Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 754: Q.13 - Chương 754: Gặp lại cung phi hệ thống (6)




Sĩ tộc môn phiệt giáo dục nữ nhi quy cách lễ nghi vô cùng nghiêm khắc, lạy trời quỳ xuống đất lạy phụ mẫu, đối mẹ chồng có thể tôn trọng hiếu kính, nhưng tuyệt đối không có thể buông một thân ngông nghênh, đối trượng phu đáng yêu đáng kính, nhưng tuyệt đối không thể khom lưng khuỵu gối như nô lệ mà chống đỡ, bởi vậy dĩ vãng Đào Bách Hợp đối mặt với Vương thái hậu, cũng không phải là nữ nhi cửa nhỏ nhà nghèo mà hầu hạ tận tâm để lấy lòng, hai loại quan niệm bất đồng va chạm, đây cũng là Vương thái hậu không thích nàng, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất cho rằng nàng không hiểu quy củ.

Lúc Ân Mẫn vừa mở miệng, Vương thái hậu liền cười lạnh một tiếng: “Lễ này, lão phụ nhân không chịu nổi!”

“Thái hậu đều biết chuyện, vậy mà Trường Bình ngươi không biết? Trước đây không hiểu quy củ không tính, bây giờ thân đã là hoàng tộc, có chút lễ nghi nên học nhiều một chút, miễn cho Hoàng triều Đại Sở mất mặt xấu hổ!” Lời Vương thái hoàng vốn là chế nhạo, Bách Hợp nghe xong lại không tức giận, ngược lại chọn khóe mắt cười, cô cười rộ lên mày đào nhẹ nhàng hướng lên, cái loại ung dung đó lộ ra khiến mọi người giật mình chú ý, cảm giác kinh ngạc bất động thanh sắc, phảng phất là giật mình giống như vì Ân Mẫn không hiểu quy củ, vẻ mặt như vậy so với đánh Ân Mẫn một bạt tai còn khó chịu hơn!

Nàng ta hận nhất chính là quý tộc này đó, cao cao tại thượng, dường như khinh thường mình đây xuất thân bình dân bình thường, nhưng nếu như lúc trước Đào Bách Hợp khinh thường mình thì cũng thôi, Đào gia lúc ấy cao cao tại thượng, thế nhưng bây giờ Ân thị mình cũng đã trở thành hoàng tộc, đệ đệ mình hiện tại đã trở thành Hoàng đế Đại Sở, Bách Hợp nàng dựa vào cái gì còn dám coi thường mình?

“Ngươi lớn mật!” Ân Mẫn nhịn không được chỉ vào Bách Hợp hét lên một tiếng, Bách Hợp lại mắt híp khởi đến, chậm rãi nói: “To gan là ngươi! Trường Bình, ai nói ngươi ở trước mặt bản cung hô to kêu to. Không có quy củ?”

Bách Hợp nói chuyện, giọng điệu cũng không hung hãn như Ân Mẫn, cũng không kịch liệt, nhưng cô lạnh lùng quan sát mọi người, lại tự có một cỗ khí thế hiếp người, Ân Mẫn hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, nàng ta mới phát hiện theo bản năng mình né tránh, không dám nhìn thẳng mắt Bách Hợp. Đợi được phát hiện cử động của mình, Ân Mẫn hối hận cũng đã muộn rồi. Lúc này quay đầu lại khó tránh khỏi sẽ ra vẻ mình khí thế không bằng người. Nhưng cứ như vậy chịu thua, trong lòng Ân Mẫn lại vô cùng không cam lòng, nàng ta nghĩ muốn khống chế hậu cung Đại Sở này, đoạt quyền trong tay Đào Bách Hợp. Muốn cảnh tượng phong quang như Đào Bách Hợp ngày xưa. Bách Hợp chính là đối tượng nàng ta muốn phải giẫm ngược lại!

Nghĩ đến ở đây Ân Mẫn quay đầu nhìn Vương thái hậu, Vương thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nữ nhi một cái, biết rất rõ ràng tính cách Đào Bách Hợp kiêu căng không dễ chọc. Hoàng thượng bây giờ lại lúc dùng người, trước chuyện Giang Mẫn Châu, Đào Bách Hợp đại náo đẻ non, việc này không chỉ là nhắm trúng mình không thoải mái, bởi vậy Đào gia cũng có phê bình kín đáo, lão yêu tinh Lục Dung Hòa kia càng vì thế tiến cung một lần, giáo huấn Giang Mẫn Châu, ngày đó trong lòng Hoàng thượng có giận cũng không dám làm gì Lục Dung Hòa, chỉ phải đi tìm Bách Hợp.

Tâm tư của con gái mình, trong lòng Vương thái hậu hiểu rõ, chỉ hận tính tình nàng ta không thể trầm ổn lại một ít, càng muốn trêu chọc cái người điên Đào Bách Hợp này, người này tính tình quýnh lên ngay cả mệnh mình cũng không để ý, nếu như nhắm trúng người mà phát hoả, đánh tiểu lại tới lão, đến lúc đó bị tội còn là Ân Sở nhà mình. Hiện tại căn cơ Ân thị quá mỏng, chung quy lại không địch nổi Đào thị, Ân Mẫn kia là muốn quyền thế, cũng không nên gấp bây giờ!

“Hôm nay Hoàng hậu qua đây, chẳng lẽ là đến cãi nhau cùng Mẫn nhi?” Vương thái hậu tuy hận nữ nhi nôn nóng, nhưng trước sau vẫn là khuê nữ trong bụng mình bò ra, khuê nữ lại mệnh khổ, trước kia trượng phu bỏ mạng, bây giờ thật vất vả sống yên ổn, đương nhiên bà ta hy vọng có thể bồi thường Ân Mẫn nhiều một chút, Đào Bách Hợp luôn không được Vương thái hậu thích, lúc này nhìn cô đến cung điện mình ngay trước mặt mình giáo huấn nữ nhi của mình, trong lòng vô ùng không thích, nhịn không được dẫn theo oán hận hỏi một câu, Bách Hợp liền nở nụ cười.

Trong đầu nàng âm thanh hệ thống lại vang lên: “Vương thái hậu thiện cảm đối với kí chủ độ -10, hướng Vương thái hậu giải thích, cũng hướng công chúa Trường Bình nhận lỗi, dẹp loạn lửa giận các nàng, nhiệm vụ thành công khen thưởng đôi mắt sáng mắt to, thất bại thì mất đi da thịt trắng nõn như tuyết!”

Khi âm thanh này vang lên thì con ngươi Bách Hợp liền rụt co rụt lại, nhiệm vụ trước cô thành công một lần, bởi vậy lần này lại lần nữa lúc thành công khen thưởng là bề ngoài mỹ lệ, thất bại thì lại là mất đi khen thưởng lần trước, không biết nếu như một thời gian dài thành công, lấy được khen thưởng càng nhiều, sau khi thất bại hệ thống lấy về cũng càng nhiều hay không. Cô ngoắc ngoắc khóe miệng, cũng không định làm nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, cũng không bị cái gọi là hệ thống này nắm mũi dẫn đi, cô không có bất kỳ chờ mong gì với cái hệ thống sủng phi này, đối với hệ thống này tặng chỗ tốt cũng không động lòng, cô không thích Ân Sở, cho nên không muốn câu dẫn hắn, không có dục vọng, cái gọi là đôi mắt sáng mắt to cùng da thịt trắng nõn gì đó không thể lừa gạt được nàng, lại bề ngoài mỹ mạo, đối Bách Hợp nói chỉ là điều kiện cơ bản khi làm nhiệm vụ mà thôi, hệ thống muốn dựa vào cái này bắt chẹt cô thì sai rồi!

“Khuê danh nữ tử nào có thể trước mặt mọi người bị người gọi ra? Sau này Thái hậu cần phải nhớ, xưng hô Trường Bình, nên xưng phong hào của tỷ ấy, bằng không hoàng thượng cần gì phải ban phong hào? Chẳng lẽ Thái hậu cho rằng hai chữ Trường Bình, chỉ để dễ nghe?” Lúc Bách Hợp nói chuyện, trên mặt cô có ý cười, thậm chí còn đưa tay nắm cổ tay áo cung trang rộng lớn, che lại khóe miệng mình nhếch lên, bộ dáng cười đến phong tình vạn chủng, trong nháy mắt sắc mặt Vương thái hậu xanh đen.

Vương thái hậu xuất thân cực thấp, bà ta cũng không biết từng đạo quy củ quý tộc cong cong gì đó, trước đây chỉ biết là công chúa có phong hào, bình thường bình dân ngay cả mặt công chúa cũng không thấy, lại làm thế nào biết giữa quý tộc nên xưng hô công chúa vào lúc nào? Hiện tại trước mặt mọi người mà Bách Hợp đánh vào mặt của bà ta, Vương thái hậu chỉ cảm thấy khó chịu, nhất là trong cung rất nhiều hạ nhân đều nhếch khóe miệng, cúi đầu xuống, im lặng cười trộm như vậy so với trước kia lúc ở ở nông thôn, bị người quang minh chính đại cười nhạo còn cho Vương thái hậu cảm thấy bất an hơn, bà ta hung hăng trợn mắt nhìn Bách Hợp:

“Hoàng hậu đến chỗ ai gia, rốt cuộc là muốn làm gì?” Vương thái hậu có chút tức giận, lại không biết phải làm sao, ở nông thôn phu nhân có điều bất mãn thì cùng lắm thì tiến lên đánh xé một trận, khi nào gặp gỡ qua lấy võ mồm đấu phân thắng thua, nếu là ở nông dân, con dâu dám bất kính với mẹ chồng thì Vương thị sớm đánh hai bạt tai, dạy cô phải làm con dâu tốt như thế nào, thế nhưng Ân Sở lại cưới như một Bồ Tát về để bày, trừng phạt không được chửi không được, bây giờ chính bà bà còn bị nàng dâu chọc giận, trong lòng Vương thái hậu thở gấp, bàn tay hơi run run.

“Đinh! Nhiệm vụ thất bại, Vương thái hậu thiện cảm độ -10, công chúa Trường Bình thiện cảm độ -10, kí chủ mất đi da thịt trắng nõn như tuyết.” Nói xong lời này, hệ thống thoáng cái rơi vào trầm mặc.

Nguyên bản không phải là đồ của mình, mất đi thì Bách Hợp cũng không gấp gáp, thậm chí cô còn hơi hé miệng cười, hệ thống cấp gì đó nàng cảm thấy không quá kiên định, nàng nhìn thấy mặt Vương thái hậu hổn hển, khóe miệng cong hơn một chút, độ thiện cảm Vương thái hậu với nàng lại rơi nữa, nhìn sắc mặt của bà ta hẳn là cực kỳ bất mãn với mình, thế nhưng tính sao? Ân Sở cưới Đào Bách Hợp mới có thể được Đào gia hỗ trợ mới có tư cách tranh đoạt thiên hạ, nếu không hắn một thân phận thấp hèn, lấy cái gì ngồi cao ở ghế kim long, Vương thái hậu dựa vào cái gì giống như hôm nay có cuộc sống nô bộc thành đàn? Đã muốn dựa vào con dâu, lại muốn phải hung hăng giẫm con dâu ở lòng bàn chân, trên đời này cũng không có chuyện tiện nghi như vậy, đều bị Ân gia nhặt được.

“Bản cung đến chỗ Thái hậu, tự nhiên là có sự thương nghị với Thái hậu.” Chính là nhìn thấy sắc mặt Vương thái hậu khó coi, Bách Hợp vẫn coi như không nhìn thấy, cô tới bên Vương thái hậu nói tốt mấy câu, nhưng trong lòng Vương thái hậu không thích cô cho nên cũng không sai người dọn chỗ cho cô.

Ân Mẫn ngồi bên trái Thái hậu Vương thị, bên hông Ân Mẫn thì lại là Giang Mẫn Châu đang ngồi yên lặng, Bách Hợp trực tiếp đi tới hỗ nàng ta, thần tình ôn hòa liền phân phó một câu:

“Đứng dậy.”

Lúc cô nói chuyện thì Giang Mẫn Châu cúi thấp đầu, một khuôn mặt tinh xảo lộ ra mấy phần hờ hững cùng xa cách, tinh xảo như một con búp bê, lúc Bách Hợp nói đứng dậy thì nàng ta vẫn còn có chút thất thần, nghe nói như cũng không động, một lúc lâu sau mới như là hiểu gì đó, một đôi lông mày thanh tú nhăn lại, mím môi môi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra mấy phần lạnh lẽo giận dữ, hai gò má hiện đầy vệt đỏ ửng, nhịn không được trách hỏi một câu:

“Dựa vào cái gì?”

Giang Mẫn Châu tức giận đến toàn thân run run, nàng ta không phải là người không có tính tình, Đào Bách Hợp ba lần bốn lượt tìm nàng ta phiền phức, cũng không phải là nàng ta không cảm giác được, thân là quả phụ thân, bị công chúa Trường Bình phái người tìm được, nàng ta bị Ân Sở cường thế có được, thật vất vả có mấy ngày an ổn, Đào Bách Hợp liền tìm nàng ta gây phiền phức, không dung nàng. Nàng ta cũng xuất thân là quý nữ môn phiệt, cũng có khí phái cao ngạo, chẳng lẽ Đào Bách Hợp liền ỷ vào nàng xuất thân cao hơn mình, khắp nơi muốn áp chế mìnhsao?

Vài ngày trước Lục Dung Hòa phái người khiển trách nàng ta, đánh nàng ta một cái tát vậy cũng thôi, bây giờ lão đi rồi, vậy mà trước mặt mọi người tiểu vẫn dám sỉ nhục nàng ta, trong mắt Giang Mẫn Châu lộ ra hàn quang, nàng ta ở nhà mẹ đẻ được sủng ái cực kỳ, xuất giá sau bởi vì mỹ mạo tuyệt thế nên cũng được trượng phu thích, trượng phu bỏ mạng ngoài ý muốn, Ân Sở chiếm được nàng ta, ở thời đại chiến loạn này, nàng ta cũng chưa bao giờ thấp quá đầu của mình, bây giờ mẹ con Đào thị thực sự khinh người quá đáng, nghĩ đến ngày đó Lục Dung Hòa phái người tát nàng ta, còn buộc nàng ta quỳ xuống, Giang Mẫn Châu cảm giác mình chính là tượng đất, cũng nên bị kích ra ba phần tính năng của đất, lập tức ngồi chồm hỗm trên giường, không những không có đứng dậy tránh ra, ngược lại còn giơ giơ cằm xinh xắn lên, lạnh mặt hỏi ngược lại Bách Hợp một câu.

“Dựa vào cái gì, chỉ bằng bản cung muốn cho Quý nhân đứng dậy.” Trong cơn giận dữ của Giang Mẫn Châu thì Bách Hợp lại bình tĩnh, cô nói xong thấy Giang Mẫn Châu ngồi im không động, khuôn mặt nghiêng sang một bên: “Kéo Giang Quý nhân xuống, thay nàng ta chuyển vị trí, bản cung nhìn công đường vừa vặn, lấy khăn trải bàn gấm Bát Bảo trên bàn, để cho Giang Quý nhân ngồi trên, chính thích hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.