Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Bà Văn thấy ông già muốn trở mặt nên cũng có chút cay cú ra mặt luôn, ông Văn đứng cạnh đó cuống quít đưa tay véo bà ta một cái, hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, những người khác lúc này đều mang vẻ mặt nặng trịch, cực kì lo âu cho hoàn cảnh trước mắt, chỉ có Bách Hợp là chú ý đến ánh mắt của hai vợ chồng này, trong lòng ẩn ước cảm thấy, có gì đó sai sai.
Tuy tiến vào nhiệm vụ chưa lâu, nhưng từ những câu trao đổi đứt quãng của nhóm người, cô cũng đã nắm được tình hình đại khái. Nhóm người này hẳn là do vợ chồng nhà họ Văn thuê mướn, vợ chồng nhà này có cô con gái tên là Thấm Nhã, rất yêu thích khảo cổ học, đã cùng người ta đi vào toà cổ mộ này, cho nên vợ chồng họ mới thuê người tới giúp bọn họ tìm con gái về.
Bà Văn đã hai ba lần nhắc đến tiền bạc, giao dịch, còn lôi tiền ra uy hiếp người ta, hơn nữa số lượng người mời được nhiều tới mức này, dự là đã vơ vét hết những nhân vật có chút danh tiếng trong giới pháp sư, đạo sĩ, có thể thấy nhà họ Văn treo giá không thấp.
Ánh mắt Bách Hợp đảo đi đảo lại trên người ông Văn vài lần, ông ta mặc sơ mi trắng, đeo kính, bộ dạng văn nhã, lịch sự, tuy rằng vừa rồi lo chạy nạn nên hiện tại bộ dạng có phần chật vật, quần tây dính đầy bùn đất, nhưng khí chất của người trí thức vẫn nồng đậm. Quần áo đều là hàng hiệu cao cấp nhất, có vẻ gia cảnh rất được, nhưng khi cô quan sát đến đôi chân của ông ta, sau khi chạy nháo nhào một chặp, một chiếc giày của ông ta đã tuột mất, trên chân chỉ còn xỏ một chiếc.
Chiếc giày này hiển nhiên là hàng xa xỉ, thế nhưng chiếc tất bị lộ ra kia lại chỉ là loại tất nylon rẻ tiền. Người có tiền mà xỏ tất nylon cũng không đến nỗi hiếm có, thế nhưng ông họ Văn này đã là người thích mặc hàng sang, quần áo, giày đều là hàng cao cấp, không lý nào còn đôi tất lại chọn thứ rẻ tiền để dùng. Theo Bách Hợp nhận định, có dấu hiệu cố gắng ăn mặc để người ta phải có ấn tượng rằng mình là nhân vật danh giá.
Lại nghĩ đến chuyện trong vụ giao dịch này, vợ chồng nhà họ Văn chỉ đề giá tiền khống nhưng mà chưa giao ra đồng nào, trong lòng cô sinh ra sự nghi ngờ.
Bị người ta nhìn chằm chằm một lúc lâu, ông Văn cực kì cảnh giác mà thu chân lại, cau mày nhìn Bách Hợp rồi đột nhiên mở miệng:
“Cô Vân và thầy Đường làm cách nào mà thoát được thế?”
Ông ta vừa mở miệng đã đánh lạc hướng, mọi người nghe ông ta nói đều đổ dồn mắt sang nhìn Bách Hợp và cụ Đường, ông già họ Đường bất giác cũng nhìn Bách Hợp. Cô đứng lên, lạnh giọng đốp trả một câu:
“Mắc mớ gì đến ông?” Cô dám công khai bày tỏ thái độ, ông Văn lại thấy chùn chân, rõ ràng là không ngờ Bách Hợp lại đối đãi mình bằng thái độ như vậy. Sau khi lặng người một hồi, ông ta lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà nói tiếp:
“Chuyện liên quan đến tính mạng của mọi người, mong rằng cô Vân đừng giấu diếm, nếu hai vị có pháp bảo gì đặc biệt thì tốt, vào thời khắc mấu chốt này, mọi người nên cùng tiến cùng lùi mới phải!” Lời ông ta nói ra rất hợp lòng người, rõ ràng là muốn lợi dụng sức mạnh quần chúng để ép hỏi cho ra nguyên nhân hai người có thể tìm được đường sống trong tình huống sinh tử bên thạch đài đối diện kia lúc nãy.
Thân phận của cụ Đường đặc biệt, ông ta không dám đắc tội, cho nên mới nhắm vào Bách Hợp, không thể ngờ Bách Hợp lại có thái độ không để ông ta vào mắt, cứ thế quay đầu đi, bắt đầu rọi đèn pin trong tay ra xung quanh để quan sát tình huống.
Nơi mọi người đang đứng cũng là một đài cao, xung quanh dùng xích sắt vây tròn, bên dưới là vách núi, một cây cầu treo chăng bằng xích sắt rỉ sét nối tiếp đến bờ bên kia, mặt cầu lót ván gỗ, vách đá giữa đài cao này và bờ kia cũng thấy có mấy cái đầu thú, nhưng không phun bùn lỏng. Bà Văn thấy Bách Hợp đi qua hướng này quan sát, lại thấy cô không thèm để ý lời nói của chồng mình nên lòng không vui, cũng đứng lên, đi qua chỗ cô:
“Chồng tôi nói chuyện với cô, cô dựa vào cái gì mà phớt lờ? Vừa rồi cô còn dám đánh tôi, chờ ra ngoài tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô. Nếu có bản lãnh thì cô lo mà cứu con gái tôi về, chúng tôi là trả tiền thuê người, cô ở đây xem mấy thứ này làm cái gì… Á…” Bà ta nói được vài câu, đột ngột chuyển tông sang gào thét đinh tai nhức óc, nơi này trống trải, tiếng kêu thê lương truyền xa, truyền xa, vang vọng, vang vọng, hồi âm liên tiếp truyền về khiến người ta thấy da đầu run rẩy. Bách Hợp nổi giận, nhấc chân đạp thẳng lồng ngực bà ta một phát, còn may cho bà ta, cô mới tiếp thu khối thân thể này chưa được bao lâu, một cước này chỉ đủ làm bà Văn thấy trước ngực đau đớn một hồi, nếu không, thực lòng cô còn muốn đạp lủng ngực cho trái tim bà ta văng luôn ra khỏi đài đá này mới hả. Bà Văn do vậy chỉ lạch bạch lùi lại bảy tám bước, cuối cùng va mạnh vào sợi xích sắt của cầu treo, ngay bên dưới là vách núi cao mấy chục trượng, dây xích bị bà ta nắm chặt run lên, phát ra những tiếng vang loảng xoảng.
“Cô muốn giết tôi phải không?” Bà Văn lúc này đưa tay che lên chỗ ngực bị đá, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, hai chân mềm nhũn không đứng lên nổi, tay liều mạng mà giữ chặt dây xích không dám rời, răng run lạch cạch. Người đứng gần đó thấy tình cảnh của bà ta, dốc hết can đảm đứng dậy chộp lấy hai chân bà ta kéo về, dù sao bà ta cũng là kim chủ, tuy có chút bất mãn đối với tiếng la hét chói tai của bà ta, nhưng giả sử bà ta lăn ra chết ở đây thì sau này họ biết tìm ai mà đòi tiền.
Răng của bà Văn tiếp tục va vào nhau cành cạch, tuy bà ta đã được người ta kéo về chỗ an toàn, nhưng cảm giác suýt nữa rơi xuống vực vừa rồi đã khiến bà ta chịu một kích thích cực lớn, lúc này thân thể bà ta run bần bật, khoé miệng xè bọt trắng, sắc mặt tái xanh, ông Văn cố nén lửa giận trong lòng, đứng dậy lấy bình nước khoáng rót vào miệng bà ta trước, lại xoa ngực cho bà ta, rồi lại vỗ lưng cho bà ta, một lúc lâu mới khiến bà ta hồi thần, bà ta liền chỉ Bách Hợp, vừa khóc vừa mắng:
“Suýt nữa thì cô đã giết tôi rồi, suýt chút nữa thì … tội phạm giết người, hung thủ…”
“Lúc trước, chính vì bà vừa vào đến cổ mộ đã gào thét to tiếng, mới dẫn con giao kia đến, vì vậy mà chúng tôi thậm chí còn chết mất hai người, bây giờ khó khăn lắm mới vừa thoát chết, bà lại gào to rống lớn, chả lẽ bà còn muốn gọi thêm thứ gì đến đây? Tôi cảnh cáo bà, an phận một chút cho tôi, tuy mọi người làm thuê cho bà thật, nhưng vợ chồng bà còn chưa trả xu nào đâu, cho nên bớt bày bộ dạng kim chủ, hai mạng người này, ông bà cũng phải có một cách nói cho tôi, về sau nếu bà còn dám mở mồm kêu bậy, không chỉ lấy mạng bà, tôi còn xẻo lưỡi bà!” Nghe lời chỉ trích của bà Văn, Bách Hợp chỉ cười nhạt, giọng nói của cô lãnh đạm, cũng không to tiếng được như bà Văn, nhưng khí thế hung bạo lại đủ để áp giọng nói của bà ta xuống thấp.
Những người vừa giúp kéo bà Văn trở lại nghe thấy lời Bách Hợp nói đã lộ biểu tình khó coi, lại nghĩ đến bộ dạng ma rống quỷ gào vừa rồi của bà ta, mọi người đều thấy càng bất mãn trong lòng.
Bách Hợp chỉ nói thật mà thôi, nếu không phải vừa mới vào cổ mộ, bà Văn đã to giọng la hét gọi tên con gái, sao con giao xà kia có thể bị dụ tới? Nếu con giao xà ấy không mò tới, cũng không đến mức vừa vào cổ mộ đã chết uổng hai mạng người.
Người đàn ông trung niên có đồ đệ mới chết nghĩ đến đây, cắn răng trừng mắt nhìn bà Văn vẻ hung tợn ra mặt.
Chuyện này không chỉ là hai ngươi đàn bà đấu võ mồm mà là sự thật. Không ai dám nói chắc trong cổ mộ này rốt cục có thể có loại tình huống nguy hiểm gì. Nếu còn tiếp tục để bà Văn tuỳ tiện bất cứ lúc nào cũng có thể gào như quỷ rống nữa, lỡ lại dụ đến thứ nguy hiểm gì thì biết làm thế nào? Nghĩ như vậy nên ai cũng trừng bà Văn, tuy họ không mở miệng trách cứ, nhưng sắc mặt đều không thân thiện.
Tuy ông Văn bất mãn về cách Bách Hợp đối xử với vợ mình, nhưng thấy tình huống đã thành vợ mình chọc tức quá nhiều người nên cũng thấy có chút lúng túng, đẩy đẩy kính mắt, nhịn cơn tức trong lòng, tỏ ý xin lỗi:
“Do vợ tôi quá lo cho con gái, mong các vị thông cảm một hai, tôi đã biết có người chết, chờ ra ngoài tôi nhất định sẽ bồi thường. Ngọc Phương, vừa rồi em thấy thứ gì, sao lại giật mình hét lớn tiếng như vậy?”
Ông ta nói xong, lại vỗ vỗ bà ta một chút, bà Văn lúc này mới phản ứng kịp, vừa hồi tưởng lại muốn gào thét nữa, nhưng vừa thấy thần sắc âm u lạnh lẽo của Bách Hợp liền cố gắng nuốt ngược tiếng gào thét đã lên tới miệng trở về.
“Em, em thấy đầu người chết, à không, ở trong đầu con thú kia, là, là xương người …”
Bà ta nói mà sắc mặt xanh mét, toàn thân lại bắt đầu run run, vùi đầu vào lòng chồng mình, bắt đầu khóc rống thất thanh: “Em không muốn ở lại chỗ này chút nào nữa, tìm được Thấm Nhã em muốn đi ngay khỏi đây, đi ngay khỏi đây!” Bộ dạng bà ta có chút điên cuồng, rõ ràng là vừa bị những gì mình thấy kích thích không nhẹ.
“Đây là cổ mộ, là nơi chôn người chết, nhìn thấy xương người thì có gì là bất ngờ? Chả lẽ bà cho rằng nơi này phải có người sống chạy khắp nơi mới bình thường?” Bách Hợp hừ một tiếng, bà Văn bị đổ ngược một câu, khuôn mặt thoắt xanh thoắt trắng, không dám lên tiếng nữa.
“Ngôi mộ cổ này rốt cục có lai lịch thế nào? Tôi thấy một danh tác thế này không giống như nơi chôn cất người thường, không ngờ ở nơi góc núi hẻo lánh lại có một chỗ thế này đấy, hơn nữa xem ra còn chưa từng bị người ta phát hiện bao giờ.” Một người đàn bà tuổi chừng ba mươi, hình thức nóng bỏng, búi tóc đạo cô, mặc kiểu áo thời Đường cách tân hình thức nhẹ nhàng, chân xỏ giày thể thao lên tiếng hỏi.
Ông già họ Đường lúc này đang ngồi co trong góc khuất, miệng ngậm tẩu thuốc, nghe bà ta hỏi, trầm mặc một hồi mới đáp lời:
“Ngôi mộ này không đơn giản, thân mộ dựa nơi cao, có giao long, minh đường tụ thuỷ, mộ đã đóng kín lại tự có dòng khí lưu chuyển, thời cổ đại sợ là mộ của đế vương cũng không có được quy cách thế này. Con giao long kia đã có linh tính rồi, nếu trong mộ này lại có thêm danh tác gì nữa thì e rằng …” Ông già nói đến đây thì bỏ lửng, mọi người nghe giọng nói của ông già, cảm giác khẩn trương trong lòng đột nhiên đổi thành có chút thông suốt.
Nhận thức mới này làm mọi người đều cả kinh, cảm giác này không thua kém nỗi sợ hãi khi nhìn thấy con giao xà khi nãy. Nguyên bản bên trong mộ chỉ thấy một mảng tối om, cho dù mọi người đều mang theo đèn pin cường quang, nhưng nơi này âm khí nặng nề, đèn cường quang cũng không thể chiếu xa quá mười thước, nhìn ra xa chỉ thấy một vùng xám xịt, thậm chí dùng không tốt bằng lúc bình thường soi đuốc.
Đáng tiếc là nơi này âm khí quá dày, ngọn lửa bình thường không cháy lên được, bất kể là diêm hay bật lửa, đánh quẹt hay bật thế nào cũng không cháy, trong lúc mọi người càng lúc càng thấy lòng nặng trịch, đột nhiên lại thấy xuất hiện ánh sáng.
Có người sợ đến mức ngã ngồi ra đất, đến lúc chuyển đầu nhìn lại, chỉ thấy có ngọn lửa từ hai ngón tay của Bách Hợp sáng lên, cô đưa tay nâng ngọn lửa nhìn leo lét yếu xìu này châm vào thứ nằm bên trong miệng thú.