Đoạn thời gian cuối hệ thống đối đãi với Đào Bách Hợp, một cái nhiệm vụ hoàn thành, đạt được khen thưởng vô bổ, mà thất bại mất đồ, căn bản Đào Bách Hợp phụ gánh không nổi, động một tí là hình phạt núi đao biển lửa, hoặc là lăn trong chảo đầu, tên gọi những thứ ấy nghĩ liền làm cho người ta sởn tóc gáy, gạt bỏ chết sống, mà lại còn cắn răng miễn cưỡng chống đỡ, muốn sống không được muốn chết không xong.
Đã tới thời kì cuối mà nó dám khai ra trừng phạt như vậy, chứng minh nó có thực lực như vậy, so sánh với lúc này nó thả ra một sét đánh đều phải biến mất rất lâu, trong tình tiết uy lực hệ thống nếu so với hiện tại thì lớn hơn nhiều, Bách Hợp lớn mật giả thiết cái này gọi là hệ thống cung phi, là một loại ký sinh trùng gì đó, lợi dụng có chút năng lực đặc thù, sử dụng nguyên chủ như một cây thuốc phiện phát ra mị lực, lại mượn thân thể nguyên chủ trở thành đồ chứa, câu dẫn Ân Sở tiến đến.
Ân Sở thân là Hoàng đế, trên người chắc là có loại khí đế vương gì đó, Ân Sở cùng Đào Bách Hợp giao hợp, hệ thống nhất định chiếm được chỗ tốt, do đó có thể tăng thực lực của mình, cứ như vậy nó ký ở trên người Đào Bách Hợp, lợi dụng nàng để mình lớn mạnh, thẳng đến cuối cùng thực lực nó cường đại, cường đại đến không hề cần Đào Bách Hợp này đã mất đi tác dụng của kí chủ, cho nên mới cho nàng nhiệm vụ cuối cùng, muốn nàng mang thai đứa nhỏ, mang không được thì gạt bỏ!
Bách Hợp lạnh lùng nhếch khóe miệng, mí mắt nhẹ nhàng động một cái, cái đồ đáng chết!
Hôm nay hệ thống này cũng không có uy lực lớn như trong kịch tình, nguyên nhân ở chỗ một lần cô qua hệ thống nhận được đồ, bất kể là chỗ tốt chỗ xấu, cô đã ưu tiên chiếm được, hệ thống lại không có hấp thụ được năng lượng gì, ngược lại Bách Hợp có thể cảm giác được nó suy yếu không ít. Cho nên nó muốn chọn kí chủ khác, Bách Hợp tin tưởng dự cảm của mình, hệ thống đã muốn chạy, chứng minh nó còn có dư lực, tay Bách Hợp giữ cằm. Trong đầu bắt đầu liều mạng nghĩ, chính mình muốn trợ Ân Sở đạt được vị trí tôn quý nhất thiên hạ, cô cần dùng Đào gia, giúp đỡ Ân Sở trở thành đế vương Đại Tề sau khi nhất thống thiên hạ, cô muốn lợi dụng thanh thế Đào gia, một mực ở hậu cung, để cho những nữ nhân kia một người cũng không được gần Ân Sở.
Nếu như Ân Sở lại nghĩ sủng hạnh những nữ nhân khác,thì cô tình nguyện cùng Ân Sở đồng quy vu tận, lại để cho hắn một đời không trèo lên được vị trí tôn quý nhất thiên hạ kia!
Ý nghĩ như vậy xuất hiện ở trong đầu, hồi lâu sau, âm thanh hệ thống mới yếu ớt vang lên:
“Thừa dịp Ân Sở xuất chinh. Dùng thanh thế Đào gia dẫn hắn tới cung Trường Thu, hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng vũ điệu của Triệu Phi Yến. Thất bại thì da toàn thân biến thành đen!”
Chính mình vừa cố ý thả ra ý nghĩ trong đầu thì hệ thống liền xuất hiện lần nữa, Bách Hợp liền khẳng định hệ thống quả có thể rình coi ý nghĩ của cô, lần này do hệ thống bị thương nặng, cho ra đồ một không bằng một, đưa ra thủ đoạn trừng phạt cũng mất đi nó tặng như trước cùng khiến người thống khổ, bây giờ nghĩ thủ đoạn như vậy muốn mưu toan khiến cho Bách Hợp mất đi mỹ mạo bức cô chịu phục.
Thứ nhất hệ thống làm như thế đúng là sốt ruột, thứ hai cũng có lẽ là hệ thống quả thật có thể lượng chưa đủ, chỉ trả giá, không có thu hoạch, Bách Hợp không tin nó còn có thể chống đỡ!
Nhiệm vụ lần này cô cũng chưa hoàn thành, bởi vậy nhiệm vụ thất bại, trong một đêm làn da cô đen đi rất nhiều, nhìn qua do da thịt vốn trắng nõn nà tựa sương tuyết, trong một đêm biến thành màu đồng cổ, ảm đạm mà lại đen kịt không ánh sáng.
Trong nội cung mọi người đều đồn đại, dường như Hoàng hậu mắc trọng bệnh, mấy ngày khí sắc suy bại rất nhiều, Ân Sở nghe thấy lời đồn đại thì bất mãn đến nhìn cô một lần, nguyên bản Ân Sở không muốn đến, thế nhưng gần đây Đào quốc công khuên hắn, để cho hắn thừa dịp thời cơ này cướp đoạt Ngụy quốc, Ân Sở sớm có tâm giành giật thiên hạ, nghe nói như thế thì tâm động, Đào gia chủ động ra người xuất lực, lý do nào hắn lại không muốn.
Nhìn Đào phụ đưa bạc lên, Ân Sở không muốn gặp Bách Hợp cũng phải tới cung Trường Thu một hồi, hắn nhìn thấy toàn thân da đen kịt, dường như là trong một đêm Bách Hợp mất đi màu sắc tươi sáng của đóa hoa, quả thực có chút không dám tin hai mắt của mình.
Mà lúc này hệ thống lại lần nữa cho Bách Hợp nhiệm vụ thứ hai từ khi thả ra hình phạt sét đánh tới nay: “Giữ Hoàng thượng ở lại, mượn việc mượn binh từ Đào gia, cùng hắn hoan hảo, thành công da thịt khôi phục như lúc ban đầu, thất bại thì tóc biến bạch!”
Tới lúc này, hệ thống đã có tư thế tức nước vỡ bờ, Bách Hợp lại không như hệ thống nguyện, ngày đó Ân Sở cũng không liếc mắt nhìn người bạn đời nhiều năm bên gối, không chút nào lưu tình xoay người rời đi, bọn người Hồng Uyển kinh hoàng nhìn thấy Bách Hợp tức khắc tóc đen trở nên trắng tuyết, da nàng biến thành đen, tóc lại trắng đến quỷ dị, loại tình huống này làm cho bọn người Hồng Uyển nóng lòng, lại không thể làm gì, khóc đến chết đi sống lại.
“Có cái gì mà khóc? Đây là chuyện tốt!” Bách Hợp nghe thấy tiếng khóc của bọn người Hồng Uyển, lại nhịn không được bật cười, hệ thống đã sắp xong, sắp diệt vong phóng lên trời, tất nhiên trước khiến cho điên cuồng, chuyện cho tới bây giờ, đoán chừng hệ thống đưa ra hai lần trừng phạt, nhất định không có năng lực thoát ly thân thể cô, bây giờ bộ dạng mình trông quỷ, Ân Sở bá vương thượng ngạch cung chỉ sợ hắn cũng không có nổi hứng thú.
Chỉ cần một ngày cô không ngủ với Ân Sở, một ngày hệ thống không khôi phục được năng lượng, không có năng lượng, đối với hệ thống mà nói chỉ sợ cũng giống như người không có cơm canh, một ngày nào đó có thể mài chết nó!
Huống chi ngoại trừ dung mạo buồn nôn này ra, hệ thống còn có thể làm chuyện gì? Thậm chí nó cũng không làm tổn thương được thân thể của mình, chẳng sợ bây giờ chính nó biết lòng mình có dị tâm thế nào, chỉ bằng bây giờ nó chỉ có thể làm một chút thủ đoạn khiến người buồn nôn, liền biết nó cũng không có cái tác dụng gì.
Tiếp tới một khoảng thời gian, ngoại trừ da Bách Hợp đen kịt, tóc trắng tuyết, quan trọng nhất, cô bắt đầu chậm rãi trở nên già yếu, cô già rất nhanh, dường như trong thời gian mấy ngày đã già đi hơn mười tuổi, trên người đã sinh ra nếp nhăn, trong cung rất nhiều người không nhận ra cô, trong nội cung hạ nhân đều đồn đại rằng Hoàng hậu bị quỷ quấn thân, có khả năng bị trúng Vu Cổ, trong cung lòng người bàng hoàng, vào lúc này, Ân Sở kết được đại quân, rốt cục phải lên đường.
Hắn chuẩn bị nửa năm, chờ lúc hắn xuất chinh thì Bách Hợp đã già gống như lão bà tám mươi, cô đi ra ngoài, không ai có thể nhận ra nàng chính là Đào Hoàng hậu phong hoa tuyệt đại ngày xưa, lúc Ân Sở rời đi, bồi ở bên cạnh hắn chính là nữ nhân Giang Mẫn Châu kia.
Ân Sở cho rằng lúc mình nhất thống thiên hạ không hi vọng Bách Hợp ở bên cạnh hắn, thứ nhất Đào Bách Hợp giúp hắn phát đạt lập nghiệp, là sỉ nhục của hắn, thứ hai bây giờ Bách Hợp này thành bộ dáng quỷ, hắn cho là nhục, có thể bồi ở bên cạnh hắn, cùng hắn hưởng thụ phần vinh dự đặc biệt này, cùng hắn chung tấm non sông, từ đầu đến cuối ở trong lòng Ân Sở, cũng chỉ là Giang Mẫn Châu mà thôi!
Trong cung Trường Thu, Lục Dung Hòa kéo tay của nữ nhi, khóc sướt mướt:
“Cái đồ bội bạc này, làm sao hắn dám, làm sao hắn dám!” Đào gia bỏ tiền xuất lực, sự tình gấp gáp, Ân Sở ra chiến trường, hắn lại một cước đá Đào Bách Hợp văng ra, tuy nói còn chưa có hủy bỏ địa vị Hoàng hậu Đào Bách Hợp, nhưng có thể nghĩ, chờ hắn chiến thắng trở về trở về, chắc chắn là hắn phế Hậu đỡ Giang Mẫn Châu lên đài.
“Là ai đã hại con? Là ai muốn hại con!” Lục Dung Hòa mau nổi điên, nửa năm qua Bách Hợp không ngừng già nhanh, đồng thời cô cũng tiều tụy rất mau, bà ấy lo lắng thân thể nữ nhi, trượng phu bởi vì quân quốc đại sự gấp rút, nàng ấy thì lại lợi dụng nhân mạch Đào gia, vì nữ nhi cầu thầy mo, bà ấy muốn tìm ra bệnh trạng nữ nhi, vì thế Lục Dung Hòa lục lọi khắp các kho sách thuốc của Đào gia, nhưng vẫn không có tìm được phương pháp giải quyết, nhìn nữ nhi vốn như hoa như ngọc, bây giờ gài giống như chính tổ mẫu của mình, cho dù Lục Dung Hòa có cường thế, trong lòng lo lắng sợ hãi cùng đau lòng xoắn xuýt, lại làm cho bà ấy mấy lần nhịn không được khóc sau lưng.
Bà ấy ngủ không ngon ăn không vô, sớm mất đi bình tĩnh, lúc này khóc sướt mướt, đã không có dáng vẻ ung dung trước kia.
Bách Hợp nhìn nữ nhân này lo lắng cho nữ nhi, vẻ lo lắng đau lòng trong mắt bà ấy không có chút nào che giấu, bà thật lo lắng thân thể của mình, Bách Hợp đột nhiên nở nụ cười:
“A nương, không cần lo lắng.” Cô rất bình tĩnh nói ra lời này, nhưng rõ ràng Lục Dung Hòa có chút không tin, bởi vì trong mắt bà ấy thấu ra vẻ tuyệt vọng, Bách Hợp nhìn ra được bà ấy cho rằng chẳng qua mình đây đang an ủi bà ấy mà thôi. Con mắt bà ấy bởi vì sợ hãi mà nhẹ nhàng rung động, bà ấy cực lực trấn định, hai tay đều run run, trong mắt ánh ngược ra bộ dáng Bách Hợp, Bách Hợp biết bộ dáng lúc mình cười rộ lên, nhất định không dễ nhìn, thế nhưng lúc này tâm tình cô lại vui sướng khó nhịn, bởi vì cô cảm giác hình như hệ thống sắp không được.
Tại hệ thống biết nó “Sắp chết”, cũng đem mình mài từ từ cho chết, một khắc kia khóa mình và nó lại có quan hệ cộng sinh, nó nhất định có thể khống chế chi phối cỗ thân thể này, bây giờ nó không quan tâm, không hề tuyên bố nhiệm vụ, có thể thấy năng lượng nó chưa đủ, tuy nói không nghe thấy thanh âm của nó, nhưng mình không hiểu sao còn đang già yếu, có thể khẳng định là nó vẫn ở trong thân thể của mình, nhưng nói không nên lời, lại không thể làm cho nàng thụ nhiều hành hạ, chứng minh xác thực hệ thống xảy ra vấn đề.
Hôm nay muốn làm, chính là luộc nó chết.
“Ân Sở là cái thứ gì? Hắn có thể ra ngoài, chưa chắc có thể trở về, ta muốn cho hắn có đi mà không có về! Chờ ngày hắn chết đi, liền là lúc Nguyên Ấp đăng cơ, nương, đến lúc đó nữ nhi sẽ sống thật tốt, làm cái Hoàng Thái hậu, hiếu kính ngài.” Bách Hợp kéo tay Lục Dung Hòa, nở cụ cười. Lục Dung Hòa chỉ cho rằng cô trấn an mình, càng không kiềm chế được khóc lên.
Lần này Ân Sở xuất chinh, binh hùng tướng mạnh, lương thực sung túc, có mưu sĩ chỉ dẫn, chính hắn có võ dũng, thiên thời địa lợi nhân hòa, như thế này vẫn không thể thắng, quả thực thẹn với cái năng khiếu bẩm sinh.
Từng cái tin chiến thắng truyền đến, đầu tiên là Ngụy quốc bị diệt, ngay sau đó lại là con mồ côi hoàng thất Đại Tề, chớp mắt gần một năm trôi qua, lúc này Bách Hợp đã già đến nằm ở trên giường, chỉ còn thở dốc khí, mỗi khi có tin tức Ân Sở truyền đến,Lục Dung Hòa liền cố nén nước mắt ở nàng bên cạnh đọc cho cô nghe, Bách Hợp híp mắt, hô hấp như có như không, dường như đã không có khả năng sống.