạy thì mấy người xông lên không mất nhiều thời gian đã giết được nó.

Không ngờ nhiệm vụ đầu tiên lại nhẹ nhàng thế, mọi người khiêng chiến lợi phẩm về thành, lúc đi đến nửa đường thì mọi người đều đói quá nên nướng con cua này lên, ăn no rồi Dung Thư Nghiên mới nhớ tới gì đó, quay đầu lại thấy Dung Thư Cẩn thì vội vàng nhảy qua lôi cỏ trong miệng cậu ta ra: “Anh muốn nói gì?” Nàng ta nói xong thì cởi dây leo trên người Dung Thư Cẩn ra.

“Ta muốn một trị liệu sư.” Dung Thư Cẩn đã có thể mở miệng, nước mắt tự nhiên chảy ra, Dung Thư Nghiên như không nghe thấy đưa miếng thịt cua cho cậu ta. “Ăn nhiều vào, anh đang bị thương không cần nói thì tốt hơn, yên tĩnh dưỡng thần.”

“…” Bách Hợp quay đầu lại nhìn rồi lại làm bộ không thấy tình cảnh trước mắt.

Mọi người ăn uống no say rồi lại về thành, trên đường đi Dung Thư Cẩn rầm rì khiến người ta khó chịu, cậu ta kêu mặt đau, lưng đau chân cũng đau. Vừa khóc lóc vừa nói có phải mình bị hủy dung không, ồn ào khiến mọi người cau mày lại, cuối cùng Dung Thư Nghiên không chịu được nữa giơ tay lên đập vào gáy cậu ta, đầu cậu ta nghiêng về một bên rồi ngất đi.

“Rốt cục cũng an tĩnh.” Nguyệt Thượng Chiêu và Dung Thư Nghiên thở dài một tiếng, Thiên Phong Nhất Lang chưa bao giờ nói chuyện nhiều thì bờ môi cũng giật giật, hai bờ môi nàng ta khép lại phun ra haii từ “ngu xuẩn”

Mang theo Dung Thư Cẩn về thành, đến công hội giao nhiệm vụ, khi thấy đám người trở về thì thiếu nữ tiếp tân trước kia bị lừa thì vẻ mặt phẫn nộ, nhưng lúc này Bách Hợp hoàn thành nhiệm vụ có tiền rồi nên không hề chột dạ. Cô khiêng Dung Thư Cẩn tới lấy được 300 kim tệ, trả 12 kim tệ nợ công hội ra còn lại chia đều.

Ngược lại lúc lấy càng cua trên đùi Dung Thư Cẩn ra thì người công hội phí mất bao công sức dùng hết mọi thủ đoạn bỉ ổi hèn mọi ra mới lấy được, may mà Dung Thư Cẩn bị ngất nên không biết mình bị sàm sỡ. ngược lại Dung Thư Nghiên còn nói “lúc anh ấy tỉnh lại cũng không để ý đâu.” Từ đó Bách Hợp cũng hiểu tính cách nhân phẩm đồng đội của mình, lại lần nữa nói không nên lời.

Mọi người chia đều, cầm tiền của Dung Thư Cẩn tìm trị liệu sư, cậu ta dùng hết tiền ngược lại Dung Thư Nghiên còn phải bù thêm vào, nhiệm vụ hoàn thành thì mọi người định mỗi người đi một ngả. Bách Hợp vuốt 10 kim tệ trong lòng mình, nghĩ tới khoảng nợ một vạn kia thì chua xót không thôi.

Dung Thư Cẩn bị Dung Thư Nghiên khiêng về, Bách Hợp không muốn ở cùng với đám này nữa, cô còn có nhiệm vụ của mình phải báo thù Ca Liên Cảnh, trên người còn gánh thêm nợ, nếu như còn ở cùng với đám người này nữa thì sợ nhiệm vụ sẽ bị hoãn mấy chục năm nữa. cô cần gia nhập đội lính đánh thuê mạnh, dù sao hiện tại cô cũng đã có tiền rồi.

Cô đang định chạy đi thì dường như Nguyệt Thượng Chiêu và Thiên Phong Nhất Lang đoán được ý của cô nên hai người chặn lại nói biết có một chỗ ở không cần tiền mời Bách Hợp đi cùng.

Lý do này nghe cứ như là đang lừa gạt thiếu nữ vậy khiến cho Bách Hợp cảnh giác, nhưng lại nghĩ hai người kia không biết kiếm thuật cho nên mới thả lỏng, lúc này mình đang rất cần tiền cũng muốn vất bỏ hai người nà nhưng có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy, trước cứ tìm được chỗ ở rồi rạch ròi quan hệ với hai người kia.

Nghĩ thế Bách Hợp phất tay: “Đi”

Hai người Nguyệt Thượng Chiêu nói cái gọi là miễn phí hơn nữa còn rộng rãi đúng là dưới chân cầu ở cổng thành, dưới cầu bọn họ dùng gỗ treo cái lồng sắt lớn dùng dây leo trụ ở phía trên, phía dưới là nước sông cuồn cuộn chảy bảo vệ thành, mỗi khi gió thổi qua thì cái lồng kêu ‘ken két’, cả người Bách Hợp run rẩy.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Nguyệt Thượng Chiêu làm bộ bình tĩnh an ủi Bách Hợp: “ở đây cúi đầu có thể nhì sông lớn, ngửa đầu nhìn đồ đằng Lam Ưng của đế quốc Lam Á, thật là một nơi tốt khó tìm.”

Gió đêm thổi vù vù, xung quanh lồng sắt không có gì che chắn, bọn người đều rét run trong góc.

“Không được, ta muốn vào thành ở.” Bách Hợp hối hận vì mình tin bọn họ, cô đứng dậy thì cái lồng sắt lại càng đung đưa hơn, Nguyệt Thượng Chiêu đẩy mắt kính rồi nói: “ngồi xuống, ngồi xuống, vạn nhất rơi xuống nước thì chết.”

Bách Hợp vùi đầu vào hai chân mình, trong lòng cô rất muốn rút kiếm ra đâm chết hai người Nguyệt Thượng Chiêu, cô muốn tìm Ca Liên Cảnh báo thù hoàn thành tâm nguyện cho nguyên chủ, thế nhưng cùng đám người này thì khi nào mới có thể hoàn thành? Nhiệm vụ này cũng không phải nhẹ nhõm gì cho cam, cô muốn đổi nhiệm vụ khác, cô tình nguyện làm nhiệm vụ khó hơn, tình nguyện đối mặt với đám người cực phẩm tra nam tiện nữ còn hơn ở cùng với đám người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.