Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Thật không hiểu Bách Hợp đã dùng cách gì để tát tai cô ta trong khi vẫn đang đứng im nơi đó bất động, vậy mà Văn Thấm Nhã lại cảm nhận rõ ràng như gò má đã bị đánh đến rách da, mặt rát bỏng như bôi dầu ớt, đau đến mức cô ta phải hít hà không ngừng.
Tốc độ của Bách Hợp quá nhanh, đừng nói Văn Thấm Nhã không kịp phản ứng, ngay cả Lance lúc đó, đang trong tình cảnh một tay giữ Văn Thấm Nhã, một tay bị bà Văn bíu chặt, chờ Văn Thấm Nhã bị đánh rồi hắn mới phát hiện ra, tuy biểu tình của hắn ta vẫn xem như bình tĩnh, nhưng trong khoé mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hãi, một bàn tay bỏ không xiết chặt lại, rất lâu mới buông lỏng.
“Thực xin lỗi, tôi đánh người đều là đau như vậy đó, cô liền gắng chấp nhận một chút nhé!” Cô trả miếng, không thèm để ý Văn Thấm Nhã vẫn còn đang đau đớn hít hà không ngừng, nói tiếp:
“Còn có, sách sử có nhiều ví dụ, đều nói rằng hồng nhan bạc mệnh, đó là vì không ai thèm quan tâm mấy cô gái xấu sống thế nào, sống bao lâu, cho nên cũng không đủ khẳng định chỉ có hồng nhan liền nhất định bạc mệnh!” Bách Hợp nói xong, khẽ cười cười:
“Cũng không biết là do cô sinh ra bẩm sinh đã có thiếu hụt dung lượng não hay do đọc sách quá nhiều phát ngốc, tôi kiến nghị rằng, cô nên bớt xem mấy cuốn sách vô dụng, ăn nhiều rau, bổ sung dinh dưỡng cho não, gia tăng thêm một ít thường thức, cô nhất định có thể phát hiện ra một thế giới mới, thiệt đó!”
“Cô!” Văn Thấm Nhã bị người ta dùng toàn lời lẽ văn nhã nói đến muối mặt, tức đến độ mặt mày biến sắc.
“Nữ đạo gia đã hỏi chuyện xong, có thể thả nô gia trở về được không?”
Nữ quỷ lúc này vẫn bị Bách Hợp túm chặt trong tay, trong lúc Bách Hợp đôi co với Văn Thấm Nhã, nó cũng không thoát thân nổi, giờ bị Bách Hợp quay lại khống chế chặt chẽ, chỉ có cảm giác âm hồn giống như sắp bị đánh tan, chỉ có thể luôn miệng cầu xin. Bách Hợp cười một tiếng, vết thương liền bị động chạm, cơn đau sau lưng càng mãnh liệt hơn. Mùi máu tanh lại từ trong họng dâng lên, cô ho liền mấy tiếng:
“Không vội, chính ngươi đã tự mình đưa tới cửa mà. Nơi này muốn ra ngoài phải đi thế nào, ngươi biết chứ?”
Hỏi xong, cô nắm âm hồn của nữ quỷ càng chặt.
“Đưa chúng ta ra ngoài!” Nghe được lời này, trên mặt mấy người ở đây đều lộ ra những loại thần săc tương phản.
Nhóm người này lấy Đường Toàn làm người cầm đầu, lần này bị vợ chồng họ Văn lừa vào cổ mộ gặp đủ hung hiểm, chỉ còn sống sót mấy mạng, giờ nghe được lời Bách Hợp nói, cho dù biết rõ đoạn đường tiếp theo phải cùng quỷ làm bạn đồng hành, vẫn sáng mắt lên, dường như đã nhìn thấy hy vọng phía trước, không ngừng gật đầu lia lịa. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người là, Văn Thấm Nhã đang bụm mặt kêu đau lại buột miệng hô lên:
“Không được!” Cái tát vừa rồi rất mạnh, gò má cô ta còn sưng đỏ, lúc này nói chuyện phải động động khoé miệng, động vết thương, khiến cho thanh âm của cô ta nghe rất là cổ quái, cô ta gấp gáp nói:
“Lần này chúng ta đã tiến vào cổ mộ, tuyệt đối không thể không công mà về. Bây giờ đã xác định đây là mộ của Nguỵ quốc Hiếu Võ đế Tào Lan, nơi này đến nay chưa từng bị đội khảo cổ quốc gia phát hiện, phát hiện này của chúng ta chính là một đột phá to lớn. Mỗi một địa điểm ở đây đều có đủ giá trị khảo cổ nhất định…” Cô ta vội vàng mà giải thích nguyên nhân muốn ở lại, khi nói đến mấy chữ ‘không công mà về’, Bách Hợp cảm thấy người thanh niên da trắng tên Lance kia cực nhanh nhíu mày một cái. Tuy hắn mau chóng khôi phục thần sắc bình thường, nhưng Bách Hợp vẫn phát hiện ra được.
Văn Thấm Nhã nói ra những lời thừa thãi này, không cần Bách Hợp lại đứng ra giáo huấn, đám người Triệu Hồng Quỳnh đã tức điên người. Vốn dĩ bọn họ vì phát hiện mình bị nhà họ Văn lừa gạt, đã cực độ mất hảo cảm với gia đình này, bây giờ trả giá nhiều như vậy mới tìm thấy Văn Thấm Nhã, coi như đã hoàn thành uỷ thác của bà Văn. Bọn họ người thì chết, người thì bị thương, lại biết rõ nơi này có bao nhiêu bất thường rình rập, vậy mà cô nàng kia còn không muốn đi. Thực sự, nếu không phải bọn họ còn đang sợ nữ quỷ đang bị Bách Hợp túm chặt kia, nhất định đã cùng nhau xông tới xé xác Văn Thấm Nhã.
“Cô muốn chết là việc của cô, vậy cô có thể ở lại bờ sông này chậm rãi mà khảo cổ, không liên quan đến chúng tôi, dù sao, chúng tôi cũng phải rời khỏi đây!” Triệu Hồng Quỳnh túc giận nói, cô vừa bị nữ quỷ túm phải khi nãy, đã bị âm khí nhập thân, sắc mặt trắng bệch đến khó coi, toàn thân run run, người đàn ông trung niên béo cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, uỷ thác của bà Văn tính ra chúng tôi đã hoàn thành, hiện tại liền dễ tính, ai đi đường nấy, các người muốn tiếp tục ở lại là việc của các người, nhưng bà Văn, tiền bà còn nợ chúng tôi bà đừng mong có thể quỵt, đồ đệ Trường Sinh của tôi không thể chết vô ích như thế!”
“Ô, ô, ô…” Bà Văn ú ớ phát ra những tiếng dồn dập bằng giọng mũi, bà ta bị Bách Hợp che miệng, không thể nói chuyện được, lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt nôn nóng sợ hãi lại bất lực nhìn con gái vẻ cầu xin. Bàn tay xương quỷ quái kia vẫn cùng tay bà ta mười ngón đan xen, dùng cách gì cũng không gỡ ra được, lúc này bà ta dùng hết khí lực toàn thân để gỡ, kết quả da tay đã tróc ra mấy miếng, nhưng nhúm xương tay kia vẫn dính chặt không buông tha như thể nó vốn mọc từ người bà ta ra vậy. Bà ta đã sợ hãi đến mức mặt xanh mày xám, thân mình run lẩy bẩy.
Tuy bà ta nói không ra lời, nhưng Văn Thấm Nhã hiểu rõ tính tình của mẹ mình cực kì, chỉ nhìn thôi cũng biết ý bà ta muốn thế nào, liền thở dài:
“Ma ma, con là sinh viên khoa sử, lịch sử có rất nhiều vấn đề đáng giá cho chúng ta đi điều tra tìm hiểu, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, nếu đã rời khỏi đây chưa chắc đã có thể trở lại, trước kia ma ma và ba ba luôn ủng hộ con kia mà!” Nói tới đây, cô ta có chút khổ sở, nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên kiên định: “Lần này không dễ dàng mới vào được đây, con không muốn bỏ lỡ, nếu có thể quay trở lại phòng đặt quan tài Hiếu Võ đế mà mọi người đã kể, nhất định sẽ có càng nhiều phát hiện.” Ánh mắt cô ta lúc này lại có mấy phần trông đợi và ước mơ: “Thuật bùa chú thần bí thời cổ đại, còn có các tác phẩm nghệ thuật cổ đại, xác của Hiếu Võ đế, kỹ thuật bảo tồn thi thể của cổ nhân, đều đáng được công bố với thiên hạ…”
“Ô, ô, ô…” bà Văn nghe con gái chém một hồi, lắc đầu như sắp phát điên đến nơi, nghĩ tới con Thi vương đã đâm xuyên đầu chồng mình chui ra từ chiếc quan tài kia, nước mắt bà ta lại chảy ào ào, có mùi khai toả ra từ người bà ta, lại có tiếng nước nhỏ tí tách, Bách Hợp quay đầu nhìn, chỉ thấy bà Văn đã bị ý tưởng quay lại phòng đặt quan tài đế vương của Văn Thấm Nhã doạ tè ra quần, bất giác nhíu chặt lông mày.
Văn Thấm Nhã cũng thấy mẹ mình sợ hãi, nhưng tưởng rằng mẹ mình chỉ là sợ bàn tay xương quỷ dị kia, cô ta đau lòng vỗ vỗ vai bà Văn tỏ ý an ủi, lại ôm bà ta một cái, quay đầu nhìn Lance:
“Lance, anh có cách nào để ném bỏ khối xương này đi không?”
Cô ta cũng không hiểu thứ quỷ quái này từ đâu chui ra, tự dưng túm chặt lấy tay bà Văn sống chết không chịu buông ra, cô ta đã cố nén sợ hãi thay bà Văn gỡ thử, kéo thử, nhưng không cách nào lấy xuống được, cứ như nó đã mọc rễ trên tay bà Văn vậy.
Thanh niên ngoại quốc vẫn trầm mặc nãy giờ lúc này mới nâng mí mắt nhìn tới, có chút nuối tiếc lắc đầu:
“Thực xin lỗi, Nhã, tôi đã thử nhưng không làm được gì. Bí thuật Trung hoa quả thực có chỗ hơn người, có lẽ, vị tiểu thư này có biện pháp có thể cởi bỏ.” Hắn quả thực từng thử qua, sức lực bàn tay Lance lớn vô cùng, những con thi trùng mà nữ quỷ phóng ra bắt người có thể bị hắn giật đứt, nhưng lúc phát hiện bà Văn bị bàn tay xương bắt lấy, hắn từng thử giật ra, chỉ là trên bàn tay xương đó bao phủ một thứ năng lượng thần bí, không kéo ra được.
Từ khi nhóm người Bách Hợp từ phía trên kia rơi xuống, Lance nói không nhiều, lúc này hắn mở miệng, nữ quỷ đang bị Bách Hợp túm chặt trong tay liền đưa mắt nhìn qua phía hắn, hồn thể giật giật, Bách Hợp nhìn thấy rõ ràng nhưng không nói tiếng nào, cũng theo ánh mắt nữ quỷ nhìn sang, vừa vặn đối diện với cặp mắt xanh biếc của Lance, hắn thấy cô nhìn qua, rất lễ độ nở một nụ cười, thậm chí còn cho cô một cái cúi chào rất thân sĩ.
Từng hành động, cử chỉ của hắn đều có phong phạm của quý tộc châu âu trung cổ, nho nhã, lễ độ, một mái tóc vàng quăn hơi dài được vuốt ngược ra sau lưng, lộ ra cái trán đầy đặn trắng trẻo, làn môi đỏ tươi, nở một nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn. Dung mạo của hắn tuấn tú, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh mỹ, là kiểu đàn ông dễ dàng chiếm được cảm tình của các cô gái trẻ, nhưng không rõ có phải vì bầu không khí nơi đây quá âm trầm hay không, ngoại hình đẹp đẽ của hắn nhìn liền có mấy phần yêu khí, hình như môi hắn quá đỏ, hàm răng lại có vẻ quá trắng quá sáng, răng nanh hơi nhọn, nhìn sắc bén như muốn cắn người, dưới ánh đèn ma trơi u ám, vẫn toả ra màu trắng sáng khiến người ra thấy hoảng.
Bách Hợp nhìn thẳng hắn một cái, lập tức quay đầu, tuy cử chỉ của Lance nhìn không có chỗ nào không thích hợp, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ cổ quái. Hành trình trong cổ mộ này từng bước gian nan, một đám đạo sĩ Hoa Hạ đi vào đây, hơn ba mươi người giờ chỉ còn sống có năm người, đấy là vì may mắn có Bách Hợp xuất hiện. Còn Lance, hắn mang theo một cô gái yếu đuối là Văn Thấm Nhã, bộ dạng hắn nhìn mảnh khảnh cao gầy, không giống loại hình có sức chiến đấu, không chỉ là sống sót, hơn nữa đã ở trong cổ mộ hai ngày êm đẹp, nhìn có vẻ chưa chịu chút khổ sở nào, chuyện này là không bình thường.
Cho nên, Lance rất có vấn đề!
“Cô Văn, hai người bọn cô làm thế nào mà vào được cổ mộ này?”
Nhìn Bách Hợp không thèm để ý mình, Lance rất tốt tính chỉ cười, xem như không để bụng việc cô vô lễ, thế nhưng Văn Thấm Nhã bất mãn. Lance là sinh viên trao đổi của khoa lịch sử với đại học nước ngoài mấy tháng trước, cực kì say mê lịch sử Hoa Hạ, bằng bề ngoài mê người của hắn, rất nhanh hắn liền nổi tiếng trong trường học.
Hắn tốt tính, tri thức uyên bác, trình độ tinh thông đối với cổ sử Trung Âu không kém nhiều trợ giảng trong khoa Sử, thậm chí một vài vấn đề lịch sử của Hoa Hạ hắn cũng hiểu biết sâu sắc. Văn Thấm Nhã từ nhỏ chịu ảnh hưởng của cha mẹ, người khác chờ vào tiểu học mới bắt đầu học nhận chữ, lúc đó cô ta đã bắt đầu học thuộc lòng cổ văn, không rõ có phải do nền tảng gia đình hun đúc không, lớn lên cô ta một lòng say mê đối với lịch sử Hoa Hạ. Khi Lance xuất hiện, cô ta cũng nhanh chóng mê mệt soái ca vừa có ngoại hình lại có nội hàm này.