Edit: Suly
Beta: Sakura
Lúc ấy Ân Mẫn nói những lời này thì Giang Mẫn Châu chỉ cảm thấy thời gian còn sớm, nàng ta cảm giác mình còn xinh đẹp như hoa, vẫn chưa tới mức phải lợi dụng mang thai để được sủng ái, Ân Sở ham mê vẻ đẹp mỹ mạo của nàng ta, yêu thân thể của nàng ta, thương nàng ta tận xương, nàng ta không muốn vào lúc này có thêm đứa nhỏ, phân sủng ái đi, nàng ta muốn thừa dịp Ân Sở còn có cảm tình với mình thì độc chiếm hắn một khoảng thời gian, để cảm tình phu thê của hắn với Đào Bách Hợp nhạt một ít, để sau này lót đường cho con mình.
Dù sao nàng ta như được sủng ái thì sau này có đứa nhỏ đó là tử bằng mẫu quý, đợi sau này con mình lớn lên phong Thái tử, kế thừa giang sơn Đại Sở, khi đó mình mới nên dựa vào nhi tử, Giang Mẫn Châu tính toán rất xa, nàng ta muốn không chỉ là phú quý trước mắt này, bởi vậy nàng ta vẫn luôn không muốn mang thai vào lúc này, thế nhưng Bách Hợp khinh người quá đáng, dám nói trên người nàng ta có hơi thở hồ ly, nhục nhã nàng ta như vậy, nàng ta cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, nếu biết mình tránh được canh tránh thai thì đến lúc mang thai, Bách Hợp biết trong hậu cung này con trai của cô cũng không phải chỉ là duy nhất của Ân Sở thì sẽ có vẻ mặt đặc sắc gì!
Giang Mẫn Châu ôm bụng, nhìn bóng lưng Bách Hợp rời đi, cắn răng lạnh lùng cười.
“Giang Quý nhân đối với kí chủ thiện cảm độ -10, đả kích kiêu ngạo của Giang Quý nhân, thành công khen thưởng giọng nói kiều mị như chim hoàng oanh xuất cốc, thất bại thì mất đi đôi mắt sáng mắt to.” Bách Hợp từ trong cung Vương thái hậu ra, bên tai lại vang lên âm thanh hệ thống, bước chân cô cũng không dừng, vẻ mặt không có thay đổi gì, dường như hệ thống đã cảm thấy cô trì trệ không làm nhiệm vụ nên đã bắt đầu vội vàng bố trí nhiệm vụ cho cô, cưỡng ép tống đồ cho cô. Cô mới đả kích Giang Quý nhân một lần, nếu như Bách Hợp không có đoán sai, mình đây trở lại nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Loại cảm giác này càng khiến cho Bách Hợp cảm thấy cái gọi là hệ thống này không có ý tốt, nhưng cô cũng không phải là người cam nguyện chịu hệ thống bài bố, cô không hiếm lạ hệ thống đưa gì đó, hệ thống hi vọng cô tranh sủng ái thì cô không cần, vinh hoa phú quý đối với người bình thường nói đến rất hấp dẫn, nhưng đối với cô mà nói đó chỉ là nhiệm vụ một lần chớp mắt mây khói, cái gọi là mỹ lệ bề ngoài, đừng nói không phải dựa vào chính mình mà Bách Hợp cũng không hiếm lạ. Coi như tự mình kiếm được cũng chỉ là đồ vớ vấn, Bách Hợp càng coi trọng thực lực hơn, chung có một ngày cô sẽ diệt hết cái hệ thông này với cả tên Ân Sở vô dụng kia!
Trong Trường Thu cung chỗ Hoàng hậu, lúc này Bách Hợp còn đang sửa sang lại danh sách người Đào gia đưa tới cho cô, dựa vào lý do thay Ân Sở chọn nữ nhân để cô quang minh chính đại lấy được tư liệu nhân vật thân thiết bên người Ân Sở, dù sao Đào thị cũng là thế gia truyền thừa mấy trăm năm, nội tình hơn người, trong đó tự có thủ đoạn của mình, có nhiều cách điều tra quý tộc căn cơ nông cạn, tra ra tổ tiên mười tám đời của những người này mà họ còn không có phát hiện. Cô xem rồi khoanh tròn danh tự những nữ nhân mình chuẩn bị muốn đưa vào cung, trong đầu lại âm thanh hệ thống vang lên: “Hoàn thành nhiệm vụ đả kích kiêu ngạo Giang Quý nhân, khen thưởng giọng nói kiều mị như chim hoàng oanh xuất cốc.”
Bách Hợp không có để ý tới, chỉ cầm bút, Hồng Uyển ở một bên mài mực thay cô có chút không hiểu:
“Nương nương tức giận Hoàng thượng thì cần gì phải thỉnh những yêu ma quỷ quái này vào cung làm gì?”
Từ khi Bách Hợp xảy thai, Hồng Uyển phát hiện ra cô hơi thay đổi, trước đây còn cả ngày lẩm bẩm Hoàng thượng, hiện nay cũng không thèm nhắc tới Hoàng thượng liên tiếp nửa tháng Hoàng thượng cũng không có nghỉ ngơi ở cung Trường Thu của Hoàng hậu, ngược lại hàng đêm ôm lấy Giang Quý nhân ngủ, nếu như tính tình Đào Bách Hợp trước đây, sợ rằng sớm nên náo loạn, tính tình nàng cương liệt vì Ân Sở ngay cả chết cũng không sợ, nhưng bây giờ cô không những không làm khó, ngược lại như là biết mệnh, cũng không để ý Ân Sở tới hay không, chẳng lẽ thật bởi vì bào thai trong bụng mất, thế cho nên bị đả kích quá lớn?
Bây giờ Ân Sở độc sủng Giang Quý nhân, Đào Bách Hợp chiếm một danh phận Hoàng hậu, thế nhân đều cho rằng nàng hay đố kị, cùng với hiện tại mình gánh chịu thanh danh đố kị này, khiến cho Ân Sở chỉ thuộc về một người Giang Quý nhân, chẳng thà triệu nữ nhân tiến cung, làm cho mình gánh vác một thanh danh rộng lượng khoan dung, mà phân những thứ vốn chỉ thuộc về Giang Quý nhân Ân Sở cho những nữ nhân khác. Chuyện sắc bén hại người như vậy, Đào Bách Hợp bởi vì tình sẽ không làm nhưng Bách Hợp thì có!
Cô không có lên tiếng, trong cung nhiều người nhòm ngó, Hồng Uyển vừa nói xong, Bách Hợp lấy bút dính mực nước viết vài nét ở danh sách, xác định muốn triệu cô nương nào đó tiến cung, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập trầm trọng, có giọng nói lanh lảnh còn đang khuyên giải an ủi:
“Hoàng thượng bớt giận…”
“Đào Bách Hợp!” Ân Sở người còn chưa tới thì giọng nói đã vang lên trước: “Ngươi quá làm càn! Trường Bình là tỷ tỷ ruột của trẫm, lúc nào tỷ ấy muốn vào cung, còn cần phải qua ngươi đồng ý? Giang Quý nhân là nữ nhân của trẫm, ngươi nhục nhã nàng ấy như vậy, trong mắt ngươi còn rốt cuộc có Hoàng đế này hay không? Ngươi đừng tưởng rằng trẫm không dám bắt ngươi thế nào, thân là Hoàng hậu, không đức không hiền như vậy, thế nào làm mẫu nghi thiên hạ?”
Trong thời gian nói chuyện, Ân Sở mặc một bộ hắc bào xuất hiện ở trước cửa chính cung Trường Thu, gương mặt hắn âm trầm, vẫn chưa mang mũ miện Hoàng đế, một khuôn mặt hiện đầy lành lạnh, ngựa chiến nhiều năm để cho hắn thần tình tự nộ tự uy, lúc này nhìn chằm chằm Bách Hợp, tay hắn vô ý thức chống ở bên hông.
Hắn xuất chinh bên ngoài mấy năm, nguyên chủ vẫn luôn ở bên cạnh hắn, lúc Đại Tề loạn, nguyên chủ lấy thân phận quý tộc khuê tú, đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi, theo hắn chinh chiến bên ngoài, cùng hắn ăn hết tất cả vị đắng, lúc trước bắt đầu đánh trận, Ân Nguyên Ấp đều do nguyên chủ sinh ra trên xe ngựa, mấy tin tức này là Bách Hợp theo trong miệng Hồng Uyển tìm hiểu ra, không ngờ Đại Sở mới định mấy ngày, hưởng qua mấy ngày thanh phúc, Ân Sở liền sớm quên ân ái ngày xưa, lúc này nhìn thê tử khắp nơi không thuận mắt. Hắn xuất thân võ tướng, nếu theo trang phục võ tướng, lúc này ngón tay hắn vỗ về chơi đùa vị trí, chính là chỗ treo đao kiếm, lúc này tay Ân Sở vô ý thức đặt ở bên hông, chứng minh lúc này hắn đã sinh ra sát ý với mình, Bách Hợp ngoắc ngoắc khóe miệng, quăng bút ra, ngồi không nhúc nhích:
“Thay bản cung mang chậu nước tới.”
Nước rửa tay đã sớm chuẩn bị ở dưới, cô vừa mới phân phó thì đã có cung nhân nơm nớp lo sợ bưng chậu nước lên, Bách Hợp đỡ cổ tay áo rộng lớn hướng trên một chút, một đôi tay trắng nõn như ngọc vừa mới ngâm vào nước, còn chưa kịp chà xát rửa hai cái, Ân Sở giận không kìm được, nhìn cô vẫn thản nhiên thì trong lòng một cỗ giận dữ vô danh liền tán loạn, không chút nghĩ ngợi tiến lên đạp một cước tới chậu nước, chậu nước thoáng cái bay lên, nước đều bắn tung tóe lên ngực Bách Hợp!
“Nương nương!” Hồng Uyển quỳ ở một bên cũng không thể may mắn tránh khỏi, bị nước hắt tức khắc, nước kia dội lên trên bàn, mấy danh sách Bách Hợp vừa mở ra viết mấy chữ đều thấm ướt, may mà tư liệu tên cùng thân phận những người này nàng đã sớm nhớ trong lòng, trong mắt Bách Hợp phát lạnh, tùy ý Hồng Uyển cầm khăn tay lau trên mặt mình, vào lúc này âm thanh hệ thống lại vang lên trong đầu:
“Hoàng thượng đối kí chủ thiện cảm độ -20, cảnh cáo, Hoàng thượng đối kí chủ thiện cảm độ 5, lắng lại lửa giận của Hoàng thượng, thành công khen thưởng thần thái quyến rũ thất bại thì mất đi giọng nói kiều mị như chim hoàng oanh xuất cốc.”
“Hoàng thượng muốn làm gì?” Bách Hợp tùy ý Hồng Uyển thay cô lau nước trên người, chậm rãi đứng lên, lúc này quần áo cô đã ướt, dính sát vào trên thân thể cô lộ ra da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, ngực mềm mại cao vút theo hô hấp của cô nâng lên hạ xuống, Ân Sở nhịn không được vô ý thức liếc mắt nhìn, nghe thấy lời của cô xong thì mới hồi phục lại tinh thần, thấy Bách Hợp gần đên chỗ mình, chỉ cho rằng cô muốn mượn cơ hội thân thiết câu dẫn mình, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, vô ý thức liền lui về phía sau một bước thật lớn.
Loại hương khí đặc biệt trên người Bách Hợp này kể cả dính nước không những không có phai nhạt mấy phần, ngược lại cô tới gần càng phát ra nồng đậm, đó là hương vị mà hai người Giang Quý nhân cùng Ân Mẫn đều không ngừng hâm mộ, cho dù là tươi mát lại dễ ngửi, nhưng Ân Sở ngửi thấy nhiều năm thì vẫn có chút ngấy, hắn xem ra loại mùi vị này đại biểu cho thân phận một người, dường như đại biểu cho Đào thị quấn ở trên người hắn, ký hiệu Đào gia đánh trên người Ân thị hắn, điều này làm cho trong lòng Ân Sở cảm thấy buồn nôn, thậm chí hắn không tự chủ được nhíu mày, đang muốn muốn khiển trách Bách Hợp, Bách Hợp lại cười lạnh một tiếng:
“Vừa tiến đến liền hô to gọi nhỏ, bây giờ Hoàng thượng đã đăng vị đế, thể thống một vua của một nước nên có, động một tí gọi thẳng khuê danh ta, tên Hoàng hậu thiên hạ biết rõ, chẳng lẽ Hoàng thượng coi đây là vinh?” Nguyên chủ đã gánh chịu một thanh danh đại tiểu thư thế tộc môn phiệt kiêu căng bốc đồng, từ vừa mới bắt đầu sẽ không nên si tình làm cái gì, được cái tiếng xấu, lại bị Ân Sở quản gắt gao.
Lúc này Bách Hợp cũng không nể mặt Ân Sở, trước dạy dỗ hắn mấy câu, nói đến mức sắc mặt Ân Sở xanh đen thì cô mới nói tiếp:
“Trường Bình kia là của tỷ tỷ ruột Hoàng thượng, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hoàng cung đại nội, đã không phải là cửa tiểu viện Ân gia ngày xưa mà có thể tùy ý tiến vào, không có quy củ thì đâu ra vuông tròn, ta thân là Đại Sở hoàng hậu, quản lý này hậu cung, Trường Bình muốn vào cung, chẳng lẽ không nên trải qua sự đồng ý của ta? Ta đảo không biết, Hoàng thượng ngoại trừ trăm công nghìn việc, tâm hệ quốc gia đại sự, ngay cả chuyện trong hậu cung cũng muốn hỏi, nếu như bách tính Đại Sở biết Hoàng thượng rảnh rỗi như vậy, thật cho là thiên hạ Đại Sở hôm nay đã thống nhất, giang sơn thái bình rồi!” Bách Hợp nói hai ba câu liên tiếp, chế nhạo Ân Sở đến mức biểu tình hắn âm u, hắn nắm tay lại nới, nới lại chặt, răng cắn đến rung động “Khanh khách”, Bách Hợp lại làm như không thấy:
“Còn Giang Quý nhân, ta nhục nhã nàng ta? Lời này nói lên từ đâu. Biết trong lòng Hoàng thượng có Giang Quý nhân, rất sợ Hoàng thượng một khắc không thấy nàng ta như cách tam thu nên mới đưa khăn trải bàn Giang Quý nhân ngồi qua đến chỗ Hoàng thượng, mang theo hơi người của Giang Quý nhân, chẳng lẽ Hoàng thượng không ăn thêm nửa bát cơm?”