Vừa kêu gào, người kia vừa đánh loạn lên như phát điên, bốn phía là tiếng xương cốt bị va đập kêu lụp cụp lộp cộp. Bách Hợp chịu hết nổi, nhấc chân liền đạp người này một cước, người đó bị đạp ngã ngửa vào đống xương, tiếng kêu khóc the thé nghe càng thêm phần thê lương:
“Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà…” Tiếng gào của hắn ta từ bốn phía vang vọng trở về, ngón tay hắn không ngừng tìm cách đào bới ra một cái hố trên mặt đá.
Nghe đến đây, Bách Hợp tự nhiên biết, đây không phải quỷ quái gì hết mà chính là người khi nãy đã cùng mình rơi xuống. Cô thở dài, con người là sinh vật ưa thích ánh sáng, nên bóng tối luôn có thể dẫn những nỗi lo sợ trong nội tâm con người ra và phóng đại chúng lên vô hạn. Pháp lực của cô lưu chuyển lên đầu ngón tay. Phừng một cái, từ đầu ngón tay liền bốc lên một ngọn lửa, không gian vốn tối tăm giờ hơi sáng sủa lên một chút. Người đang gào khóc đào bới như đã phát điên kia đột nhiên thấy có ánh sáng, quả nhiên ngu ngơ trong giây lát rồi tiếng kêu khóc kia cũng đột nhiên ngừng bặt.
“Khóc cái gì?” Bách Hợp bày sắc mặt lạnh lẽo, âm u ra hỏi một câu.
Người đàn ông đang sợ hãi đến mức sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng kia nheo mắt lại vì sáng, một lúc sau thích ứng được rồi mới hồi phục tinh thần, nhút nhát nhìn Bách Hợp, nhìn thấy rõ cô là ai rồi, người đàn ông lớn tuổi hơn nguyên chủ này đột nhiên thở phào, tiếp đó bổ nhào đến muốn duỗi tay ôm Bách Hợp, Bách Hợp nghiêng người tránh né, hắn ta cũng không chịu từ bỏ ý định, run rẩy bò trên mặt đất mấy bước rồi ôm cứng lấy bắp đùi cô, thân thể căng thẳng lúc này mới có dấu hiệu lơi lỏng, cứ thế run run ôm bắp đùi Bách Hợp khóc lóc.
“May quá, may quá, vẫn còn người sống, vẫn còn người sống…” Một người đàn ông gần ba mươi tuổi, lúc này khóc như một đứa trẻ, khóc đến suýt tắt thở, thân thể run bần bật, rõ ràng là vừa rồi vì phát hiện ra mình rơi vào một nơi như thế này nên sợ gần chết. Mặt mũi hắn ta còn dính không ít bụi tro xương màu xám, hẳn là dính vào khi ngã đập mặt xuống đống xương người, lúc này dưới ánh lửa, những khúc xương kia đang toả ra ánh xanh mơn mởn.
Người này chắc hẳn vào lúc cùng Bách Hợp té xuống hang chôn tập thể này đã bị đập đầu vào vách đá hôn mê, chỉ vừa mới tỉnh lại. Trước khi Bách Hợp tiếp thu nội dung câu chuyện đã bố trí trận pháp, hơn nữa chú ý nhất tâm nhị dụng, người này dự là khi ngã xuống cũng rơi cách chỗ cô không xa, khi tỉnh dậy sờ soạng loạn xạ đã đá nhầm vào khối xương đặt làm phương vị của trận ngũ hành bát quái khiến trận thế thay đổi, cho nên mới có thể mò tới đụng cả vào mặt Bách Hợp.
Quả thực người doạ người, doạ chết người, hôm nay nếu không phải Bách Hợp mà là người khác bị mò mặt một cái như vậy, nhất định là đôi bên phải doạ chết nhau mới tính là xong việc được.
Tuy chưa tiếp thu hết nội dung câu chuyện nhưng cũng có thể suy đoán ra, Vân Bách Hợp nhất định không thể sống sót rời khỏi cổ mộ. Nếu không phải vì cứu cha, cô ấy tuyệt đối sẽ không bước chân vào một nơi nguy hiểm nhường này. Người bảo hộ cô ấy, có thực lực cao nhất đoàn là Đường Toàn cũng chết, bản thân cô ấy chỉ biết chút đạo thuật da lông do cha của cô ấy, Vân Mẫn không muốn con gái theo đường như mình nên không tử tế truyền dạy, như vậy càng khó lòng sống sót.
Do việc tiếp thu nội dung câu chuyện bị đánh gãy, cũng không biết cụ thể nội dung tâm nguyện của nguyên chủ là gì, Bách Hợp chỉ có thể đoán. Vân Bách Hợp hiện chưa đầy mười tám tuổi, vì kiếm tiền cứu cha mà bị vợ chồng họ Văn lừa vào cổ mộ. Nếu cô ấy vì vậy mà chết, nhất định không cam lòng. Cha cô ấy, Vân Mẫn còn đang bị kẹt trong vòng lao lý ngoài kia, cô ấy cũng không thể yên lòng. Đường Toàn lại vì cô ấy mà chết. Cẩn thận mà tính, áng chừng chuyện mà nguyên chủ không yên lòng nhất chính là cha ruột.
Cô im lặng ngồi xuống tại chỗ, gã đàn ông vừa đột nhiên mò tới kia đã bị doạ vỡ mật, dù bị cô đá đạp thế nào cũng nhất quyết không chịu buông tay, như thể sợ rằng chỉ cần buông tay ra thôi, cô có thể đột nhiên biến mất không bằng.
“Tôi, tôi nghe cụ Đường gọi em là Tiểu Vân, tôi cũng gọi em là Tiểu Vân nhé…” Người kia nuốt ngụm nước miếng, bắt đầu tự giới thiệu, có vẻ như ở một nơi thế này, chỉ có không ngừng nói chuyện mới có thể khiến hắn cảm thấy trong lòng đỡ sợ. Bách Hợp trầm mặc để lời của hắn vào tai này ra tai kia, tuy tính ra thì dùng linh lực để duy trì ngọn lửa tam muội cũng không tiêu hao bao nhiêu pháp lực, nhưng cô vẫn nhặt lên một khối xương đùi, đem lửa châm qua đó.
Ngọn lửa này vốn dùng linh lực đốt cháy, lúc này gặp xương người chết liền cháy phừng lên, ánh lửa bốc mạnh. Ở nơi âm khí nặng thế này, lửa cháy chiếu sáng hiệu quả hơn đèn pin cường quang rất nhiều. Toàn bộ hang đá thoáng chốc liền sáng sủa lên. Bách Hợp đem bàn tay của người đàn ông xưng là Tôn Dương đang ôm cứng đùi mình gỡ ra, nhét khúc xương đang cháy vào tay hắn, chỉ một nơi không xa:
“Đi ra kia!”
Lực tay Bách Hợp lớn vô cùng, Tôn Dương cũng không thể hiểu tại sao rõ ràng mình sống chết ôm chặt không buông, bị cô bóp một cái lại mất tự chủ mà buông thật, chờ đến khi bị Bách Hợp nhét khúc xương người vào tay, hắn suýt nữa thì khóc thét, bộ dạng muốn ném đi lại không dám. Nghe Bách Hợp yêu cầu hắn ngồi xa ra một chút, hắn lại suýt nữa khóc thành tiếng lần nữa, liều mạng lắc đầu, theo bản năng lại muốn bò về phía Bách Hợp:
“Đừng, đừng, đừng mà. Hai người dựa vào gần một chút, cũng là một chỗ dựa mà…” Vừa trải qua vụ đếm số tìm quỷ trên vách núi, Tôn Dương nghĩ lại vẫn còn sợ, giờ lại rơi xuống một nơi chất đống xương người thế này, hắn chỉ sợ đột nhiên lại có thứ quỷ quái gì xuất hiện, cho nên tuyệt đối không dám rời xa Bách Hợp, cứ mặt dày không chịu tránh ra. Bách Hợp dịch đi đâu, hắn liền dịch theo đó. Bất kể cô lạnh mặt, dẫm đạp thế nào, hắn cũng không dám lùi ra xa.
Hang đá này rộng chừng năm thước vuông, cao chừng hai thước. Hình dạng tựa như bên trong một cái hòm đá. Bách Hợp dù có muốn dịch chuyển trốn tránh cũng không biết dịch đi đâu, lại vứt không được con đỉa đói Tôn Dương, cuối cùng dứt khoát không thèm xua đuổi nữa, cứ thế ngồi xếp bằng tu luyện đạo thuật tiếp. Tôn Dương ở một bên liên tục cằn nhằn, kể lể, nói hắn hối hận vì đã theo vào cổ mộ. Trước giờ hắn chỉ là vì si mê thuật hàng ma tróc quỷ, mới gia nhập cái hiệp hội pháp thuật gì đó, trong công việc đều lấy giúp người làm vui. Lúc hơn hai mươi tuổi hắn vốn có bạn gái, nhưng người ta ghét bỏ hắn không có bản lãnh gì, đã sắp kết hôn rồi còn chia tay, tìm một người đàn ông khác có thể mua xe, mua phòng. Tôn Dương trong lúc giận dữ đã thề rằng phải kiếm ra thật nhiều tiền để khiến cô nàng kia phải hối hận, khi biết vợ chồng họ Văn treo thưởng năm trăm triệu tìm con gái, hắn không chút do dự tham gia vào đội ngũ này, không ngờ tiền còn chưa thấy đâu, kết quả đã bị nhốt trong cổ mộ.
Mỗi cá nhân tiến vào đây, tình huống nhân thân đều không sai biệt lắm. Đến thời đại này, phần lớn người có bản lĩnh bắt quỷ thực sự đều sống rất thất bại, ngược lại, mấy kẻ không có bản lãnh gì, biết khen biết dỗ lại kinh doanh phát đạt, được người đời tôn xưng là đại sư, ra vào những khu nhà cao cấp. Những người trong đoàn này đều vì cuộc sống gian nan, mới bị cái bánh vẽ khổng lồ của vợ chồng nhà họ Văn làm động tâm.
Lại dẫn linh lực trong thân thể đi hết một vòng, Bách Hợp lấy nước khoáng trong bao ra rửa tay, cầm ra một gói bánh bao không nhân xé ra, gặm hết một cái, lại uống chút nước, lấp đầy cái bụng. Tôn Dương nhìn cô như thể nhìn quái vật:
“Đã đến tình cảnh này mà em còn có thể nuốt trôi à?”
“Chẳng lẽ giống anh, chuyên tâm gào thét sợ hãi không ăn không uống mới tốt?” Ở trong cổ mộ nơi nơi đều tràn ngập nguy cơ này, chỉ có cẩn thận bảo tồn thể lực mới là căn bản để sống sót. Bách Hợp nghiêng đầu, nhướn một góc lông mày nhìn Tôn Dương, hắn bị phản kích cũng không dám lên tiếng nữa. Bách Hợp không buồn để ý hắn, thu thập đồ đạc gọn gàng rồi, mới bắt đầu đi loanh quanh thử tìm lối thoát ra ngoài.
Cô nhặt một cục xương cầm tay, bắt đầu thử cạo tường tìm hiểu, trên vách đá còn lưu lại dấu vết về nỗi tuyệt vọng của những người bị nhốt vào hòm đá này từ ngàn năm trước, sau tầng rêu bị cô cạo xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy nhiều vết cào, hẳn là dấu vết để lại của những người liều mạng trong cơn tuyệt vọng muốn tìm một đường thoát thân. Bách Hợp cẩn thận mò vách đá, thỉnh thoảng lại gõ một tiếng, không buông tha bất kì chi tiết nào. Tôn Dương theo sát sau lưng cô, tay nâng đoạn xương đang đốt để chiếu sáng lên, thần sắc có chút âm trầm khó đoán.
“Không thoát được rồi, chúng ta sẽ chết ở đây mất thôi…” Hắn có chút tuyệt vọng thốt lên, trong mắt loé lên mấy phần oán hận:
“Đời này cha mẹ tôi đều chê trách tôi là không có tiền đồ, bạn gái tôi cũng chê tôi không có bản lãnh, trước khi chết ít nhất còn có em ở đây, ít nhất cũng để tôi được sung sướng …” Hắn còn chưa nói dứt câu, trong mắt lại lộ ra thêm mấy phần tuyệt vọng cùng âm ngoan, đang muốn duỗi tay sờ soạng cái lưng của Bách Hợp, lại thấy Bách Hợp mò đến một chỗ hơi trống trải trên vách, đột nhiên mở miệng thì thầm:
“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động…” Trong lúc đang đọc chú, trong lòng bàn tay cô đã tụ tập một khối cầu sét màu tím, tình cảnh này hấp dẫn hết lực chú ý của Tôn Dương, hắn hoảng hồn nhìn khối cầu sét trong tay Bách Hợp càng lúc càng lớn, cuối cùng bị cô giáng mạnh vào vách đá.
“Uỳnh” một tiếng thật lớn, toàn bộ cái hòm đá khổng lồ giống như đều rung rinh một trận, đám xương cốt nằm trên mặt đất cũng nhảy lên lọc cọc. Tôn Dương nhất thời đứng không vững, bất giác muốn đưa tay vịn vào người Bách Hợp để ổn định lại thân hình, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn, mới thất kinh phát hiện nguyên phiến đá trước mặt đã bị Bách Hợp hung bạo đánh xuyên thành một cái động lớn cỡ cái bồn rửa mặt rồi.
Bách Hợp vốn đã chọn được điểm mỏng yếu nhất trên cái hòm đá này. Trước đó cô đã có cơ hội làm vài lần luyện thể thuật, trong thân tích tụ được không ít linh lực, lúc này lại dùng ngũ lôi chú, hòm đá trải qua niên đại lâu dài, bị âm khí ẩm ướt ngâm tẩm, lại thêm sét là khắc tinh của vật âm tà, bởi vậy chỉ một kích thế nhưng đã đem hòm đá đánh xuyên qua luôn. Tôn Dương chứng kiến toàn bộ tình cảnh, sợ đến mức mặt mũi méo xệch. Vẻ nanh ác vừa mới lộ ra trên mặt sớm đã bay biến không còn tăm tích. Bách Hợp vừa thu lại linh lực, chỉnh lại sợi dây đeo ba lô, lúc này mới quay đầu qua nhìn hắn một cái:
“Anh vừa nói gì đó?”
Tôn Dương nuốt một ngụm nước miếng, giờ có các thêm vàng hắn cũng không dám nảy ra tâm tư nghiêng lệch gì. Vừa xem thủ đoạn của Bách Hợp, hắn lại âm thầm thử đem độ rắn chắc của thân thể mình ra so sánh với vách đá kia. Nếu tà niệm vừa rồi của hắn bị phanh phui ra, Bách Hợp cũng cho hắn một đòn y như vừa rồi thì … chết chắc luôn, nên hắn lắc đầu quầy quậy. Bách Hợp cười khẩy, lại nhấc chân dùng sức nhắm vào phần hòm đá đã bị chấn nứt kia đạp tới. Đạp liên tiếp bảy tám cước, tảng đá bị đạp rào rào rơi xuống, không bao lâu, cửa động kia đã bị Bách Hợp phá rộng ra đủ cho một người chui lọt.