Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 863: Q.13 - Chương 863: Hành trình cáo biệt cuối cùng 35




Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Tiếng nuốt máu vang lên ừng ực, sắc mặt bà Văn bắt đầu từ sung huyết đỏ bừng dần dần đổi thành trắng bệch, cái bình an phù bà ta nắm trong tay rơi xuống, bị nước sông đã tràn vào lòng con thuyền tạo ra từ đám thi trùng vấy bẩn, bản năng sinh tồn còn thôi thúc bà ta vung tay liều mạng cào cấu lên lưng Lance, trong khoảnh khắc này, bà ta còn có thể nghe được tiếng tim mình đang dồn dập nhảy lên, nhưng rất nhanh do mất máu quá nhiều, độ ấm trên người bà ta mau chóng giảm xuống, trái tim nhảy lên càng lúc càng chậm chạp, ánh sáng trong mắt bà ta cũng ảm đạm dần, thân thể vốn gồng cứng lên dần dần mềm nhũn xuống, bàn tay vốn đang cào vào lưng Lance cuối cùng vô lực buông thõng.

“Hô” Lance đã uống đủ máu tươi, trước khoảnh khắc trái tim bà Văn ngừng đập đã buông miệng, ngẩng mặt lên, khuôn mặt hoàn mỹ của hắn lúc này dính đầy máu me, cổ bà Văn trông như thể đã bị dã thú gặm cắn, một mảng da thịt biến mất, khuôn mặt hiện giờ cắt không ra hạt máu, một dòng máu tươi còn thuận theo cần cổ bà ta chảy xuống, hiện bà ta đã thở không ra hơi, nhưng bản tính sợ chết của con người khiến bà ta vô thức đưa mắt nhìn về phía Bách Hợp, làn môi động động, lại không có khí lực để nói ra lời muốn nói nữa.

Lance thuận tay ném nạn nhân vừa bị mình hút cạn máu xuống sông như thể ném đi một thứ rác rưởi, nước sông dần dần nhấn chìm bà ta, từng đợt từng đợt thi trùng màu đen chồm tới quấn lấy thi thể bà ta, mặt sông chỉ kịp nổi lên vài cái bong bóng, thậm chí bà Văn không kêu được một tiếng, đã biến mất không còn tăm tích.

Biến cố này phát sinh quá nhanh chóng, mọi người căn bản còn chưa kịp phản ứng, bà Văn đã bị cắn cổ, hút máu, ném xuống song xong xuôi. Đến khi bắt đầu Lance tao nhã đưa lưỡi liếm môi, Văn Thấm Nhã mới như bừng tỉnh hiểu ra đây là chuyện gì, liền tựa như phát điên mà gào thét:

“Á______”

“Câm mồm!” Lance quay đầu mở miệng khiển trách một tiếng. Đôi mắt xanh đến yêu dã của hắn trừng lên toả ra ánh sáng khiếp người, thần tình của Văn Thấm Nhã rất nhanh liền biến thành đờ đẫn, nửa tiếng thét còn lại như bị nuốt vào trong bụng, mặt sông khôi phục lại sự yên lặng ban đầu.

“Đã nghe nhắc nhiều trong thánh kinh, phim trên truyền hình cũng xem không ít, nhưng quả thực tôi mới thấy Vampire chân chính lần đầu!” tuy Bách Hợp đã sớm đoán ra thân phận của Lance, nhưng cũng không ngờ lần đầu tiên hắn ra tay nạn nhân lại là bà Văn. Giờ hắn đã lộ ra bộ mặt thật, hiển nhiên là tính toán trở mặt, cô vốn còn tính toán giả vờ không biết thân phận chân thật của hắn, chỉ lẳng lặng tìm đường thoát ly cổ mộ, cùng hắn nước giếng không phạm nước sông, không ngờ, con Vampire này ngay từ đầu đã đánh chủ ý không muốn buông tha mình.

Con Vampire này không biết đã sống được bao nhiêu năm, nếu gặp nó vào thời kì pháp lực của cô toàn thịnh, chưa chắc Bách Hợp đã sợ, vấn đề là cô mới tiến vào nhiệm vụ thời gian không dài. Đạo thuật của khối thân thể này vốn không cao minh là một chuyện, bản thân cô lại vừa cùng 8 thi nô giằng co một trận, pháp lực trong người đã tiêu hao hơn phân nửa, quan trọng hơn là bản thân cô còn đang bị thương. Nếu bây giờ đối chiến, trên mặt sông con Vampire này có thể xem như bất tử, vừa rồi nhìn hắn rơi xuống sông rồi lại chui ngược lên được là biết. Ngược lại, mình và mấy người còn lại đều là phàm thai, khắp nơi đều chịu hạn chế.

Lúc này Bách Hợp chỉ có thể cố gắng trấn định, dù trong lòng có hoang mang, rối loạn, nhưng mặt ngoài vẫn dửng dưng không chút biểu hiện. Mấy người Triệu Hồng Quỳnh và Đường Toàn nghe thấy chuyện Lance là Vampire, sắc mặt đều lộ ra vẻ nhăn nhó khó coi.

Việc bà Văn chết cũng không ai đau lòng, cổ mộ này nguy cơ trùng trùng, thật không dễ dàng mới thoát được khỏi ao máu, cương thi Hiếu Võ đế, giờ lại sinh ra biến cố thế này, tuy rằng bà Văn đã chết nhưng nghĩ đến việc bọn họ đều bị bà ta liên luỵ mới rơi vào tình cảnh khốn nạn này thì trong lòng bọn họ chỉ muốn chửi người, nghĩ đến việc cặp vợ chồng tai hoạ đó đều đã chết còn cảm thấy có chút sảng khoái.

“Vừa rồi đã khiến cô Vân chê cười, tôi bị đói mấy ngày nay, chỉ có máu tươi mới có thể cho tôi sức mạnh, cho nên mới kìm lòng không đậu mà dùng bữa trước mặt các vị!”

Lance mỉm cười, đã liếm sạch vết máu bên khoé miệng. Thậm chí, không biết hắn còn moi được ở đâu ra được một chiếc khăn tay, tao nhã như một quý ông sau khi dùng bữa, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn dính lại trên cằm và cổ:

“Cô Vân thật không hổ là nữ trung hào kiệt, cô yên tâm, tôi tạm thời không có ý định giết cô, tôi còn có việc muốn nhờ cô giúp đỡ, chúng ta hãy hợp tác, sau khi xong việc, tôi bảo đảm sẽ không thương tổn đến cô, thế nào?”

Gã Lance này, bề ngoài đẹp như thiên sứ nhưng lòng dạ lại đen tối như ác quỷ, Bách Hợp không tin những lời hứa hẹn của hắn lấy một chữ, nếu hắn đã lộ ra bộ mặt thật trước mặt mọi người, hiển nhiên sẽ không dự định buông tha bất cứ ai mới hợp lý. Câu nói chờ xong việc sẽ thả người chỉ là thứ thủ đoạn hạ lưu thấp kém để dỗ người của đám ma quỷ mà thôi.

Trong phim đã có nhiều tình huống như vậy rồi, kẻ xấu bình thường trước khi hãm hại người khác, không phải đều dỗ người ta giúp chúng làm việc, chờ việc đã làm xong, một là giết người có thể diệt khẩu, hai là bản thân người kia không còn giá trị lợi dụng, làm gì có chuyện đến lúc đó hắn còn đi lưu lại nhân chứng sống.

Những lời ma quỷ này, e rằng chỉ có nhóm người Triệu Hồng Quỳnh quá sợ chết mới tin là thật, Bách Hợp lạnh giọng cười một tiếng:

“Khẩu khí thật lớn. Tuy tao chưa từng va chạm với Vampire, nhưng cương thi thì đã thu thập không ít. Xét cho cùng, mày cũng chỉ là một giống cương thi đến từ phương Tây mà thôi, cho rằng tao sợ mày sao? Còn dám nói tạm thời không giết tao, sao mày biết không phải là tao chỉ đang tạm thời không giết mày?”

Lance nghe Bách Hợp đáp trả, khuôn mặt thoáng nghiêm lại sau đó liền cả cười:

“Lời của cô Vân, tất nhiên là tôi tin! Nếu là lúc thực lực của cô Vân toàn thịnh, sợ là tôi sẽ không chút do dự mang theo cô Văn đi đường khác từ sớm, thế nhưng nếu tôi không nhìn nhầm, cô Vân đã bị thương nặng, cho dù thực lực của cô có lớn, lúc này liệu có thể phát huy được một phần hay hai phần hay không?” Hắn vừa nói dứt lời, thân thể vốn đang ở cạnh Văn Thấm Nhã lại như quỷ mị chớp động một cái, rất nhanh đã kề sát bên người Bách Hợp, vừa duỗi tay ra định chụp lấy cô, không ngờ Bách Hợp đã sớm vẽ tốt một cái ngũ lôi chú giấu trong lòng bàn tay, lập tức nhắm thẳng vào hắn ném qua.

Một tiếng sấm vang rền, nữ quỷ Ngọc Nương sợ hãi kêu thét lên vội vàng nhào ra khỏi con thuyền, lôi chú có tác dụng khắc chế với các vật âm tà, nữ quỷ hiển nhiên là kinh sợ, mà Lance càng không ngờ Bách Hợp đã sớm có chuẩn bị, bàn tay hắn còn chưa chạm được tới vai Bách Hợp, tia sét đã đâm thẳng vào gò má của hắn.

Lúc trước, bị thi trùng chui vào thân thể cũng không thấy Lance kêu rên một tiếng, nhưng lần này bị sét đánh trúng, cuối cùng hắn cũng mở miệng gào lên thê thảm.

Âm thanh này nghe gai cả người, hắn bất giác đưa tay bưng lấy má, nhưng uy lực của ngũ lôi chú vẫn còn nguyên đó, ánh chớp màu tím vẫn chạy tới chạy lui trên gương mặt hắn, phát ra những tiếng lẹt xẹt, bốn phía lan toả mùi thịt cháy, bàn tay hắn chạm lên khuôn mặt lại làm hắn phải kêu thêm một tiếng, uy lực của sấm sét đánh hắn ngã xuống, một đám lớn thi trùng theo lỗ thủng trên lòng thuyền tràn vào, từng đám từng đám vây lấy hắn, Lance không để ý tới bọn chúng, trong miệng không ngừng xuýt xoa đau đớn, hồi lâu mới đem bàn tay đang bưng lấy gò má của mình buông xuống.

Làn da vốn trắng nõn nhẵn nhụi của hắn bị sét đánh tạo ra một vết bỏng lớn bằng bàn tay, lớp da tróc xuống, lộ ra máu thịt nhầy nhụa bên trong. Năng lực khôi phục của Vampire vốn mạnh mẽ cực kì, thịt non bên miệng vết thương đang mấp máy sinh trưởng khôi phục nhưng ngay sau đó lại bị dư lực của sấm sét phá hoại. Cứ lặp đi lặp lại như thế, đau đớn nó mang lại khiến cho một chủng tộc mạnh mẽ như Vampire cũng không thể nhẫn nại được.

Mái tóc vàng óng của Lance lúc này đã bị đốt cháy hơn một nửa, do đây là bị sét đánh cháy, trong chốc lát tóc không thể kịp thời mọc ra, một bên mí mắt của hắn cũng nổ tung, lộ ra phân nửa cái nhãn cầu có đồng tử màu xanh, hình ảnh muốn kinh sợ bao nhiêu thì kinh sợ bấy nhiêu, hắn run lên không ngừng, há miệng thở gấp dồn dập, bắp thịt trên gò má bởi vì đau đớn mà hơi hơi co giật.

“Thực xin lỗi, tao không thích người khác tuỳ tiện động tay động chân với mình, chẳng lẽ mày không biết chuyện này sao?”

Bách Hợp nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lance, có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà cười lên một tiếng, tựa như một kích vừa rồi cũng không tiêu hao của cô bao nhiêu năng lượng, nhưng thực tế thì toàn bộ pháp lực còn sót trong người cô sau khi đánh ra cái ngũ lôi chú kia đã bị vét sạch không còn thừa một giọt. Nếu vừa rồi kẻ trúng đòn là một con cương thi bình thường, cô nắm chắc có thể khiến nó bị trọng thương, thế nhưng con Vampire này lại chỉ bị thương có nửa khuôn mặt mà thôi. Cô dốc hết sức cố gìm cơ thể đang muốn run lên lại, một mặt khác cố gắng đem máu tươi đã ọc lên đến miệng nuốt ngược trở về, vết thương sau lưng lại nóng lên hừng hực đau đớn. Đường Toàn đứng ở bên phát hiện cô không ổn, bất giác đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô, Bách Hợp buông lỏng thân thể một chút dựa vào ông, thản nhiên nhìn Lance đang nằm trên sàn thuyền bị đám thi trùng vây lấy chậm rãi hỏi:

“Hiện tại, mày còn tạm thời không muốn giết tao nữa không?”

Từ hơn 700 năm trước, khi từ bỏ quyền làm người, trái tim Lance đã không còn đập nữa, suốt hơn 700 năm ròng rã, hắn tự nhận mình là sinh vật thuộc tầng chót đỉnh của chuỗi thức ăn. Những con người có thể tổn thương đến hắn càng ngày càng ít đi, vào thời kì trung cổ, khi hắn mới trở thành Vampire, một vài mục sư loài người còn có thể tổn thương hắn, thế nhưng từ sau thời kì trung cổ, tôn giáo dần dần suy bại, thêm vào đó thực lực cùng tuổi tác của hắn dần tăng trưởng, địch nhân của hắn càng lúc càng ít ỏi dần.

Trong thời gian 700 năm này, hắn cũng từng tới Hoa Hạ, gặp được vài đạo sĩ, nhưng theo đánh giá của hắn, lực sát thương của đạo thuật này so với nước thánh được một vài giáo chủ có đức tin mạnh mẽ chúc phúc còn yếu kém hơn.

Nhưng hắn đã trưởng thành được đến hiện tại, nước thánh kia tối đa chỉ có thể tạo ra cho hắn một vài phiền toái, những giáo chủ đương nhiệm không thể giết được hắn, dù bọn họ có cầm theo những thánh vật được tổ tiên lưu truyền lại, tối đa cũng chỉ có thể khiến hắn chịu chút tổn thương. Hắn thật sự không ngờ, lần này mang theo Văn Thấm Nhã tiến vào ngôi cổ mộ mà hắn vô tình phát hiện ra từ hơn 200 năm trước, gặp được mấy kẻ xâm nhập còn sống sót, trong đó lại có một người đàn bà khó chơi, cô ta không dựa vào thánh vật, trên người không có bất kì món đồ nào có nguyện lực tồn tại, không cần mượn lực từ bất cứ vật thể bên ngoài nào, vậy mà lại có thể dễ dàng tổn thương hắn. Công kích này không những khiến hắn chịu tổn thương rất lớn, vết thương tạo thành còn phụ trợ thêm công hiệu gì đó giống như bí ngân, khiến vết thương của hắn không những không liền lại được, trái lại còn tạo ra tình trạng chuyển biến xấu kéo dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.