Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1066: Q.13 - Chương 1066: Hoàng quý phi bị phế (13)




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trên vạt áo của bộ cung trang này có thêu mấy đóa hoa đào màu đỏ nhạt, không quá nổi bật, Vân quý nhân có phân vị thấp, quần áo trang sức trong cung đều là có quy định phân theo phẩm cấp, nàng ta không thể vượt quy, nhưng nữ nhân phần lớn là thích làm đẹp, vì vậy liền điểm xuyến trên vạt áo và ở vạt áo và cổ tay áo, luôn sẽ sáng tạo ra chút thứ mới lạ để trở nên đặt biệt, Đức phi thấy trong lòng không vui, cực kỳ khinh bỉ mấy tiểu tâm tư này của nàng ta: “Tâm tư cũng không ít, khó trách có thể mê hoặc Hoàng thượng.”

Vân quý nhân cúi thấp đầu, một bộ dáng vâng theo, ngay lúc tất cả mọi người đều cho là nàng ta bị Đức phi giáo huấn như vậy sẽ không dám lên tiếng, lại không nghĩ rằng nàng ta mím môi một cái, ngực phập phồng kịch liệt một trận, sau đó lại dần dần bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Đức phi cười: “Đa tạ Đức phi nương nương khen ngợi.” Nàng ta đầu tiên là tạ ơn một câu, lại vội vàng nói tiếp: “Đức phi nương nương sinh ra từ tướng môn, chỉ sợ sẽ không kiên nhẫn làm những việc này, nếu nương nương không chê, thiếp cũng có thể làm tặng nương nương một cái hà bao.”

Đức phi nghe lời này, cười lạnh một tiếng: “Thứ gì mà Bản cung không có, nơi nào cần ngươi tới lấy lòng?” Vân quý nhân nghe lời này, cũng không tức giận, nàng ta làm như nhớ ra gì đó, lại nói: “Đương nhiên rồi, thứ gì mà phủ tướng quân không có chứ? Tương lai, tiền đồ của Cao tướng quân sẽ bay xa không thể đếm được, suy cho cùng Cao lão tướng quân chết trận sa trường, về sau Hoàng thượng nhất định sẽ bồi thường cho nương nương và Cao tướng quân thật nhiều.”

Mọi người không ai ngờ nàng ta lại đột nhiên nói ra một phen như vậy, Đức phi vốn đang cười lạnh, một khắc sau nghe lời này của nàng ta, sắc mặt lập tức liền biến, chỉ vào mũi Vân quý nhân, giận dữ nói: “Cẩu nô tài, ngươi còn dám ăn nói bậy bạ nữa, Bản cung liền rút lưỡi ngươi!”

“Có phải thiếp nói sai gì rồi không?” Vân quý nhân làm như cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng liền nhìn sang Bách Hợp và Hiền phi, bộ dáng cực kỳ lo sợ: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ Đức phi nương nương còn chưa biết?”

Sắc mặt Đức phi lạnh xuống: “Tiện tỳ, ngươi còn dám ăn nói bậy bạ, Bản cung xé miệng ngươi!”

“Thiếp không có ăn nói bật bạ, thiếp, thiếp là nghe Hoàng thượng nói, Cao lão tướng quân vị quốc vong thân, sợ rằng không lâu sau nữa, linh cữu cũng sẽ chở về kinh…” Vân quý nhân còn chưa nói xong, Đức phi liền thất thố hô to: “Ngươi câm miệng!”

“Sợ rằng Hoàng thượng còn chưa báo cho Đức phi nương nương biết, là Hoàng thượng săn sóc nương nương, lo lắng nương nương nóng ruột không vui…” Đức phi vừa nghe nàng ta nói như vậy, lại nổi giận lôi đình. Nàng căn bản không tin cha mình là Cao lão tướng quân đã chết, nghe thấy một nữ nhân xuất thân tiện tỳ một mai được thế bay lên đầu cành làm phượng hoàng như Vân quý nhân lại dám luôn mồm nguyền rủa cha mình, trong cơn giận dữ, liền giơ tay quạt cho Vân quý nhân một bạt tai.

‘Chát’, Vân quý nhân bị đáng đứng không vững, thân thể lập tức ngã sang một bên. Đi trước nàng ta là Hiền phi và Bách Hợp, đi bên cạnh là Liễu tần, giờ phút này Liễu tần không ngờ Đức phi sẽ đánh người, Vân quý nhân vừa bị đánh liền ngã vào người nàng, hai người liền cùng lăn thành một đoàn, lăn ra khỏi hành lang.

Điện Phượng Minh là một tiểu viện có ba cửa vào, sau khi ra khỏi chủ điện, kiến trúc bên ngoài như là hình chữ ‘Hồi’ (回), bởi vì tuyết rơi nhiều, mọi người đều đi dưới hành lại, lại ra từ cửa Nam. Lúc này, Đức phi vừa ra tay đánh người, Vân quý nhân và Liễu tần lần lượt té ngã, ‘Bịch’, liền lăn ra khỏi hành lang, dưới hành lang là bậc tam cấp, bên cạnh có một cây đèn đá cung đình, hai người hét lên đụng trúng, ngay sau đó liền lăn vào trong tuyết.

Tất cả mọi người không ngờ xảy ra biến cố như vậy, đến khi cung nhân của Liễu tần hét lên, thì mới phản ứng lại.

“Còn không mau đỡ chủ tử của các ngươi dậy, ngớ ra đó làm gì?” Bách Hợp nhíu mày một cái, ra lệnh cho cung nhân của Vân quý nhân một câu, lúc này cung nữ kia mới như phản ứng lại, lật đật ngồi xuống đỡ. Sắc mặt đại cung nữ của Liễu tần lại đầy sốt ruột, lúc đoàn người đỡ Liễu tần dậy, cả người Liễu tần đều không tốt, liền che mình bụng kêu đau.

Vân quý nhân cũng đang hô đau bụng, Hiền phi ở một bên xem náo nhiệt, Bách Hợp lệnh cho Họa Ý: “Đi thỉnh y nữ tới.”

Lúc này Đức phi còn chưa nguôi giận: “Thỉnh y nữ cái gì? Bản cung tát nàng ta một cái, là giúp nàng ta tích đức, dám tùy tiện bịa chuyện nguyền rủa cha của Bản cung, tát nàng ta một cái, thật tiện nghi cho nàng ta!” Vân quý nhân chỉ là một kẻ xuất thân nô tỳ, lại dám nguyền rủa cha của mình, Đức phi nhớ tới chuyện này vẫn còn tức giận, giờ phút này lại muốn đánh nữa, thấy Vân quý nhân và Liễu tần đều luôn kêu la ‘Đau quá’, cười lạnh không thôi.

Họa Ý chuẩn bị đi thỉnh y nữ, dường như Lục thái hậu trong điện Phượng Minh nghe được động tĩnh bên ngoài, phái người ra xem, sau khi biết Vân quý nhân và Liễu tần đều bị ngã hơn nữa đều đau bụng, liền vội vàng đi thỉnh y nữ tới. Nơi này ở gần điện Phượng Minh, Vân quý nhân và Liễu tần đều nói bụng vô cùng đau đớn, không thích hợp di chuyển.

“A… Máu!” Sắc mặt Liễu tần càng ngày càng trắng, thần sắc cung nhân của nàng ta hốt hoảng, trong miệng cao giọng kêu to. Đức phi ban đầu còn cười lạnh, nghe được đổ máu liền cảm giác không ổn: “Nơi nào nhiều máu như vậy, có lẽ là tiểu nhật tử (kinh nguyệt) tới chứ gì?” Lúc nói chuyện, nàng ta cũng quay đầu lại xem, chỉ thấy cái váy mặc trên người Liễu tần nhanh chóng lan tỏa ra một mảng máu lớn, lúc này có mấy giọt máu rơi xuống mặt tuyết, như nhiều đóa hồng mai đang nở rộ trong tuyết vậy, sắc mặt Đức phi trong nháy mắt liền biến đổi.

Y nữ vội vàng tới chẩn mạch, chắc chắn Liễu tần sảy thai, nàng ta mang thai hai tháng, thai tượng vốn chưa ổn định, Liễu tần tự mình phỏng đoán, trong lòng cũng có chừng mực, nhưng chính là không rêu rao, vốn một thai này do nàng ta giấu kỹ, đã không ổn định, hôm nay bị Vân quý nhân đụng ngã một cái như vậy, nàng ta lại đụng phải đầu đèn đá cung đình, lúc này đứa bé liền không giữ được.

Mà Vân quý nhân cũng có thai, mới hơn một tháng, mạch tượng còn không quá ổn định.

Trong cung, hai tháng trước vừa mới mất Đại hoàng tử, hôm nay lại có người mang thai nhanh như vậy, đáng tiếc một thai của Liễu tần không ổn định, lúc nghe y nữ nói đứa bé không giữ được, Liễu tần liền lập tức ngất đi.

Lúc Vĩnh Minh đế tới, gương mặt Đức phi vẫn còn phờ phạc, Vân quý nhân ôm bụng, khóc ‘anh anh’, vẻ mặt cực kỳ chật vật, trên gương mặt trắng nõn, dấu bàn tay kia cực kỳ rõ ràng, còn Liễu tần thì nằm nghiêng trên giường, yếu ớt mảnh mai.

“Hoàng thượng…” Giờ phút này Đức phi đã biết mình gây họa, lúc thấy Vĩnh Minh đế đi vào, liền vội vàng nghênh đón.

Cũng may tính tình nàng cho tới nay đều đanh đá to gan, Vĩnh Minh đế vẫn luôn biết, nếu biết nàng ta vô ý lỡ tay, nói không chừng sẽ không trách nàng. Hơn nữa gần đây cha huynh nàng đều đang xuất chinh vì Vĩnh Minh đế, dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, chính là niệm tình nhất tộc Cao thị, Hoàng thượng nhiều nhất chỉ là phạt nàng cấm túc thôi. Trong lòng Đức phi tự trấn an mình, khi thấy Vĩnh Minh đế mang gương mặt lạnh lùng, đang hung hung hổ hổ đi tới điện Phượng Minh, liền vội vàng nghênh đón, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Vĩnh Minh đế đã nâng cánh tay lên, ‘Chát’, một cái tát đánh Đức phi xoay nửa vòng ngay tại chỗ, bước chân lảo đảo đụng vào cái ghế bên cạnh, mất thăng bằng ngã mạnh xuống đất.

May mà bởi vì mùa đông nên trên sàn trong điện Phượng Minh trải thảm thật dày, lần này Đức phi ngã xuống trừ bị va trúng ghế ra, ngã cũng không cảm thấy đau, có lẽ là bởi vì nàng ta sợ, lúng túng cùng với căng thẳng, thậm chí nàng ta căn bản không cảm thấy đau, chỉ là trên mặt nóng rát.

Nàng ta vươn tay che mặt, hiển nhiên không dám tin Vĩnh Minh đế sẽ tát nàng ta, nàng ta run rẩy muốn chống tay ngồi dậy, quay đầu nhìn Vĩnh Minh đế, nhưng Vĩnh Minh đế lại nhấc chân, dùng sức đá vào vai phải của nàng ta một cước, đá Đức phi lại ngã xuống đất, lúc này không dám dậy nữa.

“Cao thị, tính tình cay nghiệt vô tình, giết hại hoàng tự, không xứng với chữ ‘Đức’, đoạt tước hiệu, giáng xuống làm Chiêu nghi.” Vĩnh Minh đế lạnh lùng mở miệng, thân thể Đức phi run rẩy, trên mặt đau rát, trong lòng lại càng lạnh hơn.

Tam Phúc – thái giám thiếp thân của Vĩnh Minh đế – nghe thấy lời này, liền lật đật mài mực ghi lại, một đám cung nhân nội thị trong điện Phượng Minh đều quỳ xuống, Lục thái hậu lắc đầu, không tiếng động thở dài: “Cũng trách đứa con trong bụng Liễu tần vô duyên.”

Lúc này Liễu tần giống hệt như mới vừa được vớt ra khỏi nước vậy, sắc mặt ảm đạm. Vân quý nhân nghe lời này, chỉ nhẹ nhàng khóc thút thít.

“Xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Vĩnh Minh đế sắc bén quét qua một đám nữ nhân, hỏi một câu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bách Hợp: “Sao vô duyên vô cớ trong cung lại xảy ra chuyện như vậy?”

“Hồi Hoàng thượng, vốn dĩ đều rất yên lành. Ban đầu Cao muội muội vẫn còn đang nói chuyện thêu thùa với Vân quý nhân, chỉ là không biết thế nào, hai người họ nói nói liền đánh nhau, thần thiếp bởi vì một lòng trở về cung Hàm Phúc, nên ngược lại không quá lưu ý.” Bách Hợp phủi sạch chuyện này, chỉ nói không biết.

Mặc dù trong lòng Vĩnh Minh đế biết cô đang thoái thác, nhưng lúc này cũng không phải là lúc so đo với Bách Hợp. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, lại nhìn sang Vân quý nhân, Vân quý nhân kiều kiều khiếp khiếp liền muốn ngồi dậy hành lễ, Lục thái hậu thở dài: “Nghỉ ngơi đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kìa, đã trắng bệch thành như vậy rồi, đứa con trong bụng nàng còn chưa ổn định, liền đừng xem trọng mấy quy củ này nữa.” Vân quý nhân nhìn Vĩnh Minh đế, Vĩnh Minh đế gật đầu: “Thái hậu nói chí phải.”

“Hôm nay thiếp và Đức phi nương nương vốn đang nói chuyện thêu thùa, nhưng không biết có phải thiếp nói câu nào sai hay không, mà chọc Đức phi nương nương tức giận, dưới cơn nóng giận Đức phi nương nương liền tát thiếp một cái, thiếp đứng không vững, đụng phải Liễu tỷ tỷ, liền liên lụy tỷ tỷ…” Vân quý nhân nói đến đây, cúi đầu xuống lại khóc thút thít hai tiếng, Cao thị đang quỳ nghe lời này, liền giận đến tay chân lạnh như băng.

Nàng lại không ngốc, lúc trước ở ngoài điện Phượng Minh bởi vì trúng kế của Vân quý nhân, bị lời nói của nàng ta làm cho tức giận công tâm mà mất kiểm soát tát nàng ta một cái. Vận khí của tiểu tiện nhân này thật tốt, mang thai trong lúc đang được sủng ái. Tiểu tiện nhân này nhất định là không biết dùng cách nào lấy được tin tức Liễu tần mang thai, cố ý muốn làm sảy đứa con trong bụng Liễu tần, thuận tiện tác thành cho khối thịt trong bụng nàng ta, nhưng đáng hận là, nàng ta tính kế Liễu tần không nói, cuối cùng lại đẩy hắc oa này lên lưng mình.

Cốt nhục trong bụng Liễu tần đã không còn, hôm nay mình sẽ không tránh khỏi liên quan, Hoàng thượng vừa với liền không phân biệt đúng sai xanh đỏ tát mình một cái, còn là ngay trước mặt tiện nhân Vân quý nhân này, giờ còn biếm phân vị của mình, không nghĩ tới Vân quý nhân này xuất thân không cao, tâm cơ ngược lại không nhỏ, Hiền phi so với nàng ta, thật đúng là căn bản không đáng gì, khó trách bị nàng ta cho ăn thiệt thòi lớn như vậy, đáng hận là hiện tại tiện nhân này lại tính kế lên người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.