Đường Bá Hổ điểm Thu Hương (1)
Edit: Lonajaja
Beta: Sakura
Đợi đến lúc trở lại tinh không lần nữa, Bách Hợp cảm thấy chúc phúc của thánh nữ là một kỹ năng gài bẫy để đòi mạng mình, cô thấy được Lý Duyên Tỷ đang đứng trong không gian, liền hỏi: “Tôi có thể hủy bỏ chúc phúc của thánh nữ không?”
May mà tính tình Tiểu Chiêu dịu dàng biết nghe lời, nếu nhiệm vụ lần tới gặp được không phải người như Tiểu Chiêu mà gặp một thánh nữ táo bạo, nàng bắt đầu vì chính mình cảm thấy lo lắng. Đôi mắt Lý Duyên Tỷ trước giờ bình tĩnh không có gợn sóng lộ ra một tia mỉm cười, lắc đầu:
“Không được, cái này đối với cô có trợ giúp, lần này không phải cô đã học xong ngũ hành bát quái rồi sao?” Nói xong lời này, Lý Duyên Tỷ lại nói: “Chuyến đi này Cửu Dương Chân Kinh của cô đã được hoàn thiện, cô muốn tôi thêm điểm ở nơi nào?”
“Tôi vẫn muốn thêm vào võ lực.” Ngoại trừ tình huống đặc biệt, nếu không Bách Hợp nghĩ rằng phải thêm điểm giá trị võ lực hơn nữa đến khi nào cô hài lòng mới thôi, lúc trước cô thêm điểm trí lực cũng là vậy, Lý Duyên Tỷ cũng không cảm thấy bất ngờ, nhẹ gật đầu.
Giới tính: Nữ ( có thể thay đổi giới tính )
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 62(max 100 )
Dung mạo: 61(max 100 điểm)
Thể lực: 59(max 100 điểm)
Võ lực: 29 (max 100 điểm)
Tinh thần: 15 (max 100 điểm)
Danh vọng: 21(max 100 điểm )
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật
Sở trường: Nấu nướng trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 32 (max 100 điểm )
Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh nữ, trái tim của Thiên sứ
Lần này Bách Hợp thấy võ lực ngoại trừ Lý Duyên Tỷ đưa mình một điểm, thì thuộc tính khác cũng tăng điểm, không chỉ như thế, mà mị lực cũng nhiều thêm một điểm. Lần này thu hoạch tốt hơn trong dự liệu của cô rất nhiều. Cô hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên, Lý Duyên Tỷ mặt không biểu tình nói: “Cô tu bổ hết Cửu Dương Chân Kinh, cho nên tôi tặng cô một điểm, về phần mị lực, là thánh nữ giáo Ba Tư yêu mến cô.”
Cái giá trị mị lực này thêm vào làm cho người ta muốn nhứt hết cả bi! Tuy nhiên giá trị thuộc tính tăng Bách Hợp có chút cao hứng, nhưng nghĩ đến cách thức gia tăng thì cô vẫn không nhịn được lưng phía sau run lên, trong lúc nhất thời cô lại có chút giãy dụa không biết cô có muốn hay không gặp lại thánh nữ. Dù sao mị lực giá trị tăng lên rất hấp dẫn.
“Ý của anh là Cửu Dương Chân Kinh có thể tu bổ, vậy Cửu Âm Chân Kinh cũng có thể tu bổ rồi?” Bách Hợp đột nhiên nghĩ đến trong lời nói của Lý Duyên Tỷ có ý tứ khác, không khỏi có chút hưng phấn, Cửu Âm Chân Kinh tàn cuốn vốn chính là không được đầy đủ, nếu như cô có thể tu bổ được nguyên vẹn, một khi tu bổ xong, chẳng phải là mình có thể lần nữa đạt thêm một điểm gía trị võ lực sao?
Lý Duyên Tỷ không nghĩ tới cô lại phản ứng như vậy, cau mày, nhẹ gật đầu: “Xác thực là như thế.”
Trên mặt Bách Hợp không tự chủ được lộ ra tươi cười. Nhìn đến Lý Duyên Tỷ nhẹ gật đầu, có chút hưng phấn nói: “Tôi muốn tiến hành nhiệm vụ.”
Lần này Lý Duyên Tỷ không nói gì thêm. Chỉ nhẹ gật đầu, một trận hoa mắt chóng mặt truyền vào trong óc, lúc Bách Hợp tiếp thu xong kịch tình, lại có một loại xúc động muốn đâm đầu vào tường.
Lần này cô tiến vào thế giới chỉ sợ Hoa Hạ không người nào không biết câu chuyện Đường Bá Hổ điểm Thu Hương!
Không trở thành nhân vật nữ chính vậy thì thôi đi, Bách Hợp có thể tự mình hiểu lấy, thế nhưng mà không thành được Thu Hương thì trở thành Hoa phu nhân hoặc là mẹ của Đường Bá Hổ cũng tốt ah, mà ngoại trừ một ít thê thiếp bên ngoài, tùy tiện một thê thiếp của Đường Bá Hổ đều được ah, coi như là ba người Xuân Hạ Đông Hương cũng không tệ, có thể nàng hết lần này tới lần khác tại sao lại trở thành Thạch Lưu tiểu thư!
Nhất định là Lý Duyên Tỷ hãm hại cô, Bách Hợp vô cùng khẳng định điều này.
Tiếp thu hết kịch tình về sau Bách Hợp tựa ở trên tường rơi lệ mà khóc, nàng làm nhiều nhiệm vụ như vậy, không có lần nào cảm giác như đưa đám như lần này, nhưng lúc này đây thật sự là không chịu nổi, bởi vì tâm nguyện của Thạch Lưu là muốn trở thành mỹ nhân thiên hạ độc nhất không ai sánh bằng, muốn cho tất cả mọi người quỳ gối dưới váy nàng, muốn Đường Bá Hổ lấy nàng mà không phải Thu Hương, càng lại muốn tại phủ Thái sư phong quang.
Nghĩ đến trong trí nhớ nguyên chủ lúc soi gương, Bách Hợp không nhịn được lại muốn khóc rồi, nhiệm vụ này căn bản là một cái nhiệm vụ không thể hoàn thành, nếu nói Thu Hương da trắng như tuyết xinh đẹp như hoa, dung mạo có thể là tới tám mươi điểm, mà dung mạo của mình đã tới sáu mươi hai điểm đã đạt tiêu chuẩn mà nói…, như vậy Thạch Lưu dáng người nhìn sao cũng chỉ tới ba mươi bốn mươi điểm mà thôi, vậy mà lại muốn biến thành tiểu mỹ nhân, lúc này không có Hàn Quốc, Bách Hợp thật sự là không biết nên làm như thế nào hoàn thành tâm nguyện của Thạch Lưu đây.
Từ khi Đường Bá Hổ đuổi theo Thu Hương đi vào Hoa phủ, Đường Bá Hổ là nam nhân phong lưu phóng khoáng, lại phong độ nhẹ nhàng, võ công lại cao cường, hơn nữa xuất khẩu thành thơ, không chỉ là Thu Hương dần dần thích hắn, mà ngay cả Thạch Lưu cũng thích, nhất là về sau Đường Bá Hổ đánh bại Đoạt Mệnh Thư Sinh, Thạch Lưu lại càng ưa thích hắn hơn, đáng tiếc cuối cùng hắn lấy Thu Hương, Thạch Lưu bình thường thậm chí dung mạo có thể xưng là nha hoàn xấu xí, hắn nhất định là rất chướng mắt.
Nguyên chủ lúc chưa có tiến vào Hoa phủ cũng được gọi Bách Hợp, tên Thạch Lưu là do Hoa phu nhân ban tên mà thôi, nghĩ đến nhiệm vụ không có khả năng thực hiện này, muốn cho Đường Bá Hổ yêu mến cô, Bách Hợp lúc này ngược lại thà tình nguyện đối mặt với nhóm thánh nữ còn hơn.
“Thạch Lưu tỷ tỷ, ngươi xong chưa? Người ta đau bụng chờ đi nhà cầu vệ sinh đây này!” Bên ngoài một tiểu nha đầu nhịn không được mở miệng phàn nàn, một mặt dậm chân: “Ngươi đi vào trong đấy đã nửa canh giờ rồi, chúng ta không nhịn được, ngươi có thể hay không nhanh một ít?”
Bách Hợp khó trách cảm thấy chung quanh một cỗ hương vị khác thường, nàng trước còn tưởng rằng trong phòng có thùng phân, lúc này cô cứng ngắc quay đầu xem, nhìn thấy trong phòng này đâu chỉ để vào một cái bô, bên cạnh còn có vũng nước, nàng vừa mới mặt dán vách tường đúng là tường nhà cầu, cả người nàng cũng đã cứng ngắc lại. Nàng ở trong nhà cầu tiếp thu kịch tình, nhưng lại tại trong nhà cầu ở rất lâu, trước không có chú ý tới, lúc này nàng chứng kiến trên tường trét đủ mọi màu sắc không biết đó là cái gì, một cỗ buồn nôn muốn xông lên trong lòng, suýt nữa thì phun ra.
Nàng cho rằng đây đã là đã quá thảm rồi, đâu ngờ Bách Hợp phát hiện còn thảm hơn là trong nhà vệ sinh bày ra hai que trúc, nguyên chủ đi vệ sinh xong lại chưa dọn dẹp, bên ngoài tiểu nha đầu thúc dục, nàng lấy khăn tay ra, khăn thêu hình uyên ương rất tinh xảo, Bách Hợp do dự một phen, trong lòng thầm mắng hai câu, ngậm lấy nước mắt xử lý sạch sẽ cho mình.
Bên ngoài đứng cả một hàng nha đầu, thấy Bách Hợp đi ra sắc mặt có vẻ khó coi, cũng không nhịn được kẹp hai chân đi qua đi lại nói “Thạch Lưu tỷ tỷ, lần trước Hạ Hương tỷ tỷ cho ta đơn thuốc trị táo bón, ta đi lấy cho tỷ.” Nàng cho rằng Bách Hợp trong nhà cầu ngồi xổm hơn một canh giờ nguyên nhân là bị táo bón, nghĩ đến chính mình vừa mới thúc dục tỷ ấy vài lần, lại xem lúc này sắc mặt Bách Hợp có chút không được tốt lắm, bởi vậy cẩn thận từng li từng tí xin lỗi Bách Hợp.
“Cảm ơn muội.” Vừa mới bị đả kích quá lớn, Bách Hợp lúc này mặt không biểu tình nhẹ gật đầu, đang muốn tranh thủ thời gian trở về phòng rửa mặt một phen, ai ngờ vừa muốn đi, nha đầu kia thoáng cái liền gọi nàng lại: “Thạch Lưu tỷ tỷ muốn đi đâu vậy?”
“Ta về phòng rửa mặt một phen. . .” Nàng không biết có phải hay không nguyên nhân do tâm lý, có cảm giác mặt ngứa ngáy khó chịu, trên người có mùi vị rất khó chịu, lúc này cũng không phải thời điểm trời đông giá rét, đúng là thời điểm xuân về hoa nở, tại trong phòng cầu ngây người cả buổi, nàng vừa mới tiếp thu kịch tình thì mồ hồi lạnh thi nhau tuôn ra, lúc này tóc tán loạn như bà điên, trên người mùi vị khác thường chính mình ngửi còn thấy khó chịu.
Nha đầu mặt tròn không nhịn được lại kẹp chân chặt hơn chút nữa, không khỏi nói: “Tỷ còn rửa mặt cái gì ah, phu nhân cho tỷ tranh thủ thời gian đi vệ sinh, lúc này phu nhân sắp đi ra ngoài thắp nhang rồi, tỷ còn lề mề cái gì?”
“. . .” Thật sự là phòng bị dột mà trời mưa thì cả đêm, Bách Hợp ngửa đầu thở ra một hơi dài, ngày thường nàng tại trước mặt Hoa phu nhân là bộ dạng điên điên khiến Hoa phu nhân vui vẻ, mới trở thành nha hoàn bên cạnh Hoa phu nhân, nếu không phải nhờ bộ dạng điên khùng này làm cho Hoa phu nhân vui vẻ thì cũng không tới phiên Thạch Lưu làm nha đầu hầu hạ bên người, Hoa phu nhân hết lần này tới lần khác dễ dàng tha thứ nàng, hơn nữa thời điểm đi ra ngoài luôn mang theo nàng cùng, Xuân Hạ Thu Đông bốn hương đi theo hầu Hoa phu nhân nên không cần nàng, chỉ có thể xem như để tiêu khiển mà thôi, nguyên chủ trước kia còn rất cao hứng, lúc này đổi thành Bách Hợp, nghĩ đến đây lại là tôn vinh của nguyên chủ, một cỗ cảm gíac thẹn dâng lên trong lòng.
Trong kịch tình nàng vốn định cùng Hoa phu nhân đi thắp nhang, lúc này Bách Hợp nghĩ tới Thu Hương và Đường Bá Hổ tại thời điểm này đã gặp nhau, cũng bất chấp thể diện của chính mình, rất sợ Hoa phu nhân đi rồi, quay người liền chạy ra.
Vừa mới tại trong phòng cầu tiếp thu nội dung câu chuyên nên trì hoãn rất nhiều thời gian, lúc này Bách Hợp thật không dám dừng lại, nàng chạy thẳng một đường đi ra, dẫn tới trong phủ mọi người đều quay lại nhìn nàng, cũng không biết có phải hay không ngày thường Thạch Lưu luôn thể hiện bộ dạng như vậy, cho nên cũng không có người giật mình, thật vất vả đuổi tới cửa phủ, cuối cùng cũng may vượt qua đại đội.
Hoa phu nhân hướng tới Bách Hợp vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nàng qua đi theo cỗ kiệu bên cạnh, ngửi thấy được trên người Bách Hợp có mùi, Xuân Hạ Đông ba người không hẹn mà đều cách xa nàng một tí, Bách Hợp nghĩ vậy một hồi nguyên chủ trong trí nhớ là lúc này đây gặp gỡ Đường Bá Hổ, bởi vì Thu Hương đối với đám ăn mày thân cận cùng trìu mến nên cảm động được hắn, khiến cho hắn bắt đầu hạ quyết tâm muốn truy Thu Hương.
Tuy nói Thu Hương tướng mạo đẹp, nhưng đối với người đã nhìn qua biết bao nhiêu tiểu mỹ nhân như Đường Bá Hổ mà nói nàng ta không phải mỹ nhân đẹp nhất, mà hấp dẫn hắn nhất là Thu Hương thiện lương. Muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ cũng phải lấy được tâm của Đường Bá Hổ, Bách Hợp cũng chuẩn bị thể hiện ra chính mình thiện lương, vừa vặn câu được xuân tâm của Đường Bá Hổ, có thể vội vàng hoàn tất nhiệm vụ này.
Nàng chính tại trong lòng có chủ ý, Hoa phu nhân lại hướng nàng vẫy vẫy tay: “Thạch Lưu cùng ta tiến vào chùa miếu nào, Xuân Hương Thu Hương mấy người các ngươi tiến đến bố thí, cầm vài thứ cho người nghèo ăn.”
“. . .” Bách Hợp nhìn Hoa phu nhân mới phân phó, nói xong lời này lại lần nữa ngồi vào trong kiệu, căn bản không cho nàng có thời gian cầu tình, Bách Hợp do dự một chút, nghĩ đến Thu Hương bọn người gần đây được sủng ái, vừa định cầu tình chỉ điểm Thu Hương ở lại để cho nàng mang đồ đến bố thí, Thu Hương lại nói: “Thạch Lưu, trên người của ngươi sao lại có mùi thúi như vậy?”
Đường Bá Hổ điểm Thu Hương ( 2 )
“. . .” Nếu như Thu Hương không nói lời này thì Bách Hợp còn quyết định muốn làm bằng hữu với nàng, một khi nàng nghe nói như thế nghĩ thật muốn tông chết Thu Hương, nàng thấy bọn trên mặt Xuân Hương ghét bỏ, im ắng cách xa nàng, một đám tuy là nha hoàn, nhưng kì thực bọn nha đầu này luôn được nuôi dưỡng như cành vàng lá ngọc phải chịu mùi thối, Bách Hợp mới cảm thấy trong lòng mới thoải mái.
Không biết có phải bị bản tôn Thạch Lưu ảnh hưởng đến nàng hay không, lúc này Bách Hợp cảm giác mình làm việc đều có chút ngây thơ, đi tới chùa miểu, nàng lại trơ mắt ếch ra nhìn bốn người Xuân Hạ Thu Đông bị đám ăn mày vây quanh, nàng đi theo Hoa phu nhân tiến vào chùa, cũng may Thu Hương bố thí xong thì nhanh chóng chen vào trong chùa, nguyên bản Thu Hương xinh đẹp quần áo có hoa văn đặc biệt dễ làm người khác chú ý, gần đây Hoa phu nhân sủng ái nàng, nghĩ nghĩ hướng Thu Hương nói: “Thu Hương, ngươi đi thay ta thắp nén hương, thuận tiện lại thay ta cầu thẻ xăm.”
Thu Hương lên tiếng, quay người liền đi ra ngoài rồi. Bách Hợp nghĩ vậy một hồi Thu Hương thắp nhang thì là lúc Đường Bá Hổ tới, liền cũng vội vàng nói với Hoa phu nhân: “Phu nhân, ta cũng đi thay phu nhân cầu thẻ xăm.”
“Ngươi muốn thay chính ngươi cầu thẻ xăm nhân duyên đi?” Hoa phu nhân trêu ghẹo một câu, rồi lại phất phất tay: “Ngươi đi thôi, ta muốn ở tại đây trong sương phòng ngồi chốc lát, chỉ cần mau về sớm là được.”
Bách Hợp không nghĩ tới nguyện vọng của mình như vậy mà được thỏa mãn, lên tiếng vâng, đang nghĩ ngợi cùng Đường Bá Hổ chạm mặt lần đầu muốn như thế nào cho trong lòng của hắn lưu lại ấn tượng khắc sâu nhất, nàng vừa mới đi tới cửa đã thấy Thu Hương quỳ trên mặt đất cầu xăm, lúc này Đường Bá Hổ đã ăn mặc một thân hoa phục đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt cợt nhả đang nói gì đó, Bách Hợp đứng trước cửa tránh đi, không tốn quá nhiều thời gian. Liền nghe giọng nói của Đường Bá hổ truyền tới:
“Tiểu thư. Bái thần à? Cúi lạy thần. Bái thần nhiều hơn, thần tự nhiên sẽ phù hộ nàng đấy. . .” Hắn vừa dứt lời, cùng lúc đó có tiếng nam nhân thét to truyền đến, ‘Bành’ một tiếng hình như là đá vào người nên vang lên, Bách Hợp dò xét ngó đầu vào nhìn, vừa vặn chứng kiến một bóng người bị người trực tiếp đạp té ra co quắp nằm trên mặt đất thật lâu không đứng dậy được.
“. . .” Khóe miệng Bách Hợp không khỏi run rẩy vài cái, bản thân Đường Bá Hổ thực lực cao cường, lúc này vì đang nói chuyện với Thu Hương nên bị người đá một cước như vậy. Kỳ thật căn bản không có làm bị thương gân cốt của hắn, hắn vội vàng lật người bò dậy, tên hòa thượng đứng dậy, chỉ vào Đường Bá Hổ nói: “Trong chùa miểu, không chào đón dê xồm!” Nói xong lời này, tên hòa thượng mới hừ lạnh một tiếng lại tiến vào.
Đường Bá Hổ bò người đứng lên vỗ phủi bụi trên người, một mặt lại hướng ra ngoài chạy, Bách Hợp thăm dò thấy Thu Hương đã đi rồi, trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng đang lo muốn như thế nào làm cho chính mình cùng Đường Bá Hổ gặp mặt. Lúc này cơ hội là tự mình đưa tới cửa, nàng tiến vào phòng gặp Đường Bá Hổ cũng đang vào. Nhìn nàng một cái, ánh mắt lại tranh thủ thời gian nhìn xung quanh, bộ dạng như là đang tìm kiếm Thu Hương, vội vàng tiến lên phía trước nói: “Công tử đang tìm. . .”
Nàng vừa dứt lời, một tiếng nam nhân thét to lại truyền ra, trong lòng Bách Hợp có dự cảm không tốt, nàng tranh thủ thời gian quay đầu nhìn, vừa vặn liền gặp được một cái chân có mùi hôi thối đánh úp lại, Bách Hợp bản năng xoay người muốn trốn, chỉ là nàng ý thức rất nhanh, nhưng cỗ thân thể này lại phản ứng rất chậm, nàng cảm thấy trên lưng kịch liệt đau nhức đánh úp lại, chính mình bị một cái chân thối đạp bay.
“. . .” Đây chính là làm nhiệm vụ lần đầu tiên nàng gặp thiệt thòi thế mà nàng lại bị đạp bay, nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi Đường Bá Hổ bị đạp bay, mặt Bách Hợp đen thui, thẳng đến lúc ‘Bộp’ một tiếng rơi xuống mặt đất, cả người nàng xương cốt mới mệt rã đau nhứt cả người, rất lâu đều không đứng dậy được.
“Trong chùa miểu, không chào đón nữ dê xồm.” Hòa thượng kia vô cùng hách dịch nói xong lời này, quay người lần nữa tiến vào trong.
Nghe được hòa thượng nói, cả người Bách Hợp hóa đá, nữ dê xồm, nữ sắc lang, nàng làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, sống vài đời, cho tới bây giờ nàng còn chưa ham mê sắc đẹp lần nào, nàng chỗ nào thể hiện ra nàng háo sắc hả? Nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, toàn thân còn đau buốt nhức, nàng run rẩy, nhưng Đường Bá Hổ lại ôm bụng lúc này chỉ về phía nàng cười to: “Ah ha ha ha ha ha ha. . .”
Vừa mới hắn cùng Thu Hương đáp lời thì bị hòa thượng đạp bay ra ngoài, hôm nay chính mình chỉ mới nói một câu với Đường Bá Hổ cũng bị hòa thượng đạp đi bay ngoài, Thạch Lưu và Thu Hương ở giữa khoảng cách thật quá xa! Bách Hợp khóc không ra nước mắt, nhìn xem Đường Bá Hổ cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất bộ dạng đứng không nổi, trong lòng muốn điên rồi, hòa thượng mắt mù cũng dám nói nàng là sắc lang, tại sao không đá Đường Bá Hổ mà ngược lại đá nàng, lúc Đường Bá Hổ vàThu Hương nói chuyện thì đá Đường Bá Hổ bay ra, hôm nay làm như vậy không phải biểu hiện chính mình bề ngoài so Đường Bá Hổ còn muốn hèn mọn bỉ ổi sao?
Trên mặt Bách Hợp đỏ hừng hực, quyết định chờ mình luyện võ công thật tốt về sau trở lại đây chuyện thứ nhất chính là đạp hòa thượng này thành cái đầu heo, nhằm báo thù hôm nay đã bị nhục nhã! Nhưng nàng rõ ràng nhớ rõ kịch tình lúc trong chùa miểu hòa thượng nói trong miếu không được ồn ào, vì cái gì đến nàng thì thay đổi nghĩ nàng là sói?
“Này, ngươi tên gì?” Đường Bá Hổ một mặt ngồi xỗm trước mặt Bách Hợp, lúc này cười không thấy mặt trời đâu, lúc nãy hắn đùa giỡn Thu Hương bị đạp ra ngoài còn cảm thấy rất mất mặt, tuy nói trong miếu hòa thượng có khả năng không có ai nhận ra hắn là Đường Bá Hổ, thanh danh của mình tại vùng Giang Nam xuất chúng, nếu bị người trông thấy thật sự là xấu hổ không chịu được. Nhưng lúc này chứng kiến Bách Hợp nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi, hai chân dang ra thành hình chữ đại, Đường Bá Hổ không nhịn được lại bật cười: “Ngươi vừa mới muốn nói với ta cái gì?”
Tại một khắc này, Bách Hợp thật sự muốn chết cho xong, vì cái gì Thu Hương ra mặt lại là thiện lương dịu dàng, vì cái gì nàng vừa xuất hiện lại bị hòa thượng chết tiệt đạp bay, một ngày nào đó nàng muốn đánh hắn đầu nở hoa mới thôi! Lúc này nghe được Đường Bá Hổ hỏi, Bách Hợp trong lúc nhất thời không biết giấu mặt mình ở đâu, mưu đồ để cho Đường Bá Hổ có ấn tượng tốt rốt cuộc không thực hiện được, nghĩ nửa ngày, nàng cố nén toàn thân đau đớn, một mặt cầm tay áo che mặt , cẩn thận ngẩng đầu lên:
“Công tử phải muốn tìm Thu Hương hay không?” Lúc này hình tượng của mình so với Thu Hương thì mình chỉ là hạt bụi thôi, nếu như còn muốn lại hấp dẫn Đường Bá Hổ, dung mạo không sánh bằng người khác dưới tình huống này không thể tiếp tục trước mặt Đường Bá Hổ giả trang hiền lương rồi , miễn cho gặp lại hòa thượng mắt mù kia, chính mình lại chịu đau khổ.
Đường Bá Hổ xem nàng bộ dạng rối bù, trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười, hắn trong tay cầm một bả quạt xếp, lúc này chọc chọc đầu Bách Hợp: “Không cần che, ta vừa mới thấy tất cả rồi, ta đúng là muốn tìm Thu Hương, hay ngươi có phương pháp nào tốt để xử lý?”
Trong nhà hắn thê thiếp thành đàn, tuy nhiên lại không có người tri âm, nhóm thê thiếp: đám bọn họ không phải đùa giỡn chơi đùa chính là uống rượu chơi bài, hắn cần chính là người có thể hiểu hắn yêu hắn, cùng hắn tâm linh tương thông hồng nhan mà không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng vừa vặn Thu Hương dịu dàng cùng đám ăn mày chơi đùa lại làm cho xem đã quen tiểu mỹ nhân hắn trực tiếp động lòng.
“Ai đừng che, tuy nói tỷ tỷ lớn lên dung mạo kinh người, tại hạ Giang Nam tài tử. . .” Hắn nói còn chưa dứt lời, Bách Hợp vừa nghe đến dung mạo kinh người bốn chữ này, nhịn không được trên mặt cháy đến đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi thò tay trút hắn một cái tát: “Đi chết đi, ngươi mới dung mạo kinh người!” Đánh xong người nàng mới kịp phản ứng chính mình đã làm nên trò gì, tranh thủ thời gian ôm theo váy bất chấp giầy rơi trên mặt đất lẻn đi.
Chạy thật xa Bách Hợp mới quay đầu lại nhìn, cô bé lọ lem thủy tinh giày rơi xuống mặt đất vương tử trân trọng nhặt lên tới từng nhà tìm người đi thử, giày thêu của nàng rơi trên mặt đất liền tên ăn mày cũng không có muốn đi nhặt, bị người đạp vài cái chắc không nhìn ra bóng dáng rồi. Bách Hợp nghĩ đến chính mình vừa mới đã bị thiệt thòi, không nhịn được phiền muộn được móc ra khăn gắt gao cắn, chỉ là đợi nàng phục hồi tinh thần lại chứng kiến cái khăn trên tay trong đầu thể hiện dấu ba chấm, trong bụng sôi trào muốn trào ra khỏi họng.
Sớm biết đi ra ngoài gặp được chuyện như vậy, nàng sẽ ngốc ở trong phủ rồi, chỉ là ngàn vàng khó mua “sớm biết như vậy”. Nhưng nói đi thì nói lại, nếu ngàn vàng có thể mua được “sớm biết như vậy”, thì nàng cũng không có vàng để mua , càng đừng đề cập ngàn vàng rồi.
Đợi nàng trở lại bên người Hoa phu nhân, Hoa phu nhân thấy nàng thiếu đi một cái giày lại khập khiễng bộ dạng, không khỏi mí mắt nhảy dựng lên: “Thạch Lưu, đi đâu vậy, như thế nào lại biến thành bộ dạng này?”
Bách Hợp đâu không biết xấu hổ nói mình bị người trở thành nữ lưu manh cho đạp bay, nghe được Hoa phu nhân bất mãn hỏi, nàng biết rõ Hoa phu nhân gần đây khuyết điểm có chút bao che, tuy nói trong lòng Bách Hợp cũng muốn đem hòa thượng mắt mù đánh hơn một ngàn cái, lúc này nàng không có nói tình hình thực tế ra, làm nhiều nhiệm vụ như vậy, chưa bao giờ chật vật, mất mặt như thế này, nàng chỉ phải cố nén ngượng ngùng, chỉ nói mình bị ngã, chứng kiến ánh mắt Hoa phu nhân ý vị thâm trường tươi cười nhìn nàng, trong lòng Bách Hợp một cỗ không tốt dự cảm xông lên, Hoa phu nhân lại nói:
“Có phải nhìn trúng ai rồi không, đuổi theo rồi ngã?”
Hóa ra không chỉ hòa thượng nghĩ nàng háo sắc, trong lòng Hoa phu nhân cũng nghĩ như vậy là sao?
“. . .” Bách Hợp ngửa đầu nhìn trời nói không ra lời, nguyên chủ cho người ta ấn tượng hèn mọn bỉ ổi, thật sự còn có thể biến thành tiểu mỹ nhân sao?
Đã dự cảm thấy mình nhiệm vụ này có khả năng là thất bại rồi, sự tình không tới cuối cùng Bách Hợp lại thật sự rất không cam lòng, nàng ngơ ngác theo sau Hoa phu nhân trở về phủ, một đường thiếu đi một chiếc giầy rất nhiều người đều chằm chằm nhìn nàng, Xuân Hạ Đông ba người hình như rất sợ đi gần nàng sẽ bị người cười nhạo giống như cười nhạo nàng, cách khá xa, ngược lại là Thu Hương dịu dàng trấn an Bách Hợp vài câu, cũng làm cho Bách Hợp có chút xấu hổ lúng túng. Mình trở về là muốn đào góc tường nhà nàng, nhưng Thu Hương lúc này bộ dáng vẫn ôn nhu như vậy, lại để cho nàng vì nhiệm vụ lần này của chính mình hèn mọn bỉ ổi mà cảm thấy bắt đầu áy náy.