Tiếng quỷ hồn than khóc vẫn quanh quẩn đâu đây, những khúc đuốc xương đã sớm tàn, biến thành một đám tro rơi vãi trên bậc thang, ở trong bóng tối, Bách Hợp cũng không biết thời gian đã trôi qua thêm được bao lâu. Lúc này nội lực của cô sung mãn, nếu lúc trước có thể phóng được bảy, tám cái ngũ lôi chú, lúc này, thực lực của cô đủ để phóng nhiều thêm mấy cái nữa, hơn nữa, vì đạo lực giờ tinh thuần hơn, ngũ lôi chú sẽ phóng lần này, uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn trước đó một chút.
Cô đưa tay xé tấm bùa trên đầu người ngồi gần mình nhất xuống, nơi này âm khí tràn đầy, sức mạnh của phù chỉ cũng yếu dần theo thời gian, tấm bùa mới dán lên được hai ba tiếng đồng hồ giờ bạc phếch như giấy cửa sổ đã bị gió thổi nắng chiếu mấy mươi năm, vò nhẹ một cái liền mủn nát.
Trong khoảnh khắc Bách Hợp bóc tấm bùa, người bị cô đụng tới toàn thân chấn động kịch liệt một cái, Bách Hợp đi tới theo thứ tự bóc bùa dán trên đầu từng người, những người đó tuy không còn bị bùa tác động, nhưng vẫn tiếp tục ngồi im, kiên trì bưng tai bịt mắt, không rõ vì động tác kia duy trì quá lâu khiến thân thể tê cứng không nghe sai bảo, hay vì những người này sợ hãi quá, không dám ngẩng đầu.
Bách Hợp cũng mặc kệ bọn họ động hay không động, nhặt lại ba lô đeo lên lưng:
“Được rồi, chúng ta nên đi thôi!”
Chờ cô nói dứt lời, mới thấy có người run run tay mấy cái, nhưng vẫn không dám buông tay ra khỏi lỗ tai, chờ thêm một hồi, mới có người mở miệng hỏi bằng giọng nói khàn khàn:
“Không, không phải chính cô nói, ở dưới kia có thứ càng hung ác hơn sao?”
Ngồi im ở bờ giếng tuy cũng không thoải mái dễ chịu gì, nhưng mọi người nhớ tới việc Bách Hợp đã nói dưới đáy giếng còn có thứ càng hung ác hơn ở đây, cho nên không một ai muốn đi xuống dưới. Nhất là trong tình hình nguy hiểm thường trực này, khó có được mấy giờ an ổn vô sự, có người run run đề nghị:
“Lại ngồi đây thêm một lúc đi. Chúng ta nghĩ biện pháp đi ngược trở về, tôi không cần tiền công nữa, tôi muốn rời khỏi đây…”
Chuyện đã đến nước này, về được mới là lạ. Nhưng không ngờ ý kiến kì lạ này lại được đại bộ phận tán đồng, Bách Hợp cười nhạt, không buồn nhìn lại đám người này một cái, nguyên một đám y như đà điểu rúc đầu vào cát không nghe không thấy hòng trốn tránh hiểm nguy vậy. Lúc này bùa phong bế ngũ cảm đã bị cô xé hết, nhưng nguyên một đám người đều kiên quyết bịt chặt tai, cúi gằm mặt, cằm sắp cắm vào ngực, quyết không chịu ngẩng mặt lên. Cô cọ hai ngón tay vào nhau, đốt lên một đốm lửa, không gian tối đen nhờ vậy sáng sủa lên một chút, mọi người bất giác thở phào một hơi, chỉ là không chờ bọn họ hoàn toàn thả lỏng, Bách Hợp liền chỉ ra phía thềm giếng:
“Các vị tự mình nhìn đi, nếu còn không chịu đi, máu sẽ tràn vào bây giờ.”
Mọi người nghe vậy mới bất giác ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên, lúc trước máu vốn nằm gọn trong ao, không hiểu vì sao đã dâng lên như thể có thuỷ triều, lúc này đã dâng gần tới miệng giếng, thậm chí có những nơi, máu đã mấp mé tràn lên miệng giếng.
Dưới ánh lửa yếu ớt, mọi người thấy bốn bề là một biển máu, không còn tác dụng ngăn trở của lá bùa, mùi tanh hôi khiến người ta muốn nôn mửa cứ thế xông vào mũi, thực sự có thể hun chết người, tiếng quỷ khóc so với khi trước cũng lớn hơn một chút, những bộ xương khô bị treo ngược trên đỉnh đầu lúc này càng động đậy, cọ sát thành những tiếng cọt kẹt dồn dập, tựa như bọn chúng đều sắp từ trên kia rơi xuống hết vậy. Bùa đã bị bóc xé, ngũ cảm bị phong bế giờ khôi phục trở lại, tiếng kêu khóc chói tai cùng tiếng rên xiết của oan hồn càng lớn hơn trước. Chứng kiến tình thế này, một đám người đều mặt cắt không còn hột máu, hồn bất phụ thể, hai chân bỗng cứng đờ không còn nghe sai bảo, có mấy người muốn cố gắng bò dậy, lại không thể động đậy.
“Ra bằng cách nào?”
Một đám người lúc này tựa như những người sống sót bị vây khốn trên một hòn đảo trơ trọi, bốn phía là biển máu, những bộ xương treo ngược trên đỉnh đầu giờ có vẻ dữ tợn đầy uy hiếp, nếu còn trì hoãn thêm một hồi, nếu máu còn dâng lên, lúc đó ngay cả cái giếng này cũng không còn an toàn nữa, bốn phía đều không còn mảnh đất đặt chân, lúc nãy mọi người đã tận mắt chứng kiến, chỉ cần dính một chút máu ma thôi thì chết chắc. Trên mặt của mọi người đều chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng, có người buột miệng hỏi lại một câu:
“Thực không có biện pháp khác sao? Vừa rồi cô có biện pháp bức lui thứ máu này mà, cô hãy làm thêm vài lá bùa nữa, có thể mở ra một con đường, chúng ta lại theo đường cũ trở về.” Kiến nghị này nhận được sự tán đồng của tất cả, con giao xà ở lối vào tuy rằng đáng sợ, nhưng dù sao nó cũng là vật sống, hơn nữa lúc đó xem nó bỏ đi, không chừng đã ăn no, không muốn săn giết, mọi người cảm thấy sớm muộn cũng nghĩ ra biện pháp ứng phó với nó, kiểu gì thì cũng khá hơn ở đây đối mặt với thứ quỷ quái này.
Bách Hợp nghe thấy đám người đang nhao nhao tán đồng kia nói, không nhịn được một tiếng cười lạnh:
“Trước khi đến đây, các vị cũng đã biết nơi này là tử cục chỉ có đi mà không có về, huống chi, đường lui đã bị con giao xà kia phá sập, không có đường để đi nữa.” Bằng không, lúc trước nói không chừng cô cũng đã theo con đường cũ kia quay về, sao phải cố đấm ăn xôi rồi bị bức đến nông nỗi này, mọi người nghe được những lời này, lại trầm mặc một trận.
Đường Toàn lúc này đang ở giữa đám người than dài một tiếng, rồi đứng lên trước tiên:
“Sống chết có số, phú quý do trời, biết thế, thôi đi.” Ông đã lên tiếng, những người khác không dám bàn thêm, một đám người ủ rũ đứng dậy, tâm tình đều rối ren phức tạp, vừa sợ phải đối mặt với thứ quỷ quái dưới đáy giếng, không muốn đi, ước gì được ở lại khu vực miệng giếng vẫn còn có chút an toàn này thêm một lát, lại ngay ngáy lo thứ máu ma nguy hiểm kia sẽ dâng tràn vào lòng giếng, một đám người lúc này đều hối xanh ruột, từng người ôm chặt ba lô của mình, lê bước nặng nề, theo sau lưng Bách Hợp đi xuống cầu thang.
Cái giếng này đường kính rộng chừng ba thước, càng xuống dưới lòng giếng càng thu hẹp lại, tầm mắt nhìn không thấy đáy, một luồng khí âm hàn lạnh thấu xương trùm xuống, đường đi tối đen một mảnh, tựa như một con quái vật đang há to miệng, mọi người chậm rãi đi về hướng đáy giếng, cảm tưởng như mình đang tự dâng mình vào mồm quái thú, lòng nặng trịch như bị áp một tảng đá to.
Nghĩ đến chuyện Bách Hợp nói ở dưới đáy giếng có thứ càng hung hãn đáng sợ hơn, một đám người càng đi xuống càng phóng nhẹ bước chân, từng người ngưng thần, bình khí, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Đáy giếng khá sâu, càng đi xuống thấp, cảm giác âm u, lạnh lẽo, ẩm ướt càng rõ ràng, mỗi hơi thở hít vào đều có mùi ẩm mốc, có lẽ vì nơi này là lòng núi lại trũng sâu, cho nên nền đất ẩm ướt, có lúc bước chân còn cảm thấy có chút trơn trượt, mọi người phải từng bước rón rén cẩn thận. Mọi người theo bậc thang xoắn ốc chạy quanh lòng giếng đi xuống, gầm cầu thang cách đỉnh đầu chừng ba mươi cm không ngừng có những giọt nước tích tụ, nhỏ xuống, có lúc rơi lên những người đang đi xuống, có lúc rơi trên nền đất phát ra những tiếng vang tí tách, âm thanh ấy khiến người ta phiền lòng cực kì, nhưng chỉ có thể cố nhịn.
Trong tình cảnh tối tăm lần mò thế này, không biết rốt cục cái giếng sâu bao nhiêu, thế nhưng không một ai dám mở miệng ra hỏi, do cố gắng kiểm soát hơi thở trong thời gian dài, cả đám người đều cảm thấy lồng ngực do thời gian dài không được hít thở thoải mái có chút đau tức, tiếng vọng từ phía trước hồi về càng lúc càng lớn, có tiếng Bách Hợp nhàn nhạt thông báo:
“Đến rồi!” Mọi người đang lúc khẩn trương căng thẳng, nghe tiếng nói đột nhiên vang lên, thấy run bắn cả người.
Bách Hợp đi đầu, những người bị kẹp ở giữa mặt vàng như đất, vừa là không biết tình huống phía trước thế nào, vừa phập phồng lo sợ trong lòng, người đi sau cùng cũng ôm tâm tình phức tạp, vừa mừng vì mình không cần là người đầu tiên đối mặt với nguy hiểm chưa biết rõ ở phía trước, vừa nơm nớp lo lắng máu ma kia sẽ từ miệng giếng tràn vào, vậy thì kẻ đi sau cùng như họ lại thành kẻ đầu tiên gặp xúi quẩy, thế nhưng những người ở giữa cũng lại ngay ngáy lo chuyện khác, nếu phía trước có nguy hiểm, bọn họ nên chạy ngược trở về, nhưng phía sau lại có người khác đứng chắn đường, cầu thang lại là dạng càng xuống dưới càng mở rộng, nhưng đi lên trên thì rất hẹp, nếu lát nữa phải chạy nhất định là người người chen lấn chạy không nổi, đảo ngược lại nếu nguy hiểm đến từ phía sau, giả như người ở đằng trước chạy không đủ nhanh, đám bị kẹp ở giữa như họ cũng không biết chạy đâu.
Đám người cứ thế rối rắm lo lắng, một bộ ủ rũ, trầm lặng chết chóc. Bách Hợp đi đến đoạn cuối của cầu thang tối này, bất giác dừng chân. Bên dưới có vẻ như cực kì trống trải, không biết cao bao nhiêu, chỉ biết loại cảm giác làm cô sởn gai ốc kia giờ càng rõ ràng hơn rồi. Cô lấy ra một chai đựng nước khoáng trong ba lô nhắm về phía trước ném tới, có tiếng lạch phạch vang vọng lại, chai nước rỗng ở trên mặt đất nhảy lên vài cái phát ra tiếng vang khá lớn, những người phía sau đều phát run. Bách Hợp nghe hồi âm, thầm tính toán đáy giếng phải cách chân cầu thang này độ một mét chiều cao, cô đang thò chân ra muốn nhảy xuống đi men theo thành giếng rồi lại xem xét thêm sau, chỉ là cái chân vừa mới thò ra, từ trong bóng tối có một bàn tay lạnh buốt, mềm mại bất thình lình vươn ra nắm chặt lấy mắt cá chân của cô.
Bàn tay này ẩm ướt lại lạnh lẽo, hơn nữa lòng bàn tay có vẻ nhớp nháp, lúc nó túm lấy mắt cá chân của Bách Hợp, cái thứ nhớp nháp như bùn loãng kia thấm qua quần vải dính vào mắt cá chân của cô, bàn chân liền có cảm giác đau đến chết lặng, sau đó, bàn tay ấy lại dùng sức muốn lôi cô đi, sức kéo lớn vô cùng, Bách Hợp chỉ sơ sẩy có một khoảnh khắc, suýt chút nữa bị bàn tay đó túm xuống.
Một chút biến cố sinh ra trong bóng tối nhất thời làm Bách Hợp luống cuống kinh hãi, nhưng cô mau chóng tỉnh táo lại, trước tiên bám chặt tay vào thành giếng ổn định thân thể, sau đó đạo lực trong thân thể cô du tẩu, cảm giác lạnh lẽo chết lặng ở quanh mắt cá chân cô mau chóng tan đi, thứ quỷ quái đang túm lấy bàn chân cô thấy không ăn thua, lại có thêm một bàn tay nữa duỗi đến, lần nữa túm chặt chân cô, muốn vịn vào người cô để leo lên trên.
Tuy đã sớm đoán ở đáy giếng có quỷ, nhưng cũng không ngờ chỉ mới vừa duỗi chân ra một cái đã gặp luôn rồi, trong thời điểm nguy nan, cô mau chóng mở miệng lầm rầm đọc chú:
“Thiên địa vô cực, càn khôn hữu đạo…” Vừa đọc, bàn tay cô vừa vung lên vẽ ra một đạo bùa, còn chưa chụp lên được thứ quỷ quái kia, những người đi sau nghe thấy tiếng cô niệm chú, nhiều người sợ đến mức rối rít hỏi han:
“Sao vậy? Sao tự dưng lại niệm chú, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có chuyện gì thế? Nói một tiếng đi chứ?”
Người ở phía sau đều không nắm được tình hình, không biết phía trước xảy ra chuyện gì, một chút phát hiện chỉ tổ gây ra them hoang mang hỗn loạn, trong tình huống khẩn trương như vậy lại không chiếm được câu trả lời, cảm xúc của mọi người liền biến thành nôn nóng khẩn trương. Bách Hợp thực muốn chửi má nó, cô cũng muốn giải thích, muốn quát bảo những người kia ngưng làm ồn, nhưng cô còn đang phải niệm chú, thứ kia theo đùi cô bò lên càng lúc càng nhanh, giống như coi thân thể cô là một chiếc thang, lúc này nó đã bò đến eo, một luồng hơi mang theo mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi, loại cảm giác nhớp nháp như bùn loãng ghê tởm kia đang treo trên người của cô.